Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi


Chương 44


Giang Nhược Kiều cũng hiểu là ở trước mặt trẻ con mà lãng phí thức ăn là điều không nên.

Nhưng cô thật sự không ăn đĩa sủi cảo này nổi nữa rồi.

Bình thường cô không hay ăn mấy món như sủi cảo hay mì, hôm nay cô ăn được sáu cái là vì nhân bánh mà tiệm này làm rất hợp với khẩu vị của cô.

Lục Dĩ Thành cũng lo Lục Tư Nghiên sẽ tiếp tục truy hỏi vấn đề này.

Trên thực tế, anh cũng không thích việc lãng phí đồ ăn. Lúc nhỏ anh từng chịu cảnh đói khổ, thế nên, đối với anh, một ngày được ăn ba bữa no nê đã là một chuyện rất hạnh phúc trên đời này rồi. Anh cũng không hy vọng con trai sẽ coi đó làm gương. Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn Giang Nhược Kiều rồi chủ động nói: “Hay là gói mang về đi! Sáng mai tôi rán lại cho Tư Nghiên ăn.”

Giang Nhược Kiều cũng hiểu cách làm này là một phương án rất tốt.

Hơn nữa, Lục Dĩ Thành đã nói là rán cho Tư Nghiên ăn, thế nên, cảm giác ngượng ngùng sẽ giảm đi nhiều.

Cô thở dài một hơi, gật đầu rồi nói: “Được.”

Lục Tư Nghiên bĩu môi nhưng không chối bỏ cách làm này, vì nhóc vô cùng thích ăn sủi cảo rán.

Giang Nhược Kiều chủ động đi tới quầy tính tiền sau đó nhờ họ gói mang về.

Trong lúc đó, điện thoại trong túi Lục Dĩ Thành reo lên không ngừng. Anh rút ra xem thử, mở sáng màn hình điện thoại, trên đó là tin nhắn trong nhóm ký túc xá của anh.

Tưởng Diên: [Đỗ Vũ, cậu thân với Vân Giai, cậu nói với Vân Giai một tiếng, anh chỉ muốn gặp Nhược Kiều một lần thôi, chỉ cần gặp một lần là được rồi.]

Tưởng Diên: [Lão Vương, anh biết cậu với Nhược Kiều đều làm trong hội sinh viên, cậu nói giúp anh một tiếng đi. Thật đó.]

Tưởng Diên: [Dù có chết cũng phải chết cho rõ ràng chứ, anh muốn giải thích với cô ấy.]

Có thể thấy được, lần này Tưởng Diên rất nóng lòng.

Lục Dĩ Thành chỉ nhìn tin nhắn mà không làm gì.

Tưởng Diên không hỏi anh, vì tất cả mọi người đều biết là anh không thân thiết với Giang Nhược Kiều. Không có phương thức liên lạc, không thêm Weibo cũng không có bất cứ giao điểm nào trong cuộc sống thường nhật.

Cuối cùng thì Đỗ Vũ cũng nổi lên: [Ông chủ Tưởng à, không phải là em không muốn giúp anh nhưng mà giờ em cũng đang trong tình cảnh hiểm nghèo, khó giữ lấy thân mình, giờ Vân Giai còn chẳng thèm để ý đến em, em đi đâu nói lý bây giờ?]

Vương Kiếm Phong cũng nói: [Anh Tưởng Diên, mặc dù em với Giang Nhược Kiều cùng làm chung trong hội sinh viên nhưng chúng em làm khác ban với nhau, ngày thường cũng ít khi chung đụng, anh bảo em tìm ai? Hơn nữa, nếu làm quá mọi chuyện lên, em nghĩ là Giang Nhược Kiều sẽ càng không vui.]

Lục Dĩ Thành rũ mắt.

Ánh mắt liếc về phía Giang Nhược Kiều, anh lại bấm nút khóa màn hình điện thoại, bình thản như không có chuyện gì xảy mà nhận lấy hộp đựng từ tay cô, anh dùng đôi đũa sạch trên bàn gắp ba cái sủi cảo nhân chay trong đĩa của cô vào hộp.

Nhìn Giang Nhược Kiều chẳng khác gì bình thường, thậm chí, mặt mày trông còn có sức sống hơn lúc trước.

Chỉ có điều, anh cũng không dám chắc tâm trạng cô có giống như những gì cô biểu hiện ra ngoài hay không. Anh cũng muốn an ủi cô đôi câu nhưng không biết nên nói gì, dù sao thì anh cũng chẳng có lập trường gì để khuyên nhủ cô.

Giang Nhược Kiều vẫn còn cảm khái: “Lục Dĩ Thành, cậu biết cách tiết kiệm cho tôi thật đấy, bữa sủi cảo hôm nay chỉ tốn hơn sáu mươi đồng của tôi thôi.”

Không thể tin được.

Đây là lần đầu cô mời người khác mà tốn chưa tới một trăm đồng.

Lục Dĩ Thành mỉm cười: “Đây là giá bình thường của nó.”

Anh cảm thấy tốn mấy trăm đồng để ăn một bữa đúng là đắt xắt ra miếng.

Giang Nhược Kiều cười một tiếng, trêu ghẹo anh: “Cậu rất biết cách tiết kiệm.”

Bảo sao mọi người đều có đánh giá tốt về anh, ở phương diện cuộc sống, anh cũng rất tiết kiệm. Không chi tiêu gì cho hoạt động giải trí, anh chỉ đi học hoặc là đi làm thêm kiếm tiền, thực sự đã tạo ra cảm giác đáng tin cậy cho người khác.

Giang Nhược Kiều lại âm thầm đánh giá cách ăn mặc của anh.

Anh mặc một cái áo phông màu trắng, hình như áo phông của anh chỉ có ba màu là trắng, đen và xám thôi hay sao ấy. Hơn nữa, đồ của anh cũng chẳng có bao nhiêu, tổng cộng chỉ có ba hay bốn bộ.

Không phải là nhãn hiệu nổi tiếng gì nhưng trông anh rất sạch sẽ tinh tươm.

Anh mặc một cái quần màu đen dài đến mắt cá chân.

Trên chân là một đôi giày vải, và cô vẫn không biết nhãn hiệu của nó là gì.

Với ánh mắt nhạy bén của cô, từ trên xuống dưới, giá trị bộ đồ của anh cộng lại không trên ba trăm đồng.

Còn không đắt bằng đồ kẹp tóc trên đầu cô.

Hình như anh lúc nào cũng đeo cái ba lô màu đen trên vai, có lẽ đây là món đồ đắt tiền nhất trên người anh, là một cái ba lô thuộc nhãn hiệu đồ thể thao nào đó nhưng chắc chắn là giá tiền của nó cũng không quá ba trăm đồng, chất lượng có vẻ cũng rất tốt.

Vẫn là câu nói kia, con trai chỉ cần sạch sẽ thì sẽ rất dễ ăn điểm, dù một anh con trai nào đó xài toàn hàng hiệu từ trên xuống dưới, nhưng nhìn anh ta vừa lôi thôi vừa không có tinh thần thì cũng bằng không mà thôi.

Lục Dĩ Thành biết Giang Nhược Kiều đang nhìn mình.

Anh hơi mất tự nhiên nhưng vẫn để mặc cho cô quan sát.

Giang Nhược Kiều dời ánh mắt: “Đi thôi.”

Chỉ cần có Giang Nhược Kiều ở đây, dường như Lục Tư Nghiên không nhìn thấy bất cứ người nào khác nữa, một lòng một dạ dán mắt lên người cô, nhóc nắm tay đi bên cạnh cô, lúc bước đi còn tung tăng vui vẻ. Giống như chỉ có những lúc như thế này thì nhóc mới giống một đứa trẻ bình thường.

Lục Dĩ Thành đi sau họ mấy bước.

Nhưng vẫn có thể nghe rất rõ ràng những gì họ nói với nhau.

Lục Tư Nghiên tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ không ở trong căn trọ đẹp đẽ kia nữa hả?”

Giang Nhược Kiều cười nói: “Căn phòng đó vốn không phải của mẹ, là bà chủ chỗ mẹ làm cho mẹ mượn ở tạm, mấy hôm nữa mẹ phải đi học rồi nên sẽ chuyển vào ở trong ký túc xá.”

“Vậy bây giờ mẹ đang ở đâu?”

“Ở trong khách sạn.” Giang Nhược Kiều đáp.

Lục Tư Nghiên bỗng nảy ra một ý, đôi mắt linh động đảo quanh: “Một mình mẹ ở khách sạn có thấy sợ không?”

Chưa chờ Giang Nhược Kiều trả lời “Không sợ”, cậu nhóc đã tự nói tiếp: “Hay là tối nay con qua ngủ với mẹ nhé! Có con ở đây, mẹ sẽ không sợ nữa ~”

Giang Nhược Kiều: “…”

Ban đầu cô cũng tính từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Lục Tư Nghiên thì bỗng khựng lại.

Đối diện với một đôi mắt như thế này, thật khó lòng mà nói ra lời cự tuyệt, cô chỉ có thể nói: “Được thì được, nhưng con phải hỏi bố con trước đã.”

Lục Tư Nghiên không hề nghĩ ngợi gì liền nói: “Ý kiến của bố không quan trọng ~”

Lục Dĩ Thành: “?”

Cho dù trong tương lai, địa vị trong nhà của anh chẳng cao bao nhiêu nhưng cũng không thể đến mức này.

Giang Nhược Kiều quay đầu lại nhìn Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành thở dài trong lòng nhưng vẫn gật đầu nói: “Nếu cậu thấy không phiền thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

Giang Nhược Kiều giơ tay làm dấu OK, cô quay lại nhìn Lục Tư Nghiên, cõi lòng không nhịn được mà mềm nhũn như bông: “Vậy tối nay bổ nhiệm con tới bảo vệ mẹ nhé. Làm phiền con rồi, nhóc đẹp trai à.”

Lục Tư Nghiên vô cùng vui mừng.

Vốn là vậy mà, trước đây bố hay tăng ca, bình thường toàn là mẹ ngủ cùng nhóc, mẹ còn kể chuyện trước khi ngủ cho nhóc nghe nữa.

Chuyện mẹ kể hay hơn bố kể nhiều.

Vậy thì, tối nay nhóc có thể mong đợi một nụ hôn chúc ngủ ngon không nhỉ?

Lục Tư Nghiên vui vẻ đến nỗi hai tai cũng đỏ bừng lên.

Lúc đến trạm tàu, dù bây giờ không phải là giờ cao điểm nhưng người vẫn đông như thường. Ba người chật vật chen chúc lên một toa xe, Lục Dĩ Thành liếc mắt nhìn, vì phải chen chúc trên xe đông đúc thế nên sắc mặt của Giang Nhược Kiều hơi khó coi, anh quyết định lợi dụng ưu thế về thân hình của mình, nhanh chóng tạo ra một khoảng không nhỏ, kéo Giang Nhược Kiều vào “vòng tròn” do anh tạo ra, Lục Tư Nghiên cũng đi theo bên cạnh cô, Lục Dĩ Thành chống tay vào một bên cửa, nhốt cả hai người vào trong khoảng trống nhỏ đó, để họ không phải chịu sự va chạm của người khác.

Những người khác: “…”

Có người nhìn thấy cảnh này thì không ưa, nhỏ giọng thì thầm với nhau, nhưng Lục Dĩ Thành vẫn làm như mắt điếc tai ngơ.

Vừa hay Giang Nhược Kiều đứng đến cằm của anh.

Lục Dĩ Thành biết, bây giờ, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh cũng sợ làn hơi khi hô hấp của mình sẽ phả trúng người cô rồi khiến cô không được tự nhiên, thế nên, anh quay đầu qua bên khác để thở.

Giang Nhược Kiều ngước đầu nhìn, vừa hay có thể nhìn thấy phần cằm dưới của anh.

Bây giờ, mặt anh trông như chẳng có cảm xúc gì, bởi vì có người chen chúc, anh lại không hy vọng họ lấn phải chỗ đứng của Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên, thế nên anh dùng sức càng mạnh hơn, cánh tay gồng lên cứng ngắc, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.

Giang Nhược Kiều rũ mi mắt.

Hai người đứng rất gần nhau, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương nước xả vải thoang thoảng trên người anh.

Giang Nhược Kiều có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh thì đương nhiên anh cũng ngửi thấy mùi nước hoa ngọt thanh nơi cô. Anh không rõ đó là mùi gì, cuộc đời hai mươi mấy năm của anh khá rất tẻ nhạt, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, cũng không có tư cách hưởng thụ nó, trừ việc học tập thì chỉ là mấy chuyện liên quan đến cơm áo gạo tiền. Mùi hương mà anh được ngửi, nhiều nhất cũng chỉ có thế mà thôi.

Chỗ Lục Dĩ Thành đứng vừa hay ở ngay cửa ra vào, anh nghiêng đầu là có thể trông thấy bản thân mình trong gương.

Tàu điện ngầm lao nhanh qua đường hầm, một loạt âm thanh vun vút quanh quẩn bên tai.

Anh nhìn khuôn mặt mình, bỗng chốc có cảm giác thật xa lạ.

Giang Nhược Kiều cũng không nói chuyện.

Lục Tư Nghiên vươn tay, quyến luyến ôm lấy cô.

Điều kỳ lạ là, trong thời khắc mùi khói lửa ngập tràn này, ý nghĩ đầu tiên tiên lóe lên trong đầu Giang Nhược Kiều lại là, Tư Nghiên từng nói, trong “tương lai” đó, mỗi lần cô cùng Lục Dĩ Thành dẫn nhóc ra ngoài đều sẽ đi bằng tàu điện ngầm, có phải cũng giống như bây giờ?

Giang Nhược Kiều cúi đầu, khẽ lắc lắc mấy cái.

Nghĩ gì vậy trời?

Đến một trạm nào đó, người lên xe giảm dần, người xuống xe lại ngày càng đông.

Cuối cùng cũng đến trạm gần khách sạn mà Giang Nhược Kiều đang ở.

Giang Nhược Kiều dẫn Tư Nghiên xuống tàu, Lục Dĩ Thành cũng đi theo sau, đây là trạm trung chuyển, bây giờ anh phải đổi sang chuyến khác.

Giang Nhược Kiều nói: “Giờ tôi dẫn thằng bé về khách sạn.”

Lục Dĩ Thành gật đầu: “Tôi về lấy quần áo, khăn mặt và bàn chải đánh răng cho nó.”

Anh cúi đầu nhìn Lục Tư Nghiên: “Có cần đem lego qua cho con không?”

Lục Tư Nghiên dùng ánh mắt như muốn cạn lời để nhìn anh: “Con ở chung với mẹ, sẽ không có thời gian phân tâm làm việc khác đâu.”

Lục Dĩ Thành bật cười: “Vậy mà lúc ở với bố sao cứ nghĩ đến lego thế hả?”

Lục Tư Nghiên thè lưỡi: “Bố à, bố đừng đòi hơn thua với mẹ một cách trẻ con như thế được không?”

“…” Lục Dĩ Thành không còn gì để nói.

Anh đứng ở chỗ đông người qua lại, chỉ lẳng lặng đứng đó, trông anh như một cái cây bạch dương, mắt thấy họ quẹt thẻ vào khách sạn rồi mới xoay người rời đi.

Lục Dĩ Thành lại vào toa xe lần nữa, bây giờ người đi tàu không đông như lúc nãy, thậm chí còn có ghế trống, anh nhường ghế ngồi của mình cho một người phụ nữ đang mang thai, còn mình thì đứng vịn tay cầm suốt cả quãng đường, xung quanh thưa thớt đi nhiều, cũng chẳng có ai chen lên chen xuống nữa, theo lý mà nói, đáng lẽ anh phải thấy nhẹ nhõm hơn mới đúng, nhưng sao bây giờ anh lại thấy có chút không quen?

Sau khi ngồi mấy trạm, anh ra khỏi tàu, một mình bước về nhà.

Anh leo một hơi lên sáu tầng lầu cũng không hề hấn gì, chỉ có điều, ở khúc quanh giữa tầng năm và tầng sáu, anh bỗng dừng lại.

Bởi vì có người ngồi ngay cửa nhà anh.

Đèn của tầng này đã bị hỏng, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào khuôn mặt của Tưởng Diên, người mang theo túi lớn túi nhỏ tới nhà Lục Dĩ Thành, khuôn mặt anh ta trông càng thêm vẻ hiu quạnh, anh ta thấy Lục Dĩ Thành đã trở về nên nói: “Sếp Lục à, tôi tới tìm cậu uống rượu.”

Lục Dĩ Thành siết chặt chìa khoá trong tay, anh bình thản nói: “Lát nữa tôi còn phải ra ngoài.”

Tưởng Diên “ồ” một tiếng: “Có việc? Đúng rồi, thằng nhóc nhà cậu đâu?”

Anh ta lại cố ý nhìn thử phía sau Lục Dĩ Thành, không thấy thằng bé đâu, khi nãy anh ta đứng gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, lúc chuẩn bị đi thì lại thấy Lục Dĩ Thành trở về.

Lục Dĩ Thành đáp: “Thằng bé qua nhà mẹ nó rồi, giờ tôi đi mang cho nó mấy bộ đồ.”

“Đơn giản mà.” Tưởng Diên thuận miệng nói: “Tôi ở đây đợi cậu về là được mà, vừa hay, hôm nay tôi cũng không muốn về, tá túc lại nhà cậu một đêm.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Chẳng còn cách nào khác. Trước đây, mấy người bạn của anh từng tới đây ngủ một, hai buổi tối.

Anh chỉ đành cầm chìa khóa mở cửa, lúc đổi giày, anh thấy đôi dép màu đỏ trên kệ giày, huyệt thái dương căng chặt.

Hiển nhiên Tưởng Diên cũng không chú ý tới mấy tiểu tiết đó, anh ta cởi giày rồi bước thẳng tới sô pha trong phòng khách ngồi xuống.

Lục Dĩ Thành hơi bất đắc dĩ.

Cái loại bất đắc dĩ này còn tồn tại thêm một chút phiền lòng, nó khiến anh thấy chột dạ.

Rõ ràng biết là cô không để lại vật gì ở đây, hôm qua anh còn mới thu dọn hành lý một lượt nhưng bản thân anh cũng không muốn một mình Tưởng Diên ngồi lại đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN