Hắn có thanh tuyến khiến người ta hâm mộ, ngày thường nhẹ nhàng từ tốn tao nhã, giáo dưỡng tốt khiến tư thái nói chuyện của hắn đều khiến người ta vui tai vui mắt.
Nhưng bây giờ, hắn dùng thanh âm gần như sụp đổ để nói lên một bí mật mà không thể nói với bất cứ ai trước đây.
Ninh Vũ Phi nghe thấy, tư vị trong lòng lại như một miếng đậu phũ trắng mềm rơi xuống đất, dính bụi bẩn, vỡ tan tàng, khi cầm lên lại không thể trở về hình dáng ban đầu, chỉ còn thất vọng mất mác.
Cậu há miệng, một lúc sau chỉ có thể khẽ gọi hắn một tiếng: “Học trưởng…”
“Anh rất vui… em có thể trở về bên anh…” Giọng nói của Tạ Cảnh cách cậu rất gần lại tựa như rất xa, “Mặc kệ là nguyên nhân gì, em đã trở lại thì anh rất thỏa mãn rồi, cũng sẽ không buông tay… nhưng lần này, anh sẽ đi đối mặt.”
Thanh âm hắn từ từ trầm ổn, trong đầu Ninh Vũ Phi lại hoảng hốt lóe lên một suy nghĩ, có lẽ vì quá nhanh mà không thể bắt lấy.
“Tiểu Vũ, lần này sẽ không có bất cứ ai hay chuyện gì có thể….”
Chỉ nghe được nửa câu, Ninh Vũ Phi đã bị một nguồn sáng đột ngột chiếu vào mắt khiến tinh thần run lên.
Cứu viện đến, cái xà lớn chết tiệt kia cũng được dời đi, bọn họ… Bọn họ được cứu rồi!
Niềm vui to lớn vỡ òa trong lồng ngực, sau khi Ninh Vũ Phi thích ứng với ánh sáng thì việc đầu tiên là nhìn về phía Tạ Cảnh.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt cậu trắng nhợt, kinh hô lên: “Học trưởng!”
Thật nhiều máu, chảy thật nhiều máu!
Không có chuyện gì? Dáng vẻ này sao có khả năng là không có chuyện gì!
Lúc này có người mắt sắc phát hiện bọn họ: “Nhanh nhanh, nơi này còn có người trọng thương cần tiến hành cấp cứu khẩn cấp!”
Một trận binh hoang mã loạn, Ninh Vũ Phi chạy ngang dọc, bởi vì từ đầu đến cuối Tạ Cảnh đều không buông tay cậu.
Không lâu sau, đội cận vệ đại tạ hầu phủ đến, đưa bọn họ rời đi, trực tiếp đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ có tiếng đều nối đuôi nhau vào phòng cấp cứu, bầu không khí căng thẳng như ánh đèn trắng kia, lạnh đến thấu xương.
Thẩm Thiên Huân vạn vạn không thể ngờ tới ở một nơi phồn hoa nhất đế đô tinh lại xảy ra chuyện, bà vội vàng tới, thời khắc nhìn thấy Tạ Cảnh thì nước mắt rơi không dừng.
Ninh Vũ Phi nhìn mà đau lòng, nhẹ giọng an ủi bà: “Dì à, không sao… học trưởng sẽ không sao…”
Thẩm Thiên Huân nghe vậy, suy sụp khóc lớn: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, A Cảnh nó… nó…”
Trong lòng Ninh Vũ Phi như bị kim đâm lại kiên cường chống đỡ nói: “Thật sự sẽ không sao mà, dì, tin con.”
Có thể nói kỳ tích chính là, Tạ Cảnh thương tổn quả thật không nghiêm trọng như tưởng tượng.
Xà ngang kia đập xuống, đoán không chừng cơ giáp cấp A cũng bị đập bẹp nhưng Ta lại không bị thương tổn chỗ trọng yếu, thật sự theo một nghĩa khác đúng là ‘bị thương ngoài da’.
Nhưng mất máu quá nhiều khiến Tạ Cảnh ngất đi.
Vì cấp cứu nên phải thu hồi tùy ý cơ, bộ dạng chân thật của hắn lộ ra, Ninh Vũ Phi ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn.
Tóc đen mượt, da trắng mịn, cặp mắt đào hoa mê người khép lại lại bất ngờ tô điểm ngũ quan tinh xảo.
Thật sự rất đẹp nhưng tại sao một người con cưng của trời như vậy lại…
Nhớ tới lời Tạ Cảnh nói, tim Ninh Vũ Phi như bị nhéo một cái.
Sao cứ phải là Ninh Vũ Phi?
Ninh Vũ Phi không tốt.
Ninh Vũ Phi thở dài, nương theo ký ức trong đầu, cậu chỉ thấy trong lòng tràn ngập áy náy.
Dũng cảm đứng ra là ‘Ninh Vũ Phi’ thiếu suy nghĩ, hắn ta không phải muốn cứu ai mà chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm.
Sau khi hai người quen nhau, Ninh Vũ Phi quả thật thấy cuộc sống bị quấy nhiễu, mất đi tự do, còn nhiều hơn đó là bởi vì tình cảm đối với Tạ Cảnh không sâu, nếu quả thật sâu đến mức hắn không thể sâu hơn, thì sao có thể vì khó khăn đó mà buông tay?
Từ đầu đến cuối, trả giá tình cảm của hai người đều không ngang nhau.
Cho nên… Hà tất phải như vậy?
Hà tất phải chấp nhất như vậy? Ninh Vũ Phi cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng đau lòng nam nhân trước mắt.
Bất kể là Thẩm Lăng Dục hay Tạ Cảnh… đều có tình cảm nóng bỏng như lửa lại chung thủy như một.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại không. Bất kể là ‘Ninh Vũ Phi’ trước đó hay là Ninh Vũ Phi hiện giờ, đều không có.
Cậu không thể cho họ điều họ mong muốn…
Huống chi… Họ đáng giá được điều tốt hơn.
Nhưng cục diện chết tiệt này…
Ninh Vũ Phi nghĩ tới mà đầu ong ong vang lên.
Bây giờ điều kiện y học vô cùng tân tiến, Tạ Cảnh có tùy ý cơ bảo vệ, nên phần lưng trầy da, mất máu hơi nhiều mà không tổn thương tới gân cốt.
Sau khi cầm máu và tiến hành khâu vết thương, tiếp máu, hắn đã khôi phục hơn chút.
Nói thật… Đối với tùy ý cơ và y thuật thời đại này, Ninh Vũ Phi đều trợn mắt hốc mồm!
Sau một ngày thì xuất viện, Tạ Cảnh trở về phủ hầu tước lại bắt đầu bận túi bụi.
Thẩm Thiên Huân cố ý để Ninh Vũ Phi lưu lại, Ninh Vũ Phi cũng không yên lòng Tạ Cảnh, tuy không ngủ lạ nhưng gần như mỗi ngày đều ba chuyến chạy đến phủ hầu tước.
Có cậu ở bên, Tạ Cảnh khôi phục càng nhanh.
Sau hai ngày, một nghị trưởng hoàn mỹ vô song phục sinh tại chỗ!
Ninh Vũ Phi vẫn thấy khó tin: “Thật không sao chứ?”. Sau lưng bê bết một khối thịt, nhanh như vậy đã…
Tạ Cảnh mỉm cười với cậu: “Có muốn kiểm tra chút không?” Lời cuối, hắn cực kỳ tự nhiên nắm chặt tay Ninh Vũ Phi kéo cậu vào ngực, dẫn tay cậu bỏ vào trong áo…
Bỗng nhiên chạm vào phần eo rắn chắc nóng rực củaTạ Cảnh, Ninh Vũ Phi gắng gượng đè nén gương mặt đỏ thẫm: “Em… em… không phải bác sĩ, sao có thể kiểm tra!” Nói xong rút vèo tay về.
Tạ Cảnh tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc Tiểu Vũ không phải bác sĩ, nếu không…”
Chỉ lo hắn nói cái gì đòi mạng, Ninh Vũ Phi nhanh chóng hắng giọng nói: “Em đi xem cơm đã xong chưa.”
“Đừng đi…” Tạ Cảnh lôi kéo cậu: “Ở đây với anh.”
Ninh Vũ Phi 囧.
Tạ Cảnh quay đầu nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng rung động: “Không đùa em, chờ xử lý xong thứ này, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Ninh Vũ Phi gật đầu liên tục.
Tạ Cảnh dùng chính là quang não nối thẳng đến tổng bộ nội các, tinh thần lực cần rất cao nên bận rộn cũng phải hết sức chăm chú.
Ninh Vũ Phi ngốc ngồi ở đằng kia, buồn bực ngán ngẩm, muốn lén chạy ra ngoài nhưng Tạ Cảnh vẫn luôn nắm lấy tay cậu, cậu cũng không dám động.
Thân thể không nhúc nhích nhưng ánh mắt lại có thể đảo loạn, sau một phen quan sát, tầm mắt Ninh Vũ Phi bỗng bị một phần báo điện tử hấp dẫn.
《 Hoàng hậu bệ hạ có thai, địa vị thái tử điện hạ có tràn ngập nguy cơ hay không?》
Tiêu đề giật gân này lập tức khiến da đầu Ninh Vũ Phi tê rần.
Hoàng hậu mang thai?
Ninh Vũ Phi đột nhiên nhớ chuyến trở về từ phủ bá tước mấy ngày trước của thái tử điện hạ.
Khi đó hình như cũng nói thân thể hoàng hậu có bệnh, chẳng lẽ không phải thân thể không khỏe, mà la… có thai?
Chuyện này… Sao có khả năng?
Nhưng toàn bộ không phải là không có khả năng!
Giả như hoàng hậu có thai, đại công Hầu phủ sao lại bỏ qua ngoại tôn mà đi nâng đỡ thái tử?
Dù cho bây giờ căn cơ Thái tử rất vững vàng, nhưng càng ổn thì càng bất an!
Hoàng hậu vô sinh mới là điều kiện tiên quyết để hai bên ràng buộc nhau.
Nhưng nếu hoàng hậu sinh con thì thế lực của thái tử hiện giờ chính là cái gai trong mắt họ!
Nếu như đại công Hầu phủ và Thái tử cắt đứt, thậm chí còn phản bội thì tình cảnh của thái tử thật sự….
Ninh Vũ Phi thấp thỏm, rất lo lắng cho Thẩm Lăng Dục.
Vừa chính lúc này, Tạ Cảnh tách quang não, thuận theo tầm mắt Ninh Vũ Phi mà thấy cái tin này.
Cặp mắt đào hoa híp lại, vẻ mặtTạ Cảnh lại như rấtbình tĩnh: “Tiểu Vũ?”
Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn.
“Nghĩ gì thế?”
“Không… Không có gì.” Ninh Vũ Phi dời tầm mắt, hắng giọng nói, “Học trưởng anh hết bận?”
“Ừm.”
Ninh Vũ Phi đứng dậy: “Vậy thì đi dùng cơm thôi!”
Tạ Cảnh cũng đứng dậy nhưng không đi ra cửa: “Chờ đã.”
“Sao vậy?” Ninh Vũ Phi nghi hoặc.
Tạ Cảnh buông lỏng tay cậu, đi đường vòng ra sau mặt bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp gấm tinh mỹ.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy vật này, tim không khỏi căng thẳng… Không, không thể nào!
“Vốn là tưởng rằng có thể đưa cho em lúc ở triển lãm, nhưng lại xảy ra chuyện nên không có cơ hội…” Hắn nói, mở hộp gấm, một chiếc nhẫn ánh xanh lấp lánh nằm yên tĩnh bên trong, “Thích chứ?”
Ninh Vũ Phi hít vào một ngụm khí lạnh.
… Chiếc nhẫn này quá đẹp!
Toàn thân đều tỏa ra ánh lam lung linh, từ xa đến gần, từ nhẹ đến nặng, giống như có sinh mệnh, không ngừng thay đổi sắc màu theo từng nhịp hô hấp…
Chất liệu đã khiến người chấn động, tạo hình càng khác biệt, dáng dấp như một chiếc vương niệm…
Ninh Vũ Phi nhìn không chớp mắt, Tạ Cảnh mỉm cười: “Thử một lần?”
Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, trong lòng trống rỗng, nhanh chóng nói: “Việc đó… học trưởng, đắt giá như vậy…”
Tạ Cảnh vẫn mỉm cười: “Không thích?”
Ninh Vũ Phi không đành lòng biểu hiện không thích, nhẫn đẹp như vậy, nếu không thích thì rõ ràng đó là một sỉ nhục đối với nhà thiết kế, đối với viên thiên thạch đắt giá này!
“Th…thích.”
“Thích thì nhận đi.”
“Nhưng…” Ninh Vũ Phi ấp úng nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một lý do, “Em… em không thể mang, nhận thì…”
Không cho cậu nói nhiều thêm một câu, Tạ Cảnh đã lồng chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của cậu. Ngón tay trắng nõn thon dài, tỏa ra ánh sáng lung linh, đẹp đến mức cuốn lấy linh hồn người khác… Trong lòng Tạ Cảnh khẽ nhúc nhích, cúi đầu hôn lên ngón tay cậu, trịnh trọng cam kết: “Một ngày nào đó, em sẽ mang nó quang minh chính đại, không kiêng dè gì.”
Giọng nói Tạ Cảnh phảng phất như mang một loại mê hoặc khiến cả người Ninh Vũ Phi hơi run lên.
***
Rời đi từ phủ hầu tước, trở lại phủ bá tước thì sắc trời đã hơi tối.
Ninh Vũ Phi lại không cảm thấy mệt, chỉ hơi hoảng hốt lạ thường.
Những ngày qua… Dường như có phần quá mức êm ả.
Nguyên soái đại nhân không có tin tức, Thẩm Lăng Dục lại không hề liên hệ với cậu.
Lẽ nào chuyện hoàng hậu mang thai là thật?
Vậy thái tử…
Đang nghĩ như thế, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm trong trẻo của Thẩm Lăng Dục: “Tiểu Phi.”
Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, liếc nhìn thái tử điện hạ đang khẽ cưỡi dưới ánh tà dương: “Lăng Dục?”
Trong giọng cậu tràn đầy kinh hỉ lấy được lòng Thẩm Lăng Dục: “Muộn như vậy mới trở về?”
Ninh Vũ Phi không nghĩ nhiều, chỉ lo âu hỏi: “Thân thể hoàng hậu bệ hạ thế nào rồi? Em xem tin tức nói…”
Khác hoàn toàn với thiết tưởng của cậu, vẻ mặt thái tử khoan khoái, không hề có điểm sốt ruột: “Đang lo lắng cho anh sao?”
Không chờ Ninh Vũ Phi mở miệng, Thẩm Lăng Dục đã ôm lấy cậu, cằm cọ trên mái tóc mềm mại của cậu, thư thái nói: “Đừng lo, thân thể mẫu hậu hơi bệnh, giờ đã không sao.”
Nghe hắn nói như vậy, Phi cuối cùng Ninh Vũ cũng coi như yên lòng.
Ngay tại lúc này, Thẩm Lăng Dục bỗng buông cậu ra, ấn lên bả vai cậu, hơi cúi đầu, bên trong đôi mắt ấy đều nghiêm chỉnh nhìn cậu: “Mẫu hậu muốn gặp em một lần, có thể chứ?”
Cái…cái gì?!
Ninh Vũ Phi choáng váng, còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Ai… Ai muốn gặp em cơ?”
Trong mắt Thẩm Lăng Dục tràn ngập ý cười, nụ cười mê người gần như che đi diễm lệ của tà dương:
“Chuyện chúng ta… Anh đã nói với mẫu hậu, bà muốn gặp em một lần.”
Tiểu kịch trường:
Thái tử điện hạ: Nghe nói thời nay nói chuyện yêu đương toàn phải nhờ mẹ? Đến đây, không phục đến chiến!
Nghị trưởng sama có mẹ ruột có công hữu trợ: Ha ha.
Nguyên soái đại nhân không cha không mẹ: … Các ngươi, giỏi.