Edit: Editor_đang_lười
– —
Giáo viên thể dục thổi còi thúc giục bọn học sinh nhanh chân đổi sân.
Thượng Quan Nghị lắc nhẹ đồ uống trong tay, đối diện với đôi mắt ướt át của Lâm Khả, không kìm được xấu hổ.
Hắn thật không biết phải làm sao trong tình huống này đâu!
Dã ca thật là, nhận đồ xong là mọi người đều ổn rồi…
Đối diện với omega, còn là omega mơ màng yêu đơn phương thất tình, Thượng Quan Nghị nhẹ nhàng an ủi: “Cái đó, không sao chứ? Đừng để trong lòng, tính cách cậu ta là như thế đó.
Giáo viên đang thúc giục, tôi đi trước nha.”
Lâm Khả cắn môi, hậm hực gật đầu.
Trước khi đi, Thượng Quan Nghị tìm khắp người ra một khăn giấy sạch sẽ, không nói gì, chỉ đưa cho Lâm Khả rồi rời đi.
Người vây xem ồn ào dần rời đi, Lâm Khả vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi bạn cậu ta đến tìm.
……
“Uống một chút nước của cậu thôi, không đến mức để ý chứ?” Phong Dã vặn nắp, khoé miệng cong cong, cười cà lơ phất phơ.
Từng sợi tóc đen của nam sinh xoã trên trán, nụ cười tươi dưới mặt trời cực kỳ loá mắt, đốt ngón tay thon dài cầm chai nước quơ quơ trước mặt cậu: “Hồn về thôi nào.”
“…..Ừ.” Lạc Uẩn nhỏ giọng trả lời, cảm xúc uyển chuyển nhẹ nhàng trong ngực từ từ tiêu tán.
Cậu nhận lại nước, ngón tay hai người thoáng chạm vào nhau, cậu cảm nhận được rõ ràng nhón tay Phong Dã bị mồ hôi làm ướt, không dính nhớp, là một cảm giác thoải mái.
“Không thoải mái thì dừng lại, đừng cậy mạnh nhé.” Phong Dã không yên tâm, nhiều lời một chút.
Thấy hắn còn muốn nói gì đó, Thượng Quan Nghị chậc một tiếng, không quen nhìn cảnh này: “Được rồi, có phải học sinh tiểu học đâu chứ.
Đi thôi, đi thôi.”
Ngay sau đó, hắn ăn luôn một chưởng từ khuỷu tay Phong Dã.
Mặt hắn vặn vẹo che lại ngực, nghĩ thầm: Anh em chính là không có nhân quyền!
Rõ ràng là thiên vị, không giấu sự quan tâm, Tô Nùng nhìn trợn mắt há mồm.
Cái này, cái này?
Một chút che giấu cũng không có, cậu ta lại không phải người mù.
Lạc Uẩn cầm chai nước, cũng không biết nên nói gì, chỉ rũ mắt nói: “Được.”
Cậu lớn lên trắng, tóc ngắn màu hạt dẻ xoã tung mềm nhẹ, tóc được phủ một tầng áng sáng vàng nhạt, khuôn mặt trắng nõn.
Bộ dáng ngoan ngoãn càng khiến Phong Dã thích, lòng bàn tay ngứa, không an phận mà giơ lên nhanh chóng sờ đầu xù của Lạc Uẩn một cái.
“Tôi đi trước, kiểm tra xong sẽ tìm cậu.” Phong Dã nói.
Chờ bọn họ đi rồi, Tô Nùng à một tiếng, bộ dáng như nhìn thấu hai người: “Cho dù cậu không có gì với cậu ta, nhưng mà vừa thấy cậu ta có gì với cậu đó.”
Lạc Uẩn theo bản năng siết chặt đồ uống trong tay: “Đừng nói bậy.”
“Tôi không có nói bậy đâu nhé.
Mắt mong chờ muốn uống nước của cậu, còn quan tâm cậu như vậy, còn xoa đầu cậu, nãy coi như là hôn gián tiếp rồi.
Thôi, bỏ đi!”
Tô Nùng nói một câu, tai Lạc Uẩn đỏ thêm một chút.
Cuối cùng khi nghe thấy Tô Nùng nói ” hôn gián tiếp “, mặt đỏ hoàn toàn, chỉ cảm thấy tóc có một chút xúc cảm còn vương lại.
……
Số lượng omega ít ỏi, giáo viên thể dục dứt khoát cho omega mười ban cùng kiểm tra luôn.
Sau khi điểm danh học sinh chuẩn bị chạy tám trăm mét xong, đã qua hơn nửa tiếng.
Một tiếng còi tập hợp, Lạc Uẩn theo thói quen trước khi chạy uống một chút nước.
Khi môi sắp chạm vào miệng chai, hương vị còn lưu lại trên mặt chai khuyếch tán.
Trong trẻo lành lạnh mang theo vị cay của bạc hà và tùng hương nhàn nhạt.
Cậu mím môi, không biết nên uống hay không.
Nếu uống, nhất định sẽ nếm được vị pheromone của Phong Dã.
Lời Tô Nùng nói hiện lên bên tai — “Chuyện Alpha thích làm nhất là khiến trên người omega mình thích có hương vị của mình “.
Cậu li3m môi dưới khô khốc, dùng cổ tay áo lau miệng chai, sau đó mới nhanh chóng uống một ngụm.
Đứng trên đường băng, chung quanh đều là người, cao su đỏ trên đường băng bị phơi hơi mềm, Pheromone của Alpha trộn lẫn vào nhau, gió thổi qua nhanh chóng tiêu tán.
Tiếng súng vang lên, một đoàn Omega không phân rõ ai là ai thong thả xuất phát.
Lạc Uẩn đồng ý chạy chậm cùng Tô Nùng, nếu là trước kia, tốc độ của cậu sẽ nhanh hơn bây giờ một chút, rất nhanh hai người đã rơi vào nửa đoạn sau của đoàn người.
Bên tai là tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp, vạt áo bị gió thổi.
Lạc Uẩn giữ hô hấp đều đều,bên cạnh cậu là Tô Nùng.
Hai người cùng nhau chạy, bất tri bất giác đã chạy được gần nửa vòng.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở nửa đoạn sau của vòng một.
Đang chạy, chân Lạc Uẩn bỗng nhiên mềm nhũn, lảo đảo một chút, suýt nữa không giữ được cân bằng.
Làn da hơi mỏng sau cổ kia bắt đầu nóng lên.
Lạc Uẩn khẽ nhíu mày, bây giờ cậu mới nhận ra kỳ ph át tình của mình sắp tới.
Có thể là do tiêm thuốc ức chế bình thường, nó đến cũng không mạnh.
Lạc Uẩn cảm nhận một chỗ nào đó trên người mình, cảm thấy hẳn là còn có thể kiên trì thêm chút nữa, liền điều chỉnh hô hấp tiếp tục chạy.
Đoạn sau của vòng hai, Tô Nùng thật sự không được nữa, cậu ta thở phì phò, sắc mặt nhìn qua rất khó chịu.
Bọn họ hoàn toàn bị bỏ lại phía sau, cậu ta gian nan mở miệng nói chuyện: “Lớp trưởng, cậu vẫn nên mặc kệ tôi đi, tôi, tôi không được.”
Nếu bây giờ Lạc Uẩn có thể nói, cậu nhất định sẽ khuyên Tô Nùng giữ nhiều sức một chút.
Cảm giác nóng bỏng lan ra toàn thân, từng cơn sóng nhiệt từ lồ ng ngực đến yết hầu, từ đuôi xương cụt đến tứ chi.
Một trận lại một trận, không có quy luật quét qua người cậu.
Tứ chi theo đó nhũn ra, Lạc Uẩn lập tức dừng lại, yết hầu khô khốc, cảnh vật trước mắt mơ hồ.
Nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy khoảng cách đến đích cũng chỉ còn không đến năm mươi mét.
Chỉ còn một đoạn đường nhỏ nữa thôi, tay Lạc Uẩn đong đưa theo quán tính tiếp tục chạy.
Tô Nùng không chia ra lòng dạ chú ý đến người bên cạnh, cậu ra rất cảm động chuyện lớp trưởng sẵn lòng chạy bộ cùng tiểu rác rưởi là mình.
Hai chân Tô Nùng run lên, ưỡn ngực, cắn răng tiếp tục chạy lên phía trước.
Phong Dã và Thượng Quan Nghị chờ họ ở phía trước.
Lạc Uẩn chưa từng khó chịu khi chạy như này bao giờ,, bắt đầu ù tai, ồn ào xung quanh và tiếng hét to bị ngăn lại ở bên ngoài.
Sắp vượt qua vạch đích, Lạc Uẩn nữ nhẹ nhàng thở ra, bả vai đột nhiên không kịp phòng bị bị đâm mạnh một cái.
Tiết tấu bước chân bị loạn nhịp, mắt cá chân đau nhức.
Trùng hợp lại chạm vào kỳ ph át tình không nghe lời, cậu mất đi cân bằng ngã về phía trước, trong tầm mắt một mảng sáng đỏ, cậu nhắm chặt mắt lại.
“Lớp trưởng, cậu không sao chứ?!” Thượng Quan Nghị nheo mắt.
“Đệt!” Phong Dã vội vã nói một tiếng.
Lạc Uẩn không chạm đến đường băng, ngược lại ngã vào lòng ngực rộng lớn của nam sinh.
Chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua xương quai xanh của người nọ, ngửi được hương vị quen thuộc, thoáng yên tâm.
Sau đó, độ xứng đôi trên 95% k ích thích giác quan của Lạc Uẩn.
Kỳ ph át tình hỗn loạn đạt đến đỉnh điểm.
Như bị đè lại mệnh môn, cả người cậu vô lực dựa vào người Phong Dã, nếu không phải Phong Dã kịp lúc ôm lấy cậu, cậu đã sớm ngã rồi.
*Mệnh môn: Theo Hải Thượng Lãn Ông, mệnh môn nằm giữa 2 quả thận.
“Cảm ơn.” Lạc Uẩn chậm chạp nói ra hai chữ, eo mềm đến mức không thể đứng thẳng.
Mới đầu Phong Dã chưa phát hiện ra cậu khác lạ, còn sát lại bên tai cậu nói giỡn: “Đây có tính là nhào vào ngực không? Đã nói đừng cậy mạnh mà.
Nếu không phải tôi đón được cậu, mặt giáo hoa nhất định sẽ hỏng.”
Điệu bộ lười biếng kèm theo hơi thở ấm áp, lông mi Lạc Uẩn run run khe khẽ.
Tay Phong Dã đặt trên eo Lạc Uẩn, tim nhộn nhạo, chỉ cảm thấy eo trong tay thạt tinh tế, không có một chút thịt thừa.
[ Cảm động! Eo của vợ thật mềm, không muốn bỏ tay ra tý nào! ]
Nhịn không được lại nhẹ nhàng nhéo một cái, xúc cảm mềm mại, sau đó Phong Dã liền nghe được một tiếng rên ngọt lịm.
Âm điệu ngọt ngào, mềm mại.
Tựa như làm chuyện này mới có thể phát ra tiếng.
“Kỳ lạ?” Phong Dã nói thầm, để người đứng thẳng.
Lúc này mới phát hiện mặt Lạc Uẩn đỏ bất thường, đuôi mắt đỏ ửng nhàn nhạt, như cây hồng mai trên nền tuyết.
Cả khuôn mặt xinh đẹp khó tả, rất giống kỳ ph át tình giả ngoài ý muốn vào tiết tự học buổi tối.
“Tôi, tôi…..” Yết hầu Lạc Uẩn nóng không nói nên lời, bám chặt lấy cánh tay Phong Dã, lông mi ướt nhẹp.
“Đệt.” Phong Dã thầm mắng.
Hắn hiểu ra gì đó, bế ngang Lạc Uẩn lên, học sinh xung quanh phát ra tiếng kêu bất ngờ, đều đang hỏi xảy ra chuyện gì.
Bọn họ nhao nhao nhìn bên này.
Cảm giác xấu hổ nổi lên trong lòng, Lạc Uẩn vùi đầu càng sâu, chóp mũi cọ vào bụng Phong Dã.
Tô Nùng hiểu ra Lạc Uẩn đang phát bệnh.
Cậu ta biết trước khi kiểm tra Lạc Uẩn đã tiêm thuốc ức chế, không nghĩ tới thật sự không dùng được.
Nếu là omega bình thường, nhất định sẽ không xảy ra chuyện kiểu này.
Lạc Uẩn chóng mặt, đầu óc nặng trịch.
Trước kia đại não luôn trật tự rõ ràng bây giờ lại như máy móc cổ xưa khó khăn chuyển động.
Mùi hoa nồng đậm ào ạt toả ra, mày mà có miếng dán tuyến thể, tiêm thuốc ức chế cho nên phạm vi Pheromone toả ra mới không lớn.
“Cậu ấy bị trật chân, tôi đưa xuống phòng y tế đã.
Các cậu nhớ báo cho Nhậm Doanh!” Phong Dã để lại một câu rồi dùng tốc độ của gió mà chạy mất.
Ven đường còn lưu lại hương sữa hoa Sơn Chi nhàn nhạt.
– —
Không có cảm giác mừng rỡ như điên trong tưởng tượng, Phong Dã nhíu mi, ôm Lạc Uẩn chạy thẳng đến phòng y tế.
Trước kia dù làm cái gì cũng vẫn luôn lạnh lùng – Lạc Uẩn so với bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Khuôn mặt cậu ướt nhẹp, như vớt ra từ trong nước, cổ và mặt đỏ một mảng lớn.
Dường như muốn khiến mình tỉnh táo, tay phải Lạc Uẩn cấu vào mu bàn tay trái.
Trong mắt đen nhánh của Phong Dã thoáng một tia đau lòng, hắn nắm lấy mu bàn tay đang bị cấu, chữ được chữ không: ” Đừng cấu, sẽ giúp cậu ngay mà.”
Cửa phòng y tế đóng, đi vào không có ai, máy tính trên bàn toả ra ánh sáng màu lam nhạt.
Phong Dã đặt người lên giường bệnh, khoá chặt cửa, kéo rèm che kín mít.
Lạc Uẩn co chân ngồi trên giường, mặt chôn trong đầu gối, đầu ngón tay hồng nhạt.
“Tôi giúp cậu ngay.” Phong Dã xoay người một cái tách chân ra, ngồi ở sau lưng cậu.
Lúc xé miếng dán tuyến thể xuống, cơ thể Lạc Uẩn run nhẹ.
Tiếp đó là mùi hoa xông vào mũi, lấp đầy căn phòng, dường như đang đặt mình trong biển hoa trắng.
Tuyến thể đã phát triển hoàn thiện, nho nhỏ, nhô lên một khối, bên trong chứa pheromone nồng đậm.
Khi đầu ngón tay Phong Dã chạm vào, Lạc Uẩn run mạnh hơn.
Hắn nắm chặt ngón tay Lạc Uẩn, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Thật lâu sau, trong phòng mới vang lên một tiếng nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ, vậy cậu nhất định phải, phải nhẹ nhàng.”
Vì vào kỳ ph át tình, giọng Lạc Uẩn mềm mềm khó tả, mềm nhẹ uyển chuyển.
Thiếu niên như đang vào thế yếu, cúi đầu xuống lộ ra phần gáy trắng nõn mềm mại.
Đây là tư thế để Alpha đánh dấu dễ dàng.
Yết hầu Phong Dã nhấp nhô, pheromone của omega ăn mòn lý trí, dòng máu sôi trào chạm vào từng góc trong cơ thể, yết hầu có một ngọn lửa thiêu.
Chúng nó kêu gào.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên.
Hắn ngồi dậy, kéo cổ áo Lạc Uẩn xuống, để lộ ra càng nhiều phần da thịt trắng nõn hơn.
Hàm răng sắc bén chạm vào làn da mỏng, Lạc Uẩn nhắm mắt.
Ngực cậu không nhịn được phập phồng, hô hấp đứt quãng.
Thời khắc tuyến thể bị cắn, Lạc Uẩn không nhịn được mà thở gấp.
Pheromone hương tuyết chạy theo miệng vết thương hoà vào máu cậu, dọc theo mạch máu trấn an kỳ ph át tình khiến người mất lý trí.
“A….Ưm.” Lạc Uẩn ngẩng mặt, môi khẽ mở, giọng nói mang theo sự sung sướng, thoải mái.
Cằm cậu bị Phong Dã nắm.
Phong Dã cũng là lần đầu tiên đánh dấu tạm thời, động tác của hắn ngây thơ lại vụng về, còn có một chút thô lỗ từ trong xương cốt của Alpha.
Lúc Lạc Uẩn cảm thấy đã đủ rồi…
Phong Dã cũng không bỏ cậu ra.
[ Thơm quá….!Thật muốn chiếm hữu.
Là của mình, chỉ có thể là của mình ]
Tiếng lòng mê muội, như một dã thú, Phong Dã căn bản không nghe thấy Lạc Uẩn kêu dừng.
Lực cắn sau cổ càng ngày càng nặng, mùi rỉ sét thoang thoảng trong không khí, Lạc Uẩn hít khí: “Đau…Đã đủ rồi.”
Nam sinh nửa ôm cậu từ phía sau không đáp một tiếng, độ xứng đôi cao dụ hoặc hắn không nhả ra.
Hắn rũ mắt, tầm mắt dừng trên cổ mảnh khảnh của thiếu niên.
Pheromone của omega nồng đậm, khiến Alpha mê mẩn.
Đột nhiên một trận tuyết lớn tràn đến, gió lạnh mang theo bông tuyết, Bạc Hà Nhỏ hơi cay, hàm răng sắc bén càng lún sâu hơn nữa.
Một Alpha đang tuổi dậy thì, nhiệt huyết phương cương, tinh lực sung mãn…
Giam cầm chặt chẽ lấy omega mình thích.
Sung sướng khi đánh dấu tạm thời dần dần bị thay thế bởi cảm giác đau, Lạc Uẩn giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị ôm chặt không thể nhúc nhích.
Cậu ngăn Phong Dã, ngón tay luồn vào tóc ngắn của nam sinh: “Đừng cắn, bằng này đủ rồi.
Cậu làm tôi đau.”
Cậu có ý đẩy Phong Dã ra, nhưng cổ tay nhỏ bị siết chặt bằng một tay.
Phong Dã đè vai cậu, kéo cậu vào trong ngực.
Khoảng cách bằng gang tấc khiến đánh dấu sâu hơn, càng nhều pheromone được rót vào người Lạc Uẩn.
Lưu lại ký hiệu trong cơ thể omega mình thích, d*c vọng chiếm hữu và khống chế bị phóng đại.
Ý thức được kết quả này, đôi mắt Phong Dã tan rã.
Hắn càng ngày càng tàn nhẫn, vị rỉ sắt càng ngày càng nặng.
Lạc Uẩn rốt cuộc không nhịn được mà kêu to ra tiếng, trong mắt hơi nước mờ mịt.
Cậu dùng sức đẩy nam sinh ra.
Mới vừa chuẩn bị đứng dậy, lại bị ấn lên giường.
Lạc Uẩn ngước mắt, đối diện với một đôi mắt đen nhánh chứa đầy dục niệm.
Phong Dã thở phì phò cúi người, khó dằn xuống mà ngửi cổ Lạc Uẩn, giọng hắn đứt quãng: “Trên người cậu thơm quá, để tôi ôm một chút.”
Chợ, yết hầu Lạc Uẩn bị cắn nhẹ.
Phong Dã phủ lên người cậu, muốn hôn cậu.
Lạc Uẩn ấn chặt trán hắn, giọng nói mềm dịu.
Pheromone của Alpha dần có tác dụng, giọng điệu lộ ra sự lạnh nhạt ngày thường: “Cậu là chó con à? Tôi bị cậu cắn chảy máu, cậu không biết?”
Cậu sờ vào khối da sau cổ kia, đưa ra trước mắt đã thấy đầu ngón tay dính máu đỏ, mamg theo mùi hoa ngọt, rất thơm.
Màu đỏ tươi k ích thích tròng mắt Phong Dã.
Nam sinh bình tĩnh nhìn hai giây, dường như mới phản ứng lại —— Lạc Uẩn bị hắn cắn bị thương.
“Tôi, tôi, thật xin lỗi.” Tim Phong Dã nặng nề nhảy.
Lạc Uẩn nhìn quanh bốn phía, thoáng nhìn thấy trên tủ có khăn lau khử trùng: “Lấy giúp tôi một cái, tôi lau máu.”
Không biết vết thương có lớn hay không?! Cậu không nghĩ tới lần đầu tiên đánh dấu sẽ là thế này.
Cảm giác thoải mái khi đánh dấu của cặp AO thiên mệnh mà trên mạng nói, cậu không cảm nhận được.
Trái lại, sau cổ bị cắn đau.
Chẳng qua nhờ có Phong Dã, kỳ ph át tình đã được áp chế.
“Thật xin lỗi, tôi cũng không biết mình sao lại thế này.” Phong Dã lấy khăn ướt đưa cho Lạc Uẩn, trong lòng cảm thấy kết thúc.
Những ngày gần đây thật giống như nằm mơ.
Lạc Uẩn co chân ngồi trên giường như khôi phục lại sắc mặt lạnh nhạt như trước.
“Cái đó, tôi đã tìm hiểu rồi.
Không phải nói sẽ thật thoải mái hả?” Khoé môi Phong Dã còn dính một chút máu, hắn li3m môi dưới, máu bị đầu lưỡi cuốn vào khoang miệng.
Với hắn mà nói, pheromone thơm ngọt của omega che đi vị rỉ sắt của máu.
“Tôi có khiến cạu sướng không?” Mí mắt Phong Dã nhảy không ngừng, có chút thấp thỏm.
Tay lau vết máu của Lạc Uẩn khựng lại, mí mắt mỏng trắng hơi giương, con ngươi hổ phách màu nhạt, giọng điệu biếng nhác: “Tôi là M?”
“….” Mắt thấy khăn ướt thấm máu thơm ngọt sắp bị Lạc Uẩn vứt bỏ.
Phong Dã giật mình, duỗi tay nắm lấy tay Lạc Uẩn.
Đối diện với ánh mắt nghi vấn, hắn đỏ tai nói: “Đừng ném, cho tôi đi.”
[ Thơm như vậy, ném đi thì rất tiếc ]
Lạc Uẩn nhướng mày: “?”
– —
Sau một tuần hai ngày lười biếng, tui phải cố lết xác đi edit truyện .