Hai mắt Thẩm Kiều sáng rực, giống như ngôi sao trên trời. Hào quang lưu chuyển trong con ngươi của cô.
“Tôi có thể thử không?” Cô chỉ tay và hỏi.
Kỳ Ngôn Châu gật đầu, rồi nhận lấy cặp sách từ trong tay cô. Giọng nói của cậu rất dễ nghe: “Tất nhiên là có thể.”
Thẩm Kiều bước hai ba dài đi tới khung xích đu.
Thân chính của chiếc đu là một tấm gỗ nhẵn, chỉ to bằng bốn lòng bàn tay.
Hai bên tấm ván được buộc bằng dây gai, thay vì treo trên thân cây lớn, cậu dựng lại một khung sắt, một bên thanh sắt buộc vào thân cây để khung không bị đổ.
Thẩm Kiều chạm vào sợi dây gai dày, cẩn thận ngồi lên tấm ván gỗ.
Chiều cao phù hợp.
Cô nắm lấy sợi dây gai, ngón chân nhẹ nhàng chạm xuống đất.
Ngay lập tức, chiếc xích đu bay lên trong gió, và một loạt tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc rơi xuống.
Thẩm Kiều ngẩng đầu gọi Kỳ Ngôn Châu: “Kỳ Ngôn Châu!”
“…Ừ.”
“Cậu đẩy xích đu cho tôi, được không?”
Kỳ Ngôn Châu tùy ý đeo cặp sách của cô lên vai, rồi đi tới bên cạnh cô. Cậu trầm giọng, nói: “Cái này không thể đu cao được.”
Sân nhỏ có giới hạn, phía sau lại có mấy thân cây cổ thụ, đu quá cao, có thể đụng phải.
Hơn nữa, cái xích đu này đuộc dựng lên rất đơn giản và sơ sài, rất dễ gây ra các vấn đề về an toàn.
Mặc dù nói như vậy nhưng Kỳ Ngôn Châu vẫn vươn tay ra, khống chế sức lực, nhẹ nhàng đẩy lên bả vai của cô một cái.
Theo quán tính, chiếc xích đu lại bay lên không trung.
Trong đêm sao sáng, trong lòng Thẩm Kiều tràn đầy ấm áp, cô cười đến nỗi không thấy mắt.
“Kỳ Ngôn Châu, cám ơn món quà của cậu. Tôi rất thích.”
“Thích là được rồi.”
“Để đáp lễ, khi nào cậu kết thúc buổi học thêm? Tôi sẽ mời cậu bữa tối!”
____
Đầu tháng bảy.
Thẩm Kiều chủ động liên hệ với trợ lý của Đới Tùng Xuân, hẹn đối phương gặp mặt lần nữa.
Thật trùng hợp, một ngày trước cuộc hẹn, Kỳ Ngôn Châu và những người khác cũng bắt đầu kỳ nghỉ hè. Thẩm Kiều dứt khoát chọn thời gian mời khách, nhân tiện có thể nhờ Kỳ Ngôn Châu tư vấn giúp.
Suy cho cùng, cậu rất thành thạo cách kiếm tiền bằng làm việc bán thời gian, vì vậy có lẽ cậu sẽ có một chủ ý hay.
Trời đã sắp tối.
Kỳ Ngôn Châu bước ra khỏi phòng ngủ.
Đúng lúc đó, cửa phòng đối diện cũng mở ra.
Thẩm Kiều mặc một chiếc váy thắt eo màu trắng, kiểu dáng cơ bản đơn giản, mái tóc được búi cao thành đuôi ngựa, xõa ra sau đầu, để lộ d4i tai nhỏ nhắn cùng chiếc cổ thon dài.
Toàn bộ phần da lộ ra trên cơ thể cô đều có màu trắng trong suốt, trắng như một tờ giấy, gần như phản chiếu. Mà tất cả những bộ phận nên có màu sẫm như tóc, lông mày, lông mi, thậm chí cả con ngươi đều nhạt hơn người bình thường một chút, nghiêng về màu hổ phách và nâu hơn, phù hợp với màu da mà không gây khó chịu.
Màu sắc xa hoa, khuấy động tâm hồn.
Không ngoa khi nói cô là một con thiên nga trắng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Kiều là trung tâm thị giác trời sinh, bất kể cô ở đâu, trên sân khấu hay trong một túp lều đổ nát, đều không thể chặn được khí chất đó.
Dưới vầng hào quang, Kỳ Ngôn Châu yên lặng cụp mắt xuống, ánh mắt thâm thúy.
“Đi thôi.” Cậu nói.
Thẩm Kiều không cảm nhận được trong lòng Kỳ Ngôn Châu phập phồng, cô vẫn vui vẻ, đi theo bóng dáng cao lớn của cậu giống như cái đuôi nhỏ, bước chân nhẹ nhàng.
“Kỳ Ngôn Châu, tôi nói cho cậu biết, tôi thật sự rất ít khi có cơ hội ăn lẩu.”
Diệp Hân rất nghiêm khắc với hai cô con gái. Bà ta nghĩ rằng đồ ăn bên ngoài không sạch, nên đã ra bảo các cô ăn ít lại. Chỉ thỉnh thoảng cô ra ngoài với các bạn cùng lớp mới có thể ăn.
Hơn nữa chính Thẩm Kiều cũng không dám ăn uống.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều trường hợp dậy thì không kiểm soát tốt, không phục hồi được vóc dáng và làn da, nên cô không dám mạo hiểm.
Phía trước, Kỳ Ngôn Châu trầm thấp “Hừ” một tiếng. Mặc dù nghe có vẻ hơi có lệ, nhưng tốc độ của cậu đã chậm lại trong vô thức.
Đích đến vẫn là siêu thị lớn đã đến mua lần trước. Có một trung tâm mua sắm lớn phía sau siêu thị, có nhiều nhà hàng khác nhau.
Mùa hè, cái nắng hướng Tây quá nóng khiến người ta bức bối.
Kỳ Ngôn Châu dẫn Thẩm Kiều ra ngoài chừng hai phút, không chút do dự giơ tay gọi xe.
Thẩm Kiều kinh ngạc: “Chúng ta đi taxi sao?”
“Ừ.”
“Nhưng không phải rất gần sao?” Có cần lãng phí vậy không?
“Cậu không thấy nóng sao?”
“…Không hẳn là quá nóng.”
Thân nhiệt của Thẩm Kiều vốn dĩ mát lạnh, vậy nên cô không sợ nóng. Nhưng cô nghe được Kỳ Ngôn Châu nói, đại khái là sợ cô đi bộ nóng nên gọi taxi.
Trong lòng cô dâng lên một cỗ mật ngọt. Cô dừng một chút, rất nhanh cô đã nói: “Nhưng hôm nay thật sự khá nóng, có lẽ là vì là tháng bảy sắp đến ngày oi bức rồi.”
Kỳ Ngôn Châu gật đầu, rồi tiện tay kéo cửa sau cho cô.
Hai người lên xe và thông báo điểm đến.
Trên đường có đèn đỏ nhưng chỉ cần bảy tám phút là đến nơi thuận lợi.
Vào trung tâm thương mại.
Điều hòa không khí đầy đủ, thổi đến khiến người ta cảm thấy mát lạnh.
Trong phúa chốc, toàn thân cảm thấy sảng khoái.
Coi là mời khách, Thẩm Kiều để Kỳ Ngôn Châu chọn chỗ ăn. Không do dự gì Kỳ Ngôn Châu đã chọn một nhà hàng lẩu, thương hiệu này không chỉ phục vụ hương vị Tứ Xuyên mà còn làm tốt những hương vị khác.
Thời điểm này lại là kỳ nghỉ hè, quán lẩu đang kinh doanh rất tốt và đông khách.
Có ba bàn xếp phía trước, hai người vẫn phải đợi.
May mắn thay, hai người họ đợi ở cửa khoảng mười phút, rồi nhanh chóng gọi số.
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm thực đơn, rồi bắt đầu gọi món.
Bên cạnh là một cặp nam nữ đang cãi nhau. Giọng nói của họ bay nhẹ lên theo mùi thơm của hạt tiêu.
“…Em nói muốn ăn ở đây, được một nửa rồi lại không thích nữa, bây giờ còn trách anh?”
“Vậy anh không thể nhường em sao? Tâm trạng em không tốt! Anh không thể dỗ em sao? Vậy em có phải là bạn gái anh không?!”
“Anh đang nói đạo lý với em.”
“Em không muốn nghe! Em hỏi anh, chúng ta có thể đổi một chỗ khác không?”
“Không thể, đồ ăn đã cho vào nồi lẩu hết rồi, rất lãng phí! Đây không phải là chuyện có phải bạn gái hay không! Em xem, bạn gái người ta kìa, họ có làm như em không?”
Người con trai thản nhiên chỉ tay vào Thẩm Kiều.
Cô gái liếc nhìn, rồi lập tức phản bác lại: “Vậy anh có đẹp trai như bạn trai người ta không? Anh mà cũng đẹp trai như thế, thì dù cãi nhau, em cũng sẽ tát mình một cái!”
Hai má Thẩm Kiều không tự chủ mà được nóng lên. Cô muốn xua tay phủ nhận quan hệ của mình với Kỳ Ngôn Châu, nhưng lại cảm thấy nói năng lung tung rất đường đột, nên cô chỉ có thể xấu hổ, rồi từ bỏ.
Cô ho nhẹ một tiếng, rồi dứt khoát dựng thực đơn lên, để che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. Cô nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn Châu: ” Kỳ Ngôn Châu, cậu gọi món đi, tôi ăn gì cũng được.”
Mặt Kỳ Ngôn Châu không chút thay đổi. Nghe vậy, cậu “Hừ” một tiếng, rồi cầm bút lên thực đơn, sau đó nhanh chóng ghi lại. Sau khi chọn xong tất cả các món ăn, Thẩm Kiều cầm lấy nhìn lướt qua, phát hiện hầu hết các món ăn cậu gọi đều là món mình thích.
Sau khi “sống chung” trong khoảng thời gian này, Kỳ Ngôn Châu khá hiểu rõ cô.
____
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng nồi lẩu cũng được dọn lên.
Không khí nóng bốc lên làm mờ cả tầm nhìn.
Thẩm Kiều gắp một miếng thịt, nướng chín, nhúng vào vừng và bơ lạc, bỏ vào miệng.
Cô hài lòng, nên liền cảm thán: “Ngon quá.”
Kỳ Ngôn Châu: “Vậy ăn nhiều một chút đi.”
Thẩm Kiều thở dài lẩm bẩm: “Không được, sợ ngày mai lại tăng cân, gặp cô Đới, cô thấy tôi như vậy sẽ hối hận thì sao.”
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu sững người một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn cô.
“Đã quyết định rồi à?”
Thẩm Kiều gật đầu, mấp máy môi suy nghĩ: “Đúng. Tôi vẫn muốn tiếp tục múa ba lê, ngày mai tôi muốn bàn bạc với cô Đới xem có thể làm bán thời gian ở trường huấn luyện của cô ấy hay không.”
Cô đã suy nghĩ rất nhiều ngày.
Quá khó để cô từ bỏ múa ba lê vào lúc này.
Đây là điều mà Thẩm Kiều đã kiên trì hơn mười năm, và nó gần như trở thành ý nghĩa của cuộc sống, không thể dễ dàng từ bỏ.
Huống chi, hiện tại cô nói từ bỏ, sau này nên làm thế nào? Trong tương lai sẽ phải lựa chọn như thế nào? Mọi thứ phải được suy nghĩ lại. Giống như một ngã ba trong sương mù, ngoại trừ tiếp tục đi trên con đường này, những phương hướng còn lại đều không xác định.
Điều này là quá khó khăn.
Sau khi do dự, Thẩm Kiều lựa chọn nghe theo trái tim mình.
Chỉ cần có đủ can đảm, thế giới này sẽ là vô tận.
Ngừng một chút, cô tiếp tục nói: “… Chủ yếu là tập trung huấn luyện. Sau tập trung huấn luyện, tôi sẽ 18 tuổi. Tôi có thể làm việc bán thời gian giống như cậu ở mọi nơi. Về phần trang bị và những thứ tương tự, có thể dùng cái rẻ nhất trước. Kỳ Ngôn Châu, cậu cảm thấy thế nào?”
Kỳ Ngôn Châu: “Chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái là được.”
Thẩm Kiều: “Đừng nói vậy, tôi không có người nào khác để nói chuyện. Tôi chỉ có mình cậu thôi.”
Truyện được dịch trên wattpad. Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Dứt lời, Kỳ Ngôn Châu hơi sững người.
Giọng điệu của cậu có chút rung động, dường như không còn bình tĩnh lãnh đạm nữa, giọng điệu kỳ lạ.
“…Tôi cũng thấy rất tốt.”
Thẩm Kiều cười nói.
Nhưng mà, Thẩm Kiều đang định nói tiếp, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Xem hiển thị trên màn hình.
Đó là trợ lý của cô Đới Tùng Xuân.
Chắc là gọi đến để xác nhận những sắp xếp ngày mai với cô.
Thẩm Kiều làm động tác “xin lỗi” với Kỳ Ngôn Châu, nhưng cô không tránh cậu, cô tựa người ra sau, cách xa nồi lẩu, sau đó nhận điện thọai.
“Alo? Xin chào?”
“…”
“À, thật sao? Được rồi! Tôi không có vấn đề gì cả!”
“…”
“Cảm ơn, cảm ơn! Được rồi! Hẹn gặp lại vào ngày mai!”
Cúp máy.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Kiều trở nên sáng sủa hơn, không còn rối rắm như trước nữa.
Cô không kịp chờ đợi liền nói với Kỳ Ngôn Châu: “Kỳ Ngôn Châu! Để tôi nói cho cậu biết, vừa rồi trợ lý của cô Đới nói một chuyện với tôi. Cô ấy nói, hôm nay, khi cô Đới có cuộc họp với đoàn múa hôm nay, cô Đới đã nói với một người nào đó trong đoàn múa về tôi, bên kia thực sự nói rằng đã xem buổi biểu diễn của tôi và sẵn sàng tài trợ cho tôi!”
Truyện được dịch trên wattpad. Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là ăn cắp.
“Trời ơi, sao lại tốt như vậy. Cơ hội này chỉ có một, đólà sau này tôi sẽ gia nhập vào đoàn múa của bọn họ, mà còn làm cộng tác của anh ấy, chị trợ lý nói, thực lực của người đó rất mạnh, bởi vì mãi chưa tìm được người cộng tác tốt, nên vẫn còn phải chống đỡ một số tiết mục. Anh ấy cảm thấy tôi khá tốt. Quá tốt rồi!”
Trong ngành này, có rất nhiều nơi để tiêu tiền, và không ít trường hợp có nhà tài trợ, nhưng hầu hết họ đều ở trong một tình huống khác.
Thẩm Kiều không bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra với cô.
Kỳ Ngôn Châu cau mày: “Nam giới?”
Thẩm Kiều sửng sốt một chút. Cô không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, nên cô nghiêm túc trả lời lại: “Đúng vậy, đã là người cộng tác, tất nhiên sẽ là nam giới rồi.”
Nhẹ nhàng “Cạch” một tiếng.
Kỳ Ngôn Châu đặt đũa lên bát nhỏ: “Thẩm Kiều.”
“Hả? Sao vậy?”
“Đừng đồng ý.”
“Vì sao?”
Kỳ Ngôn Châu cong ngón tay, rồi gõ nhẹ mặt bàn vài cái, dường như cậu đang đấu tranh. Cuối cùng, cậu gằn từng chữ: “Đừng nhận của người khác, tôi sẽ chu cấp cho cậu.”