Trời đang mưa.
Kỳ Ngôn Châu đứng dưới mái hiên của phòng bảo vệ trường học, híp mắt nhìn trời.
Cậu không lập tức đi vào trong mưa.
Năm sáu phút sau, một cô gái cầm ô từ phía sau chậm rãi đi tới.
Cô đang mặc bộ đồng phục phổ biến nhất của trường Thánh Mẫn.
Lẽ ra cô phải nổi bật giữa đám đông, nhưng cô đã vươn vai, bước đi nhẹ nhàng và hơi hếch.
Cổ lên, giống như một con thiên nga, khiến mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể chú ý đến cô.
Cô không chỉ bước đi duyên dáng mà các đường nét trên khuôn mặt của cô cũng đủ thanh tú.
Mặt trái xoan, mắt hạnh, hai mí mỏng, đồng tử màu hổ phách nhạt, gợn sóng, môi đỏ, răng trắng.
Kết hợp với nhau thì trông rất hài hòa.
Kỳ Ngôn Châu liếc nhìn vài cái, sau đó yên lặng nhìn sang chỗ khác, và cũng thay đổi vẻ mặt.
Cô gái nhanh chóng chú ý đến cậu.
Kỳ Ngôn Châu khá nổi tiếng trong trường.
Một phần là vì ngoại hình của cậu, nên thu hút sự chú ý của các cô gái.
Mỏi phần là vì tính cách không tốt, cận không bao giờ cho ai sắc mặt tốt, thỉnh thoảng còn đánh nhau, hung dữ, và độc ác.
Ở trong một đám học sinh trung học, cậu tỏ ra quá hung bạo đáng sợ.
Cậu là một học sinh cá biệt nghèo trong ngôi trường tư thục này, bất kể cậu làm gì, dường như cậu sẽ là duy nhất.
Nhưng cô gái này lại không biết cậu.
Vì vậy, cô không sợ cậu.
Cô chỉ liếc cậu một cái, sau đó lại nhìn bầu trời bên ngoài, rồi dịu dàng hỏi: “Bạn học, cậu không mang ô sao?”
Kỳ Ngôn Châu: “…Ừ.”
Cô gái: “Vậy thì tôi đưa ô của tôi cho cậu.
Na tôi sẽ tới đón tôi ngay, tôi không cần ô đâu.” Giọng nói rất vui tai, giống như gió thoảng qua mặt, thổi tan đi mưa.
Nói xong, cô đi tới mái hiên, đứng sóng vai với Kỳ Ngôn Châu.
Kỳ Ngôn Châu không nhận ngay.
Cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, giống như một con dao sắc bén cắm sâu vào bóng tối.
Dáng người gầy mảnh khảnh nhưng vô cùng mạnh mẽ và sắc sảo.
Cô gái có chút khó hiểu: “Sao vậy? Thật sự không sao cả, cậu cứ dùng đi.
Ba tôi sẽ đi ô tô tới đây.”
Lời vừa dứt, một chiếc ô tô từ từ chạy chậm lại dừng trước cổng trường.
Cửa sổ được kéo xuống.
Người đàn ông trung niên thò đầu ra nhìn cô gái: “Kiều Kiều.”
Đôi mắt của cô gái sáng lên, rồi gọi một tiếng “Ba”.
Cô gái không kịp nghĩ nên nói cái gì, liền nhét ô vào tay Kỳ Ngôn Châu, rồi chạy về phía chiếc ô tô cách đó vài bước.
Ngay sau đó nhanh chóng lên xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lái đi.
Kỳ Ngôn Châu một mình đứng tại chỗ, và nắm chặt ô trong lòng bàn tay.
Ô không có hoa văn, bề mặt ô màu tím nhạt, đáy ô là một lớp chống nắng màu đen, chỉ là một chiếc ô che mưa nắng bình thường.
Nhưng được một cô gái đưa cho.
Đến tận bây giờ, Kỳ Ngôn Châu mới có thể nhìn thẳng vào bóng xe đi xa, mắt không chớp, đôi mắt hoang tưởng như b3nh hoạn.
Cậu biết cô gái đó tên Thẩm Kiều, là học sinh lớp nghệ thuật cùng lớp, và đang học múa ba lê.
Cận cũng biết mỗi tối Thẩm Kiều đều ở lại phòng múa của tòa nhà văn nghệ, và thể thao của trường để luyện vũ đạo, đến rất khuya mới rời đi.
Cậu biết mọi thứ.
Bởi vì mấy chục năm nay, cậu vẫn luôn âm thầm chú ý đến Thẩm Kiều, giống như một kẻ thần kinh đun nước sôi thay đá.
Mối ràng buộc của họ bắt đầu từ năm bảy tuổi, giống như một sợi tơ trong suốt, buộc chặt cuộc đời của hai người lại với nhau.
Nhưng Thẩm Kiều còn không biết Kỳ Ngôn Châu là ai.
Từ khi còn bé, Thẩm Kiều đã luôn là một công chúa múa ba lê nhỏ được bao quanh bởi những bông hoa, với những ngôi sao và mặt trăng tỏa sáng rực rỡ.
Còn bản thân Kỳ Ngôn Châu chỉ là một con chó hoang, vô gia cư và bị mọi người khinh thường, không có gì ngoài những chiếc răng nanh có thể cắn chết người.
Cậu thèm muốn cô, nhưng cậu không xứng đáng để thèm muốn cô.
Nếu không có ngày mưa này.
Nếu không có cơn mưa này.
Ngay cả cơ hội nói một câu thôi bọn họ cũng không có.
Dù vậy, ngoài chiếc ô này ra, Kỳ Ngôn Châu vẫn không thể có mọi thứ về Thẩm Kiều.
___
Mùa đông đi đến mùa xuân.
Vào học kỳ mới, Thẩm Kiều không phàn nàn về ngày khai giảng, mà lại bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi múa ba lê.
Một hai tuần trước trận đấu, ngày nào cô cũng phải tập muộn.
Khi Thẩm Kiều rời trường học, mặt trời đã biến mất trên bầu trời, trời hoàn toàn tối đen.
Kỳ Ngôn Châu vẫn luôn âm thầm chú ý Thẩm Kiều, và biết được động tĩnh của cô.
Cậu muốn đi làm thêm nên phải bỏ gần hết tiết học buổi chiều để đến đó sớm.
Cậu cũng cố gắng sắp xếp được thời gian để có thể dành thời gian khi trời tối lặng lẽ đưa Thẩm Kiều về một lúc.
Trong trường thường xuyên có mấy tên lưu manh, Thẩm Kiều xinh đẹp lại đi một mình, vậy nên rất mạo hiểm.
Chỉ cần Kỳ Ngôn Châu ở bên, cô sẽ không bị quấy rối.
Tuy nhiên, dù Kỳ Ngôn Châu cẩn thận đến đâu, dù sao cậu cũng không phải là thần, cậu không thể đoán trước được khi nào tai nạn sẽ đến.
______
Đêm trước của cuộc thi Ballet Invitational, Thẩm Kiều gặp tai nạn xe cộ.
Ngày hôm sau, chuyện này đã gây xôn xao cả trường, và trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người.
“Là người đó, vũ công ba lê lớp 11, Thẩm Kiều, người đã từng múa một mình trong lễ hội nghệ thuật, tôi nghe nói chân của cậu ấy bị gãy… Cậu ấy sẽ không thể đứng lên nữa… “
“Đứng không nổi?! Kinh khủng vậy sao?”
“Sao cậu biết?”
“Mọi người nói thế đấy…!Chẳng phải em gái cậu ấy mới học lớp 10 sao? Tôi nghe vậy.”
“Chậc, chậc, chậc, thật đáng tiếc…”
Đây chỉ là những cuộc thảo luận.
Nếu riêng tư thì lời nói còn tệ hơn.
Đặc biệt là giữa các nam sinh, bất kỳ trò đùa ác ý nào cũng có thể được làm.
Dù sao Thẩm Kiều rất đẹp, đẹp đến nỗi chói mắt, người thích cô quá nhiều, người bị cô từ chối cũng không ít.
“Bây giờ, Thẩm Kiều xinh đẹp đã thành tàn tật, xem mắt của cậu ta có thể cao đến tận trời được không.”
“Có lẽ múa ba lê không được, đứng lên cũng không được, ngẩng đầu lên cũng vô dụng.”
“Các cậu không hiểu, người què càng thú vị…!Ha ha ha…”
“Oa! Cậu không biết xấu hổ! Dơ bẩn!”
“Cậu có dám nói cậu chưa từng có ý nghĩ đó không?”
“…”
Họ tụ tập với nhau, vô tư toát ra ác tâm trẻ tuổi, cười nhạo sự sa ngã của thiên nga trắng, chỉ để lấy lại chút thể diện cho những thất bại trước đây.
Một lúc sau, tiếng cười bỗng dừng lại.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã bị nắm cổ áo, nhấc lên, mũi chân cách mặt đất.
“Chết tiệt! Ai!?” Nam sinh đó gầm lên theo phản xạ.
Một giây kế tiếp, giống như mèo rụt cổ, sắc mặt đỏ bừng, trợn mắt ngoác mồm, không nói nên lời.
Người đó là Kỳ Ngôn Châu.
Nam sinh này không thấp, chỉ đến 1m8, nhưng trước mặt Kỳ Ngôn Châu 1m87, cậu ta giống như một con gà nhỏ không có sức chiến đấu.
Một tay Kỳ Ngôn Châu nắm lấy cổ áo cậu ta, một tay nhéo cổ cậu ta, hơi dùng sức.
“Nếu mày muốn chết, vậy thì tao sẽ đưa mày đến đó.” Giọng điệu của cậu bình tĩnh, nhưng ý nghĩa trong lời nói của cậu rất dữ dội.
Cậu không thể khống chế được bạo lực trong mình.
Khuôn mặt nam sinh đó ngày càng đỏ hơn.
Thấy Kỳ Ngôn Châu không có ý buông tay, cậu ta càng giãy giụa kịch liệt.
“Cứu…cứu…”
Thấy tình thế không ổn, mấy nam sinh bên cạnh lập tức lao tới, muốn kéo Kỳ Ngôn Châu ra.
” Kỳ Ngôn Châu! Cậu điên rồi?!”
“Mau gọi người tới!”
“Sắp giết người rồi!”
“…”
Từ nhỏ, Kỳ Ngôn Châu đã sống trên đường phố, để sống sót, cậu đã làm mọi cách.
Cậu hung dữ và bạo lực, không phải là thứ mà những cậu học sinh trung học bình thường có thể đấu lại.
Khi nói đến đánh nhau, cậu luôn khét tiếng và không ai dám khiêu khích cậu.
Chưa kể ở trường học, ngay cả trong cửa hàng nơi cậu làm thêm có cá rồng lộn xộn, đám côn đồ chơi chó mèo cũng không dám đối đầu trực diện với cậu.
Những nam sinh này cùng nhau đi lên, nhưng Kỳ Ngôn Châu vẫn không để ý tới.
Cậu chộp lấy nam sinh trong tay, đá bay nam sinh thứ nhất bay lên thật xa.
Ai đó muốn ôm lấy cơ thể cậu từ phía sau, thấy vây cậu dùng cùi chỏ đẩy mạnh về phía sau, đánh vào bụng mềm của đối phương, và thoát ra bằng một cú đánh.
Nam sinh phía sau hét lên, ôm bụng, rồi cau mày, quỳ xuống.
Những nam sinh còn lại ngẩn ngơ nhìn nhau.
Không ai dám đi lên nữa.
“Thầy đến rồi…“
Không biết ai hét lên từ xa.
Kỳ Ngôn Châu vô cảm mím môi.
Sự chú ý của cậu đã trở lại với nam sinh lúc đầu.
Cậu không quan tâm, mà bất ngờ tung ra một cú đấm vào mặt cậu ta.
Xương va vào xương, phát ra âm thanh chói tai và máu me.
______
Ầm ĩ về việc Kỳ Ngôn Châu đánh nhau đã sớm làm lu mờ tin tức về vụ tai nạn xe hơi của Thẩm Kiều.
Ngày hôm đó, Kỳ Ngôn Châu bị đưa đến phòng hiệu trưởng, cả buổi chiều vẫn không được thả ra.
Trong phòng làm việc, hiệu trưởng tức giận sắp chết.
Ông ta chỉ vào Kỳ Ngôn Châu, tức giận mắng: “Kỳ Ngôn Châu! Cậu có biêt đây là trường học không? Cậu muốn làm gì? Muốn giết người sao?!”
“…” Kỳ Ngôn Châu cụp mắt xuống và không nói gì.
Hiệu trưởng: “Lúc đầu, tôi trực tiếp tuyển cậu, là vì tôi muốn tạo cho cậu một môi trường học tập tốt, dùng thành tích xuất sắc của cậu để thúc đẩy tinh thần học tập của mọi người, tăng thêm vẻ rực rỡ cho trường học của chúng ta! Không ngờ cậu lại đánh nhau ở trường! Nói cho tôi biết, tại sao cậu lại đánh cậu ta? Họ nói họ không khiêu khích cậu chút nào, cậu lại đột nhiên xông lên, có phải vậy không?”
Kỳ Ngôn Châu giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không nói.
Hiệu trưởng: “Nói đi!”
Kỳ Ngôn Châu: “Ừ.”
“Tại sao?”
“Nhìn bọn họ không vừa mắt.”
Nghe được câu trả lời này, hiệu trưởng kinh ngạc há to miệng, rồi im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, ông ta thở dài một hơi: “Kỳ Ngôn Châu, lúc đầu cậu trốn học, chúng tôi đã làm ngơ không muốn trì hoãn việc học tập của cậu.
Nhưng lần này, bản tính cậu quá xấu.
Hơn nữa phụ huynh học sinh sẽ không bỏ qua, giải quyết kiểu gì, tôi cũng không bảo vệ được cậu.
Cậu phải bị đình chỉ học ba ngày.
Cậu về nhà suy nghĩ trước.”
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu gật đầu, rồi quay người và rời đi.
Nếu không phải trên đường ra ngoài nghe được đám cầm thú kia nói như vậy về Thẩm Kiều, bây giờ mọi người đều đã ở trong bệnh viện rồi.
Ra khỏi trường.
Cái nắng đầu xuân khiến người ta thấy ấm áp cả người.
Tốc độ của Kỳ Ngôn Châu bắt đầu nhanh hơn.
Cậu đã biết Thẩm Kiều ở đâu.
Cậu có thể đến chỗ cô ngay lập tức..