Ngay sau đó, một bóng trắng từ trong điện lao ra, Quy Ninh chân nhân lắc mình đến trước mặt Minh Chúc, áo quần tung bay, khi tay áo còn chưa kịp rơi xuống đã lấy thế như chẻ tre điểm nhẹ giữa mày Minh Chúc, trong nháy mắt phong bế thần hồn hắn, con ngươi cũng mất đi ánh sáng.
Quy Hà tiểu sư thúc bấy giờ mới cứng nhắc đi mấy bước, rút cái bóng đang nhảy nhót trong tay Minh Chúc hãy còn cứng đờ ra, run run đạp xuống dưới chân, chiếc bóng bấy giờ mới an tĩnh lại.
Thanh âm Quy Hà run run: “Sư, sư huynh?”
Quy Ninh chân nhân hờ hững, cúi nhìn Minh Chúc như khắc bằng băng quỳ trên đất, thấp giọng nói: “”Chiếc bóng” đã không dùng được nữa rồi, ta phải tìm đèn Trấn Linh tục mệnh(1) cho đệ.”
Quy Hà: “Nhưng mà không phải đèn Trấn Linh biến mất khỏi thế gian rồi ư?”
“Không, mấy ngày trước ta nghe nói Trường Dạ sơn trang đã vào nhầm bí cảnh, ở trong đó thấy đèn Trấn Linh, ta định ít nữa sẽ giao núi Nhật Chiếu cho đệ, một mình đến đấy.”
Quy Hà kinh hãi: “Sư huynh không được đi, phàm là bí cảnh thì nhất định là chỗ cực kỳ hung hiểm, dù người có khả năng lên trời cũng chưa chắc thoát ra được…”
Trên mặt Quy Ninh chân nhân mang vẻ không kiên nhẫn: “Sao đệ cứ do dự không quyết thế, ta nghe nói mỗi sáng đệ đều ở trong điện Trường Sinh đọc sách quỷ gì mà “không phá thì không xây được, đến tận cùng sẽ sinh biến hóa” kia mà? Mấy quyển sách đó bị đệ đọc hết vào bụng chó rồi à? Đổ phế vật, chả trách việc gì cũng không xong.”
Quy Hà tái đi, sắc mặt càng thêm khó coi, vội cúi đầu không dám nói thêm.
Ngày thường Quy Ninh chân nhân ít khi giận, nhưng hễ giận lên là không khác gì công kích người khác, mắng Quy Hà đến suýt khóc, không dám nhiều lời.
Quy Ninh chân nhân nhìn Minh Chúc quỳ trên đất, lạnh lùng nói: “Ta cũng không giống ông già phế vật của nó, ngay cả người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ nổi.”
Quy Hà chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt còn chứa ánh nước, nhìn Quy Ninh: “Sư huynh?”
Quy Ninh chân nhân nhẹ thở dài, hiếm thấy mà đưa tay sờ đầu Quy Hà, nói: “Ta sẽ không lại trơ mắt nhìn đệ ch3t lần nữa đâu, yên tâm, có sư huynh ở đây.”
Quy Hà hít thở không thông, Quy Ninh chân nhân chắc cũng là lần đầu nói rõ ra thế, khuôn mặt trắng nõn hiện ra tia ửng đỏ, để lại một câu “Nhanh về đi, đừng đứng dưới mặt trời lâu quá.”, cả người như ánh sáng biến mất tại chỗ, mà Minh Chúc cứng như đá cạnh bên cũng từ từ khôi phục thần trí.
Quy Hà cứ chau mày đến nghiêm trọng, thở dài một hơi, cầm ô thong thả rời đi.
Khi Minh Chúc khôi phục thần trí, tay còn đưa ra, giữ y tư thế như đang nắm thứ gì đó, nhưng lòng bàn tay lại trống không, quanh mình cũng không có ai.
Hắn khó hiểu chớp mắt, vén tóc con bên trán, nghĩ: “Mình quỳ lâu nên xuất hiện ảo giác à?”
Hắn nhìn bàn tay, trên đó như thể còn lưu lại dấu vết cảm giác giãy giụa kịch liệt, chẳng lẽ cũng là ảo giác?
Xưa nay Minh Chúc nghĩ thoáng, nghĩ không ra nguyên nhân thì cũng lười nghĩ tiếp, cứ thế thẳng eo quỳ ngay ngắn dưới cái nắng chói chang.
Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Đệ An xách hạp thức ăn đến Văn Huyền cư, tiện mắt liếc qua Bất Tri Nhã đối diện, thấy cửa phòng đóng kín thì biết đại sư huynh còn bị phạt quỳ ngoài điện.
Hắn vui sướng khi kẻ khác gặp họa, huýt mấy tiếng sáo, định sau khi đưa cơm cho Chu Phụ Tuyết thì sẽ sang đó bỏ đá xuống giếng một phát.
Dù Chu Phụ Tuyết chỉ quỳ một lát nhưng thứ nước lạnh đến đông cứng máu thịt kia cũng ăn mòn một vùng đầu gối, máu thịt lẫn lộn, bị tay tàn của Minh Chúc băng bó một hồi chỉ có thể ngồi cứng ngắt ở mép giường, không thể đi đâu.
Cũng may xưa nay nó thích yên tĩnh, không giống người khác thích chạy nhảy, tùy tiện vớ một quyển sách cũng có thể khiến nó xem cẩn thận cả ngày.
Thẩm Đệ An đẩy cửa vào, qua loa chào hỏi Chu Phụ Tuyết, đặt hai tầng thức ăn trong hạp lên bàn, nói: “Đại sư huynh bảo ta đưa cơm cho đệ, ăn một chú… Đầu gối đệ không sao thật chứ?”
Chu Phụ Tuyết nho nhã lễ độ, khom lưng cám ơn, nhàn nhạt đáp: “Không sao, không còn đau.”
Thẩm Đệ An cười nói: “Khi nào đại sư huynh của chúng ta mới có thể học theo bản lĩnh vân đạm phong khinh(2), mặt không đổi sắc của đệ thì tốt rồi, đệ không biết chứ, dù hắn bị rách tí da cũng phải gào cho cả núi Nhật Chiếu biết, lúc bôi thuốc giãy sống giãy ch3t, ấn xuống cũng không ấn nổi, cứ như là lóc sống thịt hắn không bẳng.”
Chu Phụ Tuyết nghe hắn nói đến Minh Chúc bấy giờ mới nhớ ra, hỏi: “Đại sư huynh còn chưa về à?”
Thẩm Đệ An: “Há há há đúng vậy, đúng vậy, huynh thấy hôm nay hắn phải quỳ đến khuya lơ mới được về, vừa lắm!”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Chu Phụ Tuyết rất muốn biết hai vị này đến tận cùng có ân oán gì mà có thể làm cho Thẩm Đệ An thù địch Minh Chúc đến thế.
Thẩm Đệ An còn bận đi coi Minh Chúc làm trò cười, chưa nói được mấy câu đã đứng lên, dặn nó: “Nhớ ăn cơm lúc còn nóng, đừng tùy tiện đi lại, có gì cứ gọi đạo đồng bên ngoài vào làm là được, huynh đi trước đây.”
Chu Phụ Tuyết không tiện đứng dậy đành cúi người tiễn Thẩm Đệ An đi.
Đúng như Thẩm Đệ An nói, mãi đến khi mặt trời lặn, Bất Tri Nhã đối diện mới từ từ thắp đèn lên, trong viện loáng thoáng truyền đến tiếng Minh Chúc thì thầm.
Chu Phụ Tuyết nghỉ dưỡng một ngày, hai chân có thể miễn cưỡng đi lại, nó có chút không yên tâm muốn đi xem thử, sắp ra khỏi cửa rồi thì đột nhiên nghĩ: “Thập sư huynh nói hắn chịu phạt quỳ là chuyện bình thường, mình lo cho hắn làm gì? Đại sư huynh tính tình thối làm người ta bất mãn, có khi còn không cảm kích.”
Nó nghĩ vậy, lại từ cửa viện vòng về, còn chưa đi được hai bước, sân đối diện đã vang lên tiếng cơ thể người ngã xuống đất, kế đó là tiếng đổ vỡ loảng xoảng ầm ĩ.
Chu Phụ Tuyết lại lại lần nữa quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hắn… Lúc trước hằn giải vây cho mình, mình chỉ là đi xem, không có gì thì về.”
Xem ra việc Minh Chúc giải vây cho nó chỉ e là bị nó lấy ra triệt tiêu cho bao nhiêu việc, không biết tới năm nào tháng nào mới xong.
Nó kéo lê chân bị thương đi từng bước đến Bất Tri Nhã, trong viện một đống lộn xộn, nhìn dấu chân trên mặt đất giống như có vết tích người trượt ngã, Chu Phụ Tuyết càng kinh sợ, đợi đến lúc đi tới cửa phòng Minh Chúc, giá gỗ trước kia dựng trong hành lang dài bị người ta đụng ngã, thanh gỗ rơi đầy đất.
Chu Phụ Tuyết nhìn mặt đất hỗn tạp, thầm nghĩ đại sư huynh là bị phạt quỳ hay lên cơn điên, nó bước tới, gõ nhẹ cửa, ướm thử: “Đại sư huynh, huynh ngủ rồi à?”
Trong phòng thắp hai ngọn nến to, cửa cũng chỉ khép hờ, bị Chu Phụ Tuyết gõ hai cái lập tức “kẽo kẹt” mở ra nửa cánh, lộ ra bên trong phòng càng lộn xộn.
Từ nhỏ Chu Phụ Tuyết chịu sự ức hiếp của kẻ khác, mặc dù thân phận tôn quý nhưng trong xương cốt vẫn có chút tự ti, cho dù cửa có mở nó cũng không dám tùy tiện đặt chân vào lãnh địa của kẻ khác, đành đứng bên ngoài gọi thêm lần nữa: “Đại sư huynh?”
Bên trong tĩnh mịch, chỉ có thể nghe tiếng ve trùng kêu ngoài cửa sổ, nhưng rất nhanh, âm thanh quần áo sột soạt truyền ra từ bên trong, tiếng của Minh Chúc cũng theo đó vang lên: “Tiểu Thập Tam à? Mau vào, đúng lúc lắm.”
Chu Phụ Tuyết sửng sốt một chút mới đẩy nửa cánh cửa còn lại ra, từ từ đi vào.
Thế nhưng bước vào mới phát hiện ra cả phòng hắn vốn chả có chỗ nào để đặt chân hết.
Cũng không biết đại sư huynh kỳ khôi sao mà làm ra được cảnh này, trên sàn nhà rơi rớt một đống thứ linh tinh rối loạn, sách vở, quần áo, bút mực, túi thơm… gì cũng có. Khóe mắt Chu Phụ Tuyết còn thấy một cái gối trong góc.
Trước mắt Chu Phụ Tuyết luôn yêu cái sạch lập tức tối sầm, nó nói thẳng: “Sư huynh, đây là ổ chó à?”
Minh Chúc hùng hồn lý lẽ nói: “Cái này là huynh tận dụng thôi, mặt đất trống đến thế, bỏ nhiều đồ tí sẽ không phí chỗ.”
Chu Phụ Tuyết trợn trắng mắt, tầm mắt nó đảo qua là nhìn thấy ngay Minh Chúc đang nằm giữa đống đồ lộn xộn, trên búi tóc nghiêng ngả còn cắm cây bút lông, trông rất khổ sở.
Minh Chúc cười vang chào nó: “Sư đệ, nhanh tới giúp sư huynh chút, nó đè chân huynh.”
Chu Phụ Tuyết: “…”
Nửa cái giá gỗ đè hết lên chân Minh Chúc, Minh Chúc dùng sức cả người cũng không cách nào dịch chuyển nó, đành giải ch3t nằm trên đất, chờ Chu Phụ Tuyết tới cứu mình.
Bản thân Chu Phụ Tuyết cũng là người bị thương, nhưng nhìn tới bộ dạng vô dụng của Minh Chúc, nó thở dài, nhận mệnh mà đi về phía trước, dùng sức nhấc giá gỗ ra.
Sau khi Minh Chúc được tự do liền co chân, nhẹ nhàng ôm lại, trên mặt toàn mồ hôi lạnh, cả người run run: “Cám… cám ơn sư đệ, cứu mạng chó của huynh. Sáng mai huynh tự mình vào bếp nấu cơm cho đệ.”
Thật sự Chu Phụ Tuyết cũng không biết cái kiểu nói chuyện tự giễu này hắn học từ ai, thế nhưng lại nghĩ: “Dù sao hắn cũng chả ưa gì bản thân hắn, mình lo chuyện bao đồng làm quái gì.”
Chu Phụ Tuyết lạnh lùng nói: “Sư huynh cứ dưỡng thương cho tốt, không cần làm chuyện cực nhọc, đệ về trước.”
Minh Chúc “ừm” một tiếng, nghiêng người, cuộn tròn cơ thể lại, nhìn dáng vẻ như là sắp nằm trên đất ngủ một đêm.
Chu Phụ Tuyết kinh ngạc: “Huynh không lên giường ngủ à?”
Minh Chúc “shh” hai tiếng, nói: “Chân… chân bị rút gân, không thể cử động.
Chu Phụ Tuyết: “…”
Chu Phụ Tuyết có lòng muốn đỡ hắn lên, nhưng bản thân mình chân còn chưa linh hoạt, thật sự không hợp quần tới lui, chỉ đành không nói gì, quay người ra ngoài.
Mãi đến lúc tiếng chân Chu Phụ Tuyết ở trong sân biến mất, Minh Chúc nằm nghiêng trên đất như đã chịu đựng đến cực hạn bỗng đưa tay đấm xuống mặt đất cứng rắn, khớp hàm bị hắn cắn chặt cứng, một tia máu tươi chầm chậm chảy ra từ khóe môi.
Mái tóc dài của hắn rải lung tung trên đất, che đậy thân thể run rẩy kịch liệt của hắn, nếu nhìn kĩ sẽ thấy giờ đây hắn như mới vừa được vớt ra khỏi nước, cả người thấm đẫm mồ hôi lạnh.
“Minh…” Tay hắn đập mạnh vào phiến đá xanh trên đất, khiến cho khối đá rắn chắc nứt ra mấy cái khe, từ yết hầu hắn phát ra tiếng gầm làm người ta sợ hãi, bởi vì có chút khó khăn nên nên kèm theo cả tiếng nức nở, “Minh Chiêu, rồi có một ngày ta sẽ khiến ngươi…”
Hắn nói được một nửa, dấu vết sen đỏ rực lửa trên mu bàn tay tựa như phút chốc phát ra ánh sáng mỏng manh, kế đó từng sợi dây nhỏ đột nhiên lan tràn khắp người Minh Chúc.
Hắn không kịp phòng bị, bỗng thốt ra tiếng kêu thống khổ đến cực điểm, chỉ là nháy mắt sau bị hắn cưỡng ép đè lại trong cổ họng.
“… Khiến ngươi ch3t không tử tế!”
– —
(1) Tục mệnh: kéo dài mạng sống
(2) Vân đạm phong khinh – 云淡风轻 (xuất phát từ vi phong khinh phất, phù vân đạm bạc): hình dung gió nhẹ bay, mây đạm bạc, thời tiết đẹp đẽ yên tĩnh.