Đẳng Cấp Tư Duy
Chương 37: Tiếp tục điều tra
Đã lâu lắm rồi Tô Niệm Đường không được ngủ một giấc ngon lành như vậy, giống như nằm trong vòng tay ôm ấp của … mẹ. Quen thuộc, ấm áp, cô không muốn thức giấc.
Tô Niệm Đường từ từ mở mắt, liền trông thấy khuôn mặt của Kỷ Lang gần trong gang tấc, cô có thể nhìn rõ râu lún phún trên chiếc cằm góc cạnh. Người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, phảng phất mùi rượu, hòa quyện tạo nên mùi hương đặc trưng, mùi hương nam tính.
“Tỉnh rồi ư?”, Kỷ Lang ngủ không sâu, nên cảm giác người trong lòng mình có động tĩnh, anh lập tức tỉnh dậy.
Niệm Đường đỏ ửng: “A … Em ngủ nhiều quá!”
Kỷ Lang đưa tay vò vò đầu cô: “Ngủ đâu có bao nhiêu. Nếu còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi!”
“Không …”, Tô Niệm Đường nắm lấy tay Kỷ Lang, “Sao anh Kỷ Lang ở đây!”
“Đây là nhà anh, sao anh không thể ở đây?”, Kỷ Lang khẽ cười.
Khuôn mặt Tô Niệm Đường ửng đỏ, đang trong lúc không biết nói gì thì có tiếng gõ cửa: “Khụ khụ! Đường Đường dậy rồi à?”
Tô Niệm Đường: “… Kỷ Sóc ở bên ngoài?”, cô hỏi Kỷ Lang, giọng kinh ngạc.
Kỷ Lang gật đầu: “Chẳng biết có chuyện gì tìm em từ đêm qua!”
Tô Niệm Đường gật đầu, chuẩn bị rời giường, vừa vén chăn lên, cô đột nhiên trùm chăn đắp hết người, gương mặt càng lú càng đỏ: “Anh Kỷ Lang … Anh … Anh cởi quần cho em …”
Kỷ Lang bước xuống giường, gương mặt bình thản: “Mặc quần áo đó ngủ không thoải mái!”
“Thế nhưng …”, Tô Niệm Đường cúi đầu, không dám đối mặt với Kỷ Lang.
Nhìn gương mặt thẹn thùng ấy Kỷ Lang đột nhiên cười lớn, anh ôm chặt cô vào lòng: “Sao vậy? Như vậy đã ngượng ngùng, sau này … thì biết làm thế nào?”
Khuôn mặt Tô Niệm Đường nóng ran, cô lấy ta đẩy nhẹ Kỷ Lang: “Anh ra ngoài trước đi … Em mặc quần áo rồi ra sau.”
Kỷ Lang cười ha hả rời khỏi phòng. Vừa đến ngoài cửa bắt gặp Kỷ Sóc mặt đen như đít nồi, Kỷ Lang nhíu mày: “Ôi! Tổng giám đốc Kỷ thường ngày bận bận bịu bịu, sao giờ này vẫn còn ở đây?”
Kỷ Sóc khẽ xì một cái, quay người thả mình xuống sofa: “Anh! Nét mặt của anh bây giờ trông thật hạ lưu!” Không muốn thừa nhận người đàn ông này làm anh trai của anh ta chút nào.
Kỷ Lang: “…”
Một lát sau, Tô Niệm Đường ăn mặc gọn gàng bước ra, thế nhưng gương mặt cô vẫn đỏ hồng, cô lúng túng nhìn Kỷ Sóc: “Tìm em có việc gì?”
Kỷ Sóc gật đầu, đứng dậy: “Qua đây nói!”, sau đó anh ta ra phía ban công đứng chờ.
Tô Niệm Đường khẽ cau mày, nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Kỷ Lang không đi theo. Em trai anh đến đây là có việc riêng của nó, anh không tiện nghe … Đến tìm Đường Đường khả năng duy nhất là có liên quan đến Đường Ty Nhã. Một người phụ nữ lại có thể khiến một người bình tĩnh như Kỷ Sóc trở nên bộ dạng gấp gáp thế kia … E rằng em trai anh lần này đã thật sự động tâm.
Không lâu sau, Kỷ Sóc xụ mặt bước ra, trước khi ra về còn vỗ vai Kỷ Lang: “Anh! Đường Đường thật khá … Rất khá!”, nói xong, mở cửa bỏ đi.
Kỷ Lang: “…”
Tô Niệm Đường quay vào phòng, sắc mặt cô cũng không tốt lắm, Kỷ Lang ôm lấy cô: “Sao vậy? Hai đứa lại cãi nhau, sắc mặt em kém quá!”
Tô Niệm Đường lắc đầu: “Không sao. Em không sao!”
“Nhìn khuôn mặt em kìa … Kỷ Sóc đe dọa em à?”, Kỷ Lang kéo Tô Niệm Đường ngồi xuống ghế sofa: “Nó nói gì với em?”
Tô Niệm Đường lắc đầu ý không muốn trả lời. Anh thở dài: “Nó là em trai anh, em là bạn gái anh, có chuyện gì anh không thể biết chứ?”
Tô Niệm Đường tựa đầu lên vai Kỷ Lang: “Anh Kỷ Lang, chuyện này em không thể nói ra, ngay cả Kỷ Sóc hỏi em, em cũng không trả lời.”
“Được! Không nói!”, Kỷ Lang vỗ vỗ vai cô: “Chỉ cần em không muốn nói, Kỷ Sóc cũng không ép buộc được em.” Không hiểu sao, Kỷ Lang luôn cảm giác chuyện này không đơn giản? Rốt cục Đường Đường đang giấu chuyện gì?
Tất cả mọi chuyện đều như ngày thường, không có vụ án mới, Kỷ Lang dồn nhân lực điều tra vụ Lý Linh Linh. Lần trước cũng đã có vài manh mối, tuy nhiên mấy vụ án liên tiếp xảy ra nên chưa có thời gian xử lý vụ.
Cái chết của Lý Linh Linh có rất nhiều điểm đáng ngờ, phải phân tích từng điểm từng điểm mới được. Đầu tiên phải tìm được hiện trường đầu tiên của vụ án.
“Sếp! Báo cáo chi tiết nghiệm thi bên Đặng Phỉ có rồi, sếp coi qua một chút!”, Triệu Trạch đưa tài liệu cho Kỷ Lang, nói tiếp: “Nạn nhân chết do nghẹt thở, tuy không bị xâm phạm, nhưng có dấu hiệu ngược đãi. Phán đoán hung thủ ngược đãi nạn nhân rồi mới giết chết. Trên người lưu lại rất nhiều dấu vết bầm tím, vết thương được kiểm tra là chỉ mới đây thôi.
Từ trong dạ dày có thể phán đoán nạn nhân bị giam cầm cách đây không lâu. Bạn trai thì lo chăm sóc cho mẹ, em họ vô liêm sỉ nên không ai để ý đến chuyện nạn nhân bị mất tích.”
Vừa nghe Triệu Trạch nói, vừa đọc tư liệu, đọc xong, được một lát anh mở miệng hỏi: “Bạn trai và em họ đều không phát hiện mất tích, tại sao ngay cả chỗ làm việc cũng không phát hiện. Mấy ngày không đi làm, bình thường ư?”
Triệu Trạch giải thích: “Hình như cô ta đã muốn xin nghỉ từ trước. Ngoài ra còn có một chi tiết rất quan trọng, nạn nhân có dấu hiệu bị sẩy thai. Phần tử cung sau khi kiểm nghiệm phát hiện nạn nhân sinh non trong lúc bị bắt cóc.”
“Sinh non? Nghĩa là cô ta bị hung thủ …”, Kỷ Lang cau mày: “Đúng là tên vô lại.”
Triệu Trạch gật đầu đồng tình: “Đúng! Đặng Phỉ phán đoán Lý Linh Linh đã mang thai được hai tháng.”
“Tôi nhớ lần trước phái Lê Huy và Tiểu Tiết đi điều tra bên phía thẩm mỹ viện, bọn họ tra được đến đâu rồi. Cậu đi hỏi thử coi sao!”
“Sếp! Bọn em điều tra được rồi!”, Tiết Nhạc chạy sộc vào cửa, báo cáo ngay kết quả với Kỷ Lang: “Thẩm mỹ viện này thuộc dạng trá hình, bạn trai Lý Linh Linh nhiều lần không cho cô ta làm tiếp ở đây. Nhưng bằng cấp không có nên Lý Linh Linh không tìm được công việc khác do vậy không xin nghỉ. Trương Bằng vì chuyện này cũng cãi vã với cô ta vài lần.
Đồng nghiệp cho biết, khoảng thời gian trước đó Lý Linh Linh đột nhiên có nhiều tiền, rất chịu khó mua sắm quần áo, hỏi cô ta thì cô ta không trả lời … Theo như bọn họ suy đoán Lý Linh Linh được một tay nhà giàu bao nuôi.
“Biết đại gia đó là ai không?”, Kỷ Lang nhíu mày, vụ án có tiến triển, chỉ cần tìm đến tay đại gia bí mật này có thể tìm được mấu chốt phá án.
“Chuyện này … tạm thời chưa có manh mối vì Lý Linh Linh chưa từng đề cập đến người đàn ông này nên không ai biết.”
“Không có dấu vết là không đi tìm sao?”, Kỷ Lang suy nghĩ một chút: “Triệu Trạch, cậu qua bên Đặng Phỉ, hỏi có cách nào tìm ra được DNA của thai chết lưu hay không?”
“Được!”, Triệu Trạch gật đầu, “Thế nhưng nếu xét nghiệm cái thai không phải con của Trương Bằng, chúng ta tìm người đàn ông đó bằng cách nào?”
“Người này chắc chắn biết Lý Linh Linh qua thẩm mỹ viện, chúng ta chỉ cần điều tra khách hàng thường xuyên của bọn họ là ra!”, Kỷ Lang giải thích, “Chuyện này giao cho Tiểu Tiết!”
“Dạ được! Phía bên này em đang tra!”, Tiết Nhạc vỗ ngực: “Trước sếp đã nói bên Thẩm mỹ viện này có vấn đề, em cứ theo phương hướng này để làm việc.”
Kỷ Lang gật đầu: “Còn nữa, bạn trai và người em họ của nạn nhân cũng là nghi can. Tôi cho rằng mình phải gặp hai người đó một lần nữa rồi kết luận sau.”
“Em biết rồi. Sếp sẽ đưa chị dâu đi cùng đúng không?”, Tiết Nhạc xía miệng: “Chị dâu nhìn người rất chuẩn, nhất định sẽ quan sát được bọn họ có phải là hung thủ hay không.”
Kỷ Lang trừng mắt: “Biết rồi còn không mau đi làm việc!”
Tiết Nhạc nhún vại: “À há … Em đi ngay!”
Triệu Trạch vỗ vai Kỷ Lang: “Vậy em cũng đi đây!”
Kỷ Lang ho khan một tiếng, vành tai chợt ửng đỏ. Chờ mọi người đi khỏi, lúc này anh mới rút điện thoại gọi cho Đường Đường.
“Đường Đường! Em tan học chưa?”, điện thoại nhanh chóng kết nối, Kỷ Lang nghe bên tai mình tiếng hít thở khẽ khàng của Tô Niệm Đường, lòng anh đột nhiên cảm thấy thư thả hơn.
“Dạ, tan rồi, em qua Sở Sự Vụ hay …”
“Anh đến trường đón em, đợi anh một chút!”, Kỷ Lang vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời.
“Vậy em ở trường đợi anh!”
Cúp điện thoại, Kỷ Lang lấy chiếc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, cửa vừa mở, xuất hiện bốn cái đầu đang lấp ló sát cửa.
“Tôi nói các cậu …”
Bốn người ngay lập tức giải tán, Tiết Nhạc nhại giọng Kỷ Lang: “Đường Đường, em tan học chưa, anh qua đón em nhé … Sếp … Sếp nói chuyện thật dịu dàng … Ha ha ha ….”
Lê Huy tiếp lời: “Bây giờ không cần phải đi chọc anh Triệu nữa rồi!”
Triệu Trạch: “Sếp! Em bị bọn họ kéo theo nghe lén, đây tuyệt đối không phải là ý kiến của em!”
Mục Y ho nhẹ: “Em … em chỉ muốn hỏi … Em có thể đi cùng được không!”
Lê Huy gạt Mục Y qua một bên: “Sếp cùng chị dâu tra án kết hợp hẹn hò, em theo làm gì? Nếu không có việc thì theo anh đi tìm tình nhân bí ẩn của nạn nhân.”
Mục Y nhún vai: “Vậy thôi … Em không làm kỳ đà cản mũi!”
Kỷ Lang nhìn bọn họ hết một lượt: “Rõ ràng là đường đường chính chính đi điều tra vụ án, sao qua miệng các cậu biến chuyển hoàn toàn rồi? Tiểu Mục, em muốn đi thì đi!”
“Được sao?”, Mục Y giơ tay lập lời thề: “Em đảm bảo, em chỉ học tập kinh nghiệm. Khi anh và chị dâu thân mật, em sẽ bịt chặt mắt!”
Kỷ Lang: “…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!