Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ - Chương 80: NGOẠI TRUYỆN 14: VỪA GẶP ĐÃ YÊU (NGOẠI TRUYỆN lãng mạn ở thế giới song song)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ


Chương 80: NGOẠI TRUYỆN 14: VỪA GẶP ĐÃ YÊU (NGOẠI TRUYỆN lãng mạn ở thế giới song song)


Lúc Lâm Tử Diên về đến ký túc xá, thấy bạn cùng phòng đang quây thành vòng tròn, vui vẻ bàn luận nội dung trong điện thoại.

Cô đóng cửa lại, để sách trong tay xuống, tò mò hỏi: “Các cậu xem gì thế?”

Bạn cùng phòng đưa điện thoại tới trước mặt cô, cười nói: “Tử Diên, cậu vẫn chưa biết à, video cậu múa lần trước đã hot tr3n forum trường rồi đó, có nhiều bạn nam tỏ t1nh lắm.”

Lâm Tử Diên biết các cô thích hóng drama, cười rồi cũng không tham gia.

Cô ngồi vào bàn, đôi mắt hơi đờ ra như vẫn chưa thoát khỏi chuyện ngày hôm đó.

Cô múa xong, lúc xuống sân khấu khẽ quay đầu thì vô t1nh nhìn thấy người đàn ông ngồi ở hàng đầu.

Đó là một người đàn ông anh tuấn trẻ trung.

Đôi chân thon dài của anh tùy tiện vắt chéo, từ khi cô lên sân khấu, ánh mắt anh chưa rời khỏi cô nửa bước.

Tuy biết mình lên sân khấu để biểu diễn cho khán giả xem, nhưng Lâm Tử Diên vẫn khó hình dung được cảm giác đó.

Có lẽ vì khí chất của anh quá mạnh mẽ nên cô mới thấy ánh mắt anh khiến người ta không biết làm sao.

Cô biểu diễn xong, đang định về ký túc từ cửa sau.

Một người đàn ông mặc vest chặn cô lại, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa.

Lâm Tử Diên: “Anh là…”

“Chào cô, tôi là trợ lý của sếp Thẩm, đây là hoa tặng cô.”

Lâm Tử Diên nhìn sang, một bó hoa bách hợp xinh đẹp, phía tr3n còn vương vài giọt nước như pha lê.

Thanh lịch, sạch sẽ.

Cô không biết “sếp Thẩm” trong lời người đàn ông này là ai, đang định hỏi thêm vài câu thì anh ta đã đi mất.

Cô lầm bầm ôm lấy bó hoa, cúi đầu khẽ ngửi, nghĩ thầm thẩm mỹ của người đàn ông này rất ổn, ít nhất cũng không tặng một đóa hồng đỏ th0 tục.

Lại thêm vài ngày.

Cô đi ăn nhà hàng với bạn thân.

Vô t1nh, cô lại gặp được người đàn ông ấy.

Lần này nhìn rõ hơn.

Anh rất đẹp trai, còn tuyệt vời hơn dưới ánh sáng mờ ảo hôm đó.

Chắc là nhìn hơi ngơ ngẩn, người đàn ông kia cũng chú ý thấy ánh mắt của cô, khẽ quay lại nhìn rồi đối diện với tầm mắt cô.

Lâm Tử Diên như thấy hơi ngại, vội thu lại ánh nhìn, cắn môi uống cà phê trong cốc mình, giả vờ như không có chuyện gì.

Cô hơi chột dạ nên suốt buổi không dám nhìn sang.

Lúc nhìn lại lần nữa, chỗ đó đã sớm không còn ai.

Bạn thân đã nhìn thấu tâm trạng cô từ lâu, cười nói: “Đừng nhìn nữa, người đàn ông ấy đã lên tầng lâu rồi.”

Lâm Tử Diên chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lên lầu.

Từ góc độ này, cô vừa hay nhìn thấy người đàn ông mặc vest đang nhẹ giọng nói chuyện.

Quai hàm anh sắc sảo, ngũ quan tinh tế lập thể, lúc bàn việc có sức hút riêng.

Lâm Tử Diên còn chưa nhìn được mấy lần, bạn thân ở bên cạnh đã nhìn thấu tâm tư cô.

“Thích à?”

“À… không có.”

“Thích thì sao không thừa nhận.” Bạn thân bĩu môi, tàn nhẫn vạch trần cô, “Người đàn ông đẹp trai thế này, ai cũng nhìn thêm mấy lần, người khác thích thì bình thường, cậu mà thích chứng tỏ anh ta thật sự có sức hút.”

Lâm Tử Diên không trả lời, vờ như người nhìn lén vừa nãy không phải mình.

“Nhưng tớ rất tò mò, không biết người đàn ông như vậy sẽ thích con gái thế nào.” Bạn thân chống má trầm ngâm, “Trông có vẻ là người thành công, cũng không biết kiểu sinh viên ngọt ngào như cậu có phải gu của anh ta không.”

Lâm Tử Diên hơi bực bội nói: “Được rồi, đừng có đùa linh tinh.”

Bạn thân haha cười lớn, “Cậu nhìn cậu xem, da mặt mỏng như vậy, thèm muốn vẻ đẹp của người ta mà nhát gan, bảo cậu đi quyến rũ anh ta chắc cậu sợ chết mất.”

Lâm Tử Diên cũng không phủ nhận.

Cô không có kinh nghiệm yêu đương chứ đừng nói đến chuyện đối phó người đàn ông trông có vẻ khó gần này.

Mười lăm phút sau, cô xem giờ, khẽ nói: “Tớ đi vệ sinh.”

Thế rồi ở cửa nhà vệ sinh, cô vô t1nh đụng phải một người phụ nữ cầm cà phê, cà phê bắn r4, từng giọt bắn lên người cô.

Người phụ nữ ấy rất vội, tâm trạng cũng không tốt, làu bàu vài câu rồi vội vã rời đi.

Lâm Tử Diên thầm kêu xui xẻo, đang định lau qua thì lại thấy một người đàn ông đứng bên cạnh.

Chiếc áo sơ mi lụa anh đang mặc trông rất quý giá, kết quả tr3n đó lại lấm tấm vài giọt cà phê.

Lâm Tử Diên nhất thời hoảng loạn, vội nói: “Xin lỗi…”

Vừa ngẩng đầu lại phát hiện ra là anh.

Anh đứng dựa vào tường, trong mắt tỏa ra sự dịu dàng và ý cười.

“Căng thẳng gì chứ, cũng có phải cô sai đâu.”

Lúc anh nhìn cô rất dịu dàng, người không biết chuyện có khi còn nghĩ hai người là bạn thân từ lâu.

Đôi mắt anh thật sự rất đẹp, dù chỉ lướt qua nhưng vẫn có sức mạnh thâm t1nh quyến rũ.

Đương nhiên cấp bậc của Lâm Tử Diên rất thấp, cô chỉ là sinh viên đại học, rất dễ đỏ mặt vì người đàn ông dịu dàng như này.

Cô nghĩ một hồi, vẫn nói: “Hay tôi đền anh tiền giặt?”

Người đàn ông cúi đầu nhìn áo sơ mi tr3n người mình, “Đây không phải chuyện quan trọng nhất, em nên suy nghĩ vết bẩn tr3n người mình thì hơn.”

Lâm Tử Diên cũng nhìn lại mình.

Được rồi, đúng là cô bây giờ không tốt hơn ai.

Đang nghĩ ngợi thì có một bàn tay thon dài đưa ra trước mặt.

Người đàn ông kẹp một tấm danh thiếp trong tay.

“Danh thiếp của tôi, nếu cô muốn liên lạc với tôi.”

Anh cười nhạt nói.

Lâm Tử Diên cầm lấy danh thiếp của anh, nhìn tên tr3n đó.

Thẩm Tư Viễn.

Giám đốc tập đoàn Thẩm thị.

Chẳng trách trông anh có tiền như thế, cô gặp được người cầm quyền nhà họ Thẩm ở đây, còn ấn tượng như vậy, không biết có được coi là may mắn không.

Lâm Tử Diên bỏ danh thiếp vào túi, vội gật đầu:

“Được, tôi biết rồi.”

Nói xong, cô định bước qua người đàn ông để đi vào nhà vệ sinh.

Bỗng nhiên người đàn ông nhẹ nhàng mở miệng:

“Đúng rồi, cô Lâm.”

Lâm Tử Diên hơi bất ngờ.

Thế mà anh lại biết cô họ Lâm.

Ngay khi cô đang nghi ngờ, người đàn ông nghiêng lại gần, khẽ nhếch môi bình tĩnh nói: “Bó hoa hôm ấy cô thích chứ?”

Lúc về ký túc xá, Lâm Tử Diên mãi vẫn không bình tĩnh lại được.

Cô bật dậy khỏi giường, còn dọa bạn cùng phòng đang đắp mặt nạ xem phim một trận.

“Tử Diên, cậu sao thế?”

Lâm Tử Diên nhận ra mình đã dọa bạn cùng phòng, cô cắn môi nói: “Không sao, cậu xem tiếp đi.”

Bạn cùng phòng thấy Lâm Tử Diên hơi lạ, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục xem phim máu chó lúc tám giờ tối của mình.

Lâm Tử Diên mím môi.

Hoa hôm đó thực sự là người đàn ông này tặng sao? Cô thấy trong lòng hơi loạn, lấy tấm danh thiếp hôm đó người đàn ông đưa cho từ dưới gối.

Cô lưu số điện thoại lại, tính toán bước hành đ0ng tiếp theo.

Bước tiếp theo nên làm gì, lịch sự hỏi một câu được không.

Mục tiêu thế thì quá rõ ràng.

Nhưng lần trước làm bẩn áo sơ mi của anh, cô vẫn phải thể hiện gì đó.

Vậy nên, Lâm Tử Diên vô cùng thẳng thắn nhắn một tin.

“Anh Thẩm, nếu anh không ngại, tối nay tôi có thể mời anh ăn tối không?”

Gửi tin xong mà mãi không thấy trả lời.

Thậm chí Lâm Tử Diên còn thấy hơi nản lòng.

Tặng hoa một lần chẳng có nghĩa lý gì, đối với người như anh, tặng hoa cho một trăm cô gái như cô cũng là bình thường.

Một bó hoa thể hiện được điều gì, được sự thưởng thức, yêu thích, nhưng nếu nghĩ là t1nh yêu và bốc đồng thì quá là ảo tưởng.

Khi cô đang thấy thất bại, thậm chí cảm thấy tin nhắn của mình hơi đường đột, màn hình điện thoại lại sáng lên.

Lâm Tử Diên nhanh chóng cầm điện thoại lên nhìn.

Anh Thẩm: “Được.”

Nhìn thấy đáp án này Lâm Tử Diên mới vui vẻ hơn, khóe môi nhịn không được nở nụ cười.

Ít nhất, chắc là anh ấy không chán ghét.

Hôm nay Lâm Tử Diên rất không bình thường.

Bạn cùng phòng đi vòng ra sau lưng cô, khuôn mặt hoài nghi hỏi: “Tử Diên, cậu yêu rồi à?”

Lâm Tử Diên ngây người: “Đâu có.”

“Vừa nãy cậu cười trông lạ lắm, tớ chỉ thấy người đang yêu cười như thế th0i. Nói thật đi, bên cạnh cậu có đàn ông đúng không?”

“…”

Lâm Tử Diên chọn một chiếc váy dài màu be, hẹn anh ở một quán ăn cao cấp ở trung tâm thành phố.

Người phục vụ dẫn cô vào, nói: “Anh ấy đã đang đợi cô rồi.”

Người như anh rất lịch sự và kỷ luật, không có chuyện đến muộn.

Thấy Lâm Tử Diên đi vào, anh đứng dậy bước đến sau lưng cô, ga lăng kéo ghế cho cô, nhẹ giọng nói: “Ngồi đi.”

Lâm Tử Diên hơi thấp thỏm, ngồi xuống rồi đánh giá nét mặt của người đàn ông.

Thẩm Tư Viễn hơn cô mấy tuổi, cách cư xử rất chững chạc có duyên, lúc anh gọi món còn hỏi ý kiến cô, sau đó còn giới thiệu cho cô mấy món nổi tiếng của nhà hàng này, cười nói cho cô nếm thử.

Một lát sau, nhân viên phục vụ mang một cái đĩa lên.

Thẩm Tư Viễn cụp mắt, dịu dàng nhìn cô: “Vị thế nào?”

Lâm Tử Diên nếm thử rồi khẽ cười, “Rất ngon.”

Thấy cô công nhận, khuôn mặt Thẩm Tư Viễn cũng dãn ra, khóe mắt cong thành một độ cong mê người, chậm rãi nói: “Tôi cứ tưởng cô sẽ không nhắn tin cho tôi.”

Đ0ng tác cắt thịt bò của cô hơi ngưng lại, kinh ngạc nhìn sang.

Nhưng vừa ngẩng đầu đã đối mặt với đôi mắt cười như không cười của người đàn ông.

Trong nháy mắt, Lâm Tử Diên cảm thấy vành tai mình nóng bừng.

Cô thấy mình tính hơi sai rồi.

Cô đúng là ngây thơ mới nghĩ Thẩm Tư Viễn không nhìn ra tâm tư của mình.

Cô muốn bẫy mấy bạn nam gần tuổi trong trường thì còn dễ, nhưng Thẩm Tư Viễn là ai chứ, anh đã trải qua bao gió mưa, mà bên người cũng không thiếu phụ nữ.

Kiểu ám chỉ như vậy quá là bình thường với người trưởng thành.

Ít nhất lời mời ăn một bữa cơm đã chứng minh cô dũng cảm yêu thích, Lâm Tử Diên không phủ nhận.

Cô đành đâm lao thì phải theo lao, đối mặt với ý cười của người đàn ông, cô cũng chỉ đành uống cạn rượu vang trong ly, chậm rì rì nói: “Sao hôm đó anh lại tặng hoa cho tôi?”

Thẩm Tư Viễn bình tĩnh đáp: “Cô múa rất đẹp, xứng đáng nhận được một bó hoa.”

Lâm Tử Diên lặng lẽ gật đầu.

Cô cũng đoán được anh sẽ nói vậy.

Thẩm Tư Viễn quan sát cô một hồi, đột nhiên nói:

“Cô Lâm, cô say rồi à?”

Lâm Tử Diên sờ mặt mình, hơi đỏ, nhưng không phải say, chỉ là bệnh cũ của cô mà th0i.

Cô cứ uống rượu là dị ứng, sẽ bị đỏ mặt.

Cô không để ý nói: “Không sao đâu.”

Thẩm Tư Viễn nhìn cô.

Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của cô nổi lên hai rặng mây hồng, đôi mắt ngơ ngác ngây thơ, rõ ràng cô chẳng hề mưu mô, lại cứ muốn giả vờ thẳng thắn, trông rất đáng yêu.

Nhưng đáy mắt cô lại pha chút phong t1nh của phụ nữ, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái trông như một con cáo nhỏ đang đánh giá, nghĩ xem cách nào th0ng minh để bẫy anh mà anh không phát hiện.

Thẩm Tư Viễn dặn dò: “Nếu có phản ứng thì uống ít th0i.”

Lâm Tử Diên nghe lời gật đầu, sau đó Thẩm Tư Viễn lại nói với cô chuyện ở trường, cố gắng đưa câu chuyện đến chủ đề thú vị.

Bình thường Lâm Tử Diên cũng không phải người nói nhiều, nhưng lạ là chủ đề của Thẩm Tư Viễn rất chuẩn xác, cô luôn nói chuyện thoải mái theo chủ đề của anh, cuối cùng nhận ra quan hệ của hai người đã gần nhau hơn, ít nhất đã không còn căng thẳng như lúc mới gặp.

Lúc cô nói chuyện người đàn ông này vẫn luôn chăm chú lắng nghe, hàng mi cong dài thỉnh thoảng che đi đôi mắt, tiếng cười trầm thấp, khí chất quyến rũ ấy trực tiếp móc vào trái tim Lâm Tử Diên.

Cô không thực sự say, nhưng lúc ấy lại thấy mình như say rồi.

Nếu nói người đàn ông này đẳng cấp cao cô cũng tin, người như anh làm gì có phụ nữ nào không yêu.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Thẩm Tư Viễn mở cửa xe cho cô, nói: “Cô muốn về trường à?”

“Vâng.”

“Tôi tiễn cô.” Anh dựa vào cửa xe, rút từ trong túi ra một điếu thuốc, nhàn nhã thong dong hút.

Làn khói vây lấy khuôn mặt người đàn ông, sự yên tĩnh và mờ ảo của màn đêm khiến khuôn mặt anh càng thêm thần bí vô thực.

Lâm Tử Diên hơi ngại ngùng.

Bữa cơm vừa rồi vốn là cô định trả tiền, kết quả đến cuối cô mới nhận ra Thẩm Tư Viễn đã sớm thanh toán rồi.

Người đàn ông cũng thong dong bình tĩnh nói,

“Lần sau cô Lâm mời là được.”

Lâm Tử Diên không khỏi nhếch miệng cười.

Thế là…

Ý anh là sẽ còn có lần sau? Vậy đương nhiên cô đồng ý.

Lúc ăn cơm Thẩm Tư Viễn không uống rượu nên mới có thể đưa cô về trường.

Sau bữa cơm này, Lâm Tử Diên về đến ký túc mà mặt vẫn đỏ bừng.

Bạn cùng phòng đương nhiên đến hỏi han, Lâm Tử Diên thành thật nói gần đây đúng là mình đã nhắm được một người đàn ông.

Chỉ là, hình như đối phương rất tinh vi.

Bạn cùng phòng cũng lý trí phân tích ưu nhược điểm cho cô, bảo cô đừng để bị đàn ông tồi lừa gạt.

Lâm Tử Diên mờ mịt gật đầu, ghi nhớ lời bạn cùng phòng nói, nghĩ người đàn ông này hoàn mỹ phong độ như vậy, cô phải giữ tỉnh táo, không được để anh dụ dỗ.

Ai ngờ lúc bị cơn lốc t1nh yêu quét qua, còn ai giữ được lý trí.

Ít nhất là Lâm Tử Diên không giữ được.

Một thời gian rất dài sau đó, hai người vẫn giữ liên lạc.

Lâm Tử Diên không biết nói mối quan hệ giữa hai người là gì, chắc là có chút mập mờ.

Nhưng cô lại rất hưởng thụ mối quan hệ như vậy.

Thẩm Tư Viễn là một người đàn ông rất hoàn mỹ, thậm chí còn không ngại tiêu tiền, luôn thích tặng cô những món quà đắt giá. Nhưng Lâm Tử Diên không thích nhận những món quà quá đắt tiền, những lần không từ chối được, cô cũng mua quà tặng lại.

Thẩm Tư Viễn khẽ cười nói: “Tử Diên, hình như em rất thích rạch ròi với tôi.”

Lâm Tử Diên: “Tôi chỉ không để anh bị lợi dụng, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

Lâm Tử Diên mím môi cười, “Tiền sinh hoạt của tôi cũng không ít, thỉnh thoảng còn ra ngoài làm thêm, tôi không bần cùng như anh nghĩ, vẫn tặng được anh vài món quà.”

Người đàn ông như bị sức sống đáng yêu của cô ảnh hưởng, một nụ cười xuất hiện tr3n khóe môi, rồi đẩy cô xuống ghế phụ hôn cô thật sâu.

Nụ hôn này đã đi quá giới hạn.

Lâm Tử Diên có thể cảm nhận được.

Hô hấp của Thẩm Tư Viễn nặng nề hơn, bởi vì giữa hai người như một trận chiến nhỏ, Thẩm Tư Viễn như một quý công tử, đôi lúc hôn nhẹ lên khóe môi cô, thể hiện t1nh yêu của mình dành cho cô.

Lâm Tử Diên cũng không vội kéo quan hệ của hai người gần lại, cô rất thích giai đoạn mập mờ này.

Dù sao, đối với cô thì Thẩm Tư Viễn cũng là một người đàn ông nguy hiểm, nhưng đúng là rất quyến rũ.

Trong cuộc giằng co này cô đã hiểu Thẩm Tư Viễn hơn.

Thế nhưng, nụ hôn này đúng là một thử thách với Lâm Tử Diên chưa có kinh nghiệm.

Đến khi phát hiện người dưới thân đỏ ửng vành mắt, Thẩm Tư Viễn mới tỉnh táo lại, nhận lỗi: “Tử Diên, tôi…”

Giọng anh hiếm khi bất lực như vậy, không khỏi nhíu mày, “Ngại quá, vừa rồi tôi không khống chế được.”

Lâm Tử Diên cũng vội ngồi thẳng dậy, sửa sang lại cổ áo.

Cố cắn môi, cũng ngại nói mình đỏ mắt vì môi bị cắn đau.

Thẩm Tư Viễn trông có vẻ tự trách, cô không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Sao anh giỏi thế?”

Thẩm Tư Viễn như sững sờ, nhìn cô rồi mới bất lực bật cười, “Em muốn hỏi gì?”

“Tôi muốn hỏi là… Anh đã từng hôn người phụ nữ khác chưa?” Cuối cùng cô cũng hỏi ra câu hỏi mình giấu trong lòng bấy lâu.

Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng nâng cằm, bình tĩnh nói: “Chưa từng.”

“Thật à?” Hiển nhiên cô không tin.

“Em không tin?”

“Vâng, hơi hơi.”

Người đàn ông đánh giá cô rồi chậm rãi nói: “Thế em có thể thử lần nữa.”

Nói rồi anh cúi đầu xuống, lại là một nụ hôn không cho phép từ chối.

Lâm Tử Diên bị hôn đến mơ hồ, sau đó trước lúc xuống xe, cô vẫn không quên nói với Thẩm Tư Viễn chuyện mấy hôm nữa mình có một buổi biểu diễn.

“Biểu diễn?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, nếu anh có thời gian thì có thể qua xem.” Lâm Tử Diên đáp.

“Được, tôi biết rồi.” Người đàn ông vươn một tay từ trong xe ra, chiều chuộng x04đầu cô, “Tôi sẽ đến, yên tâm.”

Lâm Tử Diên bị anh cuốn vào vòng xoáy ngọt ngào, đến bạn cùng phòng ở sau lưng cũng không phát hiện ra.

Cô vừa quay đầu đã thấy bạn cùng phòng hóng hớt nhìn mình.

“Có bạn trai mà không nói cho bọn tớ, Tử Diên, cậu keo kiệt thật đấy.”

Lâm Tử Diên cũng khó giải thích: “Vẫn chưa phải bạn trai…”

“Không phải bạn trai? Nhưng tớ thấy không khí giữa các cậu vừa rồi rất thân mật mà, tuy tớ không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy bàn tay xinh đẹp kia, nhưng giữa các cậu chắc chắc không bình thường.”

Lâm Tử Diên chỉ đành ngập ngừng báo cáo t1nh huống của mình cho bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng hơi lo lắng nói: “Vậy các cậu định bao giờ mới xác định quan hệ?”

Lâm Tử Diên cũng chưa nghĩ xong, chuyện này cô không thể chủ đ0ng nói được, vì chưa rõ thái độ của Thẩm Tư Viễn như thế nào.

Có khi nào anh chỉ thấy cô thú vị nên không ngại tiếp xúc với cô, hay anh cũng có chút thích cô? Nghe bạn cùng phòng nói vậy, cô cũng bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Thời gian trôi nhanh đến buổi biểu diễn.

Hôm nay cô diễn một buổi nhạc kịch, mặc một bộ váy lộng lẫy, tóc hơi uốn xoăn, lớp trang điểm tr3n mặt xinh đẹp tinh tế. Người hợp tác với cô là một đàn anh, thấy cô hơi căng thẳng, tưởng cô không có kinh nghiệm nên an ủi: “Có anh ở đây, không sao đâu.”

Thật ra Lâm Tử Diên không căng thẳng, cô chỉ nghĩ không biết hôm nay anh có đến không.

Dù sao lúc anh xuất hiện trong trường vẫn sẽ thu hút sự chú ý.

Chắc cũng không ai nghĩ Thẩm Tư Viễn sẽ đến xem biểu diễn vì một nữ sinh.

Lâm Tử Diên hơi mất tập trung nói: “Không sao.”

Đàn anh thấy cô trả lời qua loa, không chỉ không chùn bước mà còn muốn bảo vệ cô hơn.

Đến lúc phải lên sân khấu biểu diễn, Lâm Tử Diên nhìn xuống dưới, vẫn không thấy người cô chờ đợi.

Cô đương nhiên thầm thất vọng, nhưng vẫn chuyên nghiệp hoàn thành buổi biểu diễn.

Thế nhưng, giữa lúc biểu diễn, một người đàn ông mặc vest xuất hiện ở hàng ghế đầu.

Anh vẫn mặc vest đi giày ra, ngồi giữa đám đông, gợi lên không ít bàn tán.

Một vài nữ sinh ở phía sau bắt đầu xôn xao, thậm chí còn to gan hỏi phương thức liên lạc của anh.

Thẩm Tư Viễn khẽ cười, lặng lẽ từ chối.

Thấy anh xuất hiện, đôi mắt Lâm Tử Diên bất giác sáng lên, nụ cười tr3n môi cũng linh đ0ng hơn.

Đương nhiên đàn anh không nhận ra sự khác lạ của Lâm Tử Diên, biểu diễn xong, anh ta đi theo sau Lâm Tử Diên hỏi: “Lát nữa có bữa tiệc, em có muốn đi cùng không?”

Trái tim Lâm Tử Diên vẫn đang lơ lửng bên ngoài, định từ chối: “Th0i ạ, em còn có việc khác…”

Đàn anh lại không buông tha, bước lên trước một bước, nói: “Tử Diên, tối nay anh có việc rất quan trọng cần nói với em.”

Lâm Tử Diên khẽ cau mày, đang định nói gì đó thì một cánh tay từ phía sau bỗng kéo cô vào lòng, bàn tay người đàn ông hơi lạnh, nhưng lại khiến eo cô run lên.

Thẩm Tư Viễn dáng người cao gầy, khóe môi nhếch lên, cho dù không nói chuyện cũng ưu tú hơn chàng trai trước mặt nhiều lần.

Anh khẽ cong môi, ẩn ý hỏi: “Cậu định nói gì?”

Quan hệ của hai người trông có vẻ không bình thường, đàn anh nói được một nửa lại nghẹn lại, quay người rời đi.

Lâm Tử Diên chui ra khỏi vòng tay anh, nhìn anh chớp chớp mắt, “Anh đến muộn rồi.”

“Ừ, tr3n đường hơi kẹt xe, may mà không quá muộn.” Người đàn ông cười nhẹ, lại nói, “Rồi còn suýt nữa thấy em được tỏ t1nh.”

Ngón tay Lâm Tử Diên mân mê tà váy, không biết nên nói gì.

“Có vẻ em rất được chào đón ở trường học.”

Người đàn ông chậm rãi nói, không biết có ý gì, nếu Lâm Tử Diên nghĩ nhiều có lẽ còn tưởng anh đang ghen.

Cô ngước mắt hỏi: “Lát nữa anh có hẹn gì không?”

Thẩm Tư Viễn vuốt mấy sợi tóc vương tr3n má cô, “Có.”

Lâm Tử Diên còn đang thất vọng.

Thẩm Tư Viễn lại lịch sự mời, “Đã đặt trước một phòng, còn gọi mấy món em thích ăn, có muốn đi không?”

Giờ cô mới biết, thì ra anh đã lên kế hoạch sẵn.

Tối hôm đó Lâm Tử Diên uống thêm vài ly, suýt thì nóng đầu tỏ t1nh với anh.

Đầu ngón tay thon dài của Thẩm Tư Viễn đặt lên môi cô, nói nhanh hơn cô một bước, “Tử Diên, muốn thử yêu đương với anh không?”

Lâm Tử Diên bị anh mê hoặc đến mất đi ý thức, lại vẫn chưa quên đây là một người đàn ông dịu dàng nguy hiểm.

Cô lẩm bẩm: “Đương nhiên là được.”

Nếu tiếp cận người đàn ông này là một quyết định nguy hiểm và quyến rũ, thì cô không ngại to gan thử một lần.

Quả nhiên càng nguy hiểm thì càng đẹp đẽ, lúc này, cô đang không tự chủ được bị anh hấp dẫn.

HOÀN TOÀN VĂN

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN