Tôi đã nghĩ Cha Soo-yeon sẽ đi cùng, nhưng lại chỉ thấy mỗi mình Ha Tae-heon ở đó.
Có vẻ như Cha Soo-yeon đã rời đi trước và để anh ta quay lại một mình.
“Ta tưởng ngươi cũng đi luôn cơ đấy.”
“Hãy kết thúc cuộc trò chuyện này.”
Khi đó, tôi nói với vẻ bối rối.
“Ý định đưa cho ngươi món vật phẩm hoàn toàn là sự thật.
Và ta cũng có thứ đạt được từ ngươi.”
“Việc của ngươi như nào không quan trọng.”
Ha Tae-heon xắn tay áo sơ mi lên và thở ra một hơi khó chịu.
“Ngươi có biết ngươi đã gây ra bao nhiêu tổn hại cho Hội của bọn ta không.
Đừng có kháng cự và đi theo ta.”
“Đi…!Chờ chút.
Đi đâu?”
“Tới Công Hội.”
Công Hội? Tôi chớp chớp mắt.
Hội nào cơ? Không lẽ…!
“Ha Tae-heon- ssi.
Ta hỏi cái này….Giờ ngươi định đưa ta đến Hội Roheon à?”
“Nếu là vậy?”
Tôi hoảng sợ lùi lại.
“Xem ta có giống thằng điên không mà đi theo ngươi? Ta đã nói rồi, ngay cả ngươi có bắt ta bằng vũ lực ta cũng sẽ không bao giờ….”
“Vậy hãy giải thích bằng cái miệng giảo hoạt đó đi.”
Ha Tae-heon đứng đó và nhìn tôi.
“Sao ta có thể tin tưởng ngươi và để ngươi đi khi thứ duy nhất ngươi có chỉ là cái thân của ngươi? Ta sẽ liên lạc với ngươi bằng cách nào?”
“Cái đó…!”
“Hơn nữa ngươi định rời đi bằng cách nào? Chiếc xe duy nhất còn lại ở đây là của ta.”
Chà, nghĩ lại thì tôi đã đi xe của Cha Soo-yeon tới đây.
Vậy nên sẽ không có phương tiện nào để quay lại.
Tôi thấy hơi khó xử, nhưng vẫn cố gắng trêu chọc anh ta một chút.
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
“Đừng có nói bậy.”
Vâng, vâng.
“Ngay cả thế, nếu ngươi định bắt ta thì ta cũng không thể theo ngươi được.”
Tôi nói điều đó một cách bình tĩnh, như thể không nhận ra rằng cơ thể tôi đã cứng đờ đến mức nào do căng thẳng.
Tôi biết, nhưng khi thực sự đối mặt với Ha Tae-heon, sự khác biệt về sức mạnh trở nên rõ ràng hơn.
Tôi sẽ có thể sống trong bao lâu nếu anh ta có ý định tấn công?
Có lẽ là 10 phút chăng.
Thậm chí nếu có bỏ chạy thì cũng sẽ bị tóm lại thôi nhỉ.
Ha Tae-heon nhìn tôi mà không trả lời.
Khi sự im lặng tiếp tục, sau lưng tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh và tôi khẽ siết chặt tay mình thành nắm đấm.
Trên hết, giờ tôi không ổn lắm khi mà cứ đứng im thế này đã rất khó cho tôi rồi.
“Ta không định phí công hơi sức đâu.”
Đã trôi qua bao lâu rồi? Ha Tae-heon mở lời trước sự lo lắng của tôi.
“Ta sẽ đưa ngươi đến Hội để ký hợp đồng.”
“Hợp đồng?”
“Ngươi đã yêu cầu ta làm một giao dịch còn gì.”
Tôi do dự một lúc rồi gật đầu.
“Ý ngươi là làm một hợp đồng giao dịch á?”
“Có ba điều kiện đặt ra cho ngươi.
Thứ nhất, là một hợp đồng công bằng.
Thứ hai, phương tiện liên lạc.
Thứ ba, báo cáo cho Trưởng Hội của ta về sự tồn tại của ngươi.”
“Ta không muốn làm một hợp đồng gian dối.”
“Ta và ngươi sẽ viết một bản hợp đồng như nhau.
Và quá trình sẽ được thực hiện trước mặt của Trưởng Hội.”
Một bản hợp đồng.
Đó sẽ là cơ hội hay là một liều độc dược với tôi đây? Tâm trí tôi quay cuồng trong dòng suy nghĩ của chính mình và tôi cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Sau khi dành thời gian để cân nhắc các khả năng khác nhau, tôi mỉm cười.
“Phần thứ hai, chúng ta hãy bỏ qua vấn đề xác định phương tiện liên lạc.
Thay vào đó, hãy thêm điều này vào hợp đồng, đến thời điểm thích hợp ta sẽ đến gặp ngươi và nếu ta không giữ lời ta sẽ phải nhận án phạt.”
“Lí do?”
“Ta không ở trong hoàn cảnh có thể quyết định mọi thứ một cách hấp tấp được.”
Tôi lấy chiếc điện thoại ra và vẫy nó về phía Ha Tae-heon.
“Ta đoán nó không phải của ngươi.”
“Với cái này, mọi thứ chúng ta trao đổi sẽ được chuyển thẳng đến sếp của ta.
Ta ghét điều đó.”
Ha Tae-heon suy nghĩ gì đó một lúc rồi quay đi với vẻ thờ ơ.
“Hãy quay lại trước đã.”
Tôi không biết anh ta có chấp nhận điều kiện của tôi không.
Tôi lết đôi chân đang đau nhức của mình rồi nhanh chóng đi theo anh ta.
– ———————————
“Vậy bây giờ…”
Người phụ nữ đang nhìn tôi từ đầu đến chân nói với vẻ khó hiểu
“Cậu đang nói là cậu đã mang kẻ bắt cóc đến đây? Đến Hội của chúng ta?”
“Không phải kẻ bắt cóc, trong trường hợp này tôi là một đối tác nha….”
“Đúng vậy.”
Ha Tae-heon trả lời cắt ngang lời tôi.
Trước thái độ đó, Trưởng Hội Roheon cười nhạt.
“Chuyện quái quỷ gì thế này? Mau giao hắn cho cảnh sát ngay!”
“Vậy thì ngươi sẽ mất món vật phẩm hạng S.”
“Cậu tin điều đó sao?”
“Tôi không tin.”
“Vậy tại sao…”
Ha Tae-heon hơi nhếch khóe môi.
“Nhưng tôi tin vào hợp đồng.
Nếu ta ký hợp đồng, thì ngay cả tên khốn này cũng không thể làm điều gì trái với nó.”
Anh ta đang nói tôi đó hả?
“Haizz….!Taeheon.
Thật không giống cậu chút nào.”
Ha Tae-heon là kiểu người sẽ trả thù những kẻ đã động đến mình và đuổi theo hắn đến cùng trời cuối đất.
Anh ta là một người đàn ông cố chấp và bị ám ảnh bởi nó đến đáng kinh ngạc.
Cũng vì thế mà anh ta liên tục đối đầu với Cheon Sa-yeon.
Và cả Cheon Sa-yeon tên đó cũng cố chấp không kém gì anh.
“Do đã mất cánh cổng.
Tôi nghĩ chúng ta nên bù đắp cho sự mất mát đó.”
“Có một cánh cổng tương tự…”
“Tôi đoán đó sẽ không phải là một cánh cổng bình thường.”
“Đúng vậy.”
Khi tôi mở lời, Trưởng Hội Roheon trừng mắt nhìn tôi.
So với cái nhìn của Ha Tae-heon thì nó không đáng sợ cho lắm, vậy nên tôi vẫn cố tình cười thật rạng rỡ.
“Đó là một cách cổng cao cấp.”
“Hẳn là vậy rồi.”
Ha Tae-heon gật đầu như thể chỉ đợi để tôi nói điều đó.
Trưởng Hội Roheon thấy vậy liền đáp lại với một giọng sắc bén.
“Ta đoán nó sẽ ở cấp A.
Thứ đó chả là gì so với Hội của ta hết.”
“Ồ, vậy sao…!”
Tôi cố tình cười tủm tỉm và không nói gì cả.
Không cần thiết phải nói với Hội Roheon rằng đó là một cánh cổng hạng SS.
Thấy tôi không trả lời, nếp nhăn trên trán cô càng sâu hơn.
“Cho đến lúc đó.
Hãy quay lại vấn đề chính xin hãy bắt đầu quá trình ký hợp đồng, Hội Trưởng.”
“….Được rồi.”
Trưởng Hội Roheon có chút bất mãn, và quyết định phải tống cổ tôi đi trước đã.
Vì vậy mà cô ngay lập tức đi chuẩn bị.
Nơi mà tôi, Ha Tae-heon và Trưởng Hội Roheon đến là phòng khách bên trong Hội Roheon.
.
Ra chương nhanh nhất tại == TRÙMTR UYỆN.
м E ==
Có một chiếc ghế sofa rộng rãi và êm ái, một chiếc bàn sang trọng, và tách trà thơm phức, nhưng tôi lại cảm thấy khó chịu.
Tôi chỉ muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt, vậy nên tôi nhanh chóng kiểm tra hợp đồng.
Phần thông tin cá nhân thì thế nào cũng được…!đối với hợp đồng nó cũng chẳng quan trọng.
Đó là một hợp đồng đặt ra rằng nếu tôi không cung cấp món vật phẩm hạng S hoặc cao hơn cho Ha Tae-heon, tôi sẽ phải chịu án phạt.
Tôi nhìn từng dòng trên đó và hỏi Ha Tae-heon, người đang ngồi viết hợp đồng trước mặt tôi.
“Trong hợp đồng không có nói đến việc dùng phương tiện liên lạc?”
“Ta sẽ sửa nó ngay.”
Ha Tae-heon lấy một thứ gì đó từ trong túi áo khoác và đưa cho tôi.
Tôi thấy đó là một chiếc điện thoại gập cũ nhỏ.
Chỉ có một số duy nhất được lưu trong nhật ký điện thoại.
“Đó là chiếc điện thoại được thiết kế đặc biệt chỉ dùng để liên lạc với ta, thế nên ngươi không cần phải lo.”
“Ừm…!”
Tôi cũng đã đoán trước được điều này ngay từ khi tôi nói với Ha Tae-heon về hoàn cảnh rằng tôi đang bị Cheon Sa-yeon giám sát, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy khá kỳ lạ khi nhận được nó.
Tôi loay hoay cầm chiếc điện thoại trong tay và quyết định nhận nó trước.
“Chà, hiểu rồi ta đoán vậy.”
Lông mày của Ha Tae-heon nhíu lại như thể anh không thích câu trả lời khó hiểu của tôi, nhưng may mắn thay, anh ta không hỏi thêm gì.
“Nhân tiện, hãy ghi những gì ta yêu cầu vào hợp đồng.”
“Ngươi muốn gì?”
“Khi ngươi nhận được món vật phẩm rồi, hãy giúp ta một việc không cần biết nó là gì.”
“…Được rồi.
Ta sẽ đặt ra một giới hạn cho nó.”
“Không có vấn đề gì đâu, Ha Tae-heon- ssi.
Yêu cầu của ta sẽ không gây tổn hại đến ngươi hay những người xung quanh ngươi.”
Hợp đồng của tôi và Ha Tae-heon được viết dưới những điều kiện bổ sung sau đó, đã được hoàn thành.
Trưởng Hội Roheon, người đang quan sát cảnh này tắt camera sau khi kết thúc bằng tuyên bố rằng cô chính là nhân chứng và cô sẽ giám sát hợp đồng tiến hành một cách công bằng trong danh dự.
Nếu ngươi cần video thì ta sẽ gửi nó cho ngươi.”
“Không cần đâu.
Thế này là đủ rồi.”
Ngay từ đầu, không phải tôi thiếu tin tưởng vào Ha Tae-heon đến mức để lại một hợp đồng như thế này.
Thay vào đó, tôi mong Ha Tae-heon sẽ tin tưởng vào tôi dù chỉ một chút trong việc này.
“Han Yi-gyeol…!”
“Vâng?”
Tôi nhìn lên vì nghĩ rằng đã nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhưng chỉ thấy Ha Tae-heon chỉ nhìn chăm chăm vào bản hợp đồng.
Gì vậy?
Tôi cảm thấy không thoải mái lắm, dù gì tôi đoán nó cũng không phải chuyện quan trọng.
Đúng hơn, vì hợp đồng đã kết thúc nên tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc này, tin tức về việc Cha Soo-yeon trở lại Hội Jayna đã đến tai Cheon Sa-yeon rồi.
Tôi bây giờ cần phải quay trở lại.
May mắn thay, Hội Roheon và Hội Requiem không xa nhau lắm.
“Vậy thì tạm biệt và chúc may mắn.”
Tôi cúi đầu và rời khỏi phòng khách.
Tôi đã rất mệt vì bị thương và kiệt sức.
Tôi chỉ muốn quay về và nghỉ ngơi ngay thôi..