Sau một giờ, chúng tôi đến sân bay Incheon, nơi đông đúc hành khách, nhân viên an ninh và phóng viên đã đứng chờ sẵn ở đó.
Tôi ra khỏi xe với Cheon Sa-yeon sau khi chúng tôi đảm bảo nhân viên sân bay và vệ sĩ đã chặn tất cả những người khác lại, trừ một vài viên chức đến gần chúng tôi.
“Có thật là Phó Hội của một công hội nổi tiếng đang đến bằng một máy bay bình dân không vậy? Sao không đi máy bay tư nhân ấy?”
Tôi hỏi Cheon Sa-yeon đang đứng bên cạnh.
Chúng tôi đang đợi những xe đi sau đến nơi.
Cheon Sa-yeon hơi cúi người mỉm cười đáp lại.
“Chà, cô ấy không phải kiểu người thích tạo dư luận.
Tuy vậy, vị Hội trưởng của cổ có vẻ khá lo lắng về điều đó.”
Ý anh là quan hệ của cô ấy với Trưởng Hội rất tốt phải không? Tôi hiểu ý và gật đầu.
“Mối quan hệ giữa hai người họ hẳn phải khăng khít lắm.”
“Họ tiến tới hôn nhân sau một thời gian dài bên nhau, nên đấy là điều đương nhiên rồi.”
Những lời ảm đạm khô khan, không chút cảm xúc.
Tôi nhìn lên khuôn mặt sáng láng của Cheon Sa-yeon.
Giống như Kim Woo-jin, tôi cũng lo lắng cho Cheon Sa-yeon.
Tính cách cũng rất cần chú trọng….Liệu tên này có thể đi hẹn hò được không đây? Dù hắn có tuyệt vời cỡ nào, thì phụ nữ cũng chẳng thể nuốt nổi cái nết kì cục này của thằng chả đâu.
“….Cái nhìn đó là sao vậy?”
Cheon Sa-yeon hỏi vậy sau một hồi mắt chạm mắt, với một biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt.
Nhìn Cheon Sa-yeon chán nản vậy, tôi hỏi.
“Anh không yêu đương gì à?”
“Sao?”
“Tôi hỏi là anh không có yêu đương gì à? Ngay cả Phó Hội cũng đã kết hôn rồi kìa.”
“….”
Có lẽ hắn không ngờ tới tình huống này, nên Cheon Sa-yeon có một cái cau mày khó tin trên khuôn mặt trước khi hắn giả vờ mỉm cười.
“Chloe đã 34 nên tôi nghĩ cô ấy đủ tuổi để kết hôn rồi.”
“….Thế anh bao tuổi?”
“Tôi á?”
Cheon Sa-yeon nhếch mép thay vì trả lời.
Rõ ràng là hắn sẽ không nói tôi biết đâu.
Rốt cuộc, chả phải thông tin này kiếm trên mạng cũng được sao? Tôi không mang điện thoại theo nên không tra ngay được.
“Nếu anh không nói thì thôi.”
“Sao đột nhiên cậu lại tò mò về tuổi của tôi vậy? Nếu tôi 34 tuổi, thì cậu sẽ lấy tôi à?”
“….”
Thằng điên.
Khi tôi trừng mắt lườm hắn, Cheon Sa-yeon cười khúc khích như thể hắn vừa nghe được một thứ rất buồn cười.
Vừa hay, Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han, Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk cùng lúc bước ra khỏi xe.
Tôi nhìn kỹ bốn người đang tiến lại gần chúng tôi.
Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk à….!Quả nhiên là có chuyện mà.
Cà vạt của cả hai đều xộc xệch khi họ đi ra, xung quanh còn tỏa ra sát khí khó chịu mà chẳng thèm che giấu gì.
Biết ngay mà.
Đáng ra tôi nên đi cùng Woo Seo-hyuk.
Khi tôi thở dài, tôi nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng của Kim Woo-jin và nghiêng đầu.
Họ cũng đánh nhau à? Kwon Jeong-han vẫn cười như thường ngày kìa.
Tôi cứ tưởng quan hệ giữa hai người sẽ cải thiện ở mức độ nào đó khi ở cạnh nhau chứ, nhưng có vẻ tôi đã nhầm rồi.
Kim Woo-jin hầm hực ngay lập tức lao về phía tôi, nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ta liền trở nên buồn thiu, lông mày chùn xuống.
Ui trời, cái thằng này….
“Han Yi-gyeol….”
Kim Woo-jin lại gần và nắm lấy tay tôi.
Cậu ta cứ như một con chó chạy đến bên người chủ đã bỏ rơi mình rồi thút thít ấy.
Tôi hỏi Kwon Jeong-han đang từ từ đến gần tôi và cúi chào.
“Lúc đến đây có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ừm, có rất nhiều chuyện thú vị đối với em.”
Nhẹ nhàng đáp, Kim Woo-jin liền lườm Kwon Jeong-han một cái.
Không hiểu sao, cậu ta trông giống hệt tôi khi cư xử với Cheon Sa-yeon.
Có lẽ lần tới, tôi nên nói chuyện riêng với Kwon Jeong-han thôi.
Kim Woo-jin rất nhạy cảm, nên là tôi phải nhắc cậu ta dừng việc trêu chọc lại.
“Hm? Hội trưởng, nhìn anh vui vẻ trông lạ thật nha.”
Park Geon-ho đi qua lại như một tay xã hội đen trong mấy con hẻm, chớp mắt bối rối khi thấy Cheon Sa-yeon vẫn đang cười tủm tỉm.
“Cũng như Vệ sĩ Kwon Jeong-han vừa nói thôi, tôi cũng đã có một khoảng thời gian rất tuyệt và thú vị với Han Yi-gyeol.”
“Đừng có nói linh tinh.”
Tôi cảnh cáo anh ta, cấm hắn nói thêm điều gì.
Tên khốn này không lên cơn đâu ha? Nhưng Cheon Sa-yeon vẫn thản nhiên tiếp tục nói như thể hắn không nghe thấy gì.
“Han Yi-gyeol nói là cậu ta sẽ kết hôn với tôi.”
“Gì?”
“Sao cơ?”
Kim Woo-jin giật mình trước từ kết hôn bất thình lình, Woo Seo-hyuk thì trông có chút bối rối.
Park Geon-ho huýt sáo không nói gì, nhưng đôi mắt anh ta mở lớn vì ngạc nhiên.
“Điều này….!Nó là thật sao?”
Kim Woo-jin trầm ngâm, cậu ta hỏi Cheon Sa-yeon chứ không phải hỏi tôi.
Tôi vội vàng cắt ngang trước khi Cheon Sa-yeon lại nói thêm những thứ phiền phức khác.
“Sao mà là thật được? Tôi chỉ hỏi anh ta có đang hẹn hò gì không thôi.
Tôi nghe được rằng Phó Hội Chloe đã kết hôn với Trưởng Hội Athena ấy.”
Woo Seo-hyuk gật đầu với vẻ mặt như kiểu ồ, ra là vậy và bình phẩm.
“Nghĩ lại thì, tôi nhớ là họ đã kết hôn vào năm ngoái.”
“Hừm.
Khách sạn khá sang trọng đấy.
Lúc đó, tôi đến Washington với tư cách là đại diện của Hội.”
Park Geon-ho khoanh tay nói trông như thể đang nhớ lại khoảng thời gian khi đó.
Anh nghiêng đầu hỏi
“Tôi cũng tò mò là sao dạo này Hội trưởng không đi hẹn hò nữa vậy.
Cho đến hai năm trước, không phải anh lúc nào cũng đi hẹn hò sao?”
“Liên tục hẹn hò á?”
Tôi ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ Park Geon-ho, mà ngay cả Woo Seo-hyuk cũng phản ứng như một điều hiển nhiên vậy.
“Tất nhiên rồi.
Không phải khá buồn cười sao khi Hội trưởng không thể hẹn hò mặc dù có cả ngoại hình lẫn tiền bạc?”
“Ngớ ngẩn thật.
Ngoại hình và tiền bạc không phải là tất cả không phải thế sao?”
“Câu đó thường được nói bởi những người không có ngoại hình cũng như tiền bạc đấy.”
Cheon Sa-yeon cười nói.
Coi kìa, đó là lý do tại sao hắn ta vẫn độc thân đấy.
Tôi cau mày khó chịu khi Woo Seo-hyuk thở dài khẽ nói.
“Dù sao thì, kể cả anh ta có gặp ai thì mỗi quan hệ giữa hai người cũng không thể kéo dài nổi một tháng.
Đi gọi là yêu đương thì cũng thật mất mặt.”
“Thật sự luôn đấy.”
Rất hiếm khi thấy Park Geon-ho đồng tình với Woo Seo-hyuk.
Nếu ngay cả Park Geon-ho cũng nói vậy, thì đời sống tình cảm của Cheon Sa-yeon phải rối loạn đến mức nào? Dù tôi nhìn hắn ta với vẻ nghi hoặc như vậy, Cheon Sa-yeon vẫn trông rất vui vẻ.
Chẳng hiểu sao hắn hớn hở vậy được.
“Hẹn hò ấy à, đó là chuyện của Hội trưởng thôi.
Dù sao anh ta cũng chưa đến tuổi để lo đến chuyện cưới xin.
Xem nào….!Năm nay Hội trưởng cũng đã 29 rồi ha.”
“Gì cơ?”
“Ôi trời.
Tôi định giữ bí mật, vậy mà lại bị nói ra mất rồi.”
Cheon Sa-yeon nhìn tôi kinh ngạc mà lấy tay che miệng trêu chọc.
Tôi thậm chí còn không phản ứng kịp khi quá bất ngờ trước con số 29 đầy ngỡ ngàng ấy.
Tôi đã phải đối mặt với lượng lớn sự thật lạ lùng mà tôi còn chẳng muốn biết.
“Cậu không biết sao, Han Yi-gyeol?”
“….Tôi không biết.”
Nhìn quanh, có vẻ như tôi là người duy nhất không biết tuổi của Cheon Sa-yeon.
Không, đó là đương nhiên rồi.
Đối với bọn họ, Cheon Sa-yeon là Hội trưởng lại vừa là sếp của họ.
Tuổi của Cheon Sa-yeon cũng không được nhắc đến trong Vực Thẳm, thế nên chắc chắn là tôi không biết trừ khi tôi đi tìm hiểu.
Ngoài ra, tôi cũng không rảnh đâu mà đi tìm hiểu về tuổi tác của hắn.
Tuy nhiên, 29 tuổi á? Như thể làm Trưởng Hội ở tuổi 29 chưa đủ, hắn còn đi biến mình thành một tên khốn ngu ngốc nữa chứ.
Xem có nghe nổi không? Thế không phải có quá nhiều scam rồi sao? Ngay cả khi hắn là một nhân vật trong tiểu thuyết, tên này— còn hơn cả nhân vật chính Ha Tae-heon kia luôn ấy—
Uầy— Khoan.
Ha Tae-heon bao tuổi rồi nhỉ? Tôi vội vàng soát lại trí nhớ trong nội dung của Vực Thẳm.
Ha Tae-heon, trong tiểu thuyết là 27 tuổi.
Vậy là….!Ha Tae-heon và Cheon Sa-yeon chỉ cách nhau có hai tuổi.
“Ghê vậy.
Điên quá rồi.”
Tôi lấy tay che miệng.
Cheon Sa-yeon vẫn đang vui vẻ nhìn khuôn mặt đổi sắc liên tục của tôi, xoa xoa gáy tôi như thể đang cố giúp tôi bình tĩnh lại.
“Vui đùa vậy thôi, chúng ta di chuyển nào.
Sắp đến giờ rồi.”
Khi Cheon Sa-yeon di chuyển, nhân viên sân bay đang đợi bắt đầu dẫn đường cho chúng tôi.
Các phóng viên đứng từ xa liên tục nháy máy ảnh nhấp nháy khi chúng tôi bước tới.
“Anh đây rồi.”
Choi Mi-jin đã đợi từ trước.
Mặc trang phục đen như lần cuối chúng tôi gặp nhau, Choi Mi-jin chào Cheon Sa-yeon và tôi đang đứng sau hắn.
“Tôi không biết là cô sẽ đích thân tới đấy, Trưởng bộ trung tâm Choi Mi-jin.”
“Đây là Phó Hội Chloe nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đến đây, dù là công khai hay riêng rẽ.”
Đánh giá qua cách cô ấy nói chuyện, có vẻ như Chloe cũng quen biết Choi Mi-jin, người đứng đầu trụ sở quản lý.
Tôi ngày càng tò mò hơn về người tên Chloe này.
“Máy bay vừa hạ cánh nên chắc cô ấy sẽ sớm ra ngay bằng lối này.”
Ngay sau khi Choi Mi-jin nói xong, cánh cửa mở ra với một người phụ nữ tóc vàng trong chiếc áo măng tô bước ra cùng các trợ tá của mình.
Cô có đeo kính râm đen, nhưng vì tôi đã nhìn thấy hình của cô ấy trong tài liệu mà Woo Seo-hyuk cung cấp nên tôi có thể nhận ra ngay cô chính là Chloe.
“Ồ, Trưởng trung tâm Choi Mi-jin.
Lâu không gặp.”
Chloe nhìn thấy Choi Mi-jin đang đi đầu, liền tiến lại gần cô với một nụ cười rạng rỡ.
Cô đang đeo một vật phẩm phiên dịch nên có thể nói tiếng Hàn rất trôi chảy.
Choi Mi-jin, bắt lấy bàn tay trắng ngần của Chloe, đáp lại với một nụ cười trên môi.
“Tôi không thể không tới khi cô ghé thăm được.”
“Tuyệt ghê.
Tôi đã mong một người nào đó từ trụ sở công hội sẽ đến chào đón tôi, Trưởng bộ trung tâm Choi Mi-jin.
Thật mừng được gặp lại cô.”
“Tôi cũng vậy, Phó hội Chloe.”
Đây là lần đầu tiên Choi Mi-jin, người luôn trông mệt mỏi và nhạy cảm, tỏa ra một bầu không khí dịu dàng như vậy.
Chà, mỗi lần tôi gặp Choi Mi-jin, thì Cheon Sa-yeon đều luôn ở cạnh tôi….!Điều này cũng dễ hiểu.
Sau khi chào Choi Mi-jin, Chloe quay đầu sang Cheon Sa-yeon.
“Hội trưởng Cheon Sa-yeon.
Cảm ơn đã đến đón tôi.”
Trước những lời đó, Cheon Sa-yeon buồn bã nói.
“Cô đang cảm ơn tôi khi cô thậm chí còn gửi cả một bản hợp đồng.”
“Ngay cả khi tôi gửi hợp đồng, không phải cậu đã bơ đẹp nó cho đến tận giờ sao?”
Cheon Sa-yeon có vẻ bất mãn, nhưng Chloe lại không quan tâm chút nào.
Thay vào đó, cô ấy thậm chí còn cười nói như thể đang nhìn vào một con mèo cáu kỉnh vậy..