Khi tôi đang chuẩn bị ăn sáng với Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han đã tới từ sáng sớm, thì có ai đó gõ cửa.
Tôi ra mở cửa vì Kim Woo-jin đang bận nấu ăn và Kwon Jeong-han đang dọn bàn.
“Woo Seo-hyuk- ssi.”
“Chào buổi sáng.”
Anh ta chào tôi với khuôn mặt điềm tĩnh như thường lệ.
Phía sau Woo Seo-hyuk, có hai nhân viên với chiếc túi xách trên tay.
Khi thấy tôi có vẻ bối rối, Woo Seo-hyuk lên tiếng.
“Hôm nay cậu sẽ đi gặp Phó Hội Chloe.”
“Vâng, đúng thế.”
“Đây là quần áo Hội trưởng gửi cho cậu.”
À.
Tôi gượng cười, rồi đưa Woo Seo-hyuk và những nhân viên vào phòng.
Khi tôi quay trở lại với những người đàn ông lực lưỡng sau lưng, Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han liền lao ra phòng khách.
“Gì thế này?”
Kim Woo-jin trông cảnh giác khi thấy những người lạ này xuất hiện, giống như một con mèo đang xù lông lên vậy.
Tôi xua tay, ý bảo không cần lo lắng.
“Họ chỉ tới giao quần áo thôi.
Hãy làm những gì cậu còn đang dở đi.”
“Là từ Hội Trưởng à, như lần trước ấy?”
Khi tôi gật đầu, vẻ mặt của Kwon Jeong-han liền trở nên kỳ lạ.
Cái mặt đó là sao?
“Woo Seo-hyuk- ssi.”
Những nhân viên rời khỏi phòng sau khi đặt những túi đồ ở phòng khách.
Tôi nắm lấy tay áo của Woo Seo-hyuk khi anh ta định đi theo họ.
“Vì anh đã ở đây rồi, hãy ăn sáng trước khi đi nhé.”
“….”
Có lẽ vì lời đề nghị khá đột ngột nên Woo Seo-hyuk chỉ cúi đầu mà không trả lời ngay.
Anh ta đang suy nghĩ sao.
“Anh có bữa sáng rồi à?”
“Cái đó—tôi không, nhưng….”
“Vậy thì ăn cùng nhau đi.”
Khi tôi nắm lấy tay áo của Woo Seo-hyuk và kéo anh đến bàn, Kim Woo-jin liền lườm chúng tôi.
Quả thực.
Kim Woo-jin vẫn chưa quen với Woo Seo-hyuk ha.
“Woo Seo-hyuk- ssi ăn trước rồi hẵng đi nhé.”
“….”
Dù sao thì tôi cũng là chủ phòng mà.
Sau khi tôi quả quyết nói vậy, đôi lông mày của Kim Woo-jin hơi hạ xuống trước khi cậu ta lấy một bát cơm khác.
“Cậu không cần phải….”
“Hãy ngồi xuống đi nào.”
Tôi ngước nhìn Woo Seo-hyuk và chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Sau đó, Woo Seo-hyuk im lặng nhìn tôi một lúc, cuối cùng anh thở dài và ngồi xuống.
“Có rất nhiều túi hàng….!Vậy thì có quần áo của Kwon Jeong-han- ssi không?
“Tất nhiên.”
Kwon Jeong-han, ngồi đối diện với Woo Seo-hyuk, cầm đũa lên nói.
“Nhờ Han Yi-gyeol mà em có được rất nhiều quần áo đẹp.”
“Ừm, không phải tất cả đều do tôi đâu….”
“Tất cả là nhờ có năng lực giả Han Yi-gyeol đấy.
Xét về tính cách của Hội Trưởng, thì không có ai mà anh ta săn sóc như anh đâu.”
Chết tiệt.
Lại có thêm một người có sự hiểu lầm kì lạ về chúng tôi nữa rồi.
“Em đã biết cả hai thân nhau từ lâu rồi, nhưng gặp riêng từng người thì trông khác nhau thật đấy.”
Thay vì trả lời, tôi cười ngượng ngùng và uống một chút nước.
Cheon Sa-yeon không hề quan tâm đến tôi, hắn chỉ làm những gì hắn muốn….! Nói ra chắc cậu không tin đâu nhưng uy thế của hắn có thể tác động đến tôi được đấy.
Tôi cũng chẳng bất ngờ gì, vì không phải chỉ một hai người nghĩ như vậy.
Quay lưng lại với Kwon Jeong-han đang mỉm cười, tôi hỏi Kim Woo-jin đang ngồi đối diện với tôi.
“Kim Woo-jin, hôm nay khi nào buổi tập kết thúc vậy?”
“Khoảng bốn giờ.
Khi nào xong tôi sẽ đến phòng khách.”
Kim Woo-jin không thể đi cùng tôi vì cậu ta có lịch huấn luyện vào buổi sáng.
Tôi gật đầu và nhìn Woo Seo-hyuk đang ăn giống như chúng tôi.
May là, đồ ăn do Kim Woo-jin nấu anh ta ăn được.
Sau khi ăn xong, tôi nhìn vào bộ quần áo mà Woo Seo-hyuk mang tới.
Trang phục lần này là áo sơ mi và quần âu.
Xét về kích cỡ, chiếc sơ mi trắng là của tôi còn chiếc sơ mi đen rộng hơn có vẻ là của Kwon Jeong-han.
“Woo Seo-hyuk- ssi, anh cũng đi với tôi chứ?”
Tôi hỏi, tay cầm bộ quần áo.
Woo Seo-hyuk giao tiếp bằng mắt với tôi và trả lời.
“Vâng.
Hội Trưởng đang ở phòng khách, nên tôi sẽ đi thẳng đến đó.”
Cheon Sa-yeon đã ở trong phòng khách rồi á? Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Woo Seo-hyuk giải thích.
“Anh ta có một cuộc hẹn riêng với Phó Hội Chloe.”
“À.”
Nghĩ lại thì, Chloe đã nói với Cheon Sa-yeon rằng họ sẽ có một buổi hẹn riêng sau hai ngày nữa.
Việc Cheon Sa-yeon và Chloe gặp nhau và trò chuyện….
Tôi có hơi tò mò.
Bất kể việc hắn làm, Cheon Sa-yeon nhìn trông rất đáng ngờ, nên là tôi càng lo lắng hơn.
Tất nhiên là tôi không động chân động tay được gì.
Sau khi tắm rửa, thay quần áo và tiễn Kim Woo-jin đi tập, Min Ah-rin đến phòng vừa kịp lúc.
Min Ah-rin, ăn mặc gọn gàng hơn bình thường, chào tôi với giọng vui vẻ.
“Yi-gyeol- ssi, chào buổi sáng!”
“Buổi sáng tốt lành.”
Cài cúc tay áo sơ mi, tôi nói thêm.
“Hôm nay Min Ah -rin- ssi trông thật xinh đẹp.”
“Thật sao?”
“Vâng.”
Tôi liếc nhìn những người đàn ông khác trong phòng khách.
Với Woo Seo-hyuk, đó là điều hiển nhiên, nhưng bất ngờ là Kwon Jeong-han cũng không phải kiểu người sẽ nói những điều như vậy, thế nên chỉ có mình tôi là khen cô ấy thôi.
Hẳn là vậy rồi, Min Ah-rin nhìn tôi và cười ngượng ngùng.
“Vì đây là Phó Hội Chloe mà, tôi chú tâm hơn đến diện mạo của mình ngày hôm nay.
Yi-gyeol- ssi hôm nay trông cũng rất tuyệt đấy!”
“Cảm ơn cô”
Quần áo do Cheon Sa-yeon gửi đến hẳn là rất xịn sò rồi.
Mọi thứ đều đã được tùy chỉnh hết cả.
“Đến lúc phải đi.
Chúng ta đi lên trên nhé?”
“Tôi sẽ dẫn đường.”
Chúng tôi còn mười lăm phút nữa là đến buổi hẹn, nên là lúc này đi có vẻ ổn.
Woo Seo-hyuk gật đầu trước lời nói của tôi, và Kwon Jeong-han đang ngồi đợi trên ghế sofa cũng đứng dậy.
Chúng tôi rời khỏi phòng và đi về phía thang máy.
Đằng sau tôi là Min Ah-rin.
“Tôi nên làm gì đây? Tôi có hơi lo lắng.”
Min Ah-rin thì thầm với vẻ mặt căng thẳng.
“Hai người sẽ kết nhau ngay thôi.
Tôi nghĩ Phó Hội Chloe cũng thích Min Ah-rin- ssi lắm đấy.”
Tôi cười nói với cô, khi Min Ah-rin mỉm cười nhẹ nhõm.
– —————————
Chloe cầm tách trà trên tay, nhìn quanh phòng khách ấm áp và quay sang người đàn ông đang ngồi trước mặt cô.
Mái tóc đen mượt và làn da trắng ngần của anh rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Đối diện với vẻ đẹp hút hồn ấy, Chloe thở dài và lặng lẽ đặt tách trà xuống.
“Dù vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa.
Tôi phải làm gì đây khi còn chẳng có điểm kì lạ nào?”
“Nó không thể nào vậy được.”
Cheon Sa-yeon, bắt chéo đôi chân dài, từ từ nghiêng đầu.
“Không phải cô nói là đã xem video rồi sao?”
“Tôi đã xem nó.”
“Nó cũng không có gì kì lạ sao?”
Chloe thở dài mệt mỏi trước sự hoài nghi của hắn.
“Đúng là tôi đã xem video và nghĩ nó không bình thường.
Đó là lý do tại sao tôi chấp nhận lời đề nghị của cậu và đến tận Hàn Quốc này.”
Han Yi-gyeol—một năng lực giả hạng A, người đã chặn những tảng đá khổng lồ bằng gió của mình.
Khi Chloe lần đầu tiên xem đoạn video về sự cố Gangnam, những gì cô cảm thấy đều là sự bối rối.
Một hạng A có nhiều năng lượng đến vậy sao?
Tất nhiên là, cậu ta ngay lập tức thổ huyết và bất tỉnh, nhưng dù vậy, chắc chắn cậu ta đã làm được một điều mà một người hạng A bình thường không thể làm được.
Sau khi thức tỉnh, cô đã tận mắt nhìn thấy năng lượng của vô số người, nên cô có thể dễ dàng nhận ra Han Yi-gyeol là độc nhất.
Vì vậy, để tự mình chứng kiến năng lượng của Han Yi-gyeol, cô đã làm ngơ trước lời than vãn của chồng mình và đến Hàn Quốc….
“Nhưng thực sự là không có gì cả.”
Han Yi-gyeol, người mà cô đã gặp trước đó, là một người bình thường đến khó chịu bất chấp những kỳ vọng của cô.
Che giấu sự thất vọng của mình, Chloe nói thêm.
“Cậu cũng biết là tôi đã kiểm tra đến hai lần liền.”
Một lần đeo kính râm, và một lần tháo kính.
Cô đã hai lần thẩm định dòng năng lượng của Han Yi-gyeol.
Cậu ta có ánh sáng màu xanh lam đậm, gần như màu chàm, kích thước như một người hạng A bình thường.
“Không có gì bất thường cả.
Đối với sự cố Gangnam thì.
Chà, đôi khi mọi người bộc lộ ra nhiều sức mạnh hơn những gì họ thực sự có.”
Cheon Sa-yeon trầm ngâm một lúc lâu mà không trả lời, ngay lập tức gõ vào tay vịn ghế sofa và nói.
“Khi cô còn ở Hàn Quốc, hãy tiếp tục quan sát.
Tìm ra bất cứ thứ gì.”
“….Vẫn còn?”
Chloe cau mày.
Cô bối rối hỏi.
“Tôi đã tự hỏi một lúc, nhưng cậu muốn gì từ năng lực giả Han Yi-gyeol? Trước đây cậu chưa từng quan tâm đến thứ gì như vậy.”
“Nó xem chừng sẽ rất vui thôi.”
“Cậu nói vui á.
Gì vậy chứ….”
Chloe thở dài, lấy tay xoa trán với vẻ lo lắng.
“Thực ra, thay vì là năng lực giả Han Yi-gyeol, tôi quan tâm đến cậu hơn đấy Hội Trưởng Cheon Sa-yeon.”
“Tôi không hiểu ý cô là gì.”
“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là vào khoảng tháng 3 năm ngoái, vậy là đã gần một năm rồi.
Nhưng cậu thực sự….”
Chloe cắn môi không thể nói hết lời.
Trong không gian ánh mắt họ chạm nhau.
“Màu năng lượng và cường độ sức mạnh của cậu….!nó rất khác so với một năm trước.
Từ trước tới giờ tôi chưa bao từng thấy một sự thay đổi nào như vậy.”
“….”
“Gần như là không thể.
Cậu cũng biết mà.
Dù là chuyện quái quỷ gì đã xảy ra trong năm qua….!Cậu cũng không thể nói cho tôi biết được sao?”
Khi Chloe kết thúc câu hỏi, sự im lặng bao trùm cả phòng khách.
Cheon Sa-yeon, người đang ngồi lặng lẽ với đầu hơi cúi xuống, ngay lập tức nở một nụ cười đẹp như tranh vẽ.
“Chà.”
“Hội Trưởng Cheon Sa-yeon.”
“Tôi không biết cô muốn nói điều gì.”
Không có sự chân thành nào trong lời nói nhẹ nhàng đó.
Đáng ghét thật.
Chloe, khoanh tay lườm Cheon Sa-yeon.
“Nếu cậu cứ như thế, thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ thông tin lại.”
“Đừng lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ và hãy nghĩ xem lí do sao cô lại đến đây.
Về phần Han Yi-gyeol, hãy tiếp tục quan sát để không bỏ lỡ điều gì.
Phải có một cái gì đó khác.”
Cậu trai Han Yi-gyeol đó.
Lúc này, cô bắt đầu tự hỏi điều gì khiến hắn thích cái người tên Han Yi-gyeol đến vậy.
Chloe càu nhàu trong lòng, quay sang khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Họ đến rồi.”
Đã tới giờ.
Nhận thấy Han Yi-gyeol đã đến, Cheon Sa-yeon đứng dậy.
Đôi vai của Chloe rũ xuống với khuôn mặt buồn tủi khi cuộc trò chuyện kết thúc.
“Euh— Anh tính dọa tôi đấy à.
Anh muốn gì?”
Có lẽ vì cậu không ngờ tới Cheon Sa-yeon sẽ ra mở cửa, Han Yi-gyeol đã đụng phải hắn và liền đẩy hắn ra trong sự ghê tởm.
“Cái gì cũng khiến cậu ngạc nhiên hết nhỉ.”
“Tất nhiên là tôi ngạc nhiên rồi.”
Trước câu trả lời thờ ơ đó, mắt Cheon Sa-yeon cong lên mỉm cười vui sướng.
Chloe thở dài chán nản.
Cậu ta trở nên thật kì lạ….
* * * * * * *.