Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây


Chương 28


Sắc mặt Trình Phó Vũ vẫn bình tĩnh: “Cái chuyện ly hôn này không phải do bà quyết định, chờ xét nghiệm ADN, chúng ta ra tòa án giải quyết.”

Tần Uyển Nhàn lúc này mới luống cuống, vội nói: “Tôi ly hôn cũng được thôi, mấy năm nay tôi hầu hạ ông, cũng phải có chút tiền bồi thường chứ.”

Trình Phó Vũ nhìn chằm chằm bà ta như nhìn thấy bầu trời thay đổi, cuối cùng nhắm mắt lại, nói: “Trên danh nghĩa tôi không có gì có thể bồi thường cho bà, niệm tình cảm ngày xưa, nhà cũ để lại cho bà ở, nhưng không thể tính là của cải đem bán lấy tiền mặt, chờ bà chừng nào thì có năng lực, thì phải dọn ra.”

Trình Phó Vũ nói xong, ý bảo Trình Hiểu Cát dìu ông lên đi ra ngoài đi dạo, lưu lại mẹ con Tần Uyển Nhàn.

Tần Nhu căm giận mà nói: “Mẹ! Nhà này mỗi người đều tốt! Chúng ta không thể cứ như vậy mà buông tha!”

Tần Uyển Nhàn hung hăng liếc xéo cô ta một cái: “Nếu không phải con đi trêu chọc Trình Hiểu Cát,cái con nha đầu chết tiệt kia, nào có việc hôm nay này!”

Vừa mới đi ra ngoài, Tần Nhu đem suy đoán cô ta nói cho Tần Uyển Nhàn, Tần Uyển Nhàn lập tức kết luận là bác sĩ Lục Nhất Phương kia ở bên trong phá rối, nếu không, ai sẽ biết Trình Hiểu Diệp không phải con ruột của ông ta! Bà ta cảnh cáo Tần Nhu: “Việc này con đừng nhúng tay vào nữa! Còn ngại chuyện không đủ nhiều sao?”

Tần Nhu chịu tức giận của Tần Uyển Nhàn, ngoài miệng không nói, trong lòng lại là các loại không phục, “Mẹ! Chẳng lẽ mẹ ly hôn, sẽ sống không được sao?”

Tần Nhu ít nhiều có chút khinh thường cách làm của Tần Uyển Nhàn, cô ta cho rằng, bằng bản thân là có thể sinh hoạt tốt, vì cái gì một hai phải đi bám vào đàn ông để sống tốt?

Tần Uyển Nhàn nhìn cô ta thở dài, “Tiểu Nhu, năm đó cũng có ý nghĩ như con nhưng quá khó khăn, con còn nhỏ, còn không hiểu chuyện.”

Trình Hiểu Cát cùng Trình Phó Vũ ra bên ngoài, gió lạnh sượt qua mặt,cả người Trình Phó Vũ sảng khoái hơn rất nhiều, tuy nói vẫn  phiền muộn như cũ, nhưng cũng không thể không nhắc lại chuyện này nữa.

Trình Hiểu Cát trầm mặc ở một bên, cũng không nói lời nào.

Trình Phó Vũ: “Tiểu Cát, mấy năm nay con chịu ủy khuất, đều là ba sai.”

Trình Hiểu Cát: “Ba, con vừa mới nói, không trách ba. Muốn ba nghĩ thoáng ra, chú ý sức khỏe của ba.”

“Ba không có việc gì.” Trình Phó Vũ thở dài, lại hỏi cô: “Con cùng Nhất Phương, hiện tại là thế nào?”

Ông cảm thấy Lục Nhất Phương trong các phương diện điều kiện đều tốt, xứng đôi với con gái nhà mình, nếu có thể cùng anh ở bên nhau, ông cũng yên tâm.

Trình Hiểu Cát: “Rất tốt ạ, như thế nào mà ba lại quay đến vấn đề này? Con cùng anh ấy chính là hàng xóm nhiều năm, giống như anh em, sao có thể!”

Trình Phó Vũ nhìn cô một cái thật sâu “Tiểu Cát có rất nhiều chuyện, con phải dùng tim mình để cảm nhận,  Nhất Phương có lẽ chưa từng có đem con là em gái của mình?”

Ông là người ngoài cuộc, người nhìn rõ ràng nhất, Lục Nhất Phương đối với Tiểu Cát, kia tuyệt đối không có khả năng là quan hệ bạn bè hàng xóm bình thường, tuy rằng anh che giấu rất tốt, nhưng cuối cùng anh cũng không sao qua được với ông đã ăn cơm muối nửa đời người, không thể gạt được ông, chỉ là đứa con gái này của ông chết sống không chịu thông suốt.

Trình Phó Vũ nói, làm Trình Hiểu Cát dừng một chút, cô cũng thường xuyên sẽ có ảo giác, ảo giác Lục Nhất Phương kỳ thật đối với cô có tình yêu nam nữ, mỗi khi nghĩ đến đây, trong đầu sẽ nhảy ra hình ảnh Thẩm Diệc Hàm, cơ thể cũng theo bản năng sinh ra kháng cự, kháng cự lại lần nữa bị thương…… “Ba, ba đừng nhọc lòng, người ta có người yêu thích rồi, nói không chừng ba còn có thể nhìn thấy đấy.”

“Được, ba không nhúng tay vào nữa.” Trình Phó Vũ cũng không ép cô, có một số việc, người khác nói ra cũng vô dụng, “Ba ở chỗ này cũng đến mấy ngày rồi, ba tính toán chiều mai sẽ về.”

Trình Hiểu Cát rất kinh ngạc, “Ba, sao ba  vội vã trở về như vậy làm gì? Ở lại thành phố C đi ba.” Trình Phó Vũ hàng năm đến thành phố Z ở một thời gian, nơi đó cách thành phố C hơn 100 km, nơi đó hoàn cảnh tốt, rất thích hợp để chăm sóc sức khỏe.

Trình Phó Vũ: “Mấy ngày nay lo lắng nhiều chuyện quá, ba muốn đến đó yên tĩnh một thời gian.”

Trình Phó Vũ nói như vậy, Trình Hiểu Cát không cách nào giữ lại, đành phải đồng ý, “Vậy ba phải mời  người lái thay đi, con không yên tâm ba lái xe.” Sau lần đả kích này, Trình Hiểu Cát sợ cơ thể ông không chịu được, rất lo lắng.

“Hazz, chuyện này có lớn bao nhiêu đâu, lúc ba còn trẻ, sóng gió chưa thấy qua, chỉ là lúc này già rồi già rồi, ngược lại hồ đồ.” Trình Phó Vũ không đồng ý mời người lái thay, ông thích cảm giác nắm lấy tay lái. Theo đạo lý nói, Trình Hiểu Cát mới 27 tuổi, hẳn là ông đang tuổi tráng niên chính trực mới đúng,nhưng lúc bọn họ còn trẻ một lòng chạy đua với sự nghiệp, nên mới sinh muộn, con đã lớn, bản thân cũng đã già rồi, trong lòng lại không phục mình đã già.

Trình Hiểu Cát không lay chuyển được ông, “Vậy thì, chiều mai vừa lúc là cuối tuần, con cùng với ba trở về, thuận tiện đi xem  hoàn cảnh chỗ đó rốt cuộc có bao nhiêu tốt.”

Từ khi Trình Phó Vũ cưới vợ trẻ, đến thành phố Z ở thì quan hệ hai cha con không được tốt, Trình Hiểu Cát không có đi qua bên kia, cũng không biết ông ở nơi nào.

Trình Phó Vũ gật đầu tỏ vẻ cam chịu, “Đi,  về nhà trước.”

Trình Hiểu Cát đi gara lấy xe của Trình Phó Vũ, đang chuẩn bị lái xe về nhà, lúc này Lục Nhất Phương gọi điện thoại lại đây, đúng lúc hôm nay anh không lái xe, ba người một đường trở về.

Bởi vì Trình Phó Vũ chịu sự sỉ nhục mà đàn ông ghét nhất nên dọc theo đường đi Lục Nhất Phương cũng không biết nói chuyện như thế nào, không khí tương đối nặng nề. Mãi đến khi về đến nhà, Lục Nhất Phương mới nói nói: “Chú tới thành phố C lâu như vậy, cháu còn chưa  mời chú ăn bữa cơm, hôm nay chú đừng từ chối.”

Trình Phó Vũ: “Được, chúng ta cũng đã năm chưa gặp nhau, nên cùng nhau ăn một bữa cơm! Nhưng bữa này để chú mời khách!”

Lục Nhất Phương: “Làm sao phiến chú tiêu pha như vậy! Để cháu mời!”

Trình Hiểu Cát ở một bên nhìn hai người khách sáo như vậy, rất không quen, “Hai người đừng cãi nữa, ba, Lục Nhất Phương, bữa này con mời, ai cũng đừng mong cùng con đoạt!”

Cô nói xong, đôi mắt trừng lớn nhìn hai người, giống như ai muốn mở miệng, cô phải đi lên cùng người đấy oánh lộn!

Lục Nhất Phương: “Anh biết gần đây có một quán ăn gia đình ăn rất được, anh mang hai người qua đó.”

Lúc này ba người mới dừng tranh luận, chạy xe đến quán ăn. Trên bàn cơm, Trình Phó Vũ bởi vì tâm tình không tốt, lôi kéo Lục Nhất Phương uống không ít rượu, hai người uống say khướt rồi mới trở về nhà.

*****

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN