Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ - Chương 7: 7: Đem Anh Xem Là Loại Người Đó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ


Chương 7: 7: Đem Anh Xem Là Loại Người Đó


Hắn sau khi mặc quần áo vào cho bản thân thì bế cô vào bồn tắm.

Hàn Thiên Ngạo hết sức nhẹ nhàng giúp cô tắm rửa sạch sẽ, dặn dò cho người đẹp một bộ quần áo mới đến cho cô, tỉ mỉ tự tay giúp cô sấy tóc, thay đồ.

Nhìn con mèo nhỏ xù lông kia cứ dùng con ngươi sắt bén ấy nhất cử nhất động đều chầm chầm nhìn vào mình, hai tai lại đỏ tía lên, hắn cảm thấy cô thật có chút đáng yêu làm sao.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Lục Mạn Y cũng có chút gì đó hảo cảm đối với hắn bởi sự tinh tế và ấm áp mà hắn đã đối với cô.

“ Thật xin lỗi.

Hôm qua tôi uống say không cẩn thận vào nhầm phòng khiến sự tình sảy ra thế này.

Vì vậy tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm.

Còn nữa nếu như anh cảm thân có chút thiệt thòi thì đây coi như là phí bồi thường cho anh.”.

Lục Mạn Y từ trong túi sách rút ra một chiếc thẻ.

“ Trong đây có 50 triệu đủ rồi chứ?”
Không trả lời
“ Vậy xem như anh đồng ý rồi nhé! Tôi còn có việc gấp tạm biệt.”.

Tình huống khó xử này khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng, chỉ mong có thể rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Và như một phép thần thông nào đó Lục Mạn Y biến mất khỏi tầm mắt trước khi Hàn Thiên Ngạo kịp hiểu xong vấn đề.

Rầm~
Tiếng cửa phòng đóng lại, Hàn Thiên Ngạo lúc này mới ý thức được người đã không còn, nhìn thử một vòng xung quanh cũng không thấy cô nữa rồi.

Nghĩ đến việc cô quăng cho hắn một cục tiền thì không khỏi phát điên.

Anh rút trong túi quần ra một chiếc điện thoại gọi cho thư kí của mình:
“ Cậu mau lái xe đến club hôm qua đón tôi, còn chuyện gì cần thì tôi sẽ nói sau.”.

Dứt lời Hàn Thiên Ngạo liền cúp máy, chưa đầy mười phút sau Mạc Nhiên đã đậu xe trước cửa.

Trông ông sếp của mình bước ra với vẻ mặt hậm hực tự tay mở cửa xe ngồi vào mà không để Mạc Nhiên làm như mọi khi rồi đóng sầm cửa lại.

Mới đó mà lại có chuyện không hay xảy ra nữa rồi ư!
Trong xe…!
“ Hàn tổng hôm nay lại bị ai cả gan chọc cho sưng mặt rồi sao!”.

Mạc Nhiên dù có chút sợ nhưng vẫn thích trêu thằng bạn thân này của mình.

“ Mau ngậm cái mồm thối của cậu lại.

Trừ lương tháng này! Hừ!”
“ Ấy ấy…Nhà tôi còn mẹ già, con trẻ cần chờ tôi chăm sóc đấy!”
“ Cả cái sản nghiệp nhà cậu còn lo không nuôi đủ ba đời sao?”
“…”
“ Giúp tôi điều tra một cô gái, xử lí hai cha con nhà họ Lâm trong vòng hai ngày phải thu mua toàn bộ công ty của lão.” Anh quay xe trầm tư nghĩ ngợi về con mèo nhỏ, chợt nhớ tới vệt đỏ trên ga giường sáng nay mà phì cười.

“Lần đầu còn thiếu kinh nghiệm, sau này sẽ giúp em bồi dưỡng.”
****************
Ở một diễn biến khác…!
“ Ách xì…!”.Thật là.

Tên nào dám nói xấu sau lưng lão nương đây.

Sau khi ra khỏi Club Mạn Y tự bắt taxi trở về khách sạn, may là không thấy bóng dáng của Tô Uyên Ninh ở đó nếu không thì cô ấy lại trách móc cô đến đau cả tai.

“ Không phải là bị cảm rồi chứ! Nào để chị pha cho em ít trà gừng.”.

Tô Uyên Ninh từ phía xa đi đến vừa kịp nghe thấy Lục Mạn Y hắt hơi một cái liền sốt ruột.

Cô tự trách bản thân mình đã chưa làm tốt những điều mà ông nội Y Y đã căn dặn nếu có chuyện không may xảy ra thì không biết ăn nói làm sao.

Uyển Ninh không biết từ đâu chui ra dọa cô muốn rớt tim ra ngoài.

Nhưng rõ ràng là vừa nãy còn không thấy người mà.“ Chị Uyển Ninh này, tối qua chơi vui chứ?”.

Tô Uyên Ninh hỏi chuyện này làm cô có chút bối rối:
“ Hì hì…!Vui! Rất vui nha.

Vui đến phát khóc luôn đấy! ”
Thân ảnh người đàn ông tối qua đột nhiên lại xuất hiện trong đầu cô, Lục Mạn Y dường như nín thở, ngại ngùng đến đỏ cả mặt.

“Cái con bé này biết chị lo lắng cho em lắm không?”
” Chị nhắm mắt coi như không biết chuyện này một lần thôi đấy!”
“ Được rồi, được rồi.

Cho em xin lỗi, tại em tò mò nên mớiii…Hì hì”
“ À phải rồi.

Trụ sở công ty chúng ta bên đó đã hoàn thành chưa?”.

Lo tán gẫu mãi với Uyên Ninh mà cô xém quên mất chuyện chính.

“ Yên tâm chị đã lo liệu cả rồi.

Bên phía tuyển dụng chị đang cho người đăng bài lên khắp các trang mạng xã hội, hai hôm nữa chúng ta sẽ mở một cuộc ứng tuyển.” Uyển Ninh vừa nói vừa ở góc bếp pha một cốc trà nóng, với tay mở tủ lấy ít mật ong cho vào khuấy đều, xoay người đem ra đặt trước mặt Mạn Y.

“ Nhớ uống hết nhé! Một giọt cũng không được bỏ sót nếu không chị sẽ báo cho Lão gia chuyện này.”
“ Chị làm tốt lắm.

Cuối tháng này nhận tiền thưởng rồi nha.

Hi hi”.

Giọng nói trở nên ngọt sớt, ngẩng đầu nhìn chị Ninh rồi rũ mắt nhìn chằm chằm vào thứ nước đáng sợ kia.

Đưa tay nâng cốc đặt trước môi lấy hơi rồi một hớp uống sạch, sắc mặt liền thay đổi ‘ Thật sự rất khó uống a’.

Tô Uyển Ninh nói:
“ Em mau nằm nghỉ một chút đi, chị sẽ qua phòng bên làm việc.

Nhớ là không được lẻn đi đâu nhé!”
“ Yes madam.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN