Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh - Chương 31-32: Chương 31:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh


Chương 31-32: Chương 31:


Chương 31
 
Trans: Cola
 
Hứa Bùi ngồi bên ghế lái, hai tay nắm hờ vô lăng, rẽ sang bên tay trái.
 
Bánh xe ngoặt sang trái, đi vào làn đường trên phố Trường Cửu.
 
Nhan Thư liếc anh một cái, âm thầm than thở.
 
Hôm qua không biết đầu cô đã bị chập mạch ở đâu mà lại chủ động đưa ra đề nghị đến nhà Hứa Bùi, phụ trách ngày ba bữa cơm cho anh.
 
Thú thực, vừa mới nói xong câu đó cô đã lập tức thấy hối hận.
 
Lo liệu ngày ba bữa cho Hứa Bùi ư, vậy mấy ngày tiếp theo, chẳng phải cô sẽ ở nhà anh sao?
 
Nếu chuyện này xảy ra vào trước đây thì cũng không thành vấn đề.
 
Cô yên tâm tuyệt đối với nhân phẩm của Hứa Bùi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng vấn đề hiện tại là, cô cực kỳ không yên tâm về chính bản thân mình!
 
Thời gian này đầu óc của cô cứ như bị chập mạch vậy, vừa nhìn thấy Hứa Bùi là nghĩ đến mấy cảnh đen tối, đúng là…
 
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng Hứa Bùi vang lên bên cạnh.
 
Nhan Thư lập tức sực tỉnh, “Không, có nghĩ gì đâu.”
 
Cô lắc lắc điện thoại, “Em đang nhắn tin với bạn.”
 
Giao diện màn hình là khung trò chuyện với Điền Tư Điềm, cuối màn hình là mấy tin nhắn mà cô ấy vừa gửi đến:
 
[Nhan Nhan!]
 
[Trời ơiiiiiiiiiiiii!!!]
 
[Hứa thần dẫn bạn tới phòng làm việc của anh ấy sao???]
 
Nhan Thư lẳng lặng nhìn con đường mà chiếc xe vừa rẽ vào, nói thầm: Bây giờ đã nâng cấp lên đến nhà anh ấy rồi.
 
Cô nhắn lại một câu: [Chị em à, mình đi học ôn mà…]
 
Điền Tư Điềm chẳng quan tâm cô đến đó làm gì, chỉ mải nhắn một tràng dấu chấm than, sau đó nhắn một tin còn có vẻ kích động hơn:
 
[Nói như vậy thì bài đăng nói đúng rồi! Hứa thần thật sự dẫn bạn đến phòng làm việc của anh ấy aaaaa!! Đậu xanh, đợi mình về sẽ tra hỏi bạn sau!]
 
Nhan Thư: [Bài đăng gì?]
 
Điền Tư Điềm thả một đường link vào khung trò chuyện: [Ở trong đây, bạn xem đi, bài đăng chính thì bạn chỉ xem qua thôi, trọng tâm ở phần bình luận phía dưới, mắc cười cực hahahaha]
 
Nhan Thư nhấn vào đường link.
 
Bài đăng chính: [Hoa khôi khoa Báo chí nào đó đúng là cao tay, thế mà cô ta đã theo đuổi đến tận phòng làm việc của Hứa thần rồi, quỳ luôn!]
 
Bài đăng đã thuật lại chi tiết cảnh chủ thớt kiêm người qua đường đã bắt gặp cô hoa khôi ở dưới tòa nhà phòng làm việc của Hứa thần ra làm sao. Rồi lại được chứng kiến thủ đoạn của cô hoa khôi thế nào, sau đó mặt dày mày dạn bám theo Hứa thần đi lên trên như nào, cuối cùng bày tỏ sự kinh ngạc và khinh bỉ mãnh liệt.
 
Mấy bình luận bên trên vẫn chế giễu, cười cợt như thường lệ.
 
[Haha, mánh khóe thông thường của cô hoa khôi thôi mà, có gì mà phải sốc nữa.]
 
[Nói thật, thủ đoạn của cô ta vẫn chưa đủ nhiều sao, mấy chế quên sự kiện trong phòng tự học rồi hả?]
 
[Chậc chậc, chẳng trách một lần mà thêm tận hơn hai mươi Wechat của nam sinh. Vừa tung chiêu này ra, ngoại trừ Hứa thần, thì chẳng có mấy người có thể chống đỡ lại được.]
 
Những lời bàn tán này Nhan Thư đã xem đến phát chán, nếu không phải Điền Tư Điềm nói phần bình luận phía sau buồn cười thì cô cũng chẳng lướt xuống dưới.
 
Cô lướt ngón cái hai ba cái, cuối cùng nhìn thấy một bình luận khác biệt đầu tiên ở bình luận thứ mười.
 
Lầu 10: [Tự dưng thấy giọng điệu của chủ thớt cứ quen quen thế nào nhỉ, đàn chị Lâm, là chị sao?]

 
Những bình luận phản hồi bên dưới:
 
[Phụt! Hahahahaha, mắt của ông anh lầu 10 độc quá, không đi soi thì tiếc quá]
 
[Mấy người hiểu cái gì, mấy người đều hiểu lầm đàn chị Lâm rồi. Cái chủ đề này không phải do chị ấy mở, nhưng bình luận 1 đến bình luận 9 nhất định đều là tài khoản ảo của chị ta.]
 
[Chỉ cần diễn đàn không bị lag, thì chẳng ai phát hiện đây là bài đăng của Lâm Tuyết Mẫn đâu (Đầu chó.jpg)]
 
[Các bạn chú ý nè, nếu về sau có ai đăng bài kiểu như này, cứ xử lý giống như đàn chị Lâm nhé.]
 
[Hahahahaha cười ná thở rồi, mị tuyên bố đàn chị Lâm chính là nguồn vui vẻ của mị, bấm nút sưu tầm, ngày nào cũng mở ra xem, nhân tiện đào lại cà khịa một chút ^v^]
 
[…]
 
Mọi người bình luận đùa cợt vui vẻ dưới bài đăng, cũng có người nghiêm túc hỏi vì sao dạo này không nhìn thấy Lâm Tuyết Mẫn đâu.
 
Chiếc Volkswagen trắng từ từ dừng ở vị trí đỗ xe, Hứa Bùi rút chìa khóa ra, liếc sang bên cạnh thì đúng lúc nhìn thấy đống bình luận từ từ lướt qua màn hình điện thoại: 
 
[Dạo này có ai nhìn thấy đàn chị Lâm không? Hình như chị ta lặn mất tăm rồi sao ý.]
 
[Lần trước có người nhìn thấy chị ta ở câu lạc bộ Báo chí. Thấy bảo là đến dọn đồ, ngoài ra còn nói một tin tức chưa biết thật hay giả, hình như chị ta đã nhận được offer của tòa soạn Quang Huy.]
 
[Tôi là bạn học cùng lớp của cô ta, dùng tài khoản ảo lên xác nhận một chút, đúng là cô ta đã dành được offer của toà soạn Quang Huy. Tôi vừa mới biết những việc làm xấu xa của cô ta, cảm thấy rất tức giận…]
 
[Ôi vãi, thế mà chị ta lại vào Quang Huy được á! Tức giận +1]
 
Hứa Bùi dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang có điều suy nghĩ.
 
Một lát sau, anh khẽ nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”
 

 
Biệt thự của nhà Hứa Bùi nằm ở phía nam thành phố Lan.
 
Lối vào nhà là một vườn hoa không quá lớn, con đường nhỏ được lát sỏi trắng đến tận điểm cuối, nước chảy róc rách trong bể nước được xây theo kiểu bất quy tắc, mấy chú cá vàng lúc ẩn lúc hiện trong đó.
 
Cành lá được cắt tỉa gọn gàng sạch đẹp, nhìn mà thấy dễ chịu.
 
Phòng ốc trong nhà rộng rãi, bày trí đơn giản.
 
Căn nhà được phối ba màu đen xám trắng mang đậm cảm giác đẹp đẽ của thiết kế, hoàn toàn dung hòa với khí chất con người Hứa Bùi, toát ra mỹ cảm vừa lạnh lẽo vừa cao cấp.
 
Nhan Thư càng nhìn càng cảm thấy có gì đó bất thường, căn biệt thự này không rẻ chút nào.
 
Chẳng phải kinh tế của thầy Hứa hiện giờ đang khó khăn lắm sao, cô cứ tưởng nhà họ Hứa đã phá sản, sao bây giờ nhìn chẳng giống chút nào vậy.
 
Hỏi thẳng tình hình kinh tế của người ta hình như không được lịch sự cho lắm.
 
Nhan Thư do dự một hồi, còn chưa nghĩ được phải hỏi khéo như thế nào thì đã được thầy Hứa dẫn vào phòng sách, có vẻ anh định bắt đầu dạy kèm.
 
Nhan Thư không còn tâm trí nghĩ đến chuyện của anh nữa, chỉ nghĩ cách để chơi bài lười biếng:
 
“Thầy Hứa à, anh đã bị bệnh rồi thì phải nghỉ ngơi nhiều vào, em có thể thông cảm mà, thật sự không phải đặc biệt dạy kèm cho em đâu.”
 
“Ồ em nhớ ra rồi, em đến đây không phải là để lo liệu cơm nước cho anh sao, sao lại biến thành dạy kèm nhỉ, em đi —”
 
Cô vừa nói vừa đứng dậy.
 
Hứa Bùi cuộn tròn một quyển giáo trình dày cộp lại, gõ vào đỉnh đầu cô.
 
Nhan Thư mới đứng lên được một nửa, đỉnh đầu bỗng nhiên nặng như núi đè, lại bị động ngồi về chỗ cũ.
 
Hứa Bùi thu tay lại, xòe tay một cái quyển sách cuộn tròn lập tức bung ra, để lộ bốn chữ lớn “Phân tích Toán học”.
 
Anh trưng ra khuôn mặt vô tình, nói: “Anh không vội, học ôn trước đã.”
 
Nhan Thư: “…”
 
Nhan Thư căng mí mắt, cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ cơm trưa. Vừa mới đến giờ, đôi mắt vốn đang lim dim buồn ngủ lập tức phấn chấn trở lại.

 
Cô đứng dậy, đôi mắt sáng lấp lánh, “Thầy Hứa ơi, đến giờ cơm trưa rồi!”
 
Hứa Bùi nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu, “Ừ, vậy nấu cơm –”
 
Cùng lúc đó, giọng nói vui vẻ của Nhan Thư vang lên: “Em đã gọi đồ ăn ngoài rồi!”
 
Hứa Bùi có chút ngơ ngác: “Cái gì?”
 
Vừa dứt lời thì chuông cửa cũng vang lên.
 
Nhan Thư cười tít mắt chỉ ra ngoài cửa, “Đồ ăn của chúng ta, đến rồi!”
 
Nói xong, cô chạy đi mở cửa nhanh như một làn khói.
 
Khi Hứa Bùi đi ra ngoài theo Nhan Thư, cô đã cảm ơn người giao hàng, xách hai túi nilon quay vào phòng.
 
Ánh mắt của Hứa Bùi đảo một vòng quanh túi đồ mà cô đang xách, sau đó ngước mắt lên, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, “Em định, ăn cái này trong mấy ngày tiếp theo ư?”
 
Nhan Thư cũng nhìn anh, ánh mắt cực kỳ hiên ngang, trên mặt hiện lên mấy chữ – Nếu không thì sao?
 
Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau một hồi, giằng co chừng ba giây.
 
Cuối cùng, Hứa Bùi dời mắt đi như đã nhận thua, nói một câu “Đợi đó” đầy bất lực rồi nhấc chân đi vào trong bếp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Trong bếp vọng ra tiếng thái rau “phập phập”.
 
Nhan Thư nằm trên sofa, vắt chân lướt điện thoại, trông cực kỳ thư thái.
 
Nhưng thư thái chưa được bao lâu, cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô loẹt quẹt dép lê, đủng đỉnh đi vào trong bếp, “Có cần em giúp gì không ạ?”
 
“Có.” Hứa Bùi khẽ gật đầu.
 
“Em đến đây.” Nhan Thư bắt đầu đếm những việc mình có thể làm, “Em có thể giúp anh rửa rau này, vo gạo này, rửa…”
 
Còn chưa đếm xong, trước mắt đã xuất hiện một đĩa cá khô nhỏ.
 
Hứa Bùi bưng đĩa, “Giúp anh giải quyết chút đi.”
 
Sau đó anh lại thuận tay đưa cốc nước ép xoài anh vừa mới ép xong cho cô, “Cả cái này nữa, cảm ơn.”
 
Nhan Thư lượn một vòng trong phòng bếp.
 
Sau khi quay về, cô lại ngồi vểnh chân, uống nước ép xoài, ăn cá khô nhỏ, tay lướt điện thoại…
 
Từ trạng thái thư thái ban đầu biến thành trạng thái càng thư thái hơn.
 
Không biết từ lúc nào, ánh mắt của cô rời khỏi màn hình điện thoại, chậm rãi liếc về phía phòng bếp.
 
Phòng bếp được thiết kể theo kiểu bán mở, Nhan Thư biếng nhác vùi mình trên sofa, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn lại thẳng tắp của Hứa Bùi.
 
Anh có bờ vai rộng, thắt lưng nhỏ hẹp.
 
Chiếc tạp dề trơn màu được thắt lại trên thắt lưng thon gầy, toát nên cảm giác lạnh lùng cấm dục đặc biệt.
 
Bàn tay lớn mà anh cầm bút giải đề, vẽ nên vô số phương trình hàm số khiến người ta khó hiểu, giờ đây đang cầm một củ khoai tây vừa được gọt vỏ xong. Anh thò tay để dưới vòi nước, để mặc dòng nước xối vào lòng bàn tay.
 
Ngón tay anh rất dài, móng tay được cắt sạch sẽ tròn trịa. Dòng nước trong vắt cứ thể chảy xuống, bàn tay anh nhanh chóng biến mất trong bồn nước.
 
“Ai da —”, phòng khách chợt vang lên tiếng kêu khe khẽ.
 
Hứa Bùi lập tức quay đầu lại, “Có chuyện gì thế?”

 
Nhan Thư giơ bàn tay nhón cá khô lên, khẽ nói: “Cắn vào tay rồi.”
 
Hứa Bùi không thể tin nổi liếc cô một cái, “Em ăn cá thôi mà cũng cắn vào tay ư?”
 
Nhan Thư: “…”
 
Cô câm nín luôn rồi.
 
Cô thực sự không có mặt mũi để nói với anh rằng, không phải vì ăn cá, mà là vì mãi nhìn anh nên mới cắn vào tay.
 
Nhan Thư vừa khinh bỉ mình, vừa không cầm lòng được nhìn vào trong bếp.
 
Không được, không thể nhìn vào bếp nữa.
 
Cô chợt đứng phắt dậy.
 
Động tác không gây tiếng động quá lớn nhưng vẫn làm kinh động đến Hứa Bùi.
 
Anh quay đầu lại, nhướng mày nhìn cô.
 
Cô lập tức chỉ vào phòng sách: “Em muốn đi làm đề!”
 
Hứa Bùi: “?”
 
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi, “Em? Làm đề?”
 
“Vâng!” Nhan Thư quả quyết đi về phía phòng sách, hô vang khẩu hiệu mà chẳng ngoảnh đầu lấy một lần, “Em muốn làm đề, em muốn giải đề Toán! Toán khiến em vui vẻ!”
 
Cô đã nghĩ thông rồi.
 
Cô không nên thèm muốn sắc đẹp của anh, mà nên thèm muốn tri thức của anh!
 
Nhan Thư mang theo niềm tin của mình, kiên định đi vào phòng sách.
 
Mười phút sau, cô đã thành công ngủ thiếp đi.
 

 
Trên bàn ăn, bày mấy chiếc đĩa sứ trắng viền xanh đen.
 
Thăn bò hầm khoai tây, ngó sen xào chua ngọt, gà xé phay xào cay và một đĩa bắp cải xào chua cay.
 
Món vừa ngọt vừa cay chiếm đa số, đồ ăn cũng là thứ Nhan Thư thích ăn.
 
Cô ngủ được một giấc, ngủ dậy là cảm thấy hơi đói, lúc này càng thấy đói hơn, vươn đũa ra gắp một miếng ngó sen.
 
Vị chua ngọt độc đáo, hòa trộn với vị thanh của ngó xen, bung tỏa trên nụ vị giác.
 
Nhan Thư sáng mắt lên, rồi lại nhìn về phía chàng trai trước mặt bằng ánh mắt không dám tin, “Thầy Hứa, đây là món anh tự nấu thật ư?”
 
Ánh mắt Hứa Bùi vẫn bình thản, “Nếu không thì sao?”
 
Nhan Thư chẳng buồn nghĩ đã trả lời: “Nếu không thì chính là đồ anh đặt bên ngoài đó… à không đúng, đồ ăn bên ngoài làm gì có ngon được như này!”
 
Câu nói này có vẻ đã khiến Hứa Bùi vui, anh bật cười, vui vẻ nhếch mày, “Thử món khác nữa xem?”
 

 
Kết quả cuối cùng là, Nhan Thư đã ăn một bữa no căng bụng.
 
Cô ôm cái bụng căng tròn vì bị tống đầy thức ăn, bắt đầu ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm được những gì.
 
–Ăn đồ ăn vặt, ngủ một giấc, ngủ dậy thì ăn trưa, ăn xong lại nằm trên sofa cho tiêu thực.
 
Nhan Thư che mặt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc.
 
Khoan đã, không phải cô đến đây để lo liệu ba bữa cơm cho thầy Hứa sao?
 
Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào mà lại ra nông nỗi như thế này!
 

 
Dạo này Điền Tư Điềm đang đi theo nhóm nhiếp ảnh, không quản ngại gió mưa đến các địa điểm ngoại cảnh, không có quá nhiều thời gian để ý đến Nhan Thư.
 
Nhưng không ngờ Nhan Thư lại nhân lúc cô ấy bận rộn, dám bỏ sót tình hình quân sự quan trọng không báo cáo!
 
May thay buổi tối câu lạc bộ Báo chí có buổi tụ tập, cô ấy túm Nhan Thư lại hỏi thỏa thích: “Sao đó thì sao?”
 
Nhan Thư nghĩ xong mới nói: “Sau đó mình đến phòng làm việc của Hứa thần chứ sao! Cũng không thể đến phòng tự học để học ôn nữa đúng không?”
 

Điền Tư Điềm tặc lưỡi, “Đơn giản vậy thôi hả?”
 
Người muốn biết vấn đề này không chỉ có mỗi mình cô ấy, còn có một đám người ở trong câu lạc bộ nữa.
 
Bọn họ đều nghĩ giống Điền Tư Điềm, cho là Hứa thần đã dẫn Nhan Thư đến phòng thực nghiệm nào đó, hoặc đến phòng học nhỏ để dạy kèm.
 
Chẳng ai ngờ được, địa điểm học ôn lại chính là phòng làm việc của Hứa thần.
 
Đều là những người làm báo chí, ai nấy cũng vô cùng có hứng thú với phòng làm việc trong truyền thuyết này.
 
Mọi người tôi một câu anh một câu, thi nhau bàn luận:
 
“Mình nghe nói phòng làm việc của Hứa thần á, đến muỗi cái cũng chẳng bay vào được đó!”
 
“Trước đây ai kể là muốn hỏi mấy vấn đề, theo đuôi đến phòng làm việc, Hứa thần còn đứng chặn ở cửa để cô ấy hỏi, ngay cả cửa cũng không cho người ta vào nữa là!”
 
“Đến chuyện như vậy anh ấy còn làm được, không hổ danh là Hứa thần của mình hahaha…”
 
“Nhan Nhan, bây giờ chỉ có mình bạn thấy tận mắt phòng làm việc của Hứa thần thôi! Chỗ đó như thế nào, mau tiết lộ cho bọn này chút đi!”
 
“Có nhiều người không? Nghe nói năm nay anh ấy lại kéo hai đàn anh qua đó đấy!”
 
“…”
 
Nhan Thư trầm ngâm mấy giây, trả lời sang một nẻo: “Thực ra bây giờ, bọn tôi không học ôn ở phòng làm việc nữa.”
 
Sau đó cô không nói gì nữa, tình tiết còn lại để dành cho mọi người tưởng tượng.
 
Quả nhiên, người trong câu lạc bộ chưa từng làm cô thất vọng, mọi người đều thể hiện ánh mắt “Tôi biết ngay mà”, còn an ủi cô:
 
“Không sao không sao, về sau không được đến phòng làm việc nữa cũng không là vấn đề, tốt xấu gì bạn cũng từng được đến đó rồi mà, đúng không?”
 
“Đúng đó, đổi sang nơi khác cũng không tồi, ít nhất Hứa thần vẫn đang dạy kèm cho bạn cơ mà, bọn mình còn chẳng có cơ hội ý chứ!”
 
“…”
 
Nói mãi nói mãi, chủ đề của mọi người lại chuyển sang chuyện Hứa Bùi dẫn dắt đội tuyển Toán năm hai. Ngay lập tức, họ không thể ngậm miệng lại được, lật hết các thể loại tin đồn ra để nói.
 
Nhan Thư đang nghe say sưa, Điền Tư Điềm lén chọc vào người cô một cái, “Sao hôm nay bạn hóng hớt thế? Ăn đi chứ! Món cá chua ngọt Tây Hồ và cả món ngó sen xào chua ngọt bạn thích ăn đều được mang lên rồi, mau nếm đi.”
 
Đây là nhà hàng món Triết Giang, Nhan Thư cực kỳ thích vị chua ngọt trong món ăn ở nơi này.
 
Trước đây câu lạc bộ từng đến đây ăn mấy lần, hầu hết mọi người đều biết sở thích của cô.
 
Nghe thấy vậy, Nhan Thư gắp mấy miếng bỏ vào miệng.
 
Gắp mấy gắp lác đác cô nhanh chóng không động đũa nữa, “Mọi người ăn đi, buổi trưa mình ăn nhiều quá, đến giờ vẫn hơi no.”
 
Nói xong, điện thoại đổ chuông.
 
Nhan Thư nhìn màn hình, cúi đầu nghe điện thoại.
 
Xung quanh cô ồn ào, Hứa Bùi dừng lại một thoáng, “Đang ăn cơm à?”
 
“Vâng, câu lạc bộ tụ tập ăn uống.” Nhan Thư nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “À đúng rồi, anh đoán xem em vừa ăn món gì đi…”
 
Hứa Bùi biếng nhác tựa vào lưng ghế, thấp giọng hỏi: “Ăn gì thế?”
 
Trong tạp âm ồn ào, giọng cô gái trong veo: “Em lại ăn món ngó sen xào chua ngọt, ăn ở ngay nhà hàng thứ ba bên trái cổng Nam trường mình. Trước đây em cảm thấy mùi vị không tệ lắm, sao từ lúc trưa ăn cơm anh nấu xong, giờ ăn món này em lại thấy bình thường nhỉ…”
 
Anh trả lời rất ngắn gọn, câu trả lời gần như chỉ gói gọn trong mấy chữ.
 
Giọng nói cũng nhàn nhạt.
 
Nhưng đầu mày cuối mắt lại hiện lên nét cười không thể giấu giếm.
 
Thời gian gọi điện không kéo dài, anh nhanh chóng nói tạm biệt.
 
Trước khi cúp điện thoại, anh lại vờ như vô tình nói một câu: “À phải rồi, ngày mai sẽ làm món cá diếc sốt chua cay, khi nào em đến thì ghé qua siêu thị mua ít hành, gừng và tỏi nhé.”
 
Bấm nút kết thúc cuộc gọi, Hứa Bùi thi thoảng lại xoay điện thoại, một lát sau, anh mở khóa.
 
Mở video của blogger nào đó.
 
Giọng của blogger “Bé trà xanh thương anh giai” vẫn kích động như ngày nào:
 
“Nào các chị em, tục ngữ có câu, muốn nắm giữ được trái tim của người đàn ông, nhất định phải nắm được dạ dày của anh ta! Muốn đàn ông chạy theo bạn thì không thể thiếu đồ ăn thức uống ngon lành! Các chị em, kể từ hôm nay, bắt đầu học nấu nướng đi! Học ngay cho tuii!!”
 
Anh vào phần bình luận, thong thả gõ mấy chữ: [Đã thử và thấy có hiệu quả.]
 

Chương 32:

Trans: Cola

Nhan Thư cúi xuống lấy một hộp gừng già bỏ vào trong xe hàng, nghĩ một lát lại lấy hộp gừng non.

Cô không rõ Hứa Bùi cần loại nguyên liệu nào, dứt khoát mua mỗi loại một hộp.

Trong danh sách đồ cần mua còn có tương ớt.

Nhan Thư men theo giá hàng, đang thong thả tìm thì điện thoại đổ chuông.

Cô bắt máy, giọng của Vưu Giai vang lên: “Chị em, hẹn hò tí không?”

“Không đâu.”

“Hôm nay là cuối tuần đấy, mày có việc à? Việc gì thế?”

Nhan Thư duỗi tay lấy một lọ nhỏ bỏ vào trong xe hàng, “Thì học ôn đó!”

Tiện thể ăn chực một bữa.

Vưu Giai tỏ vẻ tiếc nuối, “Thôi được rồi, tao định hẹn mày để đưa ảnh tả thực cho mày mà.”

Nhan Thư không kịp phản ứng lại, “Ảnh tả thực gì vậy?”

Vưu Giai nhắc cô nhớ: “Ảnh tả thực trên MOMO của Lam Tu Minh đó!”

Lam Tu Minh là idol ruột mà Vưu Giai đã hâm mộ được gần chục năm.

Cô ấy vừa nhắc đến cái tên này, Nhan Thư lập tức nhớ ra một chuyện.

Lúc mua áo cho Hứa Bùi, cô và Vưu Giai đã cá cược với nhau, tập ảnh này chính là tiền đặt cược của Vưu Giai.

Nhan Thư hoàn toàn không mặn mà với thứ này, cô vội từ chối: “Thôi khỏi đi.”

“Như thế sao được, tao là người không có phẩm chất đặt cược như vậy sao?” Vưu Giai cười he he, “Với cả, tập ảnh này là đồ quý thật mà, tao đã cất giữ lâu lắm rồi, mày xem là biết ngay thôi. Rồi oke, không gặp được thì thôi, lát nữa tao sẽ gửi cho mày, chắc ngày mai là nhận được.”

Nói xong, Vưu Giai vội vàng ngắt điện thoại.

Nhan Thư mở danh sách đồ cần mua trong điện thoại ra, đối chiếu lại một lượt, xác nhận không mua sót thứ gì mới đẩy xe hàng đến quầy thanh toán.

Hôm nay là cuối tuần.

Trước quầy thanh toán thông minh đã có mấy người xếp thành hàng.

Đứng trước mặt cô là một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi.

Nhan Thư cảm thấy người đàn ông bên trái nhìn hơi quen mắt nên đã nhìn ông ấy thêm mấy lần.

Mặc dù người đàn ông đó đã đến độ tuổi trung niên nhưng dáng dấp thẳng tắp, gương mặt thon gầy, trên sống mũi là cặp kính không gọng, nhìn thoáng qua có vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc.

Người phụ nữ bên cạnh ông ấy có vẻ ngoài được chăm chút cẩn thận, mái tóc óng ả suôn mượt được buộc ở sau gáy, từng cử chỉ toát ra sự cao sang vừa thoải mái vừa nhã nhặn.

Tướng mạo hai người họ đều rất đẹp, ăn mặc cũng không tầm thường, có điều nhìn hơi sạm đen.

… Như thể họ vừa quay về sau kỳ nghỉ dưỡng ở vùng nhiệt đới nào đó.

Quả nhiên, người đàn ông trung niên nhăn mày, oán thán: “Đã bảo tháng Mười Một mới về, giờ em lại nôn nóng đòi quay về làm gì không biết!”

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp liếc xéo ông ấy một cái, “Anh hiểu cái gì, bây giờ chúng ta về là để cho con trai một sự bất ngờ.”

“Có mà hoảng hốt thì có, thà anh dùng thời gian này ở trên đảo thêm mấy ngày, còn có thể bắt thêm chút cua nữa đó!”

Người phụ nữ trung niên mím môi cười, “Được rồi, anh đã ở đó bao lâu rồi, chưa bắt được mấy con mà tay đã bị cua kẹp không ít lần.”

“Đó là vì anh không chú ý!”

“Ngày nào anh cũng không chú ý hả?”

Nhan Thư không nhịn được phì cười thành tiếng, mách nước cho ông chú, “Chú phải bắt nó từ phía sau mới đúng.”

Người đàn ông trung niên quay đầu lại, “Thì chú bắt ở phía sau mà, nhưng nó cứ chạy lung tung.”

Nhan Thư cười tủm tỉm, “Cua sợ ánh sáng mạnh, lần sau chú mang theo đèn pin cầm tay, dọi vào nó là nó không chạy nữa đâu.”

Người đàn ông trung niên còn định nói gì đó, đã thấy cô vẫy tay về phía trước, “Ấy ấy ấy, cô ơi đừng chen ngang thế chứ!”

“Tôi chỉ có mỗi một món đồ thôi mà.”

“Vậy cũng không được đâu cô, chẳng phải mua nhiều hay mua ít đều phải xếp hàng hay sao?”

Cô gái nhỏ nói xong lại nhìn sang cặp vợ chồng, “Cô chú mau thanh toán đi ạ, đến lượt cô chú rồi.”

– –

Hai vợ chồng Bùi Dao vừa đáp máy bay về nước, đến gần tiểu khu, họ cho tài xế và trợ lý ra về. Hai người họ định men theo con đường nhỏ ven hồ Thiên Tuyết đi về biệt thự. Lúc đi ngang qua siêu thị, họ tiện đường ghé vào mua hai chai nước.

Người đàn bà trung niên nhận lấy chai nước suối đã được chồng vặn nắp sẵn, uống được một hớp thì tình cờ nhìn thấy cô gái nhỏ vừa nói chuyện với hai người lúc nãy đang xách túi đồ vừa mua, thong thả đi từ trong siêu thị ra.

Cô bé đó có khuôn mặt nhỏ nhắn, gương mặt rạng rỡ, dáng người cao ráo cùng làn da trắng sứ.

Nhìn không có chỗ nào là không đẹp.

Nhưng có vẻ không biết mình đẹp thế nào, khi cười lên trông vừa dễ gần vừa tự nhiên, đôi mắt cong cong, mới nhìn một cái thôi đã khiến người ta lập tức nảy sinh thiện cảm.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy hai người họ, lập tức cười tít mắt, chào hỏi hai người một cách vô cùng thân thiết, “Cô chú, sao hai người vẫn còn ở đây ạ?”

Hồi còn trẻ Bùi Dao cũng muốn có một cô con gái, nhưng mãi mà chẳng được như ý nguyện, càng có tuổi càng yêu thích những cô gái nhỏ xinh xắn.

Cô gái này trời sinh đã đẹp, tính cách cũng rất dễ thương.

Bà vốn không phải người nhiệt tình nhưng lúc này lại nở nụ cười nhẹ nhàng, trò chuyện với cô gái: “Bọn cô đang đợi người, cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Giọng cô gái nhỏ vô cùng trong trẻo: “Cháu hai mươi rồi ạ.”

“Ồ, thế đang học đại học rồi nhỉ!”

“Dạ vâng, cháu học năm hai rồi cô.”

“Học ở trường nào thế?”

“Đại học Lan ạ.”

“Ô.” Bùi Dao đưa mắt nhìn, nhẹ nhàng kéo tay cô gái, cười nói: “Thế thì học cùng trường với con trai cô rồi! Con trai cô cũng là sinh viên đại học Lan, năm nay năm tư rồi!”

Bà còn đang định nói gì đó thì người đàn ông bên cạnh ho khan một tiếng, “Bà xã, Tiểu Lâm còn đang đợi kìa.”

Đợi đến khi đã đi xa, Bùi Dao vẫn có chút quyến luyến, dịu giọng nói: “Cô bé kia được phết, em nhìn rất ưng ý.”

Hứa Thành Sơn chắp tay sau lưng, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật gù, “Đúng là không tệ, còn biết bắt cua nữa, cũng hợp mắt anh.”

Bùi Dao vén lọn tóc bên tai, trách ông: “Vậy ban nãy anh kéo em làm gì, không thấy em đang nói chuyện với cô bé sao!”

Hứa Thành Sơn chỉ về phía bóng lưng đã đi xa của cô gái nhỏ, “Anh mà không kéo lại, em sẽ kéo người ta về tận nhà mất!”

Bùi Dao đảo mắt, khẽ lườm ông một cái, “Em cứ muốn kéo về nhà, anh làm gì em được.”

Cô gái nhỏ xách túi đồ đi đến cuối con đường, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở khúc ngoặt.

Bùi Dao tiếc nuối thu mắt lại, thở dài thườn thượt, “Không biết ai có phúc lấy được cô con dâu xinh xắn như vậy!”

Hứa Thành Sơn: “Kiểu gì cũng không phải chúng ta.”

Bùi Dao: “…”

Bà khẽ nói: “Cũng phải, với cái nết của con trai chúng ta, em với anh chẳng trông mong gì ở nó rồi! Hầy, làm gì có tốt số như vậy.”

Hứa Thành Sơn đang định nói thì điện thoại riêng đổ chuông, ông lấy điện thọai ra, nhìn số gọi đến chợt khựng lại.

Bùi Dao nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của ông bèn hỏi: “Ai vậy?”

Hứa Thành Sơn đưa điện thoại qua, giọng nói có chút nghi hoặc: “Ông cụ Nhan.”

Ông bắt máy, trên mặt nở nụ cười khách sáo, “Chào bác ạ.”

Nhan Thư lấy đồ đã mua ra, chạy đến gõ cửa phòng sách, sau đó thò đầu vào trong, hạ giọng gọi: “Đầu bếp Hứa.”

Hứa Bùi ngẩng mặt lên khỏi màn hình máy tính, “Đầu bếp Hứa?”

Nhan Thư cười hì hì, nháy mắt với anh, “Không thích xưng hô này sao? Thế đổi cái khác, anh thợ Hứa? Anh thợ Hứa, nguyên liệu đã chuẩn bị xong xuôi, anh còn dặn dò gì không ạ?”

“Anh thợ Hứa” đứng dậy, gỡ kính ra bỏ vào trong hộp, “pặc” một tiếng đóng hộp lại, “Đồ trong danh sách đã mua đủ chưa?”

Nhan Thư vỗ ngực, “Đủ đến không thể đủ hơn rồi.”

Hứa Bùi vòng qua bàn sách, đi về phía phòng bếp, liếc qua mấy cái hộp nhỏ cô đã bày biện sẵn, quay đầu nhìn cô, “Còn thiếu một thứ.”

Nhan Thư vội vàng đi tới, kiểm kỹ lại một lần nữa, “Thiếu gì nhỉ?”

Hứa Bùi xoay người, nhặt tờ bìa màu lên, đưa đến trước mặt cô, “Thiếu thực đơn của em.”

Nhan Thư cầm lấy, viết mấy chữ lớn lên trên — Thực đơn nguyện vọng.

“Lạch cạch”, Hứa Bùi mở hộp nhựa, lấy hai củ gừng non ra, “Chẳng phải tối qua em đã hỏi anh có biết làm món gì đó sao?”

“Dạ?”

“Muốn ăn gì thì điền vào, món em điền vào thực đơn, anh đều biết làm.”

Giọng anh rất nhạt, rất khẽ khàng.

Nhưng lọt vào tai Nhan Thư lại rõ ràng đến lạ.

Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh mấy giây, mở miệng định nói thì bị tiếng chuông cửa cắt ngang.

Nhan Thư hoàn hồn, “Chắc là đồ đặt của anh đến rồi, để em đi mở cửa!”

Cô lật đật chạy ra cửa, mở cửa ra, rồi kinh ngạc há hốc miệng.

Nhan Thư nhìn đôi vợ chồng cũng trưng ra vẻ mặt sửng sốt giống cô đang đứng ngoài cửa, “Cô chú, hai người…?”

– –

Năm phút trước.

Bùi Dao sải bước trên đôi giày cao gót, khoan thai đi trên con đường nhỏ ven hồ, quay sang hỏi chồng mình: “Ông cụ Nhan gọi cho anh có chuyện gì thế?”

Hứa Thành Sơn nhíu mày, lắc đầu tỏ vẻ mù mờ, “Ông ấy chẳng nói gì, chỉ hỏi dạo gần đây anh thế nào, có điều anh nghe giọng điệu của ông cụ không được tốt cho lắm.”

“Giọng điệu không được tốt cho lắm?” Bùi Dao nghĩ ngợi, hỏi lại với vẻ không chắc chắn: “Liệu có phải mấy năm nay không đến thăm ông cụ nên ông ấy bực bội trong lòng không?”

Nhà họ Nhan và nhà họ Hứa qua lại thân thiết, khi ông cụ Hứa còn sống, một năm hai nhà họ phải gặp nhau, tụ tập mấy lần.

Trước đây, hai ông cụ còn nửa đùa nửa thật, bảo là cho Hứa Bùi và cô cháu gái Kiều Kiều nhà họ Nhan đính hôn từ bé.

Nhưng kể từ hơn mười năm về trước, sau khi ông cụ Hứa qua đời, hai nhà cũng ít tới lui với nhau, quan hệ qua lại chỉ dừng lại ở nhắn tin chúc mừng vào mỗi dịp đầu xuân năm mới.

Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên Hứa Thành Sơn nhận được cuộc gọi của ông cụ Nhan sau bao nhiêu năm.

Dù Hứa Thành Sơn cảm thấy thắc mắc nhưng cũng không quá bận tâm, chỉ nói: “Được rồi, gặp con trai trước đã, bên chỗ ông cụ Nhan thì để lần sau có cơ hội thì đến thăm ông ấy sau.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến cổng biệt thự của mình.

Hứa Thành Sơn ấn chuông cửa, Bùi Dao trực tiếp nhập mật mã, lẩm bẩm trong miệng: “Ấn chuông cửa làm gì, trực tiếp mở cửa chẳng phải được rồi sao.”

Hứa Thành Sơn không đồng tình, “Con trai lớn rồi, không tiện.”

Bùi Dao liếc xéo ông ấy, “Gì mà tiện với chả không tiện, chẳng lẽ nó có cái bản lĩnh dẫn bạn gái về —”

Khi cánh cửa lớn được mở ra, Bùi Dao cũng lập tức tắt tiếng.

Cô gái nhỏ mà bà nhìn không nỡ dời mắt ban nãy, lúc này đang đứng sờ sờ ở cửa, nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy thảng thốt, “Cô chú, hai người…?”

Bùi Dao ngây người mấy giây mới bừng tỉnh, cười rộ lên, “Chao ôi, hóa ra cô bé lại sống ở đây! Xem ra chúng ta thật sự rất có duyên với nhau đó, chắc là con trai cô sống ngay bên cạnh nhà cháu rồi…”

Hứa Thành Sơn tiếp lời: “Chúng ta gõ nhầm cửa rồi.”

Bùi Dao gật đầu lia lịa, “Đúng, gõ nhầm cửa rồi! Cháu xem trí nhớ của cô chú này, đúng là năm tháng không chừa một ai, hồi còn trẻ làm gì có nhớ nhầm nhà mình đâu!”

Hứa Thành Sơn sửa lại lời của vợ: “Hồi em còn trẻ, trí nhớ cũng có ra làm sao đâu.”

Bùi Dao nhíu mày, đang định vặc lại thì bên trong vọng ra một giọng nói quen thuộc: “Lấy hàng thôi mà lâu thế?”

Bùi Dao ghé vào tai Hứa Thành Sơn thì thầm: “Sao nghe giọng nói này có vẻ giống con trai chúng ta thế nhỉ?”

Ngay sau đó, một bóng dáng cao gầy đi ra từ trong phòng bếp.

Bùi Dao lẩm bẩm: “… Nhìn cũng giống nữa.”

Hứa Thành Sơn im bặt một hồi, nói: “Hình như chính là nó đó.”

Vừa dứt lời, chàng trai nọ đã nhìn ra ngoài, giọng nói hơi ngạc nhiên: “Mẹ, ba?”

Bùi Dao: “???”

Bà sững người nhìn con trai mình đi từ trong phòng ra, rồi lại quay sang nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đứng trước cửa.

Đầu óc Nhan Thư có chút mông lung.

Hứa Bùi gọi hai người họ là gì cơ?

Mẹ…? Ba…?

Chẳng lẽ hai cô chú này là…

Còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã chạm phải ánh mắt kích động của người phụ nữ trung niên xinh đẹp này.

Thoắt một cái, bà bước vội lên đằng trước, nôn nóng nắm lấy tay Nhan Thư.

Nhan Thư: “…”

– –

“Ý cháu là, cháu đến đây để học ôn sao?” Bùi Dao hỏi đi hỏi lại để xác nhận.

Nhan Thư ngồi trên sofa, ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn về phía Hứa Bùi với ánh mắt cầu cứu.

Anh ngước mắt lên, nhìn vào mắt cô rồi thản nhiên dời mắt đi.

Sau một thoáng im lặng, anh mới cười nói: “Mẹ, mẹ đã hỏi mấy lần rồi?”

Bùi Dao thở hắt ra một hơi, trên mặt hiện lên vẻ hụt hẫng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hứa Thành Sơn ghé vào tai bà, thấp giọng an ủi: “Chuyện này có gì mà hụt hẫng. Em đã nói rồi còn gì, với cái nết kia của con trai chúng ta thì đừng hòng trông đợi vào nó, việc gì phải ôm kỳ vọng chứ!”

Những lời chồng mình nói, sao Bùi Dao lại không hiểu thấu.

Hai năm trước, bà nôn nóng muốn có con dâu, còn ôm chút ảo tưởng xa vời, âm thầm tìm người làm mối, xem mắt mấy cô gái trẻ.

Người hoạt bát, người thì dịu dàng, người thì cởi mở… Tóm lại là mỗi một kiểu con gái bà đều gặp qua một lần. Cô này xinh hơn cô trước, nhưng thằng con hư nhà bà cứ như bị mù mắt vậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn họ lấy một lần.

Cuối cùng, Hứa Bùi thực sự bị hành động của bà làm cho phiền lòng, anh trực tiếp lên tiếng: “Mẹ, con không thích con gái.”

… Suýt chút nữa đã khiến bà tức gần chết.

Bùi Dao lại thở dài, “Cũng phải, em không nên ôm cái suy nghĩ viển vông này với nó.”

Chủ yếu là vì, cảnh tượng cô bé kia và con trai bà đứng cạnh nhau quá có sức lay động, khiến lý trí của bà chớp mắt đã bị đánh bay, đến bây giờ mới từ từ trở lại bình thường.

Bùi Dao miễn cưỡng xốc lại tinh thần, kéo tay cô gái nhỏ, hỏi cặn kẽ tên họ, chuyên ngành của cô, vân vân và mây mây…

Càng nói chuyện bà càng thấy thích, nghĩ đến mình và cô gái nhỏ này từ đầu tới cuối chỉ có duyên mà chẳng có phận, không khỏi âm thầm thở dài.

Đột nhiên, bà nghĩ ra chuyện gì đó, đôi mắt xinh đẹp lại phát sáng lên.

– -Nếu không thể làm con dâu, thì có thể làm cháu dâu của bà cũng được.

**

Hứa Bùi thư thái tựa vào sofa, liếc qua hai người phụ nữ đang nói cười vui vẻ bên cạnh.

Nhan Thư xinh xắn bẩm sinh, lại biết cách lấy lòng người lớn, chỉ vài câu nói đã khiến mẹ anh cười tươi như hoa, không khép được miệng.

Hai người buôn từ chuyện dưỡng da đến quần áo túi xách, trao đổi những kinh nghiệm tâm đắc của mình. Hứa Bùi đang định đứng dậy đi vào bếp xem sao thì nhìn thấy bà Hứa cầm tay Nhan Thư, nhoẻn miệng cười.

Nụ cười này, Hứa Bùi tự dưng cảm thấy quen quen.

Hai năm trước, mỗi lần bà Hứa định làm mối cho anh, bà sẽ trưng ra nụ cười như thế này.

Hứa Bùi thầm giật mình, lập tức nảy ra một dự cảm không tốt lành.

Quả nhiên, anh nhanh chóng nghe thấy bà Hứa rủ rỉ: “Nhan Thư à, cháu có bạn trai chưa?”

Nhan Thư thoáng chần chừ, không biết phải trả lời ra sao.

Bạn trai thì cô không có, nhưng chồng thì, hình như cũng được tính là có một anh.

Bà Hứa thấy cô im lặng, nghĩ rằng cô bé này đang xấu hổ, lại cười nói: “Thế là không có rồi, có muốn cô giới thiệu cho cháu một người không?”

Hứa Bùi: “…”

Nhan Thư ngẩn ra, “Dạ?”

Nụ cười của Bùi Dao càng tha thiết hơn, “Cô có một đứa cháu, vừa cao vừa đẹp trai —”

Bà đang định giới thiệu thì bị một giọng nói lạnh lùng xen ngang: “Mẹ nói Bùi Tu sao? Con nhớ là nó thấp hơn con mà.”

Bùi Dao: “?”

Con cao thì được cái nước gì?

Bà vẫn giữ nụ nguyên nụ cười, dịu dàng thủ thỉ: “… Nó chỉ thấp hơn Hứa Bùi nhà cô có mỗi một phân à, đang học ở Đại học giao thông —”

“Nó thi đại học được bao nhiêu nhỉ?”

“… 468.”

Hứa Bùi “ồ” lên một tiếng đầy vẻ ẩn ý.

Bùi Dao: “…”

Bà không biết hôm nay con trai mình bị làm sao nữa.

– -Nói thì nhiều, mà còn hay phá đám bà nữa.

Bà đổi sang góc độ khác, tiếp tục giới thiệu: “Tuy đứa cháu này của cô không học giỏi như hai đứa nhưng cũng có chút tài lẻ. Từ nhỏ nó đã thích ca hát nhảy múa, mười mấy tuổi đã ký hợp đồng với công ty quản lý, nghe nói đã phát hành mấy album rồi, lại có rất nhiều người hâm mộ, có khi cháu cũng biết nó đấy.”

Nhan Thư vội vàng xua tay, “Cô ơi, bình thường cháu không quan tâm đến nghệ sĩ mấy, chỉ biết một người là Lam Tu Minh thôi, chắc là cháu không biết cháu trai của cô đâu ạ.”

Cô vừa nói xong, phòng khách đã lặng đi giây lát.

Hứa Bùi quay đầu, nhìn về phía cô.

Bà Hứa cũng nhìn cô, “Khéo quá, cháu trai cô chính là Lam Tu Minh, đây là nghệ danh của nó.”

Nhan Thư: “…?”

– –

Bối rối.

Nói tóm lại rất là bối rối.

Không biết từ lúc nào Hứa Bùi đã đứng lên đi vào phòng sách.

Nhan Thư nghe bà Hứa khen cháu trai bà hết nước hết cái, lơ đãng gật gù, chốc chốc lại vâng dạ cho qua chuyện.

Bà Hứa cười dịu dàng, “Nói thế là, cháu đồng ý rồi hả?”

Nhan Thư suýt nữa đã nhảy dựng lên từ sofa, “Cháu đồng ý gì ạ! Cháu không có!”

Bà Hứa thắc mắc, “Vậy cháu –“

Còn chưa nói hết, cửa phòng sách đã mở rầm một tiếng.

Hứa Bùi chân tay dài ngoằng đứng tựa vào ngưỡng cửa, tùy ý gác khuỷu tay lên ngưỡng cửa, ngước mắt nhìn qua chỗ họ.

Anh lên tiếng, giọng rất nhẹ: “Mẹ.”

Bà Hứa lại bị ngắt lời, bất mãn nhìn anh, “Có chuyện gì?”

Hứa Bùi chậm rãi đi đến, ngồi xuống, “Con không tìm thấy hộ chiếu, có phải trước đây mẹ cất hộ con không?”

Bà Hứa ngẫm nghĩ, “Ở trong ngăn kéo thứ ba ở bàn học của con đấy.”

Hứa Bùi nhíu mày, đáp: “Con tìm rồi, không thấy.”

Bà Hứa đành vỗ vào mu bàn tay của Nhan Thư, khoan thai đứng dậy, “Bé ngoan, cháu ngồi đây chút nhé, cô đi tí rồi quay lại.”

Hứa Thành Sơn đã tự giác vào trong bếp từ lâu, lúc này bà Hứa vừa đi khỏi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mỗi hai người Nhan Thư và Hứa Bùi.

Hứa Bùi nghiêng người, bưng tách sứ trên bàn trà lên, khẽ thổi cặn trà.

Nhan Thư lẳng lặng dịch sang chỗ anh một chút, rồi lại dịch thêm chút nữa, cô ghé đầu lại gần anh, cất giọng luống cuống: “Làm sao đây, làm sao đây? Chuyện cô nói, em phải từ chối thế nào đây! Nghĩ cách giúp em với!”

Hứa Bùi nhướng mày, bình thản nhìn cô.

Trong khói trà lượn lờ, dường như anh đã cười, “Cách ấy hả?”

Nhan Thư gật đầu, “Đúng rồi!”

Vừa dứt lời, một tiếng hét xuyên thủng tầng mây vọng ra từ trong phòng sách: “Aaaaaaaa!!!”

Một người vốn nhã nhặn như bà Hứa, lúc này đang sải những bước chân cực kỳ thiếu nhã nhặn, ôm ngực lao ra khỏi phòng sách, trong tay nắm chặt một quyển sổ đỏ chóe.

Tay bà run run, đưa quyển sổ đỏ đến trước mặt hai người, rồi cất giọng run rẩy: “Sao trong ngăn kéo lại có cái này!!!”

Hứa Thành Sơn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy ra khỏi bếp, lại nghe thấy giọng nói vui như điên của vợ mình: “Mình ơi nhìn này, sổ đăng ký kết hôn!”

Hứa Thần Sơn thoáng ngớ người, “… Cái gì?”

“Sổ đăng ký kết hôn!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN