Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh - Chương 41-42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh


Chương 41-42


Chương 41
 
Trans: Cola
 
“Thầy Hứa, nhìn bên này, okay, cười cái nào!”
 
“Anh đi từ chỗ này lên đằng trước một lần nữa, đúng đúng đúng… tốt lắm, đẹp!”
 
Nhan Thư giơ máy ảnh, chụp tách tách không ngừng.
 
–Nếu đã dành cho cô đãi ngộ độc quyền thì nhất định không thể làm khách được.
 
Cô tìm đủ loại góc độ mà chẳng màng đến hình tượng, chụp được một đống ảnh đẹp của Hứa Bùi, càng chụp càng hăng.
 
Chụp xong còn không quên xem lại, chậm rãi ngắm nghía từng bức ảnh một.
 
Chậc, thầy Hứa vận bộ vest đúng là đẹp trai quá đáng.
 
“Xong chưa?” Hứa Bùi nhạt giọng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Thư nhanh chóng gật đầu, “Xong rồi, xong rồi!”
 
Khi ngẩng lên nhìn thấy anh, cô lại không nhịn được chụp thêm hai tấm.
 
Chàng trai ngước mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía cô.
 
Nhan Thư không chụp anh nữa, chỉ cười hì hì thề thốt: “Hai tấm cuối cùng! Hết cách rồi, ai bảo hôm nay anh đẹp trai quá, em không cầm lòng được.”
 
Nói xong, cô lại cảm thấy sai sai ở đâu đó.
 
Sao nghe câu này, cứ như cô đang thả thính anh vậy.
 
Không đúng.
 
Cô nói câu này thuận miệng như vậy, không lẽ vốn dĩ cô đã muốn thả thính anh sao?
 
Lần đầu tiên chủ động thả thính người khác, Nhan Thư có chút bối rối.
 
Nhất là khi thầy Hứa “ồ” một tiếng đầy sâu xa, cô càng thấy gò má của mình nóng hơn, sau đó tìm ngay một lý do mà chẳng cần nghĩ ngợi: “À ờm, em đi vệ sinh một lát.”
 
Vừa nhấc chân đi được hai bước cô lại quay ngược lại, nhét túi máy ảnh vào tay Hứa Bùi, “Cầm hộ em một lúc.”
 
Nói xong, cô lập tức đi về phía phòng vệ sinh.
 
Mấy giây sau, sau lưng vọng lại một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Nhan Thư.”
 
Nhan Thư quay đầu lại, lập tức nghe thấy tiếng “tách tách”.
 
Cách đó chừng năm mét, Hứa Bùi một tay cầm vali, một tay cầm máy ảnh, ung dung nhìn thẳng vào mắt cô.
 
Nhan Thư sờ lên mặt, “Chụp em làm gì thế?”
 
Hứa Bùi lặng thinh không nói gì.
 
Sau đó, anh lại nhướng mày lên, chậm rãi cất giọng trầm trầm: “Không cầm lòng được?”
 

 
“Bây giờ tao rất là bất thường!” Nhan Thư tựa vào sau cửa phòng vệ sinh, ôm trái tim đang đập bịch bịch, than vãn với Vưu Giai ở đầu bên kia: “Tao kiểm tra rồi, lúc này nhịp tim sắp sửa lên đến một trăm tám mươi rồi.”
 
Vưu Giai hỏi với giọng không chắc chắn: “Ý mày là, mày thả thính Hứa thần không được mà còn bị anh ấy thả thính lại sao?”

 
Nhan Thư hơi ngẩn ra, “Đây mà cũng được tính là bị thả thính lại á?”
 
“Chẳng lẽ lại không?”
 
“…”
 
Nhan Thư im lặng một hồi, rồi lại thở dài như đã chấp nhận sự thật, lẩm bẩm: “Đáng ghét, ấy thế mà tao lại bị anh ấy thả thính lại.”
 
Cô nghiến răng, “Không được, tao nhất định không thể thua anh ấy!”
 
“… Cho nên?”
 
“Cho nên, tao càng phải thả thính mạnh hơn anh ấy!”
 
Vưu Giai: “?”
 
Rốt cuộc anh ấy là đối thủ của mày hay là người mày thích vậy?
 
Lúc Vưu Giai hé môi định chê bai cô đôi ba câu, thì nghe bên phía Nhan Thư kêu “Tít tít”.
 
Nhan Thư: “Thôi nha, bên tao có điện thoại.
 
Nhan Thư nói xong, bấm cúp máy rồi nhận cuộc gọi khác: “Chị Ninh Ninh.”
 
Đầu bên kia điện thoại là Thư Ninh.
 
Thư Ninh là con gái bác gái của Nhan Thư, cũng là chị họ của cô, lớn hơn cô hai tuổi.
 
Hai người suýt soát tuổi nhau, hồi nhỏ đều vô cùng nghịch ngợm nên không thể thiếu những lần đánh nhau, ngay cả giật tóc nhau cũng đã xảy ra mấy lần, vậy mà lớn lên lại càng ngày càng thân thiết.
 
Thư Ninh đã tốt nghiệp đại học vào năm ngoái, rồi đùng một cái trúng tiếng sét ái tình với một người đàn ông lớn hơn chị ấy sáu tuổi, yêu nhanh cưới vội, nháy mắt hôn lễ đã định được ngày.
 
Muộn thế này mà còn gọi điện thoại đến, không phải hôn lễ bị “ngâm giấm” thì chính là tin vui bùng nổ.
 
Quả nhiên, điện thoại vừa thông, Thư Ninh trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Kiều Kiều, thứ bảy tuần sau chị tổ chức đám cưới, em nhất định phải đến đấy nhé, nghe chưa?”
 
Mấy năm nay mối quan hệ của Nhan Thư và người cha Thư Chính Bình không tốt, nghe nói đã mấy năm Nhan Thư chưa về nhà, ngay cả anh em họ hàng bên nhà họ Thư cũng ít qua lại hơn.
 
Ngay từ sớm Thư Ninh đã gửi kẹo cưới cho cô, gửi lịch trình và địa điểm ở khách sạn.
 
Sợ bị cô “bùng kèo”, nên chị ấy lại đặc biệt gọi một cuộc điện thoại đến trước khi hôn lễ diễn ra.
 
Nhan Thư cười nói: “Yên tâm, em phải đến xem xem ai lại có bản lĩnh rước chị đi mất như vậy?”
 
Thư Ninh: “Rước chị đi thì nhằm nhò gì, ai có thể rước em đi mới được coi là có bản lĩnh. Nghĩ lại xem hồi trước chị em mình đã nói thế nào nhỉ, ai kết hôn trước sẽ được phong bì khủng, sáu chữ số trở lên.” Thư Ninh đắc ý nói: “Đừng quên nhé, chị đang đợi phong bì khủng của em đấy!”
 
Nhan Thư: “… Chị đăng ký kết hôn lúc nào?”
 
“Tháng Mười, đúng vào mấy ngày trước.”
 
Nhan Thư tính ngày tháng, lập tức ưỡn ngực lên, “Thế thì chị…”
 
Chị còn đăng ký muộn hơn em hai tháng đấy!
 
“Chị làm sao?”
 
Nhan Thư lặng lẽ nuốt những chữ còn lại xuống, “Thế thì chị đợi nhận phong bì đi.”
 
Vừa nói chuyện điện thoại, Nhan Thư vừa ra khỏi phòng vệ sinh. Đi được mấy bước, cô nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa, nhìn chằm chằm mấy giây, cô lập tức hạ giọng nói: “Thế nhé, em có chút việc, thứ bảy tuần sau gặp nha.”
 

Lúc Nhan Thư vội vội vàng vàng cúp máy, hai cô gái mang dáng vẻ nữ sinh trung học ở bên cạnh chỉ về một phía, đánh mắt ra hiệu:
 
“Ê ê, hướng ba giờ có trai đẹp kinh khủng!”
 
“Má ơi, khí chất đỉnh quá, người bên cạnh là bạn gái anh ta sao?”
 
“Chắc không phải đâu, bà chị đó đứng đấy lâu lắm rồi, bây giờ mới đi đến, chắc là đang làm quen đấy.”
 
“Dũng cảm thế chứ lị.”
 
“…”
 
Trong mắt Nhan Thư, người đàn ông mặc bộ vest thẳng thớm, đững giữa dòng người tấp nập.
 
Cô gái mặc áo len đỏ đứng trước mặt anh, nhấc tay vén tóc sau tai, cười rạng rỡ chỉ vào điện thoại, giọng nói loáng thoáng vọng lại chỗ Nhan Thư.
 
Nhan Thư chỉ nghe thấy mấy từ như “Anh gì ơi”, “Wechat”…
 
Trong lòng cô lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.
 
Gì nhỉ, sổ đăng ký kết hôn của cô đâu rồi !
 
Nhan Thư theo bản năng định lao đến đó tuyên bố chủ quyền, nhưng còn chưa kịp hành động thì đã thấy người đàn ông ở phía xa xa giơ tay lên.
 
Tay áo vest bị kéo lên trên hai centimet theo động tác nhấc tay của anh, để lộ ra xương cổ tay gồ lên của phái nam.
 
Trên cổ tay với những đường gân thớ thịt rõ nét, một sợi dây thun màu hồng nhạt mảnh dẻ cực kỳ nổi bật.
 
Nhan Thư lập tức đứng ngây như phỗng tại chỗ.
 
Đây không phải, dây thun cô cho anh mượn sao?
 
Cô nàng áo đỏ cũng đứng hình, cô ta nhìn sợi dây thun nhỏ xíu trên cổ tay anh, nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo, “Add Wechat thôi mà, chắc bạn gái anh không để ý đâu nhỉ?”
 
Nhan Thư: ?
 
… Cô bắt đầu xắn tay áo rồi đấy nhé.
 
Mới xắn được một nửa, Nhan Thư nghe thấy giọng Hứa Bùi: “Xin lỗi, có thể vợ tôi không để ý.”
 
Anh thoáng dừng lại, quay đầu, bắt lấy ánh mắt cô một cách chuẩn xác.
 
Anh lên tiếng, giọng rất trầm: “Nhưng tôi để ý.”
 

 
Cuối cùng đã ra khỏi sân bay như nào, Nhan Thư không nhớ rõ lắm.
 
Trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ.
 
Thế này thì thả thính lại thế quái nào được.
 
Thua rồi, thua rồi.
 
Đến khi nhận được điện thoại của Điền Tư Điềm, trong lòng Nhan Thư vẫn có chút mông lung.
 
Điền Tư Điềm: “Nhan Nhan, chụp được ảnh chưa?”
 

Nhan Thư: “Chụp xong rồi?”
 
“Chụp được bao nhiêu tấm?”
 
“Chắc là, mấy trăm tấm gì đấy.”
 
“Vãi! Ghê thật!” Điền Tư Điềm hú ầm lên ở đầu bên kia, “Bây giờ bọn mình đang tụ tập ở quán nướng chỗ cũ, mau qua đây đi, nhân tiện mang theo cả thành quả nhá!”
 
“Lại tụ tập ăn uống à?”
 
“Bạn lấy được tin độc quyền của Hứa thần, chẳng lẽ không nên ăn một chầu sao?”
 
Nhan Thư: “…”
 
Hứa Bùi nghiêng đầu đi, bật cười.
 
Điền Tư Điềm rất tinh, “Bên cạnh bạn còn có giai à, ai đấy?”
 
Nhan Thư liếc thoáng qua Hứa Bùi, “… Tin độc quyền mà mình vớ được.”
 

 
Điền Tư Điềm nhìn Hứa Bùi ngồi bên phải Nhan Thư, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
 
Cô ấy nghiêng đầu, rỉ tai Tiểu Ưu: “Mình không nhìn nhầm đúng không, Hứa thần không chỉ dành ảnh độc quyền ở sân bay cho tụi mình, mà còn đi ăn cùng tụi mình, chẳng lẽ để chúc mừng tụi mình lấy được tin độc quyền của anh ấy sao?”
 
Tiểu Ưu cũng liếc trộm bên kia một cái.
 
Cái cô ấy nhìn thấy là Hứa thần đang gỡ một xiên thịt nướng.
 
Mắt cô ấy sáng rực lên, “Chuyện này đã là cái gì, bạn nhìn Hứa thần còn tự tay gỡ thịt nướng kìa.”
 
Điền Tư Điềm: “…?”
 
Cô ấy không muốn cùng u mê như Tiểu Ưu, quay sang kéo tay áo Nhan Thư, “Sao bạn lại kéo cả Hứa thần đến đây?”
 
Nhan Thư lơ đãng ậm ừ hai câu, sự chú ý của cô không biết vì sao lại rơi vào Hứa Bùi ở bên cạnh mình.
 
Nhìn anh chậm rãi nhai thịt nướng, dáng vẻ ung dung, nhã nhặn cứ như anh đang thưởng thức món bít tết thượng hạng trong nhà hàng có sao Michelin.
 
Mỹ nữ Nhan Thư âm thầm cảm thán.
 
Sao lại có một người, ngay cả ăn xiên nướng cũng đẹp trai đến mức này!
 
Cô vờ như đang chăm chú ăn, nhưng thực tế tất cả tâm trí của cô đang tập trung hết trên người chàng trai cạnh mình.
 
Nhìn anh quay sang tươi cười trả lời mấy câu hỏi của nam sinh khoa Báo chí.
 
Nhìn anh nói đến lĩnh vực Toán học, toát ra sự bình tĩnh và điềm đạm từ sâu trong cốt tủy.
 
Nhìn anh cầm đũa, nhấc tay lên…
 
Khoan đã.
 
Nhấc tay lên?
 
Anh nhấc tay lên, định đưa đũa về phế đĩa đậu rang để xa anh nhất!
 
Ánh mắt của Nhan Thư lập tức rơi vào ống tay áo của anh.
 
Lúc này, ống tay áo vest đang nhích về sau từng chút từng chút trong ánh nhìn của cô. Thấy sợi dây thun màu hồng sắp sửa lộ ra một góc nhỏ, Nhan Thư giật thót tim, buột miệng nhanh hơn não: “Thầy Hứa, để em gắp giúp thầy!”
 
Hứa Bùi trầm mặc một thoáng, “Để anh tự gắp.”
 
Nhan Thư không chịu nhượng bộ: “Để em giúp anh.”
 
“Anh tự gắp được.”
 
“Không, anh không gắp được.”
 
“…”

 
Hứa Bùi rút tay về, dây thun hồng cũng được giấu theo vào trong ống tay áo, anh nhướng mày nói: “Được thôi.”
 
Có được cơ hội gắp đồ ăn quý giá, Nhan Thư vui vẻ đứng dậy, mau mắn gắp đậu ranh bỏ vào trong đĩa của Hứa Bùi.
 
Nhìn anh cúi đầu ăn đậu rang, Nhan Thư vừa mới lặng lẽ thở phào thì lại thấy anh nhấc tay lên lần nữa.
 
Cô vội vàng nở nụ cười săn sóc, “Thầy Hứa còn muốn ăn gì nữa ạ?”
 
Hứa Bùi thong thả liếc cô một cái, nói rề rà: “Bánh gạo.”
 
Nhan Thư ngoan ngoãn gắp hai miếng bánh gạo: “Còn gì nữa ạ?”
 
“Nấm hương.”
 
“Có ngay!”
 
“Cánh gà.”
 
“Okay.”
 
“…”
 
Đám người trong bộ phận báo chí chỉ nhìn thấy Nhan Thư ngồi bên Hứa thần, cơm bưng nước rót, ân cần như một thái giám nhỏ.
 
Mọi người nhao nhao cảm thán.
 
Không hổ danh là cô gái có thể lấy được tin độc quyền của Hứa thần, tinh ý quá đi mất.
 
Nhan Thư cảm thấy mình chẳng khác gì đang hầu hạ ông lớn, hầu hạ Hứa Bùi luôn chân luôn tay.
 
Trông thấy anh làm bộ như định đưa tay rót nước, cô vội vàng lanh chanh: “Ông nội Hứa, à không, thầy Hứa, thầy thầy, thầy để đó cho em, để em rót cho!”
 
Nói đoạn, cô cầm chai nước ép lên, rót vào trong cốc của Hứa Bùi.
 
Nhưng cô đâu phải người sinh ra để hầu hạ người khác.
 
Chỉ một thoáng sơ sảy, chiếc cốc đã đổ lăn ra bàn, nước cam cũng chảy tràn ra bàn theo.
 
Thấy dòng nước sắp men theo mép bàn, nhỏ xuống áo khoác của cô Hứa Bùi duỗi tay cầm cổ tay Nhan Thư, kéo cô dịch ra ngoài.
 
Anh giơ tay che chắn trước mặt cô, khẽ nói: “Cẩn thận.”
 
Điền Tư Điềm giật mình, vội rút mấy tờ khăn giấy lau bàn, miệng vẫn không quên nói: “May mà có Hứa thần chắn cho bạn mới không bẩn áo, cái áo khoác này của bạn đắt biết bao —”
 
Còn chưa nói hết, Điền Tư Điềm bỗng chốc im bặt.
 
Mắt của Điền Tư Điềm nhìn chằm chằm vào một chỗ.
 
Là cô ấy nhìn nhầm rồi sao?
 
Vậy mà trên tay Hứa thần lại có một chiếc dây thun màu hồng!
 
Như vậy thì cũng đã đành.
 
Vật trang trí hình cá nhỏ trên sợi dây, sao nhìn lại quen mắt thế không biết?
 
Đại não của Điền Tư Điềm máy móc lật lại trí nhớ, mí mắt đột nhiên giật đùng đùng.
 
Ủa khoan, hình như cái này là của Nhan Thư mà?
 
Chắc chắn mình không nhìn nhầm!
 
Con cá nhỏ kia đã từng rơi một lần, cô còn giúp Nhan Thư gắn lại kia mà!
 
Điền Tư Điềm bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, miệng mở to, rồi nhanh chóng che miệng lại.
 
… Thế thì, có vấn đề rồi.
 
Dây thun buộc tóc của Nhan Thư, sao lại ở trên cổ tay của Hứa thần? 
 

Chương 42:

Trans: Cola

Vợ chồng ông bà Hứa có việc nên đã đi Bắc Kinh, tối nay Nhan Thư tạm thời không cần phải đến nhà Hứa Bùi nữa. Ăn tiệc nướng xong, cô và Điền Tư Điềm tung tăng quay về ký túc xá.

Ảnh sân bay của Hứa Bùi là Nhan Thư chụp, cho nên một loạt các công việc sau đó như viết bản thảo, hiệu đính đều do cô phụ trách.

Về đến ký túc xá, cô chẳng nghỉ lấy một giây mà ngồi xuống trước máy tính làm việc ngay.

Quãng thời gian này Nhan Thư làm “tàu ngầm” trên diễn đàn mô hình toán học đã lâu, cô dần hiểu sâu rộng hơn về cuộc thi CUMCM, kết hợp với những kiến thức mà Hứa Bùi nói với cô trên đường, mạch văn của cô tuôn ra như suối, viết nhoay nhoáy chưa đầy một tiếng, bản sơ thảo đã hoàn thành.

Trong máy ảnh có hơn mấy trăm tấm ảnh của Hứa Bùi.

Nhan Thư chọn ảnh mà hoa cả mắt, cuối cùng cô đã chọn ra mười tấm ảnh đẹp nhất, chèn vào trong bài báo.

Sau đó cô kiểm tra lại bài báo một cách cẩn thận.

Sửa mấy lỗi sai chính tả rồi xóa mấy đoạn ca tụng dài dòng phức tạp, Nhan Thư lại đọc soát một lần nữa thật kỹ.

Có thể nộp bản thảo được chưa nhỉ?

Còn đang nghĩ thì sau lưng có người hỏi: “Tấm ảnh này, có phải dây thun buộc tóc bị lộ ra rồi không?”

Nhan Thư giật mình, vội vàng tìm tòi trong ảnh: “Tấm nào á?”

“Tấm bên trên đó.”

“Ồ đúng đúng đúng!”

Ở tấm ảnh bên trên, dây thun trên tay Hứa Bùi đã lộ ra một bóng mờ mơ hồ, nhìn không rõ lắm, nhưng để chắc ăn, Nhan Thư vẫn lựa chọn cắt bỏ tấm hình này. Cô vừa thao tác vừa cảm thấy may mắn, “May mà có người nhắc nhở —”

Nói được một nửa, cô đột ngột ngậm miệng lại.

Khoan, giọng nói này, là Điền Tư Điềm, đúng không?

Sao cô ấy…

Nhan Thư chậm chạp quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Điền Tư Điềm ngồi ở phía đối diện, lẳng lặng nhìn mình.

Vẻ mặt điềm tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười mỉm.

Nhưng dáng vẻ này lại mang lại cho Nhan Thư một cảm giác bình yên trước bão giông.

Nhan Thư: “…”

Cô giải thích theo bản năng: “Điềm Điềm, bạn nghe mình giảo, à không, nghe mình giải thích.”

Điền Tư Điềm vẫn bình tĩnh như không, “Triển đi bà chị, giảo biện đi.”

Nhan Thư giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Tuyệt đối không phải giảo biện, nếu mình nói cái dây thun đó là Hứa thần mượn của mình thì bạn tin không?”

Điền Tư Điềm gật đầu như thật, “Tin chứ, sao lại không tin cho được.”

Nhan Thư thở phào.

Vừa mới thở phào được nửa hơi, lại nghe Điền Tư Điềm mỉm cười, nói: “Một tên đực rựa như anh ấy lại mượn dây buộc tóc của bạn đeo lên tay, còn đeo những mấy ngày liền, cách giải thích này vô cùng có sức thuyết phục đó. Nếu không phải mình chưa bị ấm đầu thì mình cũng tin đến nơi rồi đấy.”

Nhan Thư: “…”

Điền Tư Điềm khoanh hai tay trước ngực, tiếp tục mỉm cười, “Phải rồi, cây bút máy mà Hứa thần dùng để ký tên đó, cũng là cây bạn tặng anh ấy đúng không?”

Nhan Thư câm nín ngậm chặt miệng.

Không nói nữa.

Điền Tư Điềm nhìn cô, nhớ ra chuyện gì lại cố tình ép giọng nói bình tĩnh trở nên run run: “Còn nữa, mấy hôm trước bạn đi đêm không về phòng, có phải là ở cùng Hứa thần không?”

Nhan Thư cúi gằm mặt.

Bầu không khí có chút yên ắng.

Ngay sau đó, Điền Tư Điềm hoàn toàn không thể “gồng” được nữa.

Cô ấy hét toáng lên một cách kích động.

Nhan Thư quýnh lên, “Điềm Điềm, bình tĩnh.”

“Mình bình tĩnh nổi sao! Bạn khai thật đi, có phải bạn với Hứa thần đang…” Điền Tư Điềm hít thật sâu một hơi, cất cao giọng hỏi: “Đang yêu nhau không?”

Nhan Thư khẳng định chắc nịch: “Không!”

Điền Tư Điềm nhìn Nhan Thư bằng đôi mắt sáng quắc, đội thêm miếng tóc giả nữa là có thể làm thẩm phán được rồi. Cô ấy hỏi lại như kiểu vẫn không tin: “Thật không?”

Nhan Thư yếu ớt giơ tay lên, “Thưa thẩm phán Điền, tôi có thể xin nghỉ giữa giờ không ạ? Tôi muốn đi tắm, sắp xếp lại mạch suy nghĩ!”

“Cái gì mà sắp xếp lại mạch suy nghĩ, bạn không định lấp liếm cho qua đấy chứ?”

“Không phải thật mà!”

Nhan Thư thật lòng không định giấu Điền Tư Điềm nữa.

Trước đây dấu cô ấy là vì cảm thấy có thể Hứa Bùi không thích người khác biết được mối quan hệ kỳ lạ giữa hai người, nhưng hiện giờ…

Cô cũng không chắc nữa.

Có điều, chuyện giữa cô và Hứa Bùi không thể gói gọn trong hai ba câu được.

Rốt cuộc phải nói thế nào, nói bao nhiêu, sau khi tắm xong Nhan Thư vẫn chưa thể nghĩ thông mấy chuyện này.

Cô tắt vòi nước, lề mề tròng áo ngủ vào người, chuẩn bị nói ngọn ngành mọi chuyện.

– –

Nhân lúc Nhan Thư đi rửa mặt, Điền Tư Điềm cũng sắp xếp lại một loạt sự kiện đã xảy ra dạo gần đây, càng nhớ lại càng thấy sốc.

Trời ạ.

Nhan Thư, và Hứa Bùi.

Đang yêu nhau!

Mấy từ này ghép lại với nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy ảo ảo thế nào ấy.

Nhưng sau khi kết hợp vô số hành vi bất thường của hai người, cô hoàn toàn kiên định với suy nghĩ của mình.

Dù sao thì, bất kể lát nữa Nhan Thư nói gì, chỉ cần không phải thừa nhận mối tình này, cô sẽ không tin một câu nào!

Điền Tư Điềm vừa nghĩ vừa bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm. Đang định dằn cảm xúc chấn động xuống, đã thấy Nhan Thư tắm rửa xong xuôi, quấn tóc đi đến, “Mình và Hứa thần không phải người yêu.”

Điền Tư Điềm trưng vẻ mặt không cảm xúc, nhìn cô bằng ánh mắt “Bạn cứ bịa tiếp đi”, sau đó cô ấy nhanh chóng nghe được vế còn lại: “Hai đứa mình kết hôn rồi.”

“Phụt — Khụ khụ khụ khụ…”

“Ấy Điềm Điềm, từ từ thôi, bạn không sao chứ?”

– –

Điền Tư Điềm ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn, câm nín hồi lâu.

Nhan Thư nuốt nước bọt, “Điềm Điềm, bạn nói gì đi?”

Nghe thấy thế, Điềm Điềm lẩm bẩm: “Ôi trời ơi!”

Nhan Thư: “…”

Lại một đợt im lặng qua đi, hình như Điền Tư Điềm cũng dần hoàn hồn lại, cô ấy hít sâu mấy hơi liền như thiếu oxy, “Bạn nói, hai người, kết hôn rồi ư?”

Nhan Thư gật đầu.

“Bạn và Hứa thần? Kết hôn?”

“Đúng.”

“Aaaaaaa —”

Nhan Thư vội bịt miệng cô ấy lại, “Bạn bé bé mồm thôi! Bình tĩnh chút đi.”

Điền Tư Điềm vuốt ngực cho thuận khí, hạ giọng hò lên khe khẽ: “Đây đã là sự bình tĩnh tột cùng của mình rồi!”

Cô ấy lại bắt được trọng điểm gì đó, “Ủa khoan, hôm mười bảy tháng Tám bạn vừa mới đón sinh nhật hai mươi tuổi, ngày mười tám hai người đi đăng ký ngay sao?”

Nhan Thư thấy cảm xúc của Điền Tư Điềm đã ổn định, thở phào rồi nói: “Đúng.”

Điền Tư Điềm trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng một lúc lâu.

Sau đó, cô ấy cảm thán với vẻ khâm phục: “Không hổ danh là Hứa thần, làm việc chỉ cốt hiệu suất, muộn một ngày cũng không đợi nổi.”

Nhan Thư liếc xéo cô ấy một cái, “Liên quan gì đến anh ấy, mình đã bảo là hai đứa kết hôn không bình thường mà. Bọn mình bị ông mình ép đó, với lại bây giờ chỉ có mình mình nóng đầu, mình vẫn không biết anh ấy nghĩ thế nào đây này.”

Khuôn mặt Điền Tư Điềm đầy vẻ nghi hoặc, “Gì mà mình bạn nóng đầu? Bạn không cảm thấy Hứa thần đã nóng lâu lắm rồi sao?”

Nhan Thư: “? Có sao?”

Điền Tư Điềm kích động gào lên: “Sao lại không! Manh mối đầy ra đấy, bây giờ mình mà nghĩ lại cũng moi ra được bao nhiêu là đường! Thế mà bạn lại không cảm nhận được ư?”

Nhan Thư ngẫm lại thật kỹ, “Thực ra cũng không phải là không cảm nhận được một chút nào.”

Ít ra, khi anh nói “Chuyện của em mãi mãi không bao giờ phiền phức”, khi anh nói “Đây là đãi ngộ độc quyền của cô Hứa”, khi anh khoe dây buộc tóc từ chối cô gái đến làm quen… cô loáng thoáng đã cảm nhận được cảm giác được anh thích.

Nhan Thư thở dài, “Cơ mà, lỡ như là ảo giác thì sao? Dù gì đây cũng là một trong những sai lầm lớn nhất trong đời người mà! Hay là thế này, mình cứ thử thăm dò anh ấy trước xem sao.”

Điền Tư Điềm thực sự muốn ký đầu cô.

Chuyện này vẫn cần phải thăm dò sao?!

Trước đây Điền Tư Điềm không nghĩ đến mặt này, bây giờ cô ấy đã được đả thông hai mạch nhâm đốc, giờ nhìn thấy Hứa thần, cảm thấy tâm tư của anh đã quá là rõ ràng.

Điền Tư Điềm còn chưa kịp lên tiếng thì Nhan Thư đã có quyết định: “Đúng, chuyện này khoan hãy nói cho người khác biết, chắc Hứa thần không muốn để người khác biết đâu.”

Điền Tư Điềm: “?”

Bà chị à!

Bạn có chắc Hứa thần không muốn để người khác biết không??

Cô ấy mấp máy môi định nói gì đó, thông báo Wechat điên cuồng kêu vang, đó là tin nhắn trong nhóm chat phòng ký túc của bọn họ.

Hoàng Nhân Nhân và Triệu Mễ đã thực tập trong ekip chương trình tuyển tú gần ba tháng, suốt ngày kêu ca ekip dùng người như dùng trâu bò, lần này cũng không phải ngoại lệ.

Sau một hồi kêu ca oán trách xong, họ lại nói về tình hình của buổi chung kết, ai được nội bộ chấm trước, ai là ngựa ô*, còn có cô bạn cùng trường là Thư Nhu Nhi đã thuận lợi được chọn vào nhóm v.v…

*Trong cuộc thi nào đó, một người có vẻ bình thường, không mấy nổi bật trong quá trình thi nhưng đến cuối cùng lại giành được chiến thắng, khiến người ta ngỡ ngàng.

Cuối cùng, lại kể vào kỳ nghỉ đông đài truyền hình sẽ có một chương trình đời sống nhân dân trung niên, ekip chương trình có ý định tuyển mấy sinh viên thực tập ở trường đại học Lan, hỏi Nhan Thư và Điền Tư Điềm có hứng thú hay không.

Cơ hội này rất hiếm có, hai người lập tức bị thu hút sự chú ý, vừa hỏi được mấy câu thì Triệu Mễ gửi một tin nhắn: [Aaaa ảnh sân bay của Hứa thần mà Nhan Nhan chụp đẹp troai quá xá!]

Hoàng Nhân Nhân: [Hai đứa còn được ăn cơm cùng Hứa thần nữa chớ! Bọn chị thì khổ sở làm culi, vậy mà hai đứa lại ở đó mà tận tình đàn đúm!]

Nhan Thư bị sặc, “Hoàng Nhân Nhân, cái trình độ dùng thành ngữ của chị đúng thật là…”

Vậy mà lần này Điền Tư Điềm lại không đồng ý với cô, “Sao mình cảm thấy chị ấy hình dung rất chuẩn xác nhỉ, bạn ăn cơm cùng Hứa thần chẳng phải chính là tận tình đàn đúm sao?”

Nhan Thư: “?”

Điền Tư Điềm lại nghĩ tới một vấn đề: [Ơ khoan, sao hai chị lại biết bọn em ăn cơm cùng nhau?]

Hoàng Nhân Nhân: [Trên diễn đàn trường có người bắt gặp, đăng một bài đăng còn kèm theo cả ảnh.]

Điền Tư Điềm vội vàng đăng nhập vào diễn đàn.

Ở trang chủ xuất hiện mấy bài đăng mới được đăng, nào là tuyển chọn hoa khôi của trường, cuộc thi thiết kế phòng ký túc, vòng tay giá trên trời trong buổi đấu giá ở Bắc Kinh bla bla.

Còn có một bài đăng như này: [Âm thầm thả xích mấy tấm hình — Vô tình gặp được Hứa thần trong quán đồ nướng]

Nhìn bức ảnh rõ là ảnh chụp trộm, chất lượng ảnh khiến người ta phát khiếp.

Ngoài trừ Hứa Bùi, mấy người trong bộ phận báo chí cũng lọt vào khung hình. Dưới bài đăng có mấy bình luận xuýt xoa sự xinh đẹp của Nhan Thư, nhưng nhanh chóng bị chủ thớt kéo lại.

Hoàng Nhân Nhân cảm thán trong nhóm chat: [Chu choa mạ ơi, không hổ danh là Hứa thần, ngồi trước lò than mà cũng đẹp trai như vậy, hết ý hết ý! Chồng chị đẹp hết ý!]

Triệu Mễ: [Mồm điêu, rõ ràng là chồng của tôi! Mlem mlem!!!]

Điền Tư Điềm nhìn hai bà chị mê trai đang say sưa tranh giành nhau trong nhóm chat, bèn che mắt lại không nỡ nhìn thẳng.

Má ơi, mấy con người này về sau sẽ bị xã hội lên án cho coi!

– –

Tuy Nhan Thư đã nghĩ thông suốt sẽ thăm dò Hứa Bùi một phen, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này nên cụ thể phải thăm dò ra làm sao, cô vẫn chưa nghĩ ra.

Không chỉ có vậy, bắt đầu từ ngày mai, trong nhóm Hứa Bùi trừ đi hai người cùng ba người trong đội tuyển năm hai đã cùng nhau vè trường, giáo sư Tôn kéo theo hai đội tuyển ngày ngày họp hành, tính toán, bận không thể rút người ra được.

Nhan Thư bấm ngón tay tính mẩm.

Haii, lại thêm ba ngày nữa cô không gặp Hứa Bùi rồi.

Ngay cả gặp còn không gặp được thì thăm dò kiểu gì!

Không được, phải nghĩ cách gặp anh một lần mới được.

Nhan Thư đang nghĩ đi nghĩ lại, điện thoại đột nhiên reo vang.

Là điện thoại của bà Hứa, nói là bà đã từ Bắc Kinh về, hỏi Nhan Thư và Hứa Bùi có muốn về nhà ăn cơm không.

Ý?

Hai mắt Nhan Thư lập tức vụt sáng.

Chẳng phải cơ hội đã đến rồi sao!

– –

Trong văn phòng.

Hứa Bùi nói chậm rãi: “Ở đây chúng ta cần phải cân nhắc nhân tố hiện thực, khi con người vận sức, cơ và động tác không thể nào khống chế một cách chuẩn xác, chúng ta cần phải lập giả thiết độ nghiêng nhất định…”

Điện thoại đổ chuông.

Mấy người trong văn phòng vô thức ngó qua điện thoại một cái.

Mấy ngày nay, để giúp mọi người trù tính về cuộc thi lần này, Hứa Bùi bận đến mức đầu tắt mặt tối, ngay cả ăn cơm cũng ăn qua loa cho xong.

Để tiết kiệm thời gian, mọi cuộc điện thoại đều được giải quyết trong hai ba câu ngắn ngủi.

– -Được.

– -Biết rồi.

Sau đó cúp máy ngay.

Nếu có người chọn sai thời điểm, gọi điện đến giữa lúc họ đang họp, đều bị từ chối không chừa một ai.

Lần này điện thoại đổ chuông, mọi người đều chẳng mấy bận tâm, cầm giấy bút, nhìn chăm chú về phía Hứa Bùi bằng ánh mắt rực sáng, chờ anh cúp ngang điện thoại, tiếp tục giảng giải.

Nào ngờ, Hứa Bùi cụp mắt nhìn điện thoại, nhưng lại đặt ngón trỏ trên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng rồi ấn nhận điện thoại.

Mặc dù mấy người chẳng hiểu mô tê gì nhưng đều cảm nhận được sự quan trọng của cuộc điện thoại này. Họ vô thức nín thở, trầm ngâm, không dám thở mạnh một hơi.

Ngay tức khắc, phòng họp yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Hứa Bùi đặt điện thoại bên tai, khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

Đầu bên kia đã nói gì đó, giọng anh càng khẽ hơn, đuôi mắt thấp thoáng ý cười, “Anh biết rồi, sắp xong việc rồi, sáu giờ gặp nhé.”

Hứa Bùi nhấc tay xem đồng hồ, “Mà thôi, năm giờ bốn mươi gặp, nhé?”

Đợi anh cúp máy, Quan Văn Cường hỏi trong lo lắng: “Ai vậy anh Bùi? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chẳng lẽ bên phía Ninh Hợp có vấn đề gì sao?

Nhưng nhìn khuôn mặt ngậm cười của anh Bùi, không giống có chuyện lắm.

Hứa Bùi không định nói nhiều, chỉ thốt ra hai từ: “Việc gấp.”

Anh không rề rà thêm nữa, vội vàng giảng tiếp đoạn ban nãy: “Chỗ này chúng ta trực tiếp lập mô hình, mô tả cơ và động tác của đội viên khi dùng sức…”

Tốc độ nói của anh không chỉ nhanh gấp đôi, tay của mấy người cũng ngoáy như bay.

Trán Quan Văn Cường nhễ nhại mồ hôi, “Anh Bùi chậm tí, não với tay bọn em không theo kịp!”

Hứa Bùi cầm cây bút ghi âm trên mặt bàn lên: “Ghi âm lại hết rồi, có chỗ nào không hiểu thì tua chậm lại mà nghe. Các cậu có một đêm để thẩm thấu.”

Bài giảng dài hai tiếng lại bị ép thành nửa tiếng một cách ngang ngược.

Hứa Bùi tính xong bước cuối cùng, vừa vặn đã đến năm giờ rưỡi.

Anh không chậm trễ một giây nào, trực tiếp quăng bút ghi âm cho cánh Quan Văn Cường, khoác một dây balo lên vai, “Đi đây.”

Sau đó, anh mở cửa đi ra khỏi văn phòng.

Mấy người trong phòng đều tò mò gần chết, nhao nhao chụm đầu xì xào:

“Rốt cuộc anh Bùi đã gặp phải chuyện gì mà đi vội như vậy nhỉ?”

“Ai mà biết, tốc độ nói của anh Bùi ban nãy sắp sửa đuổi kịp tốc độ đọc món ăn của Đức Vân Xã rồi đấy! Ông Cường, ông biết không?”

Quan Văn Cường nhíu mày, nghĩ mãi không thông, “Tôi cũng có biết đâu, lúc phòng làm việc nhận được hợp đồng bảy con số, cũng chẳng thấy anh ấy có dáng vẻ như thế này!”

– –

Hứa Bùi vừa ra khỏi văn phòng.

Tình cờ bắt gặp giáo sư Tôn đang đi tới ở trên hành lang.

Giáo sư Tôn cầm một tờ giấy, gọi anh lại: “Hứa Bùi, em đến đúng lúc lắm, em xem —”

Còn chưa nói xong, ông đã thấy Hứa Bùi tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Giáo sư Tôn, thầy tha cho em đi, chuyện này giao cho Quan Văn Cường cũng có thể xử lý được, cậu ấy còn đang ở trong văn phòng của thầy đó, hôm nay em thật sự không có thời gian.”

Giáo sư Tôn liếc anh một cái, “Chỉ có mười phút mà cũng không bớt ra được à? Gì mà gấp thế?”

Hứa Bùi chợt dừng bước.

Anh ngoảnh lại, nhếch mày tươi cười: “Vợ em đang chờ em về nhà ăn cơm, thầy bảo gấp hay không gấp?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN