Có điều Tần Vũ cũng dậy rất nhanh vì bị điện thoại Trần Trạch đặt trên tủ đầu giường đánh thức.
Tần Vũ vươn tay ra khỏi chăn sờ sờ tủ đầu giường, do dự hồi lâu mới cầm điện thoại lên. Tên của Lâm Kiêu chói mắt lóe lên màn hình.
Tần Vũ cười nhạo một tiếng, không chút suy nghĩ lập tức tắt đi.
Điện thoại nhanh chóng lại vang lên, chờ đến khi chuông điện thoại sắp tắt anh mới không kiên nhẫn ngồi dậy, ấn nút trả lời.
“Xin chào.” Giọng nói Tần Vũ còn mang theo chút lười biếng.
Bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt một chút, “Tần Vũ?”
“Ừm. Trần Trạch ở phòng bếp, cậu đợi chút.” Tần Vũ xoay người xuống giường, xỏ dép lê đi tới phòng bếp.
Lâm Kiêu ở bên kia cười, “Không vội, chỉ là lần này công ty có hạng mục hợp tác do tôi và Trần Trạch phụ trách. Cho nên muốn hẹn anh ta ra ngoài nói chuyện.”
Tần Vũ không nói gì, hai công ty đối đầu mấy năm cũng sẽ có dự án hợp tác, anh với Trần Trạch quen biết mười năm, ở bên nhau bảy năm, Trần Trạch biết ngoại tình cũng không phải việc lạ gì.
Trần Trạch cầm cái xẻng trong tay, đang làm trứng gà chiên.
Tần Vũ dựa vào cửa phòng bếp, còn buồn ngủ nhìn bóng dáng Trần Trạch, “Điện thoại của Lâm Kiêu, vừa rồi lỡ tay, không cẩn thận bắt máy giúp anh.”
Trần Trạch sửng sốt, trầm mặt bước đến nhận điện thoại, “Em ngủ thêm chút đi, chừng nào chuẩn bị xong rồi anh gọi em.”
Tần Vũ xua xua tay, thấy hắn chỉ cầm điện thoại nhưng không nói chuyện một hồi, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Chờ Tần Vũ rửa mặt xong thì Trần Trạch cũng đã thay xong quần áo.
Hắn đứng ở phòng khách thắt cà vạt, thấy Tần Vũ ra lại cười cười, “Công ty có việc nên anh đi trước, trứng gà cháy rồi, em đừng ăn, anh hâm sandwich khác cho em rồi.”
“Ừm.”
Trần Trạch nhìn vẻ mặt không để bụng của Tần Vũ, quay đầu lại đi đến trước mặt Tần Vũ, cúi đầu hôn lên môi anh một cái, thấp giọng nói: “Anh đi trước đây, buổi tối sẽ về ăn cơm. Đừng mặc quá ít, cẩn thận cảm lạnh.”
Tần Vũ từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì, thậm chí việc đáp lại cái hôn của hắn cũng lười, Trần Trạch không biết anh rốt cuộc có phải thật sự không để bụng hay không, thở dài ra cửa.
Tần Vũ vẫn luôn ôm hai tay dựa lên tường ngoài phòng vệ sinh, chờ nghe được tiếng thang máy bên ngoài sau đó mới đi đến phòng bếp.
Chiếc bánh sandwich được hâm nóng còn để trong lò vi sóng, anh lấy ra rồi ném thẳng vào thùng rác. Trên nóc tủ thấp là một đĩa trứng cháy xém.
Hẳn là vừa rồi Trần Trạch nghe điện thoại mà quên tắt bếp.
Tần Vũ kẹp hai miếng trứng gà bị cháy lại đưa lên miệng cắn. Phần bị cháy rất khó ăn, anh thiếu chút nữa đã nhổ bỏ. Tần Vũ đi ra ban công nhỏ phía sau phòng bếp, xuyên qua cửa sổ nhìn chiếc xe trong gara chạy tới một tiểu khu khác dưới lầu, kìm nén cơn buồn nôn trong bụng, ăn hết từng miếng trứng.
Sau khi ăn xong dạ dày cũng bắt đầu co rút đau đớn.
Tần Vũ xoa xoa dạ dày, rót ly nước ấm để uống. Đi vào phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị đến trường học.
10 giờ rưỡi sáng nay anh có tiết, từ nơi này ngồi xe buýt đến trường học cũng phải mất hơn nửa tiếng. Trước kia anh say xe, vẫn chưa đi học lái xe. Khi anh còn học cao học cũng là Trần Trạch đưa anh đến trường, sau đó đồng ý ở lại giảng dạy, thời gian đi học cũng không cố định, Trần Trạch rất ít đưa anh đi. Về sau thì vị trí ghế phụ trên xe Trần Trạch liền dành cho một người khác.
Trong điện thoại Lâm Kiêu không nói dối, lần này hai công ty xác thật có hợp tác, trên thực tế sếp không cần cậu ta ra mặt, có điều nếu bên kia phái người ra là Trần Trạch, cậu ta đành phải làm bộ miễn cưỡng mà phụ trách làm hạng mục nhỏ này.
Trần Trạch trực tiếp lái xe đến công ty Lâm Kiêu, nói chuyện với Lâm Kiêu cả buổi sáng ở văn phòng, đến giữa trưa Lâm Kiêu mời hắn xuống lầu ăn cơm trưa, hắn từ chối.
Lời nói tối hôm qua của Tần Vũ làm hắn bất an, hắn ngồi trong xe châm điếu thuốc, thoạt nhìn Tần Vũ hẳn là đã biết chuyện hắn với Lâm Kiêu.
Trần Trạch ảo não đập đầu vào vô lăng vài cái, trán cũng đỏ lên, hắn thưởng thức Lâm Kiêu không sai, nhưng nếu vì Lâm Kiêu mất đi Tần Vũ, với hắn mà nói quả thực là mất nhiều hơn được.
Tuy rằng nửa năm qua, thái độ Tần Vũ đối với hắn càng ngày càng kém.
Trần Trạch lái xe trở về công ty mình, tùy tiện mua đồ ăn, ăn trên xe xong thì cầm lấy điện thoại gọi qua cho Tần Vũ.
Tần Vũ không nghe máy, hắn nhìn điện thoại đổ chuông không ngừng, tùy tay ném vào trong ngăn kéo.
Một giáo sư già khoảng năm mươi tuổi đang trò chuyện với anh trong văn phòng.
“Tiểu Tần à, cô gái ngày hôm qua thế nào?” Giáo sư họ Hoàng, con cái đều thành gia lập nghiệp, lúc trước Tần Vũ học cao học là bà giảng dạy, hiện giờ thấy Tần Vũ cũng 30 tuổi rồi còn chưa kết hôn, trong lòng cũng nôn nóng thay anh.
Tần Vũ cười cười, “Khá tốt ạ.”
Cô Hoàng vừa nghe lập tức vui vẻ, “Em thích là tốt, hẹn con gái người ta rồi, nếu em cũng vừa lòng thì các em thử xem. Em xem em sang năm đã 30 tuổi, mà một đối tượng cũng không có, nói ra ngoài còn không làm cho người chê cười.”
“Haiz.” Tần Vũ nhìn đồng hồ, buổi chiều anh còn có tiết, vừa sửa sang lại giáo án vừa nói, “Không cần đâu cô, cô đừng nhọc lòng, đến lúc đó phong bao lì xì cho cô nhất định sẽ không thiếu đâu.”
“Đứa nhỏ này,” cô Hoàng chưa nói xong lại nở nụ cười, “Thôi thôi, tùy em đi. Đúng rồi, lão già nhà ta còn có một đứa cháu gái, rất phù hợp với tuổi tác của em, nếu em không thích cô ngày hôm qua, vậy hẹn người khác xem.”
Tần Vũ chỉ chỉ đồng hồ mình, lại vẫy tay với cô Hoàng, “Đã rõ, đến lúc đó rồi nói sau, em về lớp trước đây ạ.”
Rời khỏi văn phòng, Tần Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.
Tiết buổi chiều Tần Vũ hơi mất tinh thần, kỳ thi cuối kì sắp diễn ra, khi anh đưa ra những điểm chính, anh gần như không thể nắm bắt được lời nói của mình vài lần. Trong tiết thứ hai Tần Vũ liền dứt khoát ngồi trên bục giảng, để học sinh tự mình ôn tập.
Cảnh tượng buổi sáng nhìn thấy trước cửa sổ không ngừng lượn lờ trong đầu anh, anh nhìn xe Trần Trạch vòng quanh con đường trước một tòa nhà khác, lại nhìn chiếc xe chở hai người ra khỏi cổng tiểu khu.
Tựa như hơn nửa năm trước, hôm đó trời mưa to, anh đang trú mưa gần công ty Trần Trạch, muốn Trần Trạch đến đón anh.
Gọi điện thoại cho Trần Trạch, hắn nói hắn không ở công ty, lúc anh đội mưa đứng dưới trạm xe buýt thì tình cờ thấy Trần Trạch cầm ô lên xe Lâm Kiêu.
Số lần anh thấy Lâm Kiêu không nhiều lắm, có điều anh có thể nhìn thấy dục v0ng tr4n trụi của Trần Trạch rất rõ ràng trong mắt Lâm Kiêu.
Anh vốn cảm thấy tình cảm của mình và Trần Trạch nhiều năm như vậy làm sao có thể không chịu được chút khảo nghiệm này, chỉ là không nghĩ tới thất niên chi dương¹ tới nhanh như vậy.
[1]Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Tuy rằng khoảng thời gian đó mỗi ngày Trần Trạch đều về nhà đúng giờ, lúc gặp anh vẫn như thường, nhưng bộ dạng thất thần ở nhà vẫn khiến anh chán nản.
Lúc ấy cảm thấy đã bảy năm, mình sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ, anh không tin Trần Trạch, nhưng hiểu rõ người kia. Anh biết nếu Trần Trạch đã dứt khoát thì sẽ không giống như bây giờ.
Hiện giờ xem ra, vẫn là muốn tự mình thay hắn quyết định.
Lúc tan làm, Tần Vũ nhìn thấy xe của Trần Trạch dưới lầu.
Trần Trạch đại khái là chờ quá lâu, nằm sấp trên vô lăng ngủ thiếp đi.
Tần Vũ gõ gõ cửa sổ xe, Trần Trạch qua một hồi mới mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng mở khóa cho Tần Vũ lên xe.
“Anh gọi điện thoại cho em mà em không nghe máy, anh còn tưởng rằng…”
Trần Trạch nói chưa dứt đã bị Tần Vũ ngắt lời “Lúc lên lớp bật chế độ im lặng, quên xem.”
Trần Trạch hơi cẩn thận nhìn Tần Vũ, từ tối hôm qua Tần Vũ nói câu kia, cả ngày hắn đều ở trạng thái như vậy. Muốn gặp Tần Vũ, lại hoảng lại sợ trong lòng.
Tần Vũ không thèm để ý cười cười, “Hôm nay không tăng ca?”
Trần Trạch sắc mặt có chút xấu hổ, dựa vào ghế nói: “Nhớ em, ở đây chờ cả buổi chiều.”
Tần Vũ gật gật đầu, “Về nhà trước đi, vừa lúc em có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Trạch trước mắt tối sầm, cầm chìa khóa khởi động xe mà tay hơi phát run, hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, “Anh cũng có chuyện muốn nói với em, trước hết nghe anh nói xong rồi hẵng về nhà?”
“Sao? Nói cái gì? Nói chuyện anh và Lâm Kiêu?”
– —–oOo——