Trần Trạch không có ngày nghỉ, mấy ngày nay thời gian của hắn đều là tháng trước tăng ca đổi lấy, chỉ để có thời gian ở với Tần Vũ thêm vài ngày. Từ sau khi xin lỗi, hắn thu liễm không ít, không nhắc tới những chuyện kia trước mặt Tần Vũ nữa. Thật vất vả lắm mới có thể dành thời gian cả ngày dính với nhau, hắn không muốn trải qua trong ầm ĩ không ngừng.
Ngày quốc khánh cuối cùng hai người bọn họ sáng sớm ở nhà quét dọn, một lát sau Tần Vũ nhận được điện thoại của trường nên đi đến trường học.
Tháng trước khoa hỏi ý kiến của anh, sau đó thay anh xin cơ hội đi du học trao đổi, phê duyệt đã thông qua, hôm nay thông báo anh trở lại họp. Vốn lúc trước anh không nuôi hy vọng gì, danh ngạch trong trường học không nhiều lắm, còn có mấy vị thầy cô có tư lịch tốt hơn anh cũng xin. Anh nào biết lần lựa chọn này đa phần là người trẻ tuổi.
Lúc tan cuộc ở cửa phòng họp trùng hợp gặp Lục Hằng, Tần Vũ có chút giật mình, quay đầu lại nhìn phòng họp, “Còn chưa về sao?” Nói xong lại cảm thấy không ổn, lời này nói giống như là đang đuổi người đi vậy.
Lục Hằng cười, “Đến đây họp, tôi ngồi ở phía sau, đúng rồi, lần này em cũng ra ngoài?”
“Trùng hợp vậy?” Tần Vũ có chút bất đắc dĩ, anh vừa vì Lục Hằng mà cãi nhau với Trần Trạch, nếu để Trần Trạch biết anh muốn ra nước ngoài học tập, hơn nữa Lục Hằng cũng theo thì không biết có tiếp tục ghen hay không, huống chi trước đó vì đủ loại nguyên nhân nên anh vẫn chưa kịp nói cho Trần Trạch biết chuyện này.
“Nhà trường sắp xếp cho tôi và các giáo viên khác đến đây, tháng sau cùng họ đi.” Lục Hằng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Cùng ăn trưa không?”
Tần Vũ cười một chút, “Không cần đâu, trong nhà còn có chút việc.”
Đi theo Lục Hằng đến cổng, lại cự tuyệt lời mời ăn trưa cùng Lục Hằng, Tần Vũ cầm giấy tờ trường gửi lên tàu điện ngầm về nhà.
Vừa mới vào cửa, Trần Trạch ở trong phòng bếp gọi Tần Vũ đi rửa tay, cơm trưa đã chuẩn bị xong, chờ Tần Vũ về nhà ăn cơm.
“Ngày nghỉ còn phải về trường họp, đừng để thân thể mệt mỏi.” Trần Trạch bỏ tôm đã bóc vỏ vào chén Tần Vũ nói.
Tần Vũ ăn tôm, thất thần “ừm” một tiếng, nghĩ làm thế nào để nói chuyện này với Trần Trạch.
Lúc trước quá bận rộn, anh quên nói, hai ngày trước lại cãi nhau một trận, bề ngoài thoạt nhìn không có gì, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy hiện tại nói ra nhất định sẽ chọc Trần Trạch tức giận.
“Đúng rồi.” Trần Trạch chỉ chỉ thứ đặt trên bàn, “Đó là thứ gì vậy? Rơi ra khỏi bàn làm việc, anh đã giúp em nhặt lại nó.”
Tần Vũ nhìn theo tầm mắt Trần Trạch, là một cái hộp nhỏ trước kia Lục Hằng tặng anh, “À” một tiếng, “Bạn tặng.”
“Còn có mật khẩu nữa, rất thú vị.”
Tần Vũ c4nđũa, “Em cũng không biết mật khẩu là gì, chưa thử qua. Tại sao rau xanh mặn thế?”
Trần Trạch cười một tiếng, nếm thử một đũa rau xanh mình xào, lại bưng đĩa sang một bên, nói với Tần Vũ: “Cho hơi nhiều muối, ăn món khác đi.”
Cơm nước xong Tần Vũ vào phòng bếp rửa chén, hắn liếc mắt nhìn tài liệu mình đặt trên bàn, nghĩ nghĩ, vẫn đi vào phòng bếp. Trần Trạch ngồi trên sofa thuận tay cầm lấy tài liệu lật lật, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tiểu Vũ,” Hắn cầm tài liệu đi tới cửa phòng bếp, dựa vào tường nhìn Tần Vũ, “Đây là cái gì?”
Tần Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, lau sạch tay trên khăn, “Lúc trước quên nói với anh, tháng trước em xin ra nước ngoài học tập, hôm nay đã qua phê duyệt.”
“Sao không nói với anh?”
“Khoảng thời gian đó anh quá bận, chờ anh trở về em cũng quên mất. Hơn nữa vốn không nuôi nhiều hy vọng, em vẫn cho rằng không được phê duyệt.”
Trần Trạch xoa xoa trán, hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi anh: “Vậy tại sao trước khi nộp đơn lại không thương lượng với anh một chút?”
Tần Vũ cười, “Dù sao sau khi anh biết cũng sẽ ủng hộ em thôi.”
“Đúng,” Trần Trạch gật đầu, “Anh sẽ ủng hộ em. Nhưng thân là người yêu của em…” Trần Trạch rũ mắt xuống, đầu óc trống rỗng, lại bởi vì hai chữ “người yêu” này có chút nực cười, cau mày suy nghĩ nửa ngày, “Tiểu Vũ, rốt cuộc em coi anh là cái gì? Hay là em cảm thấy ngay cả loại chuyện này anh cũng không có tư cách biết?”
Tần Vũ ngẩn ra một chút, lúc đó cãi nhau nói chính anh cũng không để trong lòng, vội nói: “Không phải, em thật sự không nghĩ tới sẽ được thông qua. Hơn nữa loại cơ hội này rất khó có được, lúc ấy nói như thế nào em cũng muốn đi thử một lần, chủ nhiệm bên kia hỏi gấp, em cũng không kịp thương lượng với anh.”
“Ừ.” Trần Trạch đáp một tiếng, cắt ngang lời Tần Vũ, Tần Vũ nói quá nhanh, giống như nóng lòng giải thích với hắn.
“Em đừng vội.” Hắn cười cười, “Anh sẽ không cãi nhau với em nữa, thu dọn xong thì đi nghỉ ngơi thôi.”
Tần Vũ rửa bát trong phòng bếp, đứng ở cửa thở hắt ra, việc này anh quả thật không phải cố ý gạt Trần Trạch, đoạn thời gian trước có quá nhiều chuyện, bận rộn đi tới đi lui cứ thế quên mất.
Trần Trạch đã vào thư phòng, Tần Vũ biết công ty của hắn có nhiều việc, dù sao khởi đầu cũng không bao lâu, rất nhiều chuyện còn phải tự mình xử lý. Anh chuẩn bị cho Trần Trạch một ít nước trái cây tươi bưng vào mà không tiếp tục quấy rầy hắn nữa.
Trần Trạch nhìn anh đóng cửa lại, có chút mệt mỏi ấn mi tâm.
Buổi tối lúc ngủ hai người vốn quay lưng lại, Tần Vũ ngủ không được, xoay người đặt tay lên eo Trần Trạch, theo cơ bụng của hắn sờ xuống phía dưới.
Trần Trạch cũng không ngủ, bắt lấy tay Tần Vũ, xoay người hỏi: “Làm gì vậy?”
Tần Vũ tiến lại gần hôn anh, rất nhanh cả người đều nằm sấp trên người Trần Trạch, lại ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
Trần Trạch biết ý tứ của Tần Vũ, vỗ vỗ eo anh, “Ngủ sớm đi, ngày mai em còn phải đi học.”
“Em không mệt.” Anh cầm tay Trần Trạch sờ xuống phía dưới mình, “Đã cứng lên rồi.”
Nếu như là bình thường Trần Trạch đã sớm đè Tần Vũ ở dưới thân, nhưng hôm nay thật sự không có dục v0ng. Hắn bất đắc dĩ nhìn Tần Vũ, “Anh mệt, không có sức, bằng không em làm đi?”
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng đã nói xong Trần Trạch cũng sẽ ở dưới, nhưng số lần Trần Trạch thật sự để anh làm còn rất ít, chứ đừng nói là chủ động yêu cầu ở dưới.
Tần Vũ có chút kinh ngạc, sờ sờ phía dưới hắn, đã có dấu hiệu cư0ng cứng, biết người này đang giận mình. Việc này vốn là anh làm không đúng, anh lại có tâm lấy lòng Trần Trạch, vùi đầu vào trong chăn chuẩn bị dùng miệng lấy lòng hắn.
Trần Trạch thở dài, một tay ôm Tần Vũ đè anh lên người mình, “Không cần, bây giờ anh thật sự không có tâm trạng làm việc này.”
“Anh giận?” Tần Vũ trong lòng hơi bực.
Trần Trạch “Ừ” một tiếng.
“Anh cũng biết đây là chuyện trong công việc, có cơ hội này em không thể không đi thử.”
Trần Trạch cười khổ: “Anh không tức giận em phải ra ngoài học tập, điều này có lợi cho em, anh sẽ không ngăn cản em. Anh giận là do sao em không nói sớm hơn.”
“Đã nói là em thật sự quên mà.”
“Chuyện quan trọng như vậy, sao chúng ta có thể có nửa năm không gặp được, thế nào ngay cả nói cho anh biết cũng quên? Nếu hôm nay anh không thấy giấy tờ kia, em định bao lâu mới nói với anh? Hay là chuẩn bị chờ sau khi em đi rồi anh mới biết?” Giọng điệu Trần Trạch rất bình tĩnh, nhưng lúc này Tần Vũ thật sự hy vọng hắn có thể nổi giận với mình.
Tần Vũ hít sâu một hơi, cau mày cúi đầu hôn lên trán Trần Trạch một cái, “Không có, hôm nay em chỉ không biết nên nói với anh như thế nào.”
Trần Trạch ôm eo anh, “Tiểu Vũ, em có phát hiện hai năm nay sau khi chúng ta ở bên nhau, em càng ngày càng không quan tâm đến anh không? Anh biết em vẫn còn nhớ những chuyện trước đây, có lẽ đôi khi em vẫn không chịu tin anh, nhưng anh đã rất cố gắng thay đổi, trong trái tim anh, em quan trọng hơn anh rất nhiều. Nhưng còn em thì sao?”
“Em…” Tần Vũ có chút nghẹn lời, nửa ngày không biết nên nói cái gì, từ trên người Trần Trạch lật xuống nằm ở một bên.
Trần Trạch nhắm mắt lại, “Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.”
– —–oOo——