Ngày hôm sau đến trường, trên mặt còn treo hai quầng thâm, có điều cũng may buổi sáng anh không có tiết dạy, ngồi ở văn phòng sửa lại chương trình giảng dạy của mình, muốn đem phần còn lại của học kỳ này hoàn thành trong vòng một tháng, sau đó công việc lại khẩn cấp hơn.
Mãi cho đến giữa trưa Tần Vũ mới dành thời gian gọi điện thoại cho Trần Trạch, bên kia hình như đang họp, Trần Trạch hạ thấp giọng nói một hồi sau đó thì cúp điện thoại.
Tần Vũ nhìn màn hình đen thui, thở dài.
Mãi cho đến khi Tần Vũ ăn cơm trưa xong từ căn tin đi ra, cuộc gọi của Trần Trạch mới tới.
“Ăn cơm chưa?”
Tần Vũ “rồi” một tiếng, nói: “Đúng rồi, thời gian ra nước ngoài đã quyết định, sau tháng mười.”
“Ừm.” Bên kia yên tĩnh một hồi, anh nghe Trần Trạch tiếp tục nói, “Tối nay phải tăng ca, anh sẽ không về ăn cơm tối. Em nghỉ ngơi sớm đi, không cần đợi anh.”
Cúp điện thoại, Tần Vũ lắc lư đi đến sân thể dục của trường, thời tiết không còn nóng bức, buổi trưa học sinh chơi bóng rổ trên sân cũng nhiều hơn.
Anh ngồi ngẩn người trên ghế bên cạnh, nghĩ có nên nói cho Trần Trạch biết trong đoàn xuất ngoại lần này còn có Lục Hằng hay không. Lần học này là tỉnh an bài, chọn ra mấy giáo viên trường đại học cùng đi.
Nếu trước đây không cãi nhau vì Lục Hằng thì thôi, nhưng bây giờ cố ý nói với Trần Trạch lại sợ anh đa tâm, cảm thấy mình chột dạ, vốn đây chính là sự sắp xếp của cấp trên. Có điều không nói cho hắn biết, hắn tự phát hiện không chừng lại phải suy nghĩ nhiều.
Tần Vũ có chút đau đầu, phiền não đá một cước trên mặt đất, quên đi, thích sao thì vậy. Anh vốn không thích phiền lòng vì những chuyện này, còn không bằng suy nghĩ đề thi cuối kỳ nên ra bài gì.
Lúc tan làm mọi người trong công ty đều đi gần hết, trợ lý Trần Trạch thấy hắn chậm chạp không đi, sau khi mình chào hỏi hắn cũng rời đi.
Hắn lại gác lại bữa tiệc tạm thời hẹn người khác, sau khi chỉnh lý xong tài liệu, mở máy tính chọn một trò chơi giải trí nhẹ nhàng.
Tần Vũ ở nhà nấu cơm tối, sau khi một mình ăn xong thì xem tivi, lại bỏ đồ ăn còn dư lại trước đó vào bình giữ nhiệt chuẩn bị đưa qua cho Trần Trạch.
Lời đêm đó Trần Trạch nói làm anh suy nghĩ cả đêm, quả thật hơn hai năm nay bởi vì đủ loại nguyên nhân anh càng ngày càng không đặt tâm tư trên người Trần Trạch. Không phải anh không yêu hắn, chỉ là nhiều chuyện xảy ra, công việc bận rộn, đôi khi cũng rất phiền.
Mấy ngày nay Trần Trạch mỗi ngày đều tăng ca ở công ty, lúc trở về đều đã chín mười giờ, cơm tối cũng không ăn đúng giờ. Anh nghĩ thái độ trước khi mình đi nên tốt hơn một chút, không muốn hai người mang theo mâu thuẫn chia xa lâu như vậy.
Tần Vũ đi xe tàu điện ngầm tới dưới lầu công ty Trần Trạch, anh nhìn dưới lầu còn sáng đèn, biết người chưa về, trực tiếp đi lên.
Trần Trạch đang chơi trò chơi, nghe Tần Vũ gọi điện thoại nói cho hắn biết sau khi ở trước cửa công ty, vội vàng bấm dừng trò chơi, hỏi anh: “Sao em lại đến đây?”
“Đưa cơm cho anh.” Tần Vũ cười cười.
Trần Trạch mở cửa công ty, dẫn Tần Vũ vào phòng làm việc của mình.
“Chỉ có một mình anh tăng ca?” Tần Vũ có chút kinh ngạc.
Trần Trạch “Ừm” một tiếng, “Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, để bọn họ về trước.”
Hắn cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay Tần Vũ, “Quá xa, lần sau đừng tới. Anh gọi đồ ăn nhanh là được.”
Vừa mới vào cửa Tần Vũ liền cảm thấy không đúng, hiện tại nhìn bàn làm việc sạch sẽ và mặt bàn máy tính của hắn, trong lòng bốc cháy ngọn lửa nhỏ.
“Anh không tăng ca, chỉ là không muốn về nhà?” Anh hỏi thẳng.
Trần Trạch hơi sửng sốt, đáp một tiếng, “Ừm”. Nhìn sắc mặt Tần Vũ lập tức âm trầm lại nói: “Cũng không phải, chỉ là muốn ở đây yên tĩnh một chút.”
Tần Vũ xoay người, nhắm mắt lại nửa ngày mới đè được lửa giận trong lòng xuống.
“Không muốn nhìn thấy em?” Tần Vũ hỏi, âm thanh còn có chút run rẩy.
Trần Trạch ngồi xuống ghế văn phòng, cúi đầu xoa xoa mi tâm, “Không phải.” Hắn cười, “Ở đây tốt hơn là trở về lại cãi nhau.”
Tần Vũ cười lạnh một tiếng, “Tôi từ khi nào vô duyên vô cớ cãi nhau với anh?”
“Không có, là anh nhìn thấy em sẽ nhịn không được nghĩ đến chuyện kia.” Hắn thở dài, “Tiểu Vũ, anh cũng biết mệt.”
Trên đường về nhà hai người đều không nói gì, trong lòng Tần Vũ có chút bối rối, ngay cả lúc trước Trần Trạch cùng những người khác mập mờ cũng không đối xử với anh như vậy.
Bây giờ là bảy hay tám giờ, giao thông trên đường hơi ùn tắc, lái xe rất chậm. Tần Vũ thấy Trần Trạch không kiên nhẫn gõ tay lái, mím môi, “Em có thể xin trường nhường lần này cho người khác.”
Xe phía trước đột nhiên dừng lại, Trần Trạch cũng vội vàng đạp phanh.
“Em nói gì?” Trần Trạch quay đầu nhìn Tần Vũ, hắn có chút bất lực, “Anh không vì chuyện này mà tức giận với em, cơ hội lần này không dễ có, em đừng hờn dỗi.”
Tần Vũ nhìn ra ngoài xe, lúc này anh có chút luống cuống, trong đầu cũng rối loạn không thôi.
“Em không hờn dỗi, trong công việc còn có cơ hội khác.” Tần Vũ xoa xoa mặt, “Lúc trước quên nói cho anh biết đúng là lỗi của em, anh không thích thì em sửa là được.”
“Không cần đâu, đừng ảnh hưởng đến công việc của em.”
Tần Vũ lấy điếu thuốc từ ngăn kéo trước xe: “Hôm đó lúc họp em gặp Lục Hằng, là người lúc trước ở nhà em nửa năm, lần này trong số những người mà trường bọn họ sắp xếp có anh ta, em theo là một nhóm. Em không muốn cãi nhau với anh vì chuyện này, không đáng.”
Trần Trạch trầm mặc một hồi, nắm tay Tần Vũ một chút, “Anh biết rồi, em đừng lo lắng, em chịu nói cho anh biết là được.”
“Nửa năm này anh đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Ừ, anh sẽ tranh thủ thời gian sang bên kia thăm em.” Trần Trạch nói xong, nghe tiếng còi phía sau, lại khởi động xe.
Về đến nhà, Trần Trạch đi vào phòng tắm, Tần Vũ thu dọn đồ đạc trong phòng bếp, đứng ở cửa phòng tắm một hồi rồi đẩy cửa đi vào.
Trần Trạch kinh ngạc nhìn Tần Vũ c0i quần áo xong, trực tiếp đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống.
“Em…” Trần Trạch ngăn cản anh, “Chờ một chút, đừng gấp.”
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn Trần Trạch.
Trần Trạch sờ sờ đầu anh, “Anh không giận, em đứng lên đi.”
Tần Vũ nhắm mắt lại, từ lúc biết Trần Trạch cố ý trốn tránh hắn, trong lòng bắt đầu xuất hiện bối rối trước nay chưa từng có, đến bây giờ còn chưa trấn định lại.
“Anh tắm xong đi ra ngoài chờ em, chúng ta nói chuyện có được không?” Trần Trạch kéo cánh tay Tần Vũ bảo anh đứng lên.
Tần Vũ hoàn toàn bùng nổ, ánh mắt cũng có chút đỏ lên, “Rốt cuộc muốn em thế nào? Tất cả những gì em phải nói đều đã nói với anh, anh vẫn muốn tránh em?”
“Tiểu Vũ.” Trần Trạch có chút bất đắc dĩ nhìn anh.
“Phải, em thừa nhận lúc trước em không nên để chuyện này ở trong lòng, em xem nhẹ cảm giác của anh, là em không đúng. Nhưng anh cứ trốn tránh em như vậy thì sao?” Tần Vũ dừng một hồi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trần Trạch, giọng nói thấp xuống, “Hay là… anh không muốn ở với em nữa?”
Trần Trạch thở dài, xoa xoa trán, nhìn trong mắt Tần Vũ toàn là bối rối thì đau lòng. Lúc trước hắn quả thật chợt lóe lên suy nghĩ chuyện này, lúc này nghe Tần Vũ nói như vậy không khỏi có chút khó chịu.
Tần Vũ rất ít khi yếu thế trước mặt hắn, hắn rất nhanh ôm lấy Tần Vũ, đau lòng hôn vài cái bên tai anh, “Không có, sao lại nghĩ như vậy chứ.”
Tần Vũ hít hít mũi, chậm rãi ôm lưng Trần Trạch, vùi đầu vào vai Trần Trạch, “Em xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa.”