Mấy ngày nay nhìn bên ngoài thì tâm tình của Thịnh Hạ trông cũng không tệ lắm, trên mặt có vẻ tươi cười, đôi mắt không bị sưng lên.
Khi Mẫn Du đến chung cư Thịnh Hạ đã thay váy áo chỉnh chu, đang còn chọn lựa túi xách phối hợp. Trong tay cô đang cầm túi xách mà trước đó vài ngày Nhậm Ngạn Đông vì cômà chơi trò chơi dành được.
“Muốn chọn cái này à?” Mẫn Du hỏi.
Thịnh Hạ gật đầu: “Cái này hợp với màu sắc váy.”
Mẫn Du dựa vào tay vịn trên sô pha, ôm cánh tay: “Chị nghĩ rằng em sẽ đem tất cả đồ vật Nhậm Ngạn Đông tặng mà xử lý hết.”
Thịnh Hạ đang soi gương ngắm váy và túi xách, kết hợp giày đều hoàn hảo. Cô từ trong gương nhìn Mẫn Du: “Vì lý do gì mà bỏ? Tặng cho em thì chính là đồ của em.”
Mẫn Du thở phào nhẹ nhõm: “Em có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi.”
Thịnh Hạ: “Xúc cảnh sinh tình, nhìn vật nhớ người như vậy em sẽ không lâm vào tình cảnh đó. Em cũng tạm thời không muốn yêu mà mấy thứ này đều là mới hết, không nhất thiết phải bỏ phí.”
Cô mở tủ quần áo: “Chị xem, tất cả đồ này là ngày hôm qua Nhậm Ngạn Đông cho thư ký đưa tới.”
Mẫn Du trố mắt nhìn, một váy áo được thiết kế đặc sắc cao cấp: “Nhậm Ngạn Đông dùng phương thức này làm hòa à?”
Thịnh Hạ đóng cửa tủ lại, lắc đầu: “Là quà em chọn khi kết thúc buổi lưu diễn, hiện tại váy mới vừa hoàn thành xong.”
Mẫn Du lo lắng chính là: “Em về sau tham dự bất cứ hoạt động gì nếu mặc váy của Nhậm Ngạn Đông tặng thì cậu ta có thể cho rằng em vẫn còn tình cũ khó quên hay không? Là có ám chỉ với cậu ta ý tứ gì đó?”
Thịnh Hạ tìm khăn lụa cột trên thân túi, ngắm từ trái sang phải.
Mẫn Du vẫn luôn nhìn cô, còn cho rằng cô đang lảng tránh đề tài này. Thịnh Hạ sửa sang lại khăn lụa chỉnh chu mới lên tiếng: “Tam ca sẽ không nghĩ như vậy.”
Cô nói: “anh ấy cũng biết vốn dĩ em không phải bởi vì không yêu mà chia tay.”
Chuẩn bị xong Thịnh Hạ khẽ nhếch cằm , ý bảo Mẫn Du có thể xuất phát.
Khi xuống lầu ánh mắt của Mẫn Du nhìn cái túi kia, trực giác của cô nhận ra từ trạng thái của Thịnh Hạ đang đi chầm chậm phía trước, mặc dù trong lòng Thịnh Hạ đang vỡ nát nhưng không tự sa ngã. Cô đang dần dần tự chữa trị vết thương cho chính mình.
Mẫn Du chợt nhắc về cái túi kia: “Đây là món quà Nhậm Ngạn Đông chơi trò chơi ở hội sở mà thắng được. Cậu ta nói em thích kiểu dáng và màu sắc này, có thua thì cậu ta sẽ uống một chai rượu vang đỏ.”
Thịnh Hạ nhìn chằm chằm cái túi trong một hồi lâu, sau lại nói: “Bọn họ khẳng định sẽ không để anh ấy thua. Bình rượu vang đỏ kia quá quý, bọn họ chắc là đã luyến tiếc không muốn để ảnh một mình thưởng thức rượu.”
Mẫn Du: “……” Bật cười: “Thịnh Hạ, em cũng độc miệng nhỉ.”
Trên đường đi đến hội sở, Thịnh Hạ chỉ ngẫu nhiên nói chuyện với Mẫn Du hai câu, còn lại thời gian đều là cô nhìn chằm chằm bên ngoài xe. Hình ảnh người người ầm ĩ, chen chúc đầu đường, mà trong xe tựa như một thế giới khác.
Khi hai người đến dưới sảnh nhà hàng , các cô vừa gặp xe Chu Minh Khiêm cũng vừa dừng đậu.
Chu Minh Khiêm nhìn gương mặt của Thịnh Hạ, không tồi, không làm thất vọng cái danh hiệu ‘bình hoa đường triều’ này. Trước đó anh còn lo lắng Thịnh Hạ sẽ chịu ảnh hưởng của việc chia tay mà trở nên tiều tụy bất kham, hiện tại minh diễm động lòng ngườ như cũ. Cô vẫn là khổng tước kiêu ngạo mỹ lệ.
Có mấy người trò chuyện bên ngoài đang vào tiệm ăn.
Chu Minh Khiêm cũng không biết hôm nay bữa tiệc sẽ có ai đến, anh chỉ biết được vài người, đến nỗi những người đó mang ai lại đây chơi thì anh cũng không rõ ràng lắm.
Khi cửa phòng đẩy ra,Thịnh Hạ bước chân bỗng dừng lại, bên trong có nhiều người như vậy, cô lại luôn có thể chỉ cần liếc mắt một cái mà nhìn thấy anh.
Nhậm Ngạn Đông vừa nghe tiếng mà ngẩng đầu.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông bốn mắt nhìn nhau.
Anh hôm nay mặc áo sơmi màu đen, đang ở cùng vài người đánh bài, một bộ dáng không chút quá chú tâm. Dáng vẻ anh nhìn qua cũng như bình thường, ánh mắt khá thâm u trầm tĩnh.
Không thể không thừa nhận, mặc dù đã từng ở bên nhau hơn một năm rưỡi nhưng cho đến nay, ánh mắt đó vẫn làm cô động tâm như vậy.
Loại bi ai này không biết đến khi nào mới có thể biến mất hoàn toàn.
Chu Minh Khiêm cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông sẽ đến bữa tiệc như vậy.
Anh thoáng nhạo cười, “Bắc Kinh hôm nay có ngọn gió lớn nào thổi đến vậy?”
Chu Minh Khiêm cùng Nhậm Ngạn Đông là có quen biết, phụ thân anh cùng Nhậm Ngạn Đông có quan hệ hợp tác, Nhậm Ngạn Đông mỗi lần đi Hongkong đều sẽ đến nhà anh ta làm khách.
Nhưng bởi vì anh cùng Nhậm Ngạn Đông không phải giao tình bạn bè thân thiết.
Nhậm Ngạn Đông: “ngọn gió nào thổi thì trong lòng anh tự biết?” Anh vừa nói vừa không chậm trễ ra bài, một ván này mới bắt đầu, anh không muốn đánh tiếp, ý bảo Chu Minh Khiêm, “Cậu đến đây đi.”
Trên bàn bày này chỉ duy nhất quen cùng Nhậm Ngạn Đông chính là Lệ Viêm Trác, anh đây là tìm Lệ Viêm Trác?
Chu Minh Khiêm lấy bài của Nhậm Ngạn Đông qua đánh tiếp.
Anh nanh tin cho Lệ Viêm Trác: 【 cậu làm sao lại đem Nhậm Ngạn Đông đến? 】
Lệ Viêm Trác ngặm điếu thuốc, đánh chữ: 【 anh ta mở miệng hỏi thì tôi còn có thể không nể mặt của anh ta mà từ chối à? 】
Chu Minh Khiêm cười trêu ghẹo: 【 Nhậm Ngạn Đông tung chiêu này khá tàn nhẫn, không cho cậu một đường cơ hội để làm tình địch. 】
Lệ Viêm Trác nhẹ nhàng nhã khói thuốc, tiếp tục đánh chữ, 【 tôi không phải là tình địch của anh ta, tôi chỉ là thân phận người hâm mộ Thịnh Hạ. 】
Chu Minh Khiêm: 【……】
Thu hồi di động, bọn họ tiếp tục đánh bài.
Mọi người đều là hiểu biết Nhậm Ngạn Đông có ý đồ gì, không ai nhìn chằm chằm bên kia xem, nên làm gì thì làm.
Thịnh Hạ ngồi ở bàn ăn bên này làm bộ như đang chơi di động, cũng không bước lại xem bàn đánh bài bên kia.
Nhậm Ngạn Đông đến ngồi xuống bên cạnh gần chỗ cô đang ngồi.
Cách không xa, cũng không quá gần, Thịnh Hạ cảm giác được hơi thở thuộc về anh, hơi thở mát lạnh của anh đã từng có thể chữa khỏi cho cô, hiện tại lại chính là một cây đao hai mặt vừa chữa khỏi đồng thời, cũng khiến cô bị thương.
Trầm mặc vài giây, Thịnh Hạ ngẩng đầu.
Nhậm Ngạn Đông không nhìn cô, mà là đang nhìn túi xách trong tay cô , “Cái túi này cùng váy em đang mặc không hợp lắm.” Cô có rất nhiều túi mà màu sắc đều không khác nhau lắm, chỉ có kiểu dáng không giống nhau, anh không có cách diễn ta mà chì lấy di động, click mở một một tấm hình thuộc nhãn hiệu mà anh đã gửi cho người tổng giám trước đó.
“Cái túi này mới hợp.”
Anh mở hình ảnh phóng đại, hướng điện thoại sang trước mặt cô.
Thịnh Hạ đáp bằng một cái liếc mắt vào hình ảnh, liền trong đầu tự phối hợp lại thì quả thật càng thích hợp.
Cô luôn luôn tin cậy vào ánh mắt đánh giá của anh ,
Cô hơi gật đầu, thành ý nói: “Cảm ơn.”
Nhậm Ngạn Đông cất di động vào túi, anh hôm nay đến đây không phải đơn giản cùng cô nói chuyện váy túi.
“Đi ra ngoài cùng anh hay ở đây nói chuyện?” Anh trưng cầu ý kiến của cô.
Thịnh Hạ biết hôm nay anh đến chính là muốn cùng cô nói chuyện nên cô không hề muốn đi nhưng nghĩ lại anh cũng sẽ không ngại mà tại chỗ này cùng cô trò chuyện.
Chuyện tình cảm cá nhân nên cô không muốn làm trò trước mặt những người khác.
Mẫn Du vẫn luôn ngồi cách chỗ bọn họ không xa, nhưng không nói nhiều mà cô duỗi tay sang, “Chị giúp em giữ túi xách.”
Thịnh Hạ: “Không cần.” Thời điểm cô cảm thấy ngại ngùng bức rức thì cầm túi trong tay còn có thể giúp cô cảm thấy không quá trống trải mà có cái bám víu.
Nhậm Ngạn Đông đến khu vực treo áo khoát mà cầm theo cùng với một cái túi xách.
Thịnh Hạ đi trước ra ngoài tìm một chỗ an tĩnh, không có người qua lại. Cô đem túi đeo vào khủy tay, đôi tay cắm vào túi áo khoát, thoạt nhìn tùy ý tự nhiên.
Nhưng thật ra tim đã sớm đập dồn dập đến rối loạn.
Cô đội khi cũng không hiểu vì sao đã bên nhau lâu như vậy lại có thể giữ nguyên cảm giác hồi hộp động tâm như thuở ban đầu?
Chuyện này thật kỳ diệu, cũng thật không thể tưởng tượng được.
Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn ngắm nhìn cô, so với lần gặp mặt trước thì cô lại gầy đi không ít.
Anh vốn dĩ có không ít lời muốn nói, nhưng đột nhiên không biết muốn mở miệng như thế nào.
“Cái túi này cho em.” Anh đưa túi đang trong tay anh cho cô.
Thịnh Hạ vừa rồi vẫn luôn nhìn chỗ khác, lúc này mới hướng mắt nhìn chiếc túi xách bên trong là giấy Tuyên Thành, mặt trên còn dính băng dán giấy, cô hậu tri hậu giác, “Nhậm Ngạn Đông, anh là có ý gì?”
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô: “Vốn dĩ bức tranh chữa này chính là viết cho em. Câu thư pháp ‘Không quên sơ tâm phương đến trước sau’, với anh mà nói không có ý nghĩa gì cụ thể, chỉ là anh cảm thấy ý nghĩa câu này thích hợp với bản thân lúc đó nên đã viết thành một bức. Việc anh đặt ở cửa hàng của lão Vạn cũng không phải lưu trữ để hoài niệm nhớ nhung chi.”
Nếu đổi lại là trước kia Thịnh Hạ sẽ tin mỗi câu nói của anh nhưng hiện tại đáng buồn chính là dù trong lời anh nói có là sự thật thì cô cũng không có cách nào tin được. Đó là tâm lý đa nghi sau khi bị anh nói dối.
Cô chia tay anh cũng là vì như thế.
Về sau cô sợ chính mình sẽ hoài nghi anh, sẽ làm đoạn tình cảm này trở nên hoàn toàn thay đổi.
Cô nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Không phải dùng để hoài niệm mà sao đã là bức tranh cũ ba năm rồi lão Vạn vẫn khẩn trương đến vậy? Anh cũng đã rất khẩn trương? Vội vàng viết cho em?”
Nhậm Ngạn Đông: “Lúc trước bức phúc tự này vẫn luôn được cất ở biệt thự, ngày đó anh đang soạn sách ôn thi cho em mà tình cờ tìm được nó. Anh không nghĩ nó còn thích hợp để ở biệt thự khi em và anh đang bên nhau, liền đem bức phúc tự sang cho lão Vạn, nào biết ngày hôm sau em đi sang cửa hàng tranh chữ.
Ở chỗ lão Vạn thì nó chính là một bức tự, chẳng qua bởi vì trước một ngày anh đã nói những lời này đó mà làm lão Vạn khẩn trương theo bản năng.
Thịnh Hạ, đều là vì em mà có thể làm cho anh lần đầu biết hoảng sợ, cũng là lần đầu lão Vạn bị cảm giác khẩn trương che dấu.”
Anh sợ cô không tin, “Em có thể gặp mặt hỏi thăm Lệ Viêm Trác, ngày đó anh đã về muộn so với giờ hẹn với anh ta, đó cũng là lần đầu anh để cho người khác phải chờ tại chính văn phòng của mình.”
Thịnh Hạ tinh tế nhớ lại ngày đó khi cô đến cửa hàng tranh chữ thì lão Vạn có vẻ rất sửng sốt, sau đó như vậy cũng sảng khoái mà tự tiếp đãi cô.
“Chúng ta phải chăng khả năng tồn tại nhiều vấn đề, do anh nói dối hết lần nay đến lần khác.”
Thịnh Hạ hoàn hồn, cũng không nói tiếp.
Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: “Có thể từ từ để anh giải quyết từng cái một?”
Thịnh Hạ và anh nhìn nhau, “Giữa chúng ta tồn tại khoảng cách chính là quan niệm khác biệt về tình yêu và hôn nhân, có nói cũng giải quyết không được.”
Nhậm Ngạn Đông: “Không thử sao biết giải quyết không được?”
Thịnh Hạ ban đầu không muốn nói ra bởi vì lúc trước cô đã từng đề cậop đến nhưng anh cũng không có phản ứng gì. Hiện tại nói hay không nói cũng không khác biệt, nhưng nếu bây giờ không nói thì anh sẽ không ngừng tìm gặp cô.
Cô nói thẳng, “Em và anh không có chung đề tài nói chuyện.”
Nhậm Ngạn Đông: “em cho một ví dụ đi.”
Thịnh Hạ: “………………”
Xem vẻ mặt của anh là không phải nói giỡn, cũng không phải lừa gạt.
Cô tự bản thân điều chỉnh tâm tình bình tĩnh ôn hòa, “Có lần ăn cơm, chúng ta ngồi cách vách một đôi tình nhân, bọn họ vẫn luôn nói chuyện không ngừng, em đã từng nói với anh, anh không quên chứ?”
Nhậm Ngạn Đông nhớ rõ, “Sau đó?”
Thịnh Hạ: “Người ta ăn một bữa cơm đều có thể nói hết nửa ngày, em cùng anh tổng cộng nói không đến mười câu.”
Nhậm Ngạn Đông: “Em biết em vì sao có thời gian đi chú ý người khác không?”
Thịnh Hạ nhìn anh, không lên tiếng, cũng nhất thời không thể nghĩ ra được anh muốn nói gì tiếp theo.
Nhậm Ngạn Đông: “Bởi vì em ăn cái gì đều là anh đút cho em, anh vừa ăn, vừa phải suy nghĩ tính toán lượng calorie cho em sao hợp lý.”
Thịnh Hạ hơi há mồm, bỗng nhất thời không thể nào phản bác.
“Đến nỗi anh còn nhớ em đã từng nói Kỷ Tiện Bắc cùng Hạ Mộc có thể vừa ăn kem vừa trò chuyện cả một đêm. Nhưng anh lúc ấy cũng nghĩ vì sao bọn họ mất thời gian nói chuyện lâu như vậy, sau đó anh cũng không nghĩ ra được đáp án.”
Nhậm Ngạn Đông nói thẳng, “Nếu là anh, anh sẽ không lãng phí thời gian nói nhiều như vậy, còn không bằng anh dành thời gian kia nghiên cứu tạp chí, chọn lựa nhưng mẫu kiểu thiết kế quần áo và túi hợp mốt nhất.”
Trên xe anh có chưa nhiều tạp chí thời trang, cũng không chỉ vì Thịnh Hạ mà chuẩn bị, cô chỉ ngẫu nhiên mới ngồi xe anh, mục đích cuối cùng là cho anh xem.
Cô đối với ăn uống đều không có hứng thú, nhưng rất thích mua đồ đẹp.
Anh cho cô mua váy áo và túi xách phiên bản giới hạn cao cấp ngoại trừ lý do vì cô yêu thích mà còn vì bảo đảm cho khi cô tham dự các hoạt động tuyên truyền sẽ không ai có thể vượt qua được lễ phục, phụ kiện cô mặc trên người, không để cô có cơ hội hâm mộ trang phục của người khác.
Đến hiện tại anh không có gu thẩm mỹ chọn lựa túi xách nhưng vẫn kiên nhẫn nghiên cứu loại túi nào cùng với kiểu dánh quần áo nào mới có thể đạt hiệu quả thị giác tốt nhất.
Nhậm Ngạn Đông: “Bởi vì em là nhân vật của công chúng, sẽ có nhiều máy ảnh quay chụp em. Mỗi lần em tham dự hoạt động, anh đối với việc phối hợp trang phục trước nay đều rất cẩn thận, sợ em mặc có sai sót gì sẽ bị người ta nghị luận.”
Dừng một chút, anh thấp giọng nói: “Ngoài chuyện không cùng đề tài? Có còn cần thiết nữa không?”
Thịnh Hạ không nhìn anh, sườn mặt hướng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhậm Ngạn Đông từ trong túi áo khoát lấy ra điếu thuốc cùng bật lửa, “Trở về anh sẽ nghĩ lại, anh còn làm không đúng chuyện gì.”
Anh ngậm điếu thuốc hút, cằm khẽ nhếch, ý bảo cô: “Vào đi thôi, anh hút thuốc một chút.”
Thịnh Hạ khép vạt áo khoát hai bên, bước chân ưu nhã rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: (mình rất thích tác giả này nên cũng muốn edit cả lời nói của tác giả ^_^)
Tôi vẫn luôn cảm thấy, khi bỏ qua các điểm bất đồng thường tồn tại trong các câu truyện thì tác giả cùng người đọc đều phải có ít nhất một điểm chung nào đó mà người đọc một khi nguyện ý xem tác phẩm của người viết ra thì tất nhiên là bên trong có một điểm khiến cho bạn đọc đồng cảm ( có thể là một tình tiết nhỏ bên trong, một quan điểm, hoặc là tính cách nam/ nữ chính).
Còn về nội dung, cơ bản là cộng đồng người đọc bên ngoài có thể nên bao dung một chút với tác phẩm của tác giả, nói chung toàn bộ nội dung đều là ý tưởng của một mình tôi, đừng nói đến xưa nay tác giả và người đọc không quen biết,thì cho dù là người thân cận nhất với tác giả cũng không phải nhất nhất đồng cảm với ý tưởng viết truyện của tôi.
Cho nên bản thân tôi làm tác giả đều là đặc biệt cảm kích với mỗi một thái độ nghiêm túc xem truyện, tôi chẳng ngại nếu bạn và tôi có quan điểm bất đồng. như vậy tôi mới có thể va chạm mà có linh cảm viết khác nhau.
Cảm tạ rất nhiều, nói về truyện này.
Ngay từ đầu nó không hề dựa theo cách dàn văn của tiểu thuyết cho nên truyện sẽ có khả năng phát triển không dựa theo kịch bản xuất hiện nam phụ, điên cuồng vả mặt nam chính hoặc thêm vài tình tiết linh tinh.
Nếu viết thành nam phụ xứng đáng theo đuổi nữ chính, làm nam chính ghen, sau đó nam chính mới tự bản thân phát hiện yêu người nữ chính thì tôi tự cảm thấy không hề thú vị.
Lúc trước có không ít bạn đọc nữ nanh tin cho tôi hỏi có viết tiếp về truyện tình của Nhậm Ngạn Đông. Tôi trả lời là không viết, bởi vì lúc đó tôi không có linh cảm, không tìm thấy được ý tưởng để viết riêng cho anh, viết vội vàng thì có thể sẽ hủy đi hình tượng của anh.
Lần này sở dĩ tôi viết là bởi vì tôi muốn sáng tác về anh theo một phong cách đơn giản tự thuật, không loanh quanh lòng vòng, chỉ là tôi thích ý tưởng đó thì nhanh chóng viết liền.
Nếu chỉ dựa theo cách viết kịch bản thông thường thì lúc trước tôi sẽ không viết nội dung truyện như thế này.
Nam nữ chính có tồn tại vấn đề về tình cảm tựa như mối quan hệ nam nữ, giữa những người dù rất yêu nhau cũng sẽ đồng cảnh ngộ, nếu muốn giải quyết vấn đề thì không phải vì ngược ai mà viết.
Trong phần giữa cuốn tuyện, tính cách nam chính vẫn được giữ như vậy, tôi trước nay không muốn thay đổi tính cách của anh để trở nên nhiệt tình nói lời âu yếm hết lần nay đến lần khác. Anh vẫn là anh, bản thân không thành vấn đề, anh vì đoạn tình cảm này mà trả giá cũng không ít, chỉ là có vấn đề ở cách anh biểu đạt tình cảm, chính anh cũng ý thức được anh và Thịnh Hạ tồn tại tri thức bất đồng, nhưng chỉ cần cố gắng giải quyết là được.
Mặc kệ là Nhậm Ngạn Đông hay là Thịnh Hạ, đều là hoàn hảo đối với tôi. Cho nên tôi cho bọn họ một thử thách về chuyện trong quá khứ có máu có thịt, mà không phải viết đơn thuần ngọt sủng.
Lúc trước tôi cũng từng đề cập trong các truyện là đừng chỉ xem truyện sủng ngọt, mà chua ngọt đắng cay đều nên có đan xen.
Truyện này không phải ngọt văn, cũng không phải ngược hoặc đau buồn gì.
Trong một chương trước tôi từng viết rất rõ ràng là nam chính sẽ bị đá, nhưng không quá lâu, tự bản thân sẽ có cách quay trở lại.
Cuối cùng là lão tam cùng Thịnh Hạ kết hôn, chương cuối cùng là có giấy hôn thú.
Cảm ơn các bạn đọc nữ trung thành đã khuyếnkhích tôi viết truyện này.