Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương - Chương 32: Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương


Chương 32: Chương 32


Sơ Trường Dụ không biết mình đang khóc.

Khuôn mặt y tê dại lạnh lẽo, không cảm nhận được sự tồn tại của nước mắt.
Nhưng y biết Cảnh Mục đang khóc.
Tên nhóc đó ôm chặt y vào lòng, vùi đầu vào hõm vai.

Bờ vai trở nên ấm nóng, nước mắt thấm đẫm áo ngoài của y.
Tên nhóc đó vẫn ôm y khóc nức nở, càng khóc càng lớn, mãi đến khi không khóc được nữa.
Cảnh Mục khóc, liên tục gọi y, nói xin lỗi y.

Sơ Trường Dụ vốn thấy tắc nghẽn và tuyệt vọng trong lòng, nhưng khi tên nhóc này làm ầm lên, y lại thấy nhàm chán.
Y thầm nghĩ, có gì mà phải khóc chứ? Kiếp trước ta giết rất nhiều người tốt, cũng chưa từng khóc như ngươi, đúng thật là tên nhóc này còn quá nhỏ, được mình che chở quá tốt, chưa từng trải mưa gió.
“Đứng dậy.” Sơ Trường Dụ nghe tiếng nức nở nghẹn ngào kéo dài thật lâu của hắn, không khỏi có chút buồn bực.

Y đẩy Cảnh Mục, nói.
Cảnh Mục không nhúc nhích.
“Đứng dậy.” Sơ Trường Dụ nhắc lại “Ngươi đè ta rồi.”
Cảnh Mục cúi đầu, cụp mắt đứng dậy, đứng sang một bên.

Trong phòng giam ánh sáng mờ mịt, Sơ Trường Dụ nhìn không rõ biểu cảm của hắn.
Nhìn không rõ cũng không sao, ngẫm lại chắc cũng không tốt lắm.
“Về đi.” Sơ Trường Dụ nói “Nếu biết sai thì tiếp theo nên làm gì chắc cũng biết rồi.”
Cảnh Mục ủ rũ ậm ừ, sau đó nói “Nhưng, ta vẫn không thể để Thiếu phó rời khỏi.”
Cơn giận của Sơ Trường Dụ vừa lắng xuống một chút lại nổi lên.

Y nghiến răng nói “Về đi.”

“Chuyện của Phàn Du An, ta sẽ xử lý tốt.” hắn nói tiếp.
Sơ Trường Dụ cười lạnh “Ngươi xử lý cái gì? Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, chỉ có thể trách Phàn tri phủ quá xui xẻo, hai kiếp đều gặp phải ta.”
“Không trách Thiếu phó.” Cảnh Mục nói.
Sơ Trường Dụ lười so đo chuyện này với hắn, nói “Cút đi.”
Ngày hôm sau, khi Cảnh Mục đến thì trời đã khuya, Sơ Trường Dụ cũng đã ngủ.
Sơ Trường Dụ đang ngủ chập chờn, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động liền bị đánh thức.

Vừa đứng dậy thì thấy Cảnh Mục cẩn thận nhỏ tiếng đi vào.

Thấy y ngồi dậy, Cảnh Mục xấu hổ dừng lại.
“…!làm Thiếu phó tỉnh rồi.” hắn thì thào.
“Chuyện gì?” Sơ Trường Dụ cầm áo khoác trên đầu giường mặc vào, cau mày hỏi.
Cảnh Mục cụp mắt xuống, nói “Chuyện của Phàn Du An, ta xử lý xong rồi, tuy Phàn tri phủ bị cách chức, nhưng…”
Sơ Trường Dụ bị đánh thức, bực bội nói.

Nghe hắn nói chuyện này, trái tim vốn đang treo lơ lửng cũng buông xuống, kế đó lửa giận dâng lên.

Y cau mày nói “Cho nên phải đến vào giờ này, không thể chờ đến ngày mai?”
Cảnh Mục xấu hổ ngừng nói, có chút không biết phải làm sao.
Lúc này, Sơ Trường Dụ mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn.

Hắn đang mặc quan phục chỉnh tề rườm rà, trên người vẫn còn nồng nặc mùi rượu.

Sắc mặt hắn có chút hốc hác, giọng nói hơi khàn, hình như đang rất vội, có lẽ vừa mới hoàn thành công việc.
Nhìn như vậy, Sơ Trường Dụ thấy mình nổi cáu thật vô lý.

Y lấy lại bình tĩnh, đang định nói chuyện, thì thấy Cảnh Mục áy náy, nói “Là Cảnh Mục đường đột quấy rầy giấc ngủ của Thiếu phó.”

Vừa nói vừa muốn quay người bỏ chạy.
“Đứng lại.” Sơ Trường Dụ nói.
Cảnh Mục vội vàng đứng im, xoay người lại.
“Vừa nãy nói đến chuyện gì?” Sơ Trường Dụ xoa xoa lông mày, ngồi ở mép giường hỏi.
“Phàn tri phủ và Phàn Du An còn sống.” Cảnh Mục nói “Nhưng bọn họ đều bị cách chức, đày tới phương Bắc.”
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ nhếch một bên môi, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, nói “Ngươi quả là biết sửa sai.”
Cảnh Mục trầm giọng nói “Thiếu phó, vì người, ta tha cho Phàn Du An một lần.

Nhưng ngày sau, nếu gã gây chuyện bất lợi với người, ta nhất định chém gã thành trăm mảnh, tuyệt đối không dung thứ.”
“Vậy khi nào ngươi thả ta ra ngoài?” Sơ Trường Dụ lạnh giọng hỏi, lười nói chuyện Phàn Du An với hắn “Nếu ngươi có thể phân biệt đúng sai, thì cũng nên biết án này xử sai.”
“Xin lỗi, Thiếu phó.” Cảnh Mục nói “Bây giờ không phải lúc.”
Sơ Trường Dụ tức giận đến mức muốn đánh hắn lần nữa.

Y trầm giọng cảnh cáo “Cảnh Mục.”
Cảnh Mục tiếp tục nói “Chờ phụ hoàng quyết định quan viên trị thủy, ta nhất định sẽ trả tự do cho Thiếu phó…!việc trị thủy ở phía Nam, ít nhất cũng phải cần ba đến năm năm, ta…!thật sự không nỡ.”
Sơ Trường Dụ cười lạnh “Ngươi chỉ vì tâm tư bậy bạ của mình mà muốn nhốt ta ở bên cạnh?”
“…!Thiếu phó.”
“Lần này ngươi dùng mưu kế của Tiền Nhữ Bân và Đại hoàng tử, lần sau sẽ làm thế nào để nhốt ta?” Sơ Trường Dụ nói “Lần sau, có phải muốn tự mình bịa ra một tội danh cho ta?”
“Thiếu phó……”
Sơ Trường Dụ nói “Cảnh Mục, ngươi nhốt không được ta, trừ phi giết ta.”
“Thiếu phó.” Cảnh Mục ngắt lời y, nhìn thẳng vào mắt y.

Sơ Trường Dụ thấy trong mắt Cảnh Mục đầy cảm xúc, suýt chút biến thành màu đỏ tươi “Đừng ép ta.” hắn nói.
Sơ Trường Dụ không chút lưu tình, lạnh lùng nói “Cảnh Mục, ngươi nhìn cho rõ, là ai đang ép ai.”
Cảnh Mục không nói nữa.

Một lúc sau, hắn nhỏ giọng nói “Vậy…!chuyện Thiếu phó khi nào rời khỏi đây, chúng ta sẽ bàn sau.”
“Ngươi……”
Cảnh Mục nói xong liền đóng cửa ra ngoài, chỉ để lại Sơ Trường Dụ ngồi ở bên giường.
Y nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, một lúc sau mới nặng nề thở dài, quay đầu nhìn ngọn trúc xào xạc ngoài cửa sổ.
Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sau bữa tối, Cảnh Mục đều đến sớm thăm Sơ Trường Dụ.

Sau lần chia tay không vui hôm đó, Sơ Trường Dụ cố ý đối xử lạnh lùng với hắn, không hề để ý đến hắn, chỉ cúi đầu xem sách, coi như không có người này.
Cũng may Cảnh Mục không làm chuyện khốn nạn cưỡng hôn y lần nữa.

Sơ Trường Dụ cúi đầu xem sách, hắn ngồi bên cạnh nhìn Sơ Trường Dụ, mặc kệ y có nghe hay không, hắn kể với y ngày hôm nay gặp ai, xử lý những chuyện gì.
Thỉnh thoảng, khi Sơ Trường Dụ động đậy hay lật trang sách, hắn nghĩ Sơ Trường Dụ muốn nói chuyện với mình, nên lập tức im lặng.

Thấy Sơ Trường Dụ không có ý định nói, hắn mới nói tiếp.
Tuy hắn nói chuyện với không khí, dù Sơ Trường Dụ có điếc thì vẫn có thể nghe được sự ấm áp và tình cảm trong từng câu nói của Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ không giỏi chống cự chuyện này, đặc biệt nếu đối phương là Cảnh Mục.

Mỗi ngày y có vẻ như cúi đầu tập trung vào việc của mình, nhưng trên thực tế, y nghe hết những gì Cảnh Mục nói.
Thiếu niên này…!thật sự khác với người mà y biết ở kiếp trước.
Y không biết là do kiếp trước mài giũa hay là bản thân vẫn luôn không phát hiện ra.

Bản lĩnh lăn lộn trên quan trường của thằng nhóc này không thua gì mình, hành sự đôi khi còn ổn thỏa hơn cả mình.
Mỗi ngày, hắn giống như đang báo cáo công việc, chậm rãi nói chuyện với Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ không biết mình đang tranh cao thấp với ai, hay đang nổi giận với ai.

Nói tóm lại, tuy y nhớ từng lời của Cảnh Mục, nhưng ngoài mặt vẫn coi hắn như không khí, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Cứ như vậy, thời tiết ấm dần, lá trúc ngoài cửa sổ ngày càng rậm rạp, mỗi ngày Sơ Trường Dụ vẫn không để ý Cảnh Mục.

Còn quyển sách trên tay, có hôm đọc xong, hôm sau Cảnh Mục lại đưa cho y quyển mới.
Tháng Năm, sông Hoàng Hà ở phía Nam đang đến gần mùa lũ lụt.
Hôm nay, Cảnh Mục đang nói nửa chừng thì Sơ Trường Dụ bất ngờ lên tiếng.
“Hoàng thượng đã định người xuống phía Nam trị thủy chưa?” y cúi đầu xem sách hỏi.

Cảnh Mục đã lâu không nghe Sơ Trường Dụ nói chuyện với mình.

Y vừa lên tiếng, Cảnh Mục ngẩn người ra như thể xuất hiện ảo giác, suy nghĩ trong đầu nhất thời hỗn loạn.
“Sao?” Sơ Trường Dụ cau mày.
“Vẫn…! vẫn chưa.” Cảnh Mục vừa mừng vừa lo lắp bắp nói “Chẳng qua trước đó Thiếu phó sắp xếp Quản Lương Trì cũng rất ổn, ta nghĩ lần này…”
“Quản Lương Trì còn hai năm nữa mới có thể đỗ Tiến Sĩ.” Sơ Trường Dụ nói.
“Ồ…!ồ, đúng, đúng.” Cảnh Mục bất ngờ phản ứng lại, vội nói tiếp “Còn hai năm nữa…” không nói thêm gì nữa.
“Năm nay lũ lụt đặc biệt nghiêm trọng, ta vẫn còn nhớ.” Sơ Trường Dụ nhàn nhạt nói tiếp “Thêm vào đó là trận hạn hán nghiêm trọng ở Sơn Đông.

Cảnh Mục, đừng lấy kế sinh nhai của người dân làm trò đùa.”
“Kiếp trước vẫn chịu đựng được mà.” Cảnh Mục cãi lại “Sẽ có người làm thôi.”
“Kiếp trước phía Nam chết bao nhiêu người?” Sơ Trường Dụ nhướng mắt hỏi “Cảnh Mục, ngay cả Công bộ Thị Lang được phái đi trị thủy cũng chết.”
Cảnh Mục không hề thỏa hiệp “Vậy ta càng không thể để người đi.”
“Chỉ mình ta có thể đi.” Sơ Trường Dụ nói “Lũ lụt năm nay, chỉ có ta mới có thể xử lý được.”
Cảnh Mục cụp mắt không nói gì.
Sơ Trường Dụ cười lạnh “Ta có nói với ngươi thế nào, ngươi cũng sẽ không đổi ý, phải không, Cảnh Mục?”
“Người không thể đi trị thủy.” Cảnh Mục lặp lại.
“Cảnh Mục.” Sơ Trường Dụ ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt đó có chút sắc bén, Cảnh Mục vừa đối diện với ánh mắt của y, trong lòng như có kim nhọn đâm vào “Kiếp trước ta chỉ thấy ngươi vô dụng, không ngờ bây giờ ngươi thật có thiên phú gây họa cho thiên hạ, không hổ là đệ tử của Sơ Trường Dụ ta.”
“Thiếu phó, ta…” ta có thể giải quyết chuyện này cho người.
“Đừng tới nữa.” Sơ Trường Dụ cụp mắt đọc sách “Ngươi có thể nhốt ta cả đời, hoặc giết luôn ta tại đây.

Tóm lại, ta không muốn thấy ngươi nữa.”
Cảnh Mục đứng đó nhìn y.
“Vừa thấy ngươi, ta lại đau lòng.” Sơ Trường Dụ chậm rãi nói, ánh mắt đặt lên trang sách “Ta cho rằng kiếp trước tuy làm nhiều chuyện trái ý trời, nhưng dù sao ta cũng làm được một việc tốt, chính là hết lòng dạy dỗ ngươi.

Nhưng nhìn ngươi bây giờ, ta cảm thấy mục đích tốt của ta đã làm ra chuyện xấu.”
Y ngẩng đầu nhìn Cảnh Mục “Ta không muốn thấy ngươi nữa.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN