Tô Cách âm thầm nghĩ, nếu như phải hôn một bạn diễn nữ thì chẳng thiệt thòi gì, nhưng lần đầu tiên của cậu lại bị dâng hiến cho một tên con trai khác, mặc dù tên kia đúng là cực phẩm!
“Tô Cách! Đạo diễn gọi cậu!” Trợ lý cao giọng thông báo.
“A, vâng!” Cậu buông kịch bản, đi ra chỗ đạo diễn.
Một chàng trai cao lớn đứng trước mặt đạo diễn tự lúc nào, Tô Cách đến gần, liền ngửi được mùi nước hoa nam thơm thoang thoảng, hơi na ná hương vị sau cơn mưa, khiến người xung quanh cảm thấy rất khoan kho4i.
Đạo diễn nhìn thấy Tô Cách, lập tức cười tủm tỉm vẫy tay: “Tiểu Cách, mau lại đây!”
Cậu tiến đến đứng cạnh Trần Mục Dương, còn cố ý đứng cách anh một khoảng.
“Tiểu Cách à, đứng xa Mục Dương vậy? Cần gì phải ngại ngùng chứ?” Đạo diễn đọc ra tâm tư của Tô Cách, cười trêu chọc.
Bấy giờ, Trần Mục Dương quay sang quan sát cậu, đôi mắt đen cười như không cười, gương mặt góc cạnh tuấn tú mang theo vài phần lạnh lùng.
Đúng thế! Cậu làm gì có tư cách ngại ngùng, mất tự nhiên chứ! Người như Trần Mục Dương mà lại cùng cậu đóng phim đồng tính, còn diễn cảnh hôn, chưa kể phải đóng vô số cảnh xấu hổ khác, người ta không thấy tởm thì thôi…
Tô Cách tự động viên bản thân rồi cẩn thận dịch sát vào Trần Mục Dương. Nhưng không ngờ cậu di chuyển hơi quá đà, cánh tay cứ thế chạm vào tay anh, vô tình tiếp xúc da thịt.
Tô Cách thấy mình hơi quá đà, liền đưa tay ra sờ sờ ót, cười hối lỗi: “Xin lỗi anh…”
Còn Trần Mục Dương thì hừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Ngốc.”
“Mục Dương, Tiểu Cách à, lát nữa hai người sẽ cùng diễn cảnh hôn. Tôi biết đây là lần đầu tiên hai cậu đóng cảnh này, sẽ có chút không quen, nhưng xét những phân cảnh trước, tôi cảm thấy không tồi đâu. Bây giờ hãy điều chỉnh cảm xúc để lát nữa có được tình cảm chân thực nhất nhé! Cảnh này quan trọng nhất trong cả bộ phim đấy!” Đạo diễn vừa nhắc nhở vừa hắc hắc cười.
Nói rồi, y mở cửa đi khỏi.
Trần Mục Dương xoay người ngồi lên ghế, hai tay đan trước nguc, đôi mắt lộ vẻ trêu chọc, một bộ chuyện thường ở phường nhìn Tô Cách.
Tô Cách cắn cắn môi, nhẫn nhịn đi qua ngồi cạnh anh.
Cậu vừa mới ngồi xuống thì liền cảm thấy có vài ánh mắt bắn thẳng về phía này. Tô Cách hơi nhìn qua, mấy cô gái bên đó đang ghé vào nhau, vẻ mặt phức tạp thì thầm gì đó.
Tô Cách là sinh viên năm nhất khoa diễn xuất, từ nhỏ cậu học không tốt, mẹ cậu vì muốn con trai có tí chữ nên nghĩ đủ điều cho cậu bằng bạn bằng bè.
Lúc đầu Tô Cách học mỹ thuật, thực ra cậu với bộ môn này hứng thú không thừa mà cũng không quá ghét. Học mãi cũng thành quen, ngay cả thầy giáo cũng khen tranh cậu vẽ rất có hồn, chỉ cần bồi dưỡng tốt nói không chừng tương lai sẽ thành danh.
Nhưng sau đó xảy ra mấy chuyện không hay ho cho lắm, nhà Tô Cách rốt cuộc không gánh nổi tài chính cho cậu học tiếp. Mà thành tích học tập văn hoá của Tô Cách lại nát bét, nghĩ tới nghĩ lui, người ta nói nghệ thuật chuyển nghệ thuật là đơn giản nhất, cho nên cậu dứt khoát chọn diễn xuất.
Lúc ấy kỳ thi tuyển sinh đã qua không biết bao lâu, Tô Cách phải cùng mấy sinh viên học lại học đuổi nửa tháng rồi mới được tham gia buổi diễn tuyển trong truyền thuyết.
Không ngờ có trường lại nhận cậu, cho nên Tô Cách cứ thế trở thành sinh viên của trường nghệ thuật Z.
Đối với lựa chọn của con trai, bà Tô vẫn tỏ vẻ lo lắng.
Tô Cách cho tới nay đều là đâm đầu vào học vẽ, trên cơ bản rất ít khi đến trường học văn hoá, vì vậy cậu vô cùng ít bạn bè, lại càng không có bạn thân, bạn tốt. Cho nên mỗ Tô Cách trên phương diện tình cảm, nhìn người rất nghèo nàn.
Hiện tại cậu đi học diễn xuất, phải biết giới giải trí chính là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, bà rất lo lắng không biết con mình có thể thích ứng được với môi trường bát nháo như thế không.
Nhưng đương sự thì vô tư lắm: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Con có thể tự dựa sức mình thi đỗ cũng có nghĩa là con có thiên phú. Huống hồ con chỉ đóng phim thôi, có làm gì linh tinh đâu ạ?”
Tô Cách đã nói đến thế thì bà Tô không thể ý kiến thêm, đành phải thở dài: “Ừ, con cứ làm như con muốn đi.”
Vi thế Tô Cách thuận lợi đến trường nghệ thuật Z ghi danh, mãi về sau cậu mới nhận ra, cả sinh viên nam lẫn nữ đều rất chú trọng bề ngoài. Tô Cách thấy con gái thì trang điểm, ăn vận thời trang rất bình thường, nhưng khi đến khí túc xá, tận mắt chứng kiến một người bạn cùng phòng đang ngồi trước gương dặm dặm phấn thì Tô Cách cảm thấy tam quan về nhân sinh của mình hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng cậu hiểu chuyện gì nên nói và không nên nói. Nói tóm lại, Tô Cách cùng mấy bạn cùng phòng có mấy quan hệ khá ổn. Mọi người thấy cậu một bộ thanh tú đơn thuần, nếp sống không quá xa xỉ, hẳn là gia đình không có bối cảnh đặc biệt, là một con người bình thường không có sức uy hiếp nên bọn họ lười dùng tâm cơ với Tô Cách.
Những sinh viên khoa diễn xuất đều rất bận rộn, ngoại trừ đi học thì còn làm thêm. Có người đi làm người mẫu tự do, một số khác còn được tuyển vào các công ty giải trí, được ra mắt hoặc chí ít đi đóng vai quần chúng trong một bộ phim nào đó. Đương nhiên, sẽ có một vài đối tượng có năng lực chen được chân vai phụ số ba hay bốn gì đấy rồi nổi tiếng. Đương nhiên nhân vật như này chiếm số ít, lớp Tô Cách cũng chỉ được có một, hai người.
Người ta nói thế nào cũng nổi tiếng ở mức nhất định, trên cơ bản rất khó gặp mặt trên lớp, mà đã như vậy thì rất ít khi xã giao với các bạn.
Tô Cách hẳn là người hiếm hoi phơi mặt cà ngày ở trường, khác hẳn với các bạn học năng nổ, sôi nổi hoạt động.
Không phải Tô Cách không nghĩ đến ra ngoài kiếm việc, nhưng ngoại hình cậu quá bình thường, kỹ thuật diễn xuất cà lơ phất phơ chưa đâu vào đâu, hát hò nhảy nhót tầm phơ tầm phào, thật sự là không thể tìm thấy công việc thích hợp!
Cho nên mỗi lúc nhàn rỗi, cậu thường bám rễ ở thư viện đọc sách, không thì đi luyện tập vũ đạo, rảnh hơn nữa thì kiếm chỗ nào đó vẽ vời.
Ngày qua ngày bình thản, thật ra cũng rất phong phú.
Nhưng Tô Cách hiểu, nếu cậu vẫn ì ra không chịu tìm kiếm cơ hội thì nhất định sẽ bị vòng giải trí tàn nhẫn đào thải. Mỗi năm có cả đống sinh viên theo ngành diễn xuất, nhưng rốt cuộc không chịu nổi nhiệt mà phải đổi nghề, bốc hơi khỏi giới. Tô Cách không muốn bị đào thải, cho nên lần này cậu sẽ vẽ đường vòng.
Bộ phim điện ảnh lần này cậu tham gia chính là con đường vòng ấy.
Bộ phim đầu tiên thủ vai lại là phim nói về đồng tính. Nội dung đại loại là boy lạnh lùng thâm tình với công tử nhà giàu ngây ngô, đơn thuần. Bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết đam mỹ cực nổi tiếng trên mạng, công thụ gặp nhau ở trường Đại học, cãi nhau, choảng nhau chán chê thì quay ra yêu nhau, cho nên vừa có thời điểm yêu nhau ngọt ngào, vừa có lúc phải lo lắng, đau thương rồi dũng cảm đối mặt với những ánh mắt dè bỉu, xét nét của cộng đồng xung quanh.
Công ty thầu dự án vừa mới thành lập không lâu nên mới lựa đề tài này để đầu tư. Đạo diễn cũng thuộc công ty, lúc đầu tuy có chút cố kỵ, nhưng về sau đọc kịch bản liền thấy không tồi nên quyết định nhận luôn.
Nghe nói Trần Mục Dương ngay từ đầu đã gật đầu tham gia. Mà với diện mạo xuất chúng như thế lại nguyện ý đóng thể loại phim nhiều người e ngại, người ta mừng còn chả kịp nữa là chê nên nhanh chóng ấn định anh thành nhân vật chính.
Tiểu công đã xong, nhưng vẫn chưa tìm thấy người thích hợp đóng vai tiểu thụ Lâm Lạc.
Lâm Lạc là người vô cùng đơn thuần, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Hiện tại rất ít người có tính chất như vậy, huống chi giới giải trí vô cùng hỗn tạp thì lại càng như mò kim đáy bể.
Đạo diễn tìm thật lâu mà vẫn không thấy người thích hợp, liền nghĩ ngay đến việc casting tại các trường nghệ thuật, nói không chừng sẽ đào ra được một tân sinh viên hợp hình tượng.
Tô Cách chính là được bạn cùng phòng rủ tai tin tuyển chọn.
“Tô Cách, có một bộ phim muốn casting sinh viên khoá mình, sao cậu không đi thử vai?” Dương Dương vừa click chuột máy tính vừa lơ đễnh nói.
“Hả? Là thể loại phim gì vậy?”
“Tớ không biết, nhưng nghe đồn là về thể loại đồng tính, đang tìm vai thụ.” Dương Dương nói rồi cười vừa xấu xa, vừa mất tự nhiên: “Tớ thấy cậu rất phù hợp với tiêu chuẩn họ đề ra đấy! Giống hệt con thỏ nhỏ đơn thuần.”
“Tớ mới không phải là thỏ con!” Chẳng có thanh niên nào thích mình bị so sánh với hình ảnh đó hết!
Thấy khẩu khí Tô Cách thực sự khó chịu, Dương Dương liền hiểu cậu không vui, xua tay: “Rồi rồi, là tớ sai! Nhưng nếu cậu có hứng thì đi casting thử xem?”
Cậu ta khẳng định sẽ không đi, là tiểu thụ đó! Là bị người ta đè đó! Ngẫm lại thì cậu ta còn lâu mới chịu!
Lúc buổi tuyển chọn diễn ra, Tô Cách vẫn nằm trên giường.
Dương Dương nhận một cuộc gọi liền đi ra ngoài, các bạn cùng phòng khác đều chưa thấy về.
Tô Cách biết đồng tính luyến ái là gì, hơn nữa còn chịu khó lên mạng tra cứu tiểu thụ ra sao. Nói thật, cậu lớn như thế nhưng chưa từng thích cô gái nào, nam thì càng không nói.
Cậu tự nhận bản thân không khinh thường người đồng tính, nhưng thực sự phải đóng vai thụ, thậm chí còn bị người đè ra làm mặt sau thì cậu vẫn không hạ nổi quyết tâm.
Nhưng cậu lại nghĩ, mặc kệ có là vai diễn thế nào thì đây cũng là một cơ hội cọ xát. Nếu cứ chọn chọn lựa lựa, chẳng bằng nhận luôn những thứ có sẵn đi.
– —–oOo——