Quỹ Đạo Đơn Phương - Chương 15: Mùa hè của cô ấy (15)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Quỹ Đạo Đơn Phương


Chương 15: Mùa hè của cô ấy (15)


1 tháng 9 là ngày nhập học đại học Thẩm.

Thư Niệm giờ là dân bản địa nên không cần cha hay mẹ kế đưa đến trường, cô tự mang theo vali hành lý đến đại học, cũng tự mình đi mua những vật dụng cần thiết.

Một phòng ký túc xá đại học Thẩm ở được bốn người.

Trừ Thư Niệm là người ở đây ra thì ba cô sinh viên còn lại đều tới từ nơi khác.

Diệp Sở Tinh là cô nàng buộc đuôi ngựa đeo kính gọng đen, vóc người nho nhỏ, trông rất đáng yêu, à, lúc nói chuyện còn nghe ra khẩu âm vùng Đông Bắc.

Thư Niệm thích nghe cô nàng nói chuyện và thường trò chuyện vui vẻ với nhau lắm, hơn nữa cái cô này còn khỏe đến lạ, dù là người có chiều cao khiêm tốn nhất ký túc xá nhưng lại là người mạnh thể lực nhất.

Ngược lại, Dương Tiếu Vũ cực kỳ cao, cắt tóc tém, là một cô tomboy (*) chính hiệu, bất kể là phong cách ăn mặc hay giọng nói, khí chất gì đó đều thuộc dạng ngầu ngầu giỏi giang hơn hẳn những cô gái khác.

(*) Tomboy là những cô nàng có cá tính mạnh mẽ, ăn mặc, nói năng giống con trai nhưng nhìn chung vẫn là con gái.

Ngụy Mộng Hi cao xêm xêm Thư Niệm, cũng là 1 mét 65, tóc dài được uốn lọn hẳn hoi, vẻ ngoài xinh đẹp dáng người quyến rũ, hoàn toàn là kiểu con gái khiến mấy cậu trai mê mệt nhất.

Đến chiều, Thư Niệm và ba bạn cùng phòng đi nhận giày, quần áo cho đợt huấn luyện quân sự bắt đầu vào ngày mai.

Sau đó bốn cô gái đến một nhà hàng bên ngoài khuôn viên trường cùng ăn tối để tiện làm quen.

5 giờ 30 sáng sớm hôm sau, những cô cậu năm nhất bắt đầu tốp năm tốp ba rời giường chuẩn bị rồi vội vàng ào xuống lầu xếp hàng rồi theo huấn luyện viên của từng đội đến sân tập luyện.

Đúng 7 giờ toàn bộ đội mới giải tán, mọi người lần lượt chạy đến căn tin trường. 

Đại học Thẩm có cả thảy năm căn tin riêng biệt, ba căn tin nằm cạnh khu ký túc xá của học sinh, để tên là A, B, C.

Hai cái còn lại một nằm cạnh thư viện, gọi là Vườn Thư Hương, cái cuối xây gần ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, tên Vườn Quảng Hương.

Thư Niệm và bạn cùng phòng chọn căn tin C dù phải đi một quãng xa hơn với căn tin A và B là vì hai căn tin kia đã chật ních người rồi.

Lầu 3 căn tin C có nhiều món hơn nên cả bọn lên thẳng lầu 3 để ăn sáng.

Thư Niệm lấy một cái khay trên giá, chậm rãi đi dọc theo quầy bày thức ăn lắp kính đang mở (*), tự chọn đồ ăn sáng hôm nay cho mình.

(*) Như quầy bày thức ăn trong tiệc buffet hoặc trong nhà hàng như có lắp kiểu kính nhựa, hoặc nắp trong kiểu bán vòm (Nửa hình vòm)

Cô dùng thẻ sinh viên để mua một phần sữa đậu này rồi đến xếp hàng bên quầy khác chờ mua bánh bao nhân đậu.

Lúc Thư Niệm cầm khay đã có hai phần bánh bao đậu xoay người lại, chàng trai bên cạnh cũng trùng hợp xoay người định đi.

Hai người đều cầm khay, suýt chút nữa là va vào nhau cũng may mà dừng lại kịp lúc.

Giây tiếp theo, Thư Niệm nghe thấy một chất giọng vô cùng thân thuộc.

Là Tống Ký Thanh gọi cô: “Thư Niệm?”

Thư Niệm ngẩng mặt nhìn, vừa nhìn thấy anh, khóe miệng đã không tự chủ được thoáng nhếch lên, tim đập bắt đầu thình thịch thình thịch đập mau hơn.

Tống Kỳ Thanh nói: “Khéo nhỉ.”

Thư Niệm cũng thấy khéo ra phết.

Rõ ràng có không ít căn tin, mỗi căn tin còn xây hai ba lầu, thế mà họ vẫn tình cờ gặp ở đây.

Cô cười nhạt “Ừ.” một tiếng.

Hai người cùng nhau đi về phía trước vài bước, Thư Niệm định xoay người tìm bạn cùng phòng, bèn nói với Tống Kỳ Thanh: “Bạn cùng phòng còn đang đợi tớ, đi trước đây.”

Anh chàng cũng cười cười đáp: “Cậu đi đi.”

Ngụy Mộng Hi là người đầu tiên nhìn thấy Thư Niệm đang cười nói với một chàng trai, thế là cô nàng vội vàng gọi hai người còn lại, chỉ các cô nhìn qua chỗ Thư Niệm, Diệp Sở Tinh nhìn ngang ngó dọc Tống Kỳ Thanh một hồi, loáng thoáng thấy anh quen mắt lắm.

“Mấy cậu có gặp cậu này bao giờ chưa? Tớ cứ có cảm giác đã gặp cậu ta ở đâu rồi thì phải.” Diệp Sở Tinh quay sang hỏi Ngụy Mộng Hy và Dương Tiếu Vũ.

“Tớ cũng thấy…” Dương Tiếu Vũ nhíu mày nhớ lại cẩn thận rồi bỗng dưng bừng tỉnh: “À nhớ ra rồi, không phải thủ khoa đỗ khoa học tự nhiên năm nay đây sao.”

“Cậu ta được tuyển thẳng vào đây từ sớm, hình như học…Ngành Vật lý thì phải? Tớ không nhớ nữa, Thư Niệm cũng học trung học 1 với người ta, lát hỏi Thư Niệm thử xem.”

Ngụy Mộng Hi hỏi: “Đã tuyển thẳng vào thì thi đại học làm gì?”

Dương Tiếu Vũ cười đáp: “Chắc muốn trải nghiệm bầu không khí? Tớ nhớ được tuyển thẳng vẫn được tham gia thi nếu muốn đó.”

Đến lúc Thư Niệm mang bữa sáng đến, vừa ngồi xuống ghế đã bị ba cô bạn tranh nhau “hỏi cung”.

Giọng Diệp Sở Tinh vẫn nghe được chút ít khẩu âm Đông Bắc: “Cuối cùng là sao đây?”

Thư Niệm không hiểu bạn mình đang hỏi chuyện gì, song còn chưa kịp hỏi lại Ngụy Mộng Hi đã hỏi tiếp: “Cậu quen thân với Tống Kỳ Thanh lắm à?”

Dương Tiếu Vũ hỏi ngay sau cô nàng: “Người ta đến đây học ngành gì vậy?”

Thư Niệm hoàn toàn không phản ứng kịp, “À” một tiếng rồi trả lời câu Dương Tiếu Vũ hỏi trước: “Ngành Vật lý.”

Ngụy Mộng Hi lặp lại câu hỏi ban nãy: “Hai người có thân không?”

Thư Niệm nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút rồi lắc lắc đầu: “Cũng không tính là thân…”

Cô thành thật “khai báo”: “Tớ với cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp nửa năm, nửa năm cuối lớp 10 trường đã chia ban rồi, tớ học xã hội cậu ấy đến ban tự nhiên, sau đó cũng không tiếp xúc gì nữa, à thi thoảng sẽ gặp nhau trong thư viện.”

“Vậy hả, tớ thấy hai người các cậu nói chuyện hăng say lắm mà,” Diệp Sở Tinh nghi hoặc: “Thế mà không thân?”

Thư Niệm cố đè nén cảm giác rung động trong lòng, buồn cười bảo: “Vì tình cờ gặp bạn cùng lớp cấp ba ở đại học nên chào hỏi với nhau mấy câu thôi.”

Mới chỉ chào hỏi đơn giản mà giờ Thư Niệm cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Đại học lớn thế này, họ lại không học cùng một khoa, hiếm hoi lắm mới có cơ hội tình cờ gặp nhau thế này.

Ấy vậy mà, họ lại gặp nhau ngay ngày đầu khai giảng.

Thư Niệm cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn.

“Cậu ấy có bạn gái không?” Ngụy Mộng Hi tò mò.

Diệp Sở Tinh xen lời: “Người ta xuất sắc như thế đương nhiên không thiếu bạn gái rồi.”

Thư Niệm trả lời Ngụy Mộng Hi: “Tớ không rõ nữa.”

“Ít nhất cậu ấy không thiếu người theo đuổi đâu,” Thư Niệm nhớ lại chuyện Tống Kỳ Thanh từng từ chối thư tình của một cô gái, nói với Ngụy Mộng Hi: “Lúc còn học cấp ba tớ từng thấy cậu ấy từ chối một cô gái, cậu ấy còn bảo cấp ba không muốn yêu đương gì hết.”

“Nhưng bây giờ thì…Tớ cũng không biết cậu ấy có bạn gái hay chưa.”

Thư Niệm vừa dứt lời, Tống Kỳ Thanh và bạn đã đi ngang qua bàn bọn cô ngồi.

Thư Niệm: “…”

Anh có nghe thấy gì không nhỉ?

Cô bắt đầu thấp thỏm không yên song chỉ có thể cố gắng kiềm chế,  mong sao anh không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy.

Trong suốt thời gian huấn luyện quân sự sau đó Thư Niệm không còn bắt gặp bóng dáng Tống Kỳ Thanh nữa.

Mọi người đều mặc đồng phục quân sự giống nhau, sân thể dục chật ních các tổ đội, muốn nhìn thấy anh trong cả rừng người thế này âu cũng khó.

Có điều, Thư Niệm gặp được Giang Điềm.

Cả hai đã hẹn nhau là sẽ hội ngộ trước ký túc xá nữa sau đó kéo nhau đi ăn một bữa ra trò.

Lúc ra khỏi nhà hàng bên ngoài trường sau khi ăn no, Giang Điềm hứng chí lôi kéo Thư Niệm đến sân trường.

Hai hôm nay, mọi câu lạc bộ ở trường đều tập trung ra sân trường dựng lều bạt chiêu mộ người mới.

Giang Điềm ngừng bước trước lều của câu lạc bộ bóng rổ.

“Niệm Niệm này, hay tụi mình vào câu lạc bộ bóng rổ nhé?” Mắt Giang Điềm sáng rỡ nhìn Thư Niệm.

Thư Niệm nghe mà hãi, ngờ vực hỏi lại: “Cậu muốn chơi bóng rổ à?”

Giang Điềm đọc tờ rơi tuyên truyền của câu lạc bộ bóng rổ, nói: “Không cần biết chơi bóng đâu, trong đây còn gì mà tổ đối ngoại này, tổ tuyên truyền này…Đã có nhiều tổ khác nhau thì cũng sẽ có tổ phù hợp với thành viên nữ.”

“Trai đẹp chơi bóng rổ nhiều lắm đó, mình vào với nhau đi Niệm Niệm, không chừng còn có thể hốt một anh đẹp trai về nhà!”

Thư Niệm: “…”

Cô cười Giang Điềm mê trai song cuối cùng cũng đăng ký câu lạc bộ bóng rổ với cô nàng.

Giang Điềm đăng ký vào tổ đối ngoại, Thư Niệm là tổ tuyên truyền.

Lúc ấy Thư Niệm đâu có ngờ, vài hôm nữa sẽ gặp lại Tống Kỳ Thanh trong sự kiện mừng thành viên mới của câu lạc bộ.

Mà anh hệt như ngày giới thiệu bản thân đầu cấp ba nọ, dõng dạc tự giới thiệu với tất cả mọi người trong câu lạc bộ: “Chào mọi người, em (*) là Tống Kỳ Thanh, Tống theo triều Tống, Kỳ trong kỳ vọng và Thanh trong âm thanh.”

(*) Câu lạc bộ đại học thường có nhiều lứa sinh viên, hai cục cưng trong này cũng là sinh viên năm nhất nên Trà để hai cục cưng tự xưng “em” khi giới thiệu nhé.

Thời khắc ấy, thế giới của Thư Niệm cứ như đã quay ngược về quá khứ, mang cô về lại hôm 1 tháng 9 năm 2016 vậy.

Hết 15.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN