Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn - Chương 6: Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn


Chương 6: Chương 6


Ôn Thất Bạch nằm sấp trên vai Tô Cảnh Dược, móng vuốt chống lên ngực Tô Cảnh Dược, sống chết không cho anh ôm.

Tay Tô Cảnh Dược theo sống lưng Ôn Thất Bạch trấn an từng chút một, lại dùng ngón tay gãi cằm Ôn Thất Bạch, động tác nhẹ nhàng, không thấy bộ dạng không biểu cảm ngày thường.

Bình thường nếu là một con mèo thì đều không thể từ chối động tác như vậy, Ôn Thất Bạch cũng vậy, híp mắt hưởng thụ mới chậm chạp nhận ra mình đang tức giận, nâng móng vuốt đẩy tay Tô Cảnh Dược ra, mỗi lần đều chơi trò này, lần này thì vô dụng.

“Anh đi làm chút đồ ăn khuya, ngoan ngoãn ở lại.

“Tối nay Tô Cảnh Dược biết không ít bí mật của Tiểu Hắc nhà anh, tâm trạng rất vui vẻ, cho dù bị Ôn Thất Bạch đẩy tay ra, cũng không có một chút tức giận, cười tủm tỉm cúi đầu hôn lên trán Ôn Thất Bạch, nhỏ giọng nhẹ nhàng mở miệng.

Ngày hôm sau tâm trạng Ôn Thất Bạch rất không tốt, mà tổng giám đốc Tô lại tâm tình không tồi, cả công ty đều có thể nhìn thấy rõ ràng, mấy trưởng phòng đều nhân lúc Tô Cảnh Dược tâm tình tốt đi báo cáo công tác, cho dù xảy ra sai sót cũng không bị Tô tổng trách cứ quá nhiều, cũng không khỏi nghĩ tới sau này Tô tổng ngày nào cũng như vậy thì thật tốt.

Ôn Thất Bạch vẻ mặt tăm tối ngồi xổm trên ghế đoàn làm phim, nhiếp ảnh gia bên cạnh chụp liên tục vài tấm, vẻ mặt say mê, ngữ phí phóng đại lẩm bẩm, “Tức giận cũng dễ thương.


Ôn Thất Bạch:…!
Chương Kỳ nhìn gương mặt thối của Ôn Thất Bạch, cũng đang tự hỏi rốt cuộc là ai chọc vị đại gia này, người dám chọc con mèo này dưới mí mắt Tô tổng chắc chắn là anh hùng, mà anh hùng này tám chín phần mười chính là tên họ Tô.

Lúc bắt đầu quay cảnh thứ hai, Ôn Thất Bạch điều chỉnh trạng thái của mình một chút, mới đi qua bắt đầu cảnh này.

Ánh mắt Chương Kỳ không chớp nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch, sợ ông nội này nổi giận quậy hỏng studio,anh không có biện pháp đòi bồi thường, bảo bảo khổ trong lòng mà bảo bảo không có dám nói.

“Tô tổng.”Giọng nói của Trương Nghiêu từ sau lưng Chương Kỳ truyền đến, Tô Cảnh Dược không biết từ khi nào đãvào studio, đứng bên cạnh nhìn, Trương Nghiêu là người đầu tiên phát hiện ra.

Tô…!Tổng giám đốc Tô! Chương Kỳ lập tức quay đầu nhìn về phía sau, không biết vì sao, luôn có một loại cảm giác mình bị rỗng túi, có thể là Tô Cảnh Dược lưu lại cho anh bóng ma tâm lý quá lớn, khiến anh lúc nào cũng sợ hãi.

Trong tay Tô Cảnh Dược còn cầm một hộp bánh ngọt nhỏ không tên, đứng ở bên ngoài, trong mắt hàm chứa ý cười, lẳng lặng nhìn Ôn Thất Bạch.

Chương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, mới bắt đầu quay được nửa giờ, chẳng lẽ phải để Tô Cảnh Dược chờ nửa tiếng? Tuyệt đối sẽ bị gi3t chết, Tô Cảnh Dược một phút làm ra mấy trăm vạn anh cũng không bồi thường nổi.

Tô Cảnh Dược lần này đặc biệt có kiên nhẫn, ngồi bên cạnh đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa trên mặt không xuất hiện một chút không vui nào, không biết có phải là ảo giác của Chương Kỳ hay không, anh thậm chí cảm giác được Tô Cảnh Dược rất vui vẻ, ngay cả đôi mắt kia cũng vẫn hàm chứa ý cười.

Chờ quay xong, Ôn Thất Bạch lúc này mới chậm rãi đi qua, mắt cá chết nhìn Tô Cảnh Dược, chọn cái ghế cách xa Tô Cảnh Dược nhất.

“Còn tức giận à? “Khóe miệng Tô Cảnh Dược mang theo nụ cười tiến lại gần, một tay xoa đầu Ôn Thất Bạch, tay kia đặt bánh ngọt nhỏ trước mặt Ôn Thất Bạch, hạ thấp thanh âm dỗ dành, “Anh mang cho em bánh ngọt, có muốn nếm thử một chút hay không? “
Ôn Thất Bạch vốn định dùng móng vuốt đập nát hộp bánh ngọt, nhưng hộp bánh ngọt lại tỏa ra một mùi hương mê người, do dự trong chốc lát, thế là khuất phục.

Tô Cảnh tại sao lại làm bánh ngọt thơm như vậy, làm cho người ta khó có thể từ chối, nói trước một câu, ăn bánh ngọt của anh, không có nghĩa là tha thứ cho anh.

Tô Cảnh Dược thức thời mở cái hộp ra, đẩy bánh ngọt đến trước mặt Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch ôm bánh ngọt bắt đầu gặm, miệng ăn đầy kem.

Chương Kỳ dụi dụi mắt, nhất định là ảo giác đi, Tô Cảnh Dược sẽ hành động như vậy ư? Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Tô Cảnh Dược dịu dàng như vậy, quá dịu dàng.

Mèo là một giống loài thần kì, dù là loại người nào cũng bị chúng □□ (*) thành con sen.

(*) Thực sự là trong nguyên tác cũng là □□.
Chờ Ôn Thất Bạch ăn xong, Tô Cảnh Dược nhận lấy khăn ướt Trương Nghiêu đưa tới, lau sạch kem trên mặt Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch vô cùng thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của tổng giám đốc Tô, lại nâng móng vuốt lên để Tô Cảnh Dược tiếp tục lau.

Gương mặt Tô Cảnh Dược trong giới giải trí xem như không ai không biết, ấn tượng anh cho người ta vĩnh viễn là lạnh như băng, cao không thể với lên, cho dù là những đối tượng được bao dưỡng kia cũng chưa từng có được một chút dịu dàng nào của Tô Cảnh Dược.

Chương Kỳ đang quay phim, mắt quét tới Ôn Thất Bạch và Tô Cảnh Dược, trăm năm khó có được một lần mất đi biểu cảm bình thường, Chương Kỳ cảm thấy, những lời tốt đẹp cả đời này của Tô Cảnh Dược chừng đều Nhưng tuổi thọ của mèo nhiều nhất là mười mấy năm, đến lúc đó không biết Tô Cảnh Dược có khóc hay không, nghĩ đến đây, trên mặt Chương Kỳ liền hiện lên một nụ cười hèn hạ, không biết Tô Cảnh Dược khóc sẽ như thế nào, đến lúc đó nhất định phải chụp lại cho bác trai bác gái xem.

Tô Cảnh Dược giúp Ôn Thất Bạch lau móng vuốt, Ôn Thất Bạch liền nhìn lướt qua trường quay, ánh mắt nhắm đến nữ thần của mình, nữ thần đang nói chuyện với nam chính, vẻ mặt chân thành mà dịu dàng, Ôn Thất mặt cuồng si, tiếp tục nhìn chằm chằm.

“Em đang nhìn cái gì đó?” “Tô Cảnh Dược nhìn theo tầm mắt Ôn Thất Bạch, nhìn thấy một người phụ nữ, ngoại hình không phải đặc biệt đẹp, dáng người không phải đặc biệt tốt, cười cũng rất giả, anh không rõ Ôn Thất Bạch coi trọng cô ta cái gì.

Nữ thần của tôi rất tốt bụng, đến từ fan mất não Ôn Thất Bạch.

“Trương Nghiêu, cô ta là ai? ” Tô Cảnh Dược không vui, anh ở chỗ này hầu hạ cả buổi, Ôn Thất Bạch không chỉ không nhìn thẳng vào mắt anh, biểu tình cũng lười liếc một cái, ngược lại tròng mắt đều dính vào người người phụ nữ kia, Tô Cảnh Dược đột nhiên có loại cảm giác đi bắt kẻ thứ ba, dám quyến rũ Tiểu Hắc nhà tôi như vậy, trách không được Tiểu Hắc nhà tôi gần đây tính tình khó chiều.

“Tô tổng, cô ấy tên là Viên Y, là minh tinh mấy năm trước mới ra mắt.

” Trương Nghiêu nhanh chóng trả lời.

Cảm giác được tầm mắt của Ôn Thất Bạch, Viên Y quay đầu cười ôn nhu với Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch chân chó nâng móng vuốt trở thành động tác èo chiêu tài, nếu như biết cười nói, trên mặt cậu có lẽ sẽ nở hoa.

“Này, nhìn anh này.

“Tô Cảnh Dược hai tay nâng mặt Ôn Thất Bạch, dời mắt Ôn Thất Bạch về phía mình, giọng điệu ghen tị, biểu cảm khó chịu, “Anh không đẹp như cô ta sao? “
Không! Chỉ có nữ thần của tôi là đẹp nhất trên thế giới.

Ôn Thất Bạch ghét bỏ nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược, lại nhìn về phía Viên Y, nam và nữ không giống nhau, nào có ai so sánh đàn ông và phụ nữ ai đẹp hơn, giám định đầu óc Tô Cảnh Dược có bệnh.

Tô Cảnh Dược lại xoay mặt Ôn Thất Bạch qua, tiếp tục tố cáo, ” Em cũng chưa từng làm động tác vừa rồi với anh.


Anh cũng từng bị Tiểu Hắc dùng qua móng vuốt vì sao cô ta lại không bị?
Một người đàn ông muốn theo đuổi em gái bước đầu tiên chính là nuôi một con mèo, sau đó mang theo mèo đi tìm em gái, đứngtrên đường không cần nói chuyện liền có một đống em gái vây quanh, nhưng Tô Cảnh Dược thì khác, anh nhìn tất cả phụ nữ đều giống như nhìn trướng ngại vật giữa mình và Tiểu Hắc nhà mình.

Toàn bộ người trong studio nghe Tô Cảnh Dược nói đều là cứng đờ, có vẻ vị Tô tổng này nếu biết con mèo đen này mỗi ngày đều thay đổi cách làm nũng khiến Viên Y chú ý, có khi sẽ bị tức chết.

Ôn Thất Vô Bạch có lệ vỗ vỗ hai má Tô Cảnh Dược, đừng quậy, tôi còn phải ngắm nữ thần, quay đầu tiếp tục si hán nhìn.

Tô Cảnh Dược bị thái độ của Ôn Thất Bạch làm cho rất không vui, kết quả anh không vui chính là ngày hôm sau Ôn Thất Bạch đến trường quay tìm một vòng, cũng không nhìn thấy nữ thần của mình.

Ôn Thất Bạch tiện tay túm lấy phó đạo diễn đi ngang qua, dùng ánh mắt ý bảo, nữ thần Viên Y của tôi đâu? Sao cô ấy không có ở đây?
Phó đạo diễn một bộ dáng thời tiết hôm nay không tệ, hoàn toàn không để ý Ôn Thất Bạch, cũng mặc kệ quần áo của mình bị Ôn Thất Bạch kéo một lỗ hổng, quay đầu chạy về phía Chương Kỳ, hắn cũng không dám chọc Ôn Thất Bạch.

Cả đoàn làm phim đều không để ý đến Ôn Thất Bạch, ngay cả một đám em gái vây quanh trước sau Ôn Thất Bạch hôm nay cũng không dám tiến lên.

Ôn Thất Bạch cuối cùng cũng tìm được người cuối cùng, quay đầu nhìn Trương Nghiêu đứng sau lưng anh.

Trương Nghiêu đỡ kính, giọng điệu vi diệu, “Không biết.


Xin hỏi trên thế giới này ai có thể thu mua Thư kí Trương, trừ Tô Cảnh Dược ra thì không còn người khác.
Trương Nghiêu trừ mệnh lệnh của Tô Cảnh Dược thì đều không nghe ai, nhưng đôi lúc Ôn Thất Bạch hỏi chuyện Trương Nghiêu cũng sẽ hỗ trợ giải đáp, thậm chí có đôi khi cũng sẽ giúp Ôn Thất Bạch đi kiểm tra, chỉ là hôm nay, Trương Nghiêu kiểu “Tôi biết nhưng tôi không thể nói” làm Ôn Thất Bạch liền đoán ra chân tướng.

Kết thúc diễn chụp, Trương Nghiêu lại đem Ôn Thất Bạch đưa đến văn phòng Tô Cảnh Dược.
Ôn Thất Bạch được Trương Nghiêu đặt ở trên mặt đất liền bay vọt, nhảy lên bàn làm việc, vươn móng vuốt đem tất cả văn kiện trên bàn đẩy xuống mặt đất.
Tô Cảnh Dược dựa vào ghế xem văn kiện, nhìn Ôn Thất Bạch vì một người phụ nư không liên quan mà cáu kỉnh với anh, ngọn lửa không tên bùng lên, đem trong tay văn kiện vất trên bàn, lẳng lặng nhìn Ôn Thất Bạch, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
“Em vì một người phụ nữ mà cáu kỉnh với anh.” Giọng điệu Tô Cảnh Dược có chút tức giận.
Ôn Thất Bạch run run lỗ tai, quay mông vào Tô Cảnh Dược, cậu không phải bởi vì Viên Y, mà là bởi vì Tô Cảnh Dược tự ý làm việc, không suy xét đến cảm thụ ủa cậu, hôm nay được lắm, đoàn phim không ai dám nói chuyện cùng cậu, đến cả chị gái thích chụp ảnh cậu cũng không dám cùng cậu đối diện, sợ chọc phải Tô Cảnh Dược, trốn công tác.
Tô Cảnh Dược thấy bộ dáng này của Ôn Thất Bạch, lửa trong lòng càng lớn, đấm thật mạnh lên bàn, cái bàn phát ra tiếng vang nặng nề, Ôn Thất Bạch trừng mắt nửa ngày cũng không có nói ra một câu.
Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược làm cho hoảng sợ, sống lưng liền thẳng băng.
Tô Cảnh Dược đứng lên đi ra ngoài, hung hăng đóng sầm cửa văn phòng.
Tiếng cửa va đập truyền vào lỗ tai.
Ôn Thất Bạch nằm trên bàn, tâm trạng buồn thịu nhìn ra ngoài trời.
Hiện Tại cậu chỉ là một con mèo, không có tư cách tức giận với chủ nhân, tất cả đều dựa vào Tô Cảnh Dược mới có chỗ ở, ăn ngon, không có Tô Cảnh Dược thì cái gì cậu cũng không có.
Tô Cảnh Dược trực tiếp ấn thang máy xuống lầu, trong ý thức nghĩ đến Ôn Thất Bạch vì một người phụ nưa tức giận với anh, anh liền đem tức giận lan đến người Ôn Thất Bạch.
Ở trong lòng Ôn Thất Bạch chẳng lẽ anh còn thua cả một người phụ nữ không quen biết!
Suy nghĩ này làm Tô Cảnh Dược giận không thể nguôi.
Ở trong không gian thang máy nho nhỏ, Tô Cảnh Dược trong lòng có chút cảm tình nào đó nhanh chóng lên men, thậm chí còn nảy sính uy nghĩ em không cần anh thì anh cũng chẳng cần em..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN