Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn - Chương 15: Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn


Chương 15: Chương 15


“Anh muốn Lục Mạch mang nó về trước, ai biết được nó lại không cho ai tới gần.” Tô Cảnh Dược tiến lại gần sờ đầu Ôn Thất Bạch, lại đem lỗ tai cậu bóp tới bóp lui, chơi đùa vui vẻ.

Ôn Thất Bạch đem tay Tô Cảnh Dược từ trên đầu cậu xuống, lúc này mới mở to một đôi mắt xanh không vui trừng Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược bị vẻ mặt đáng yêu của Ôn Thất Bạch k1ch thích, một tay ôm lấy sau gáy Ôn Thất Bạch cúi đầu hôn mi tâm của cậu.

Ôn Thất Bạch ở một mức độ nhất định đã có khả năng miễn dịch với việc vuốt v3 của Tô Cảnh Dược, dù sao hiện tại cậu cũng chỉ là một con mèo, thẹn thùng cái gì chứ, chỉ sợ Tô Cảnh Dược sau khi biết chân tướng trả thù cậu.

“Hôm nay có sợ không? “Tô Cảnh Dược đặt Ôn Thất Bạch lên đùi mình, lúc thì véo lỗ tai, lúc thì nhéo ria mép, lúc thì sờ sờ đầu.

Ôn Thất Bạch không muốn bị anh, một cái tát vào tay anh.

Tô Cảnh Dược cầm móng vuốt của Ôn Thất Bạch, cúi đầu hôn miếng đệm thịt mềm mại, trong mắt có ý cười vươn ngón tay chọc chọc đầu Ôn Thất Bạch, “Chủ nhân sờ em cũng không cho sờ, có tự giác bản thân là sủng vật hay không, hả? “
Tô Cảnh Dược nói đùa như vậy cũng không ít lần, Ôn Thất Bạch mỗi lần đều trực tiếp không nhìn.
Chiếc xe rẽ cua, Teddy biến mất khỏi tầm nhìn.

Thời tiết lạnh hơn từng ngày.

Tô Cảnh Dược không biết mua một chiếc khăn quàng cổ nhỏ từ đâu muốn đeo cho Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch đối với hoa văn ngây thơ kia, tỏ vẻ từ chối.

“Em không đeo thử làm sao biết không đẹp? “Tô Cảnh Dược nói có sách mách có chứng muốn đeo cho Ôn Thất Bạch.

Lông mèo đen không dày cũng không dài, không đỡ được gió lạnh cũng không đỡ được nắng nóng, Tô Cảnh Dược sợ cậu nghịch ngợm đi ra ngoài sẽ lạnh.

Nhất là bên ngoài sắc trời âm u, gió lạnh gào thét.

Nhưng Ôn Thất Bạch sống chết đeo, Tô Cảnh Dược cũng không thể làm gì được.

Ôn Thất Bạch tỏ vẻ mình không đi ra ngoài, liền nằm trên thảm, trên người đeo khăn quàng cổ bò sữa, dùng khăn quàng cổ làm chăn.

Đỗ Phủ và Lý Bạch hai ngày nay trời vừa lạnh liền ngồi xổm trên máy sưởi ấm nhà mình không ra được, Ôn Thất Bạch cũng đã mấy ngày không thấy chúng nó, ngốc nghếch, bình thường ầm ĩ lợi hại như vậy, trời lạnh không giả vờ trẻ con như thường lệ.

Chiến Quốc và Cáo hoa ở bên ngoài vỗ cửa sổ.

Ôn Thất Bạch xoay người, hoàn toàn không để ý hai con mèo, hai tên ngốc, cũng không ngại bên ngoài lạnh, còn tìm cậu đi ra ngoài chơi, không đi!
Ôn Thất Bạch không đi ra ngoài, Chiến Quốc cùng Cáo hoa liền tiến vào.

Vừa vào Cáo hoa liền giống như điên rồi, từ đầu này chạy đến đầu kia, chạy lên nhảy xuống, bò lên bò xuống, còn đem bánh quy vừa nướng trên bàn phòng khách lật ngược.

Ôn Thất Bạch dùng móng vuốt thu thập Cáo hoa, sau đó ba con mèo liền nằm sấp trên thảm, cùng nhau đắp chăn bò sữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ôn Thất tính toán, ông đây sắp trở về rồi.
Bầu trời tối tăm bắt đầu từ từ có những bông tuyết.

Chờ Tô Cảnh Dược về đến nhà, trên mặt đất đã rơi một tầng tuyết thật dày.

Ôn Thất Bạch và Chiến Quốc còn có cáo hoa đang chơi trò chơi ai nhảy xa nhất trong tuyết.

Ôn Thất Bạch hoàn toàn bắt nạt Cáo hoa, Chiến Quốc hoàn toàn bắt nạt Ôn Thất Bạch.

Tuyết đã bị ba con mèo giẫm đạp.

“Tiểu Hắc.

“Tô Cảnh Dược ngồi xổm ở cửa lớn vẫy vẫy tay với Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch lười biếng nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược, quyết đoán bỏ Chiến Quốc và Cáo hoa, đói bụng rồi, muốn ăn cơm.

Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch đang xông về phía mình, sờ sờ móng vuốt ướt đẫm của cậu, “Lạnh hay không lạnh, đã ướt đẫm.


Ôn Thất Bạch dùng quần áo Tô Cảnh Dược lau móng vuốt, lại không có ý tốt dùng móng vuốt lạnh lẽo của mình sờ sờ hai má ấm áp của Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược không trốn, giơ một bàn tay che móng vuốt của Ôn Thất Bạch lên má mình giúp cậu ấm hơn, vừa đau lòng vừa buồn cười nhìn Ôn Thất Bạch, “Lạnh chết đi được.”
Ôn Thất Bạch đột nhiên có chút buồn bã, nếu cậu biến mất, Tô Cảnh Dược nhất định sẽ rất buồn.

“Đang nghĩ gì vậy? “Tô Cảnh Dược cảm giác được cảm xúc dao động của Ôn Thất Bạch, cong mắt cười nhìn qua.

Ôn Thất Bạch có chút chột dạ rụt móng vuốt về, từ trên người Tô Cảnh Dược nhảy xuống, nhanh như chớp chạy vào trong phòng.

Móng vuốt đẫm tuyết bước xuống sàn nhà tạo ra một dấu chân nhỏ.

Tô Cảnh Dược nhíu mày, nghiêng mắt nhìn về phía Ôn Thất Bạch, rốt cuộc chột dạ cái gì.

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://.wattpad.com/user/Linh0068)
Tô Cảnh Dược so với ai càng hiểu rõ tính cách của thằng nhóc này, đừng nói là gây họa, cho dù gây họa lớn cũng đừng mong thằng nhóc này lộ ra một chút áy náy, chứ đừng nói là chột dạ.

Một loại cảm xúc bất an nảy mầm trong lòng, nhưng trong nháy mắt liền trưởng thành thành đại thụ che trời, khóe miệng Tô Cảnh Dược giảm bớt ý cười, ánh mắt như thể hòa làm một với bóng đêm bên ngoài, tạo thành bóng tối sâu không thấy đáy.

Ôn Thất Bạch phát hiện Tô Cảnh Dược không đuổi theo, lúc này mới quay đầu nhìn hắn, chết đói còn không nấu cơm, đờ đẫn cái gì.

Tô Cảnh Dược đóng cửa lại, đạp dép lê từng bước từng bước đi về phía Ôn Thất Bạch, ôm cậu vào trong ngực, lúc này mới đi vào phòng bếp.

Ôn Thất Bạch run rẩy lỗ tai, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái cho mình, cuối cùng bị Tô Cảnh Nhảy đặt ở bên cạnh bồn rửa tay.

“Muốn ăn gì?” Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm hỏi.

Anh có thể hỏi tôi muốn ăn gì, nhưng Anh không lấy dao chĩa về phía tôi, độc thoại từ nội tâm của Ôn Thất Bạch.

Ăn cơm xong, Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch vào thư phòng đặt lên bàn, bản thân thì cầm bút không biết đang viết cái gì.

Ôn Thất Bạch mài móng vuốt xong liền tò mò ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, chữ Tô Cảnh Dược viết kiên nghị, rất nhanh viết xong một tờ khế ước bán thân.

Ôn Thất Bạch:…!
“Chạy đi đâu vậy? “Tô Cảnh Dược trước khi Ôn Thất Bạch chạy liền ôm Ôn Thất Bạch lên, ý cười trong suốt nhìn cậu, “Như thế nào, muốn quỵt nợ à.


Cái xã hội có cũ gì mà còn viết khế ước bán thân, Thiếu niên anh tỉnh lại đi, chú cảnh sát sẽ không đồng ý với loại khế ước bán thân nhàm chán như vậy, Thầyng ty nghệ sĩ chúng tôi cũng không chơi như vậy, Ôn Thất Bạch dùng một loại ánh mắt nhìn tên ngốc mà nhìn Tô Cảnh Dược, sau đó liền giấu móng vuốt của mình ra sau lưng, sợ Tô Cảnh Dược chơi cứng, mạnh mẽ ép cậu ấn dấu móng vuốt.

“Không ký đúng không? “Tô Cảnh Dược sẽ không cứng rắn, bởi vì thằng nhóc này rõ ràng ăn mềm không ăn cứng, cứng rắn nói không chừng còn tức giận bỏ chạy, đến lúc đó trời lạnh như vậy, đau lòng vẫn là anh.

Rút ngăn kéo ra, Tô Cảnh Dược lấy máy tính bảng ra đặt ở trước mặt Ôn Thất Bạch, thấp giọng nói, “Nói cho anh biết nguyên nhân thì không cần ký.


Nói cho anh biết tại sao à? Tôi sợ sau khi nói xong anh đem ta ấn vào nồi nấu, Ôn Thất Bạch còn chia bịa xong, tạm thời không thể nói, chờ ngày khác cậu nghĩ xong rồi mới biên soạn.

“Lại tính lừa anh đúng không? “Tô Cảnh Dược luôn luôn không so đo chuyện này, nhưng mà, Ôn Thất Bạch năm lần bảy lượt muốn lừa gạt anh, anh có thể chấp nhận Ôn Thất Bạch có bí mật, có thể chấp nhận Ôn Thất Bạch không nói, nhưng không cách nào chấp nhận Ôn Thất Bạch lừa anh.

Rõ ràng là gần gũi nhất, tại sao phải lừa dối.

Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược hỏi á khẩu không nói nên lời, cúi tai chà xát hai móng vuốt, không lên tiếng.

“Anh nuôi em một năm, móc tim móc phổi, chẳng lẽ không đáng để em nói cho anh biết một chút sự thật sao?” Tư thái Tô Cảnh Dược đặt rất thấp, chưa bao giờ có người nào có thể làm cho anh hạ thấp tư thế nói chuyện như vậy, Ôn Thất Bạch là người đầu tiên.

Tô Cảnh Dược quả thật chưa từng lừa gạt cậu, Ôn Thất Bạch suy nghĩ một chút, cơ mật cậu biết cũng không ít, nhưng cậu không có biện pháp nói thẳng, loại chuyện này, thẳng thắn cũng không có người tin, tăng thêm nguy hiểm mà thôi, huống chi cậu chỉ còn lại vài ngày sẽ biến về, càng không thể sai lầm.

Ôn Thất muốn bật mí, nhưng với Tô Cảnh Dược,cậu vẫn không bật mí được, Tô Cảnh Dược móc tim móc phổi đối với cậu, cậu mở miệng lại toàn nói phét, điểm ấy khiến cậu rất chột dạ.

Móng vuốt dính dấu vết, Ôn Thất Bạch ấn móng vuốt vào khế ước bán thân kia, ấn xuống một dấu hoa mai, lấy lòng đẩy cho Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược chỉ cảm thấy chói mắt, một cái khế ước bán thân mà thôi, không bắt buộc được ai cả, càng không bắt buộc được một con mèo, trái tim Tiểu Hắc chưa bao giờ ở trên người anh.

“Em đi ngủ sớm đi.” “Tô Cảnh Dược đi ra khỏi thư phòng, Ôn Thất Bạch run rẩy lỗ tai, nghe thấy tiếng mở chốt cửa.

Tô Cảnh nhảy đi, Ôn Thất Bạch nằm sấp trên bàn, rũ mắt xuống nhìn khế ước bán thân kia.

Tô Cảnh Dược lần này dường như vô cùng tức giận, ngay cả biệt thự cũng không trở về, chỉ có Trương Nghiêu sẽ tới đưa ba bữa một ngày.

Ôn Thất Bạch yên lặng đếm ngày trong lòng, như vậy cũng tốt, tức giận so với khổ sở còn tốt hơn.

Cáo hoa ngồi xổm trên sô pha, sau khi nhìn thấy Trương Nghiêu hèn mọn vươn móng vuốt ra, làm động tác mèo chiêu tài, không chuẩn, rất không ra gì.

Ôn Thất Bạch nằm sấp trên thảm ngủ, cửa phòng ngủ đóng lại, cậu cũng lười đi qua đó ngủ.

“Tô tổng chỉ là giận dỗi, ngài cũng không nên tức giận.

“Trương Nghiêu ngồi xổm bên cạnh Ôn Thất Bạch, an ủi.

Ôn chẳng lẽ muốn tôi nói hết bị người khác coi là yêu tinh sao, Ôn Thất Bạch đã thấy quá nhiều câu chuyện đâm sau lưng, cái thân cái gì, bạn bè nam nữ là cái gì, vợ chồng là cái gì, gặp được lợi ích, thì ái gì cũng chẳng phải.

Trương Nghiêu nhỏ giọng thở dài, đi ra khỏi biệt thự.

Tô Cảnh Dược có chút lơ đãng mà xoay bút nghe báo cáo Thầyng việc của Trương Nghiêu, sắc mặt vẫn như thường ngày, ngay cả Trương Nghiêu cũng nhìn không ra dị thường.

“Được rồi, Thầy đi ra ngoài đi.

“Tô Cảnh Dược ngay cả nghe cũng lười nghe xong, xoa xoa mi tâm, lại cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn.

“Vâng.


Lúc Trương Nghiêu mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Cảnh Dược đột nhiên hỏi.

“Tiểu Hắc gần đây ăn cơm có ngon không? “
Vẫn ăn nhiều như trước, đây là sự thật, nhưng mà, lần này Trương Nghiêu lại không có thành thật bẩm báo, chỉ hơi rũ mắt xuống, “Lượng cơm hơi nhỏ, nói không chừng là bị bệnh, Tô tổng, tôi muốn liên hệ với bệnh viện thú cưng xem sao.


Lúc Trương Nghiêu nói dối luôn có chút mất tự nhiên, nhất là đôi tay, luôn thích vòng sau lưng làm vài động tác nhỏ, ánh mắt còn bất định.

Tô Cảnh Dược lần này lại không phát hiện, hoặc là nói, anh căn bản cũng không có đem lực chú ý đặt ở trên người Trương Nghiêu, chỉ cúi đầu nhìn văn kiện, trầm mặc không lên tiếng.

Trương Nghiêu dứt khoát đóng cửa chờ Tô Cảnh Dược trả lời.

“Thầy đi ra ngoài trước đi.” “Tô Cảnh Dược lật tài liệu, thờ ơ mở miệng.

Ôn Thất Bạch nhớ ngày hôm nay chính là ngày cậu biến thành mèo.

Buổi tối hôm đó cậu ở lại nhà mà không cùng Chiến Quốc và Lan Hoa ra ngoài, khóa cửa kín mít, lại đem tấm thảm ngủ chuyên dụng của mình kéo đến chính giữa bàn, làm trạng thế tế trời, lúc này mới đắp chăn sữa bò của mình mà nằm xuống.

Qua mười giờ mí mắt Ôn Thất Bạch bắt đầu đánh nhau, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thời tiết hôm nay là trời nắng, ánh nắng mặt trời vừa vặn, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.

Khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt không phải là trần phòng khách, mà là một tia nắng vàng, xinh đẹp ấm áp đến không thể tưởng tượng nổi.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN