Người Què - Chương 20: 20: Ăn Cua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Người Què


Chương 20: 20: Ăn Cua


Bản edit thuộc về Tử Đằng Huyền
Hội nghị online tiến hành thuận lợi xong xuôi, mấy vị khách nước ngoài hài lòng rời khỏi, chỉ còn lại một mình Diêu Vọng trước màn hình.
“Lý tổng quả thực là con giỏi hơn cha, kỹ năng đàm phán siêu phàm quá đi.” Đây là lần đầu tiên Diêu Vọng được chứng kiến phong thái của Lý Dật Thành, cứ tưởng hắn chỉ là một thanh niên chưa trải sự đời, không ngờ rằng là mình xem thường hắn rồi.
“Siêu phàm chỗ nào chứ? Tôi còn muốn học tập nhiều từ Diêu tổng đây.”
“Được rồi, việc hợp tác lần này đã được nhất trí, tôi định hai ngày nữa về lại Trung Quốc để làm xong việc còn lại, tôi cũng muốn đến thăm lão đại nữa.” Diêu Vọng duỗi eo biếng nhác, thở dài, “Vô tình ở nước ngoài cũng được nửa năm rồi nhỉ?”
“Diêu tổng vì Hoa Mậu mà bôn ba khắp nơi.

Thực sự rất vất vả.

khi nào quay lại đây, tôi sẽ tiếp đón anh chu toàn.” Lý Dật Thành rất coi trọng Diêu Vọng, một người tài hiếm có như vậy, hắn hoàn toàn hiểu rõ.
“Cảm ơn Lý tổng, vậy hẹn gặp cậu ở Trung Quốc.”
Tắt máy tính đi, không bao lâu sau thì Lâm Thiên Nhiên tới.
Lý Dật Thành thấy anh mồ hôi nhễ nhại, mang theo hai túi nilon lớn đứng ngoài cửa nhìn vào trong phòng, dáng vẻ lại hoảng hốt không dám tiến vào.
“Sao anh đổ nhiều mồ hôi vậy?” Mời anh vào, Lý Dật Thành vội vàng tìm khăn giấy đưa cho anh.

Nhiều mồ hôi như vậy, không cẩn thận lại bị cảm lạnh, phải nhanh chóng lau khô mới được.
“Tôi, tôi vội vàng đi chợ mua ít đồ ăn.” Lâm Thiên Nhiên cảm kích cầm lấy khăn giấy Lí Dật Thành đưa cho, chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường.

Đã hơn mười hai giờ rồi, anh hoảng hốt đi nấu cơm.
“Đừng lo, nghỉ ngơi trước đã, tôi chưa đói.” Lý Dật Thành vừa tức giận vừa buồn cười, tại sao mỗi ngày đều chăm chỉ như vậy, không biết mệt sao?
“Ừm, nhưng mà mấy con cua tôi vừa mới mua, nếu không mau chóng xử lí thì chúng sẽ chết.” Lâm Thiên Nhiên chỉ vào một trong những chiếc túi ni lon, chắc chắn là có vài con cua lớn trong đó.

Chúng bị buộc lại bằng kẹp, đang phun ra bong bóng.
“Oa, hôm nay có phúc vậy, được ăn hải sản!” Lý Dật Thành vui vẻ như một đứa trẻ được cưng chiều, đôi mắt cong cong cười.
Bình thường Lâm Thiên Nhiên rất ít khi mua cua ăn, cua vừa đắt lại không có nhiều thịt, ăn không no thì làm sao anh có thể mua được loại đồ ăn xa xỉ này?
Nhưng mà hôm nay là muốn cảm kích Lý tổng, đối với mức lương hiện tại thì mua một ít cua cũng không có vấn đề gì.
“Tôi vào nhà bếp làm đồ ăn trước.” Lâm Thiên Nhiên nói xong, cảm thấy an tâm, liền bận rộn trong nhà bếp.
“Vậy tôi đợi cơm đó nha.” Lý Dật Thành nhìn bóng lưng bận rộn của Lâm Thiên Nhiên, trong lòng bỗng ấm áp như có cơn nắng nhẹ.
Khi Lâm Thiên Nhiên bưng món cua thơm phức ra, Lý Dật Thành cũng lấy chai rượu vang ủ 80 năm trong tủ.
“Mùi thơm thật đấy, Tiểu Thiên, anh tuyệt thật nha!” Lý Dật Thành ngửi mùi thơm, lập tức bụng reo lên, hóa ra cũng đã gần 1 giờ.
“Còn vài món nữa, tôi lập tức bưng ra ngay.” Lâm Thiên Nhiên xấu hổ, anh vụng về như vậy, còn nấu ăn chậm hơn người khác, may mà căn bếp không bị nổ tung, chẳng qua anh thấy nó cũng hơi tàn tạ rồi.
“Nào, tôi đã chọn một chai rượu vang ủ 80 năm để thưởng thức cùng cua.” Lý Dật Thành cầm hai chiếc ly cao, hăng hái bước đến.
“Được.

Nhưng Lý tổng, tôi không biết uống rượu.” Lâm Thiên Nhiên thấy hắn rót rượu liền vội xua tay.
“Đây là rượu vang thôi, rất ngọt, giống như nước hoa quả vậy, anh có thể nếm thử.”
“Ừm.” Thấy sự nhiệt tình của hắn, Lâm Thiên Nhiên không trốn tránh nữa, đành cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Rượu thực sự rất ngọt và dịu chứ không khó chịu như anh nghĩ.
“Trước khi uống thì lắc nhẹ trước như này này.” Lý Dật Thành cầm ly lên lắc nhẹ.
“Là thế sao?” Lâm Thiên Nhiên bắt chước theo hắn rồi nhấp thêm một ngụm nữa, “Hình như có vị khác!”
“Ừ!” Thấy anh vui vẻ, Lý Dật Thành cũng nhấp vài ngụm.
Hai người bắt đầu ăn.

Lâm Thiên Nhiên làm các món ăn kèm rất đơn giản: cua hấp, súp cá đậu phụ và thịt lợn băm tiêu.

Hai người bọn họ ăn uống say sưa, nhất là Lý Dật Thành, tuy rằng từ nhỏ đã quen với món ngon sang trọng, thế nhưng những thứ đó không thể so sánh với món mà Lâm Thiên Nhiên làm.
“Chờ đã, tay anh sao lại đỏ vậy?” Lý Dật Thành đột nhiên thấy ngón tay phải của Lâm Thiên Nhiên đỏ lên, giống như màu của con cua vậy.
“À,vừa rồi không may bị bỏng.” Lâm Thiên Nhiên vội vàng giấu ngón tay vừa lột càng cua đi, không ngờ ánh mắt của Lý Dật Thành lại tinh tường đến thế.
“Đau không? Có mụn nước không?” Lý Dật Thành căng thẳng, trong lòng sốt ruột vô cùng, cầm cả kính lúp đến kiểm tra kĩ càng, “Anh để tôi xem?”
“Không sao, không sao.” Lâm Thiên Nhiên thấy hắn định đi tới nắm tay mình thì sợ hãi đến mức vội vàng núp sau chiếc ghế, “Mau ăn đi Lý tổng! Con cua này mà nguội rồi ăn không ngon đâu.”
“Anh, trời ạ!” Lý Dật Thành vừa lo lắng vừa đau lòng.

“Tôi không có thuốc để đưa cho anh, hay là để buổi chiều đi làm tôi bảo Phương quản lí mang ít thuốc lại đây đưa cho anh thoa.”
“A, không cần đâu, đây là chuyện nhỏ thôi.” Để trấn an Lý tổng, Lâm Thiên Nhiên lại nói “Lúc làm việc trong xưởng, tôi cũng hay bị thương.

Nhiều lần còn nặng hơn thế này.

Không sao cả.”
“Sao? Trước đây làm trong xưởng anh luôn bị thương?” Không ngờ nói xong câu này, phản ứng của Lý Dật Thành càng gắt hơn.

Hắn nóng lòng muốn đưa Lâm Thiên Nhiên đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe ngay thì mới an lòng.
“Ừm, trong xưởng luôn có va chạm mạnh mà.” Lâm Thiên Nhiên khó hiểu trước phản ứng của Lý tổng, cảm thấy chuyện không ổn lắm nên không nói gì, cầm ly rượu lên bắt đầu uống.

Nước canh hình như hơi mặn, trong miệng khát đến mức cần nước gì đó làm dịu.
Sau vài ly rượu, khuôn mặt Lâm Thiên Nhiên đỏ bừng, ánh mắt long lanh mơ hồ.

Lúc say trông anh rất đáng yêu, không còn căng thẳng mà thả lỏng rất nhiều, “Cua ngon quá, ngon thật đấy!”
“Cua tuy ngon, nhưng lại tanh không nên ăn nhiều một lúc.” Lý Dật Thành gắp thức ăn khác để vào trong bát anh, cười nói.
“Lý tổng, sao cậu phải tốt với tôi như thế?” Lâm Thiên Nhiên đột nhiên hỏi Lý Dật Thành “Tôi chỉ là một bảo vệ nhỏ, một tên què, không người thân, không bạn bè, không có học thức, và cũng chẳng hiểu gì cả.

Tại sao cậu lại tốt với tôi thế?”
“Anh say rồi, Tiểu Thiên.” Lý Dật Thành xoa đầu anh.
“Tôi không say.” Lâm Thiên Nhiên chớp chớp mắt, “Chiều nay tôi còn phải đi làm!”
“Buổi chiều anh có thể nghỉ ngơi ở đây, say như vậy sao đi làm được đây?” Lý Dật Thành trêu chọc anh.
Nhưng mà những lời này lại khiến anh sợ hãi đến thất thần, “Không được! Không đi làm thì không có lương, không có lương sẽ không có đồ ăn, tôi chết đói mất!”
Lý Dật Thành nhìn anh với ánh mắt hổ thẹn và đau lòng, thở dài, “Những năm qua có lẽ ngày nào anh cũng phải chịu đựng chuyện này.”
“Nhưng mà điều đó không còn quan trọng nữa, em đã ở đây rồi, những ngày tốt đẹp còn đang chờ anh phía trước.”
“Lý tổng?” Phương quản lý mang theo thuốc bước vào.
“Nhỏ tiếng chút” Lý Dật Thành chỉ vào Lâm Thiên Nhiên đang ngủ trên sofa.
“Sao vậy?” Phương quản lý ngay lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Thiên Nhiên, có lẽ sét đánh cũng không gọi được anh dậy.
“Anh ấy say rồi, để anh ấy ngủ.” Lý Dật Thành nhận lấy thuốc trị bỏng, “Buổi chiều để anh ấy nghỉ đi, đừng trừ tiền.”
“Vâng.” Phương quản lý cũng không ngạc nhiên nữa, nhìn đống hỗn độn trên bàn, sờ sờ mũi, “Hay là để tôi nhờ người đến dọn bát?”
“Được.” Lý Dật Thành kinh ngạc, suy nghĩ của quản lí khiến hắn rất hài lòng, “À còn một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Phương quản lý dừng bước.
“Bộ phận nhân sự của chú, sắp xếp lịch kiểm tra lại độ an toàn của phân xưởng rồi viết báo cáo chi tiết cho tôi.

Ngoài ra, việc khám sức khỏe năm nay không chỉ bao gồm nhân viên hành chính trong tòa nhà văn phòng mà bao gồm cả phân xưởng đi.

Tất cả nhân viên ở đây đều được hưởng lợi, chú viết ngân sách gửi cho tôi xem.”
“tất…!tất cả sao?” Phương quản lý tưởng mình nghe nhầm, xưởng này có hàng trăm nhân viên, giá khám bệnh cũng không phải giá mua rau.

“Đúng.” Lý Dật Thành gật đầu.

– —————————————————-
Lúc Lâm Thiên Nhiên tỉnh dậy đã là tan làm buổi chiều.
“Thiên Thiên, tôi đến đưa thuốc cho anh nè.” Lý Dật Thành cầm gói thuốc đi tới.
Đã đàm phán xong một cuộc hợp tác xuyên quốc gia, mà còn được ăn cơm anh tự tay nấu, tâm trạng của hắn hôm nay không tệ.
Ôi, khuôn mặt lúc Thiên Thiên ngủ thật dễ thương, gò má còn hồng hồng nữa, vội vàng chụp lén hai tấm ảnh, buổi tối còn dùng trong chăn…!QAQ
Lâm Thiên Nhiên ngủ đến hơn năm giờ, đầu nặng trĩu, rượu còn chưa tan hết, vừa ngồi dậy chiếc chăn đang đắp liền rơi xuống thảm.
“a! Mấy giờ rồi?” Anh không có đồng hồ, nhưng trực giác mách bảo giờ đã muộn thế nào rồi.
“Anh tỉnh rồi à?” Lý Dật Thành ngẩng đầu khỏi máy tính, “Bây giờ gần 5h30 rồi.”
“hả?” Lâm Thiên Nhiên ước chừng mới chỉ 3- 4h chiều.

giờ thì tốt rồi, rượu có chưa tan cũng tỉnh cả người.
“Nào, uống cái này đi.” Lý Dật Thành bưng một cốc sữa thơm từ lò vi sóng ra.
“Không được, tôi phải đi làm!” Lâm Thiên Nhiên không quan tâm đến sữa, nhặt nhanh chiếc chăn rơi xuống đất rồi đi giày vào.
“Dù sao hôm nay anh cũng nghỉ làm rồi.

Đừng lo, tôi đã nói với Phương quản lý là anh giúp tôi in tài liệu trong phòng chủ tịch.

Chú ấy sẽ không coi anh vắng mặt đâu.” Lý Dật Thành cưng chiều bưng sữa đến lần nữa.
“Chuyện này…” Lâm Thiên Nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, đã nói nấu cho hắn một bữa cơm để cảm ơn, không ngờ anh ăn cua còn nhiều hơn “ân nhân” của mình.

Quên đi, đã thế còn tham lam rượu của người khác, uống đến say, ngủ luôn cả chiều trong phòng người ta…
Lâm Thiên Nhiên thực muốn tìm một chỗ mà chui xuống.
Nhưng tại sao Lý tổng lại không hề tức giận? thật giống những thứ này đều là những gì mà anh nên được hưởng.
Anh chỉ có thể uống vội ly sữa, rồi chạy trốn như một con thú nhỏ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN