Cái thể loại loạn thất bát tao* gì đây? Nếu không phải bình thường quen mặt vô biểu tình, giờ phút này khinh thường trên mặt “Seyin bé bỏng” nhất định sẽ biến thành thập tự giá đâm thủng trái tim Vampire.
*loạn thất bát tao: mất trật tự, lộn xộn, rối loạn
“Thẹn thùng?” Nam tử tóc bạc lớn lên tuấn tú lịch sự, mạch não cũng tuyệt đối không giống người thường, “Tiểu Seyin thật đáng yêu.”
Tạ Tịch nhịn không được nói: “Thả ta xuống.”
“Đừng lạnh lùng như thế.” Nam tử tóc bạc chớp chớp con ngươi đỏ thẫm, nói, “Nửa tháng không gặp, bảo bối thật sự không nhớ ta sao?”
Da gà da vịt khắp người Tạ Tịch có lẽ rất nhớ gã —— chúng nó nổi đến quá vui! (chính là bạn Tịch ghê đến nổi cả da gà đó)
“Đây là tức giận sao?” Nam tử tóc bạc dỗ cậu nói, “Là bởi vì ta biến mất nửa tháng sao?”
Tạ Tịch: “…” Thật tốt, cậu không cần phải nói gì, đối phương đã giúp cậu bổ sung kiến thức.
“Được rồi, bảo bối đừng giận.” Nói xong gã cúi người, con ngươi đỏ thẫm khóa chặt Tạ Tịch, trong đó tràn đầy thâm tình, hóa thành lời tâm tình âu yếm chảy ra, “Về sau mỗi ngày ta đều ở bên cạnh em, chỉ bảo vệ em, chỉ nhìn em, chỉ yêu em.”
Tạ Tịch căng thẳng, cảm thấy cực kỳ không ổn. Quả nhiên, sợi tóc màu bạc rơi xuống, nam nhân này muốn hôn cậu…
“Đừng.” Tạ Tịch đưa tay đẩy gã.
Bởi vì động tác cự tuyệt này, xung quanh đột nhiên dâng lên một trận hàn ý, bức màn dày nặng không gió mà bay, ánh nến đầu giường bắt đầu lay động, căn phòng vốn ấm áp như chìm xuống hầm băng, nam nhân trước mặt càng giống như một tảng băng điêu*, lạnh đến mức như không có nhân khí.
*băng điêu: tác phẩm điêu khắc bằng băng
Hỏng rồi.
Tạ Tịch biết mình làm sai rồi, nhưng cậu làm sao có thể chấp nhận việc bị một nam nhân hôn? Chờ cậu giữa chừng nhổ ra chỉ sợ hậu quả càng thảm hại hơn.
“Ta…” Tạ Tịch bởi vì khẩn trương mà thanh âm hơi run, lông mi cậu run rẩy, khẽ cắn môi dưới, không biết đến nên nói cái gì.
Dáng vẻ này rơi vào mắt nam tử tóc bạc, lại thành một vẻ đáng yêu khác.
Trong phút chốc băng tuyết tan chảy, đông qua xuân về, nam tử tóc bạc thu lại ý lạnh giữa lông mày, lại nhiệt tình toả sáng giống như triều yên*: “Là ta quá nhớ em.” Ngón tay gã nhẹ nhàng cọ cọ cằm Tạ Tịch, “Đã quên mất quy củ.”
*triều yên: hương khói (nhưng mà mình dịch cứ thấy sai sai nên giữ nguyên, có cao nhân nào biết mong chỉ giáo, thanks a lot!!!)
Giữa hai người bọn họ còn có quy củ?
Tạ Tịch chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, nháy mắt liền liên tưởng vô số thứ —— nam nhân này tám phần là Vampire trong truyền thuyết, nhìn đôi con ngươi màu đỏ kia là có thể thấy không phải con người, cùng với việc gã đột nhiên xuất hiện và thân thể lạnh băng đều cực kỳ không bình thường.
Liệu gã có phải Vampire đã giết anh trai (em trai) Gal mà báo chí đã nói không? Nếu đúng như vậy, việc này sẽ rất phức tạp!
Đương nhiên mặc kệ là có phải hay không, Vampire này cùng Seyin Hall đều có thiên ti vạn lũ quan hệ. Người yêu? Con mồi? Hay là Seyin không thể phản kháng cho nên đang lá mặt lá trái*? Khó mà nói rõ ràng được.
*thiên ti vạn lũ: rất nhiều, đếm không xuể
*lá mặt lá trái: đại khái là lật lọng, tráo trở
Tạ Tịch giờ phút này cũng không muốn chọc giận gã, ở nhiệm vụ sống sót bảy ngày này, Vampire tóc bạc tuyệt đối là biến số chính, cần phải phòng bị.
Tạ Tịch nghe gã nói gật gật đầu, trông rất ngoan.
Vampire tóc bạc thoải mái cười nói: “Tiểu Seyin đừng sợ, ta đã đợi lâu như vậy, không ngại chút thời gian này.”
Tạ Tịch nhẹ thở ra, biết mình đã miễn cưỡng lừa gạt qua cửa.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, Vampire tóc bạc lưu luyến không rời nói: “Ta về trước.”
Tạ Tịch chỉ ước gã lập tức cút đi: “Ừm.”
Vampire tóc bạc nắm tay cậu, hạ xuống mu bàn tay cậu một nụ hôn: “Bảo bối, đừng quên ước định của chúng ta.”
Ước định? Tạ Tịch có biết cái ước định quỷ gì đâu!
“Ừm.” Tạ Tịch gật gật đầu, mong trước có thể dỗ người này đi.
Trên mặt Vampire tóc bạc mang theo nét vui sướng trẻ con, thanh âm càng thêm ái muội: “Tiểu Seyin, ta thật muốn hiện tại liền đem em…” Còn chưa nói dứt lời, gã lại như là sợ dọa đến Tạ Tịch, dung túng nói, “Được rồi, ta sẽ chờ em.”
Tạ Tịch: “…”
Phỏng chừng là không muốn bị người nhìn thấy, khi tiếng bước chân tới gần cạnh cửa, Vampire tóc bạc đã biến mất không thấy, cũng đột ngột như khi tới.
Tạ Tịch khẽ thở ra, lại nhìn quản gia Randy vừa đến, cơ bắp cả người căng chặt cũng từ từ thả lỏng.
Trong tay Randy cầm giá cắm nến, nhìn thấy cậu vẫn còn tỉnh, hỏi: “Thiếu gia không ngủ được sao?”
Tạ Tịch xoa nhẹ đôi mắt nói: “Gặp ác mộng.”
Randy buông giá cắm nến, ngồi vào bên giường, đau lòng nói: “Không phải sợ, mọi việc trong mơ đều là giả.”
Trong mơ đều là giả, hiện thực lại là thật. Tạ Tịch sợ Vampire quay lại, hỏi: “Randy, đêm nay ngươi có thể bồi ta không?” Có người ngoài, người nọ hẳn sẽ không xuất hiện.
Quản gia hơi giật mình, con ngươi bích sắc co lại, thanh âm cũng thấp hơn nhiều: “Thân phận thấp hèn của tôi làm sao có thể xứng lưu lại phòng ngủ chính…”
Tạ Tịch thành khẩn nói: “Có ngươi ở đây, ta an tâm hơn nhiều.”
Một câu này làm trong mắt Randy bùng lên ngọn lửa, một người từ trước đến nay luôn chỉn chu như y, thần thái vậy mà có chút loạn, giọng điệu cũng thay đổi: “Thiếu gia…” Âm thanh căng chặt đến phảng phất như bị người bóp lấy, “Ngài thật sự là một thiên sứ.”
Chỉ muốn tìm người ở bên để phòng ngừa Vampire tập kích nửa đêm – Tạ Tiểu Tịch: “?”
Giây tiếp theo quản gia đã khôi phục bình thường, y ôn thanh nói: “Thiếu gia cứ ngủ đi, ta sẽ luôn ở đây, vì ngài ngăn cản mọi ác mộng cùng hỗn loạn.”
Tạ Tịch vốn định nói —— giường lớn như vậy, ngủ cùng nhau vẫn được mà. Nhưng ngẫm lại dáng vẻ vừa rồi của quản gia, may là chưa nói ra.
Thôi… Thời này phân chia đẳng cấp rất sâm nghiêm, mình không cần lại phạm lỗi.
Tạ Tịch chui vào trong ổ chăn, nhắm mắt lại nhưng cũng không ngủ ngay.
Cậu có thói quen, mỗi ngày sau khi nằm trên giường sẽ hồi tưởng sự việc xảy ra trong ngày, trước kia bất quá là hồi tưởng trò chơi cùng với thứ hạng đạt được một chút, hôm nay thứ có thể nhớ đến có hơi nhiều quá mức bình thường rồi.
Tạ Tố mang thai, cậu chẳng hiểu vì sao lại đi vào trong một cái trò chơi vô cùng chân thật, hơn nữa phải hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ: sống sót bảy ngày.
Cậu không nghĩ về việc của Tạ Tố nữa, cũng không lại thắc mắc vì sao mình đến nơi này, cậu dành thời gian tự hỏi cho hiện tại hơn.
—— Trò chơi tên là “Tình yêu bên trái hay bên phải”, nội dung chính là trò chơi tình yêu điềm mỹ. Mà trước mắt người có mâu thuẫn tình cảm với Seyin Hall đã xuất hiện, chính là Vampire kia.
Từ những gì gã nói có thể đoán ra bọn họ đã sớm quen biết, thậm chí còn có quy củ và ước định. Quy củ có thể đoán được, đơn giản là trước một thời điểm nào đó thì không thể thân mật. Ước định thì sao? Không biết.
Tạ Tịch thực nghiêm túc phân tích, nghĩ ra một khả năng, chẳng lẽ muốn sống sót bảy ngày, nhất định phải cùng Vampire như vậy như kia thế này thế nọ? Cự tuyệt gã thì sẽ bị giết chết? Cho nên đây là bắt người ta lựa chọn giữa tiết tháo và mạng sống?
Tạ Tịch cảm giác được ác ý thật sâu. Trên thực tế cậu vẫn xem nhẹ nó lắm…
Tạ Tịch nghiêm túc nghĩ phải thế nào để hoàn thành nhiệm vụ qua cửa trò chơi, lại không biết đứng bên giường cậu, người được cậu vô cùng tín nhiệm – quản gia Randy trong mắt tràn đầy si mê, quyến luyến mà nhìn cậu một thật lâu.
“Thiếu gia, ngài cao quý như thế thần thánh như thế.” Quản gia cúi người hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cậu, “Kẻ ti tiện như tôi phải có bao nhiêu may mắn mới nhận được ưu ái từ ngài.”
Nếu Tạ Tịch không ngủ sớm như vậy, chắc cgã sẽ một lần nữa nhìn kỹ đồng chí quản gia “trung thành và tận tâm” của mình này.
Ngày hôm sau, Tạ Tịch mở mắt ra phát hiện hàng chữ nhỏ dưới góc phải tầm mắt biến thành —— tiến độ nhiệm vụ: Ngày thứ hai.
Ừm… Lăn lộn qua được một ngày.
Bởi vì tối hôm qua Randy ở lại cả đêm, cho nên buổi sáng là y tự mình hầu hạ cậu rửa mặt mặc quần áo. Tạ Tịch thật không quen bị người tiếp xúc thân thể, nhưng để chính cậu tự mặc mấy bộ quần áo này, sợ là cả ngày cũng chưa xong.
Cũng may động tác của Randy nhẹ nhàng, cũng không có đụng chạm dư thừa, rất nhanh đã giúp cậu mặc chỉnh tề.
Quần áo hôm nay và hôm qua hoàn toàn bất đồng, nhưng phong cách lại tương tự, đều có áo sơ mi trắng hoa lệ cùng đồ trang sức phức tạp đính trên mũ dạ, ngoại trừ áo đuôi tôm mỏng dài và ủng da cứng rắn, cái khác đều là trang sức chỉ con gái mới thích.
Tạ Tịch có chút thiếu hụt thẩm mỹ trời sinh, phân không rõ thế nào là đẹp và xấu, chỉ có thuận mắt cùng không vừa mắt. Dáng vẻ hiện tại của mình này, cậu cho đánh giá là một trăm phân không vừa mắt.
Randy lại tán thưởng từ đáy lòng nói: “Thiếu gia là quý tộc trời sinh, vì hoa phục* mà sinh.”
*hoa phục: trang phục đẹp
Tạ Tịch: “…” Quên đi, chỉ có bảy ngày mà thôi, không cần để ý những chi tiết này.
Buổi sáng có khóa học âm nhạc, khi Tạ Tịch nhìn thấy cây đàn dương cầm phục cổ rất sợ mình sẽ bị lộ tẩy, cũng may thân thể vẫn lưu giữ ký ức, ngón tay cậu ấn trên phím đàn, tự động diễn tấu ra một chương nhạc ưu mỹ*.
*ưu mỹ: tốt đẹp hơn hết
Giáo viên âm nhạc ngâm thơ ca ngợi cậu tận hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tan học.
Sau khi tan học, quản gia Randy hỏi cậu: “Bá tước Aix gửi thư mời, hẹn ngài giữa trưa cùng nhau dùng bữa.”
Bá tước Aix? Lại vị nào nữa?
Tạ Tịch không muốn đi, lại lo lắng không đi có thể khiến phát sinh việc ngoài ý muốn.
Randy nhìn ra cậu do dự, áp xuống nóng cháy trong mắt, thấp giọng hỏi: “Ngài không muốn đi sao?”
Tạ Tịch quay đầu nhìn y: “Ta có thể không đi sao?”
Cậu chỉ là hỏi ý kiến của quản gia thiếp thân, không ngờ Randy lại có chút kích động, môi mỏng run rẩy, tiếng nói khàn khàn: “Thiếu gia có quyền cự tuyệt bất cứ kẻ nào.”
Tạ Tịch đã nhận ra khác thường, cậu thử hỏi: “Thật không?”
Randy trịnh trọng nói: “Việc ngài không thích, có thể không làm.”
Lời này nghe hay ghê… Tạ Tịch nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không đi.
Cậu chỉ nghĩ đợi tại trong lâu đài cổ này, yên phận mà sống bảy ngày, không muốn rắc rối cành mẹ đẻ cành con.
“Vậy không đi.” Tạ Tịch cho ra đáp án.
Con ngươi Randy sáng ngời, khó nhịn kích động nói: “Tôi lập tức đi phân phó…”
Quản gia nhanh chóng rời đi, Tạ Tịch một mình ở trong cái hoa viên to như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy có chút lạnh. Tiết trời đầu xuân, cậu lại mặc nhiều như vậy, sao lại cảm thấy lạnh?
Ảo giác à? Nhưng rất nhanh Tạ Tịch cảm giác được một cơn gió lạnh lẽo âm u đến tận xương.
Cậu ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện bầu trời cũng đổi sắc, mặt trời chính ngọ* bị mây đen dày đặc che khuất, một cỗ tà gió thổi tới, những đóa hoa nở rộ trong hoa viên đều mất đi ánh sáng, ngay cả cây nhỏ xanh biếc cũng giống như bị sương đánh, héo đi. (mình cũng khôngbiết bị sương đánh là sao nữa)
*chính ngọ: 12 giờ trưa
“Vì sao lại cự tuyệt?” Cùng với giọng nam trầm thấp tối tăm, nam tử tóc bạc đột ngột xuất hiện, gã mặc áo choàng đen, tóc dài không hề lay động, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, chỉ có một đôi mắt đỏ như màu mặt trăng máu.
“Em không muốn chúng ta ở bên nhau sao?” Vampire tóc bạc nhếch khóe miệng, câu ra một nụ cười ngọt ngào, “Sao có thể như vậy? Tiểu Seyin của ta sao lại không muốn ở bên ta.”1
Âm thanh ngừng lại, trong tay gã xuất hiện một trường cung màu bạc.
Con ngươi Tạ Tịch co lại, cung tên phá gió bay đến, đâm trúng trái tim cậu.
Vampire tóc bạc ôm chặt Tạ Tịch cả người đầy máu, ôn nhu nói nhỏ: “Tiểu Seyin, em chỉ có thể là của ta.”
Tạ Tịch: “…”
Một chút cũng không đau, chỉ là sốc đến ngu người luôn rồi!
Chuyện gì đấy? Một lời không hợp liền giết người? Cự tuyệt gã? Cậu cự tuyệt gã khi nào? Chẳng lẽ Vampire tóc bạc chính là bá tước Aix? Nhưng cậu chỉ là không đi ăn cơm thôi mà, đến mức phải giết người sao!!! (ノ`□”)ノ⌒┻━┻
Tạ Tịch lựa chọn đặc quyền miễn đau vết thương trí mạng, cho nên tuy rằng trái tim bị bắn xuyên qua, cậu cũng không cảm giác được chút đau đớn nào. Bất quá phía dưới góc phải tầm mắt đã xuất hiện một nhắc nhở: Yêu cầu mau chóng reload, sau khi thân thể hoàn toàn tử vong không thể reload.
Tạ Tịch chậm trễ không dậy nổi, lựa chọn load.
[ có load đến điểm gần nhất không ]
Tạ Tịch: Có.
Một trận trời đất quay cuồng, khi Tạ Tịch lại mở mắt ra thì đã về tới hai mươi phút trước, thanh âm quản gia Randy vang lên bên tai cậu: “Bá tước Aix gửi thư mời, hẹn ngài giữa trưa cùng nhau dùng bữa.”
Tạ Tịch: “…” Đi, đi còn không được sao!
Randy nhìn cậu chằm chằm hỏi: “Ngài muốn đi sao?”
Cậu có thể không đi sao? Tạ Tịch biết đây tám phần là manh mối quan trọng của trò chơi, không đi không được, vì thế gật đầu nói: “Giúp ta chuẩn bị xe ngựa, ta…”
“Ngài muốn đi sao?” Quản gia lặp lại câu hỏi, thanh âm có chút run nhẹ.
Tạ Tịch nhạy bén mà nhận thấy được không khí căng chặt, cậu quay đầu, phát hiện con ngươi bích sắc của quản gia trở nên tối đen, giống như vực sâu tuyệt vọng.
Tạ Tịch: “…”
“Ngài muốn đi gặp gã.” Quản gia Randy rất có tố chất thần kinh mà cười nói, “Người ngài yêu quả nhiên là gã.”2
Tạ Tịch: “!!!” Đây lại là tình huống gì?
Randy đến gần cậu, thanh âm ôn nhu đến cực điểm, thần thái lại điên cuồng đến cực điểm: “Vì sao, thiên sứ như ngài lại bị ma quỷ dụ hoặc?”
Tạ Tịch hơi há mồm, chỉ cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo kề trên cổ mình.
Nháy mắt tiếp theo, cậu thấy được thân thể của mình.
Quản gia ôm đầu cậu, thân mật mà hôn giữa trán cậu: “Nếu nhất định phải sa đọa, không bằng…”
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tà: Được rồi được rồi, để tự ta đến.
–– đây là một trò chơi sảng khoái, truy nhà hỏa táng của vợ* [mặt ghen tỵ]
*truy nhà hỏa táng của vợ: nghĩa đen là tra tấn trong quá trình theo đuổi bạn gái, thực chất là bám đuôi. Thường áp dụng trong phim khi nam chinh lúc đầu cao ngạo lạnh lùng phớt lờ nữ chính về sau quay ra truy thê -_-
Editor: (kháng nghị thầm lặng) yêu cầu tác giả dùng từ bình thường chút, tra nghĩa muốn toát cả mồ hôi…