Cậu đồng cảm với những gì Seyin Hall phải trải qua, nhưng đối với việc Seyin Hall làm, cậu không thể tán đồng.
Giết chết Xilin công chúa, trả thù nữ hoàng và công tước đều không có gì đáng trách, đó là quả báo của chúng.
Nhưng cần gì phải đi giận chó đánh mèo dân chúng vô tội? Sống ở quốc gia này, sinh hoạt dưới loại thống trị này, bình dân bách tính nào có quyền lựa chọn? Họ chỉ đang sống cuộc sống của mình, cố gắng tìm một cõi yên vui nho nhỏ thuộc về mình dưới cái chế độ đầy áp lực này, thì dựa vào cái gì phải đi chịu lửa giận của Seyin Hall?
Seyin Hall tao ngộ rất bi thảm, trải qua nhiều thống khổ, chịu đựng được quá nhiều… vì vậy liền gây ra thống khổ càng lớn, thảm họa càng lớn, tuyệt vọng càng lớn cho người vô tội, vậy cậu và vị công chúa kia có gì khác nhau?
Cả hai đều đem nỗi thống khổ của mình áp đặt lên người không liên quan.
Tại sao phải vì báo thù mà biến mình thành loại người như kẻ thù?
Khi trong đầu hiện lên câu nói này, Tạ Tịch sửng sốt. Cậu không phải chịu nhiều thống khổ như Seyin Hall, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn oán giận cha đã quay đầu rời đi không hề ngoảnh lại, cũng hận mẹ bỏ cậu một mình trong căn phòng tối, đói đến mức phải đi bới thùng rác, càng hận người mà cậu đã giao phó vô số tín nhiệm cuối cùng lại buộc cậu phải nghỉ học – Tôn Mục Thanh.
Cậu không làm ra tội ác tày trời như Seyin Hall, nhưng cũng đắm chìm trong oán hận, bị lạc lối rồi từ bỏ ước mơ.
Cậu tự giam mình trong căn phòng đi thuê chật hẹp, không tiếp xúc với bất cứ ai, không kết giao với bất cứ người nào, cứ thế, phải chăng cậu sẽ giống như Seyin Hall, giận lây sang tất cả mọi người?
Kẻ trong cuộc thì mê kẻ đứng ngoài thì tỉnh, rất nhiều chuyện phải ở góc độ của người thứ ba mới có thể thấy rõ ràng.
Lúc Tạ Tịch hoàn hồn, toàn bộ tòa thành đã biến thành phần mộ tĩnh mịch.
Người tấn công tòa thành đều chết hết, bị hút khô máu, thi thể màu nâu chồng chất như củi khô, không nhìn ra hình người.
Tạ Tịch bất giác cau mày.
Randy cùng Gal quỳ một chân trên đất, tư thái thành kính: “Chúc mừng thiếu gia đạt được tâm nguyện.”
Trong thân thể Tạ Tịch có một cỗ năng lượng mênh mông. Đây là cảm giác người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Thân thể phảng phất có sức mạnh vô biên, ngũ giác phát triển, kể cả tiếng thì thầm ở ngoài ngàn dặm cũng nghe được rõ ràng.
Cậu có được sức mạnh vô cùng vô tận, đây là sức mạnh cho phép người ta làm bất cứ việc gì.
Đến lúc này, Aix mới biết chuyện gì đang xảy ra, gã lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt có chút lo lắng: “Seyin, em…”
Dưới góc phải tầm mắt Tạ Tịch xuất hiện nhắc nhở — —
[ kỹ năng (tạm thời): lời thì thầm của ác ma, hiệu quả mê man, thời gian hai mươi tư giờ. ]
Hiện tại đã là rạng sáng ngày thứ bảy, qua nốt hai mươi tư giờ nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Tịch thở phào, sử dụng kỹ năng với cả ba người.
Bởi vì hiện tại cậu mạnh hơn họ nhiều, cho nên ba người đồng thời ngã xuống đất, đàng hoàng ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy… chỉ cần chờ hai tư tiếng liền có thể qua?
Tạ Tịch đương nhiên sẽ không ra ngoài đại khai sát giới, cậu ngồi đợi trong tòa cổ bảo, một lần đợi chính là cả ngày.
Màn đêm buông xuống, thời gian còn lại càng ngày càng ít.
Tạ Tịch xem lại toàn bộ trò chơi, mặc dù cảm thấy nửa trước hố cha muốn chết, nhưng phần còn lại vẫn khiến cậu có phần thổn thức.
Cậu học về máy tính, đã từng tham dự chế tác một trò chơi, lúc ấy thầy cậu có nói — — một trò chơi chân chính nên cho người ta sự tỉnh ngộ.
Nó là một tác phẩm, một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ mang đến cho người chơi kinh hỉ cùng hạnh phúc, mà còn là trăn trở cùng suy ngẫm.
Tiếng chuông buổi sáng vang lên, Tạ Tịch khẽ thở dài, nhìn chăm chú về phía dưới góc phải tầm mắt.
Tiến độ nhiệm vụ — — ngày thứ bảy.
Tiếp theo hẳn là hoàn thành nhiệm vụ đi, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào?
Hở? Tạ Tịch trừng mắt, nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
— — nhiệm vụ thất bại, một phút sau bắt đầu load.
Tạ Tịch: “???”
Thất bại? Thế mà thất bại? Sao lại thất bại?
Không phải là sống sót bảy ngày sao? Cậu sống đến ngày thứ bảy, dựa vào cái gì thất bại?
Tạ Tịch nhìn chằm chằm mục tiêu nhiệm vụ hết một phút, sau khi bắt đầu load, cậu bỗng nhiên ngộ ra.
— — sống sót bảy ngày, không chỉ phải sống sót đủ bảy ngày, mà còn là chỉ có thể sống sót bảy ngày, thiếu không được, thừa cũng không được!
Cho nên nói…
Hai mắt Tạ Tịch tối sầm, trở lại nửa đêm ngày thứ sáu.
Aix cực kỳ kinh ngạc: “Seyin, em…”
Tạ Tịch không chút khách khí thả cho gã một cái kỹ năng hôn mê: ngủ tiếp đi, cậu thực sự không có tâm lực ứng phó ba người này.
Chờ hai tư tiếng, mắt thấy ngày thứ bảy sắp kết thúc, tại giây cuối cùng, Tạ Tịch đâm một đao vào tim mình.
“A… đau quá.”
Tạ Tịch nghĩ thầm, mình không phải có miễn đau vết thương trí mạng sao? Sao lại đau vậy?
Hỏng!
Tạ Tịch nhìn chăm chú về phía dưới góc phải tầm mắt, quả nhiên hiển thị: nhiệm vụ thất bại.
Cậu bây giờ không phải là người bình thường, đâm vào tim thôi thì không chết được!
Tạ Tịch: “…”
Vốn đang dâng lên một chút hảo cảm đối với trò chơi, hiện tại… ĐMM!
Tạ Tịch lại load, Aix lại đầy mắt kinh ngạc: ” Seyi…”
Lần này gã mới mở miệng, Tạ Tịch liền cho ngất hết, cậu đợi đến khi trời tối, bắt đầu “tự sát” sớm một tiếng.
Nhưng mà cậu đâm mình một đao, không đợi rút đao, vết thương liền bắt đầu khép lại, còn liều mạng chen cây đao ra ngoài…
Mười hai giờ.
Tạ · mạnh phá trời · đại ác ma · không chết được · Tịch: “…”
Hóa ra mạnh quá cũng không tốt, muốn chết cũng khó…
Lại load một lần, Tạ Tịch đang định đánh ngất ba người, bỗng nhiên tâm tư khẽ động.
Cậu không tự sát được, ba người họ hợp sức có phải là có thể giết cậu?
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc hắc, Tu La tràng nên tới dù sao cũng phải đến…
Giang Tà: Sinh vô khả luyến.