Nhiều cá như vậy một người mổ chắc chắn không thể xong được, sau khi Lục Cốc thêm củi vào thì đi ra hỗ trợ.
Y cầm dao, kéo và ba cái nia tre tới, một cái để đựng nội tạng cá cho gà vịt ăn, hai cái còn lại đựng vảy cá, dễ đổ vứt đi, nếu không vảy sau khi cạo vương vãi xuống đất rất khó quét, làm mặt đất không sạch sẽ.
Thẩm Huyền Thanh dời hai cái gốc cây tới, tuy hơi thấp nhưng mặt cắt coi như bằng phẳng, đủ nặng để mổ cá mà không bị rung.
Đổ một ít nước rửa sạch bụi trên gốc cây, đợi Lục Cốc mang ghế tới, hắn nhận lấy rồi ngồi xuống, lấy một con cá trong thùng gỗ ra, đập con dao lên lưng khiến nó bất tỉnh.
Thấy Lục Cốc tiện tay lấy ra một con cá lớn, đuôi còn đang quẫy rất hăng, tay chân Lục Cốc nhỏ nhắn, dù có y sức đi nữa nhưng Thẩm Huyền Thanh đổi con cá lớn trong tay y bằng con cá hắn đã đập ngất.
Vảy cá bị cạo xuống văng tung tóe, là điều khó tránh khỏi, sau khi vảy cá chồng thành đống trên gốc cây thì dùng dao gạt xuống nia tre trên mặt đất, phần lớn vảy cá đều rơi vào trong nia tre.
Cún con chồm dậy bám vào mép thùng gỗ, vươn móng vuốt ra vỗ vỗ vào cá trong thùng.
Lục Cốc cạo vảy cá xong đứng dậy đi thêm củi, từ trong bếp ra thấy cún con thò đầu vào trong thùng gỗ muốn cắn cá nhưng bị Đại Hôi gầm nhẹ ngăn cản.
Cún con cũng biết nhìn nhận, ngoan ngoãn nghe theo, không bám lên thùng gỗ nữa mà đứng lại trên mặt đất, lúc không ngoan lại đi vỗ cá đang quẫy đuôi trong lưới đánh cá trên mặt đất, còn đột nhiên cúi đầu nhào về phía trước, một mình vẫn đùa vui lắm, nó dùng móng vuốt nghịch cá, Lục Cốc không để ý đến nó nữa.
Nắng chiếu xuyên qua những đám mây, trời đã sáng sủa hơn, chắc sẽ không mưa thêm lần nữa.
Sau khi mổ mấy con, thân cá lạnh như băng khiến tay cũng hơi cứng dờ theo, Lục Cốc vào phòng bếp bưng nước nóng ra.
Thẩm Huyền Thanh ném nội tạng cá vào nia tre rồi mới ngâm tay vào nước nóng, hắn ngẩng đầu nhìn trời nói: “Chờ đến mai trời nắng một ngày xong, mặt đất khô ráo, đến ngày mốt ta sẽ đi săn hồ ly, mai chúng ta cùng nhau làm chắc sẽ có thể mổ xong chỗ cá này.”
Đôi tay lạnh giá được nước nóng xoa dịu, hắn vắt khăn nóng lau tay, lại dặn dò Lục Cốc: “Nếu ta ra ngoài rồi mà em còn muốn làm việc gì, nhớ đun thêm nước nóng làm ấm tay, củi nhiều đủ dùng, không cần tiết kiệm.”
Vừa nói xong, Thẩm Huyền Thanh như nhớ tới cái gì, lại nói: “Lần này xuống núi mua lấy một cái thang bà tử*, rót nước sôi vào, ban ngày áp tay lạnh lên, đến đêm còn có thể để vào trong chăn sưởi ấm.”
*Thang bà tử (汤婆子): dụng cụ sưởi ấm gia đình, đổ đầy nước nóng đặt vào ổ chăn để giữ ấm.
Thang bà tử là đồ tốt, bọn họ ở nông thôn không đốt nổi than tốt, lò sưởi tay và chân cũng không mua nổi, nhưng có thể cắn răng mua một cái thang bà tử về rồi rót nước vào, ngày đông dùng rất tốt.
Lục Cốc chỉ từng sờ qua thang bà tử của Lục Văn hai lần, là do Đỗ Hà Hoa bảo y mang vào phòng cho Lục Văn.
Lúc đó chính là mùa đông giá rét, ban ngày còn tốt, có thể tìm nơi nào đó khuất gió mà phơi nắng, đến đêm thì không vậy được.
Chạm vào thang bà tử rất ấm áp nên y nhớ rất lâu, thỉnh thoảng còn nghĩ, nếu y có tiền sẽ mua một cái, tối ngủ không sợ lạnh.
Nhưng khi đó, y chỉ dám nghĩ vậy, giờ nghe Thẩm Huyền Thanh nói muốn mua, y theo bản năng nhìn qua, nghĩ thầm trong tay y có tiền bán kỷ tử và những đồ khác, không ít đâu, hẳn là có thể mua được.
Thẩm Huyền Thanh thấy y cứ nhìn không chớp mắt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chờ mong, hắn cười nói tiếp: “Một cái không đủ thì mua hai cái, đến tối một cái đặt dưới chân, một cái đặt ở giữa, rất ấm.”
Còn muốn mua hai cái sao, Lục Cốc ngẫm nghĩ một lát, thang bà tử nóng sưởi ấm chân, giữa chăn cũng có một cái, vậy phải ấm áp biết bao đây.
Y nghĩ vậy mà nở nụ cười, đôi khẽ cong, vui sướng như thể đã mua thang bà tử về rồi vậy.
Thẩm Huyền Thanh thấy vậy quên cả bỏ khăn vừa lau tay xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Cốc.
Hắn chưa từng thấy Lục Cốc cười vui vẻ đến vậy bao giờ, nhìn một hồi hắn cũng không nhịn được mà bật cười, nếu không phải nơi đây cách trấn quá xa, hắn đã đi mua ngay cho Lục Cốc rồi.
Cún con không hiểu sao bọn họ lại cười, nhưng vẫn cảm nhận được tâm tình bọn họ đang tốt, vui vẻ chạy quanh sân, cứ gâu gâu không ngừng, nghe rất náo nhiệt.
***
Trong sân nồng nặc mùi cá tanh, dưới mái hiên treo một hàng cá, buổi tối Thẩm Huyền Thanh còn đặt bốn cái giá gỗ treo cá trên bãi đất trống trong tiền viện.
Hai bên giá đều có nhánh cây rắn chắc phân nhánh cắm sâu xuống đất, không sợ bị đổ, đặt một khúc gỗ nằm ngang ở trên, xuyên cá qua dây rồi treo lên.
Cá rất nhiều, treo đầy cả bốn thanh gỗ, trên nia tre còn có mấy dải cá.
Thẩm Huyền Thanh dậy sớm đã đi săn, mặt trời đã dần ló, phơi nắng một hồi sẽ ấm lên.
Lục Cốc ngồi dưới ánh mặt trời, mổ con cá chạch bắt được vào sáng hôm trời mưa.
Hôm qua đã mổ mấy con hầm canh ăn, còn lại mấy con này nhân lúc trời nắng cũng sẽ đem phơi.
Cá chạch nói nhiều cũng không tính là nhiều, trải hết ra mới đầy một cái nia tre.
Lục Cốc nghĩ chờ phơi khô xong thì cất đi, để dành đến mùa đông ăn.
Bận rộn xong, y kéo chiếu ra trải đều rau sam, hai hôm nay trời mưa, rau dại không khô được.
Chiếu bị chiếm, giờ không cần đào thêm rau dại nữa, củ rễ ngọt trong góc nhà chính còn không ít, Thẩm Huyền Thanh bảo y không cần đào quá nhiều, nhóm Thẩm Nhạn sẽ lên núi đào, củ rễ ngọt nặng, không dễ mang xuống núi.
Lục Cốc vẫn không nhàn rỗi, cầm liềm cõng sọt tre ra ngoài cắt cỏ.
Mùn cưa dùng để châm lửa vẫn còn, nhưng loại cỏ nhung tốt và nhẹ hơn thì không còn nhiều.
Người nhà nông bọn họ gọi loại cỏ này là cỏ dẫn lửa hoặc cỏ nhung, sau khi phơi khô ngả sang màu vàng, lá vụn và cỏ nhung trộn với nhau là có thể dùng để châm lửa được, thân cỏ khô cũng có thể đốt.
Cún con chạy phía trước, Lục Cốc tìm được một bụi cỏ nhung thì dừng lại, sợ nó chạy xa liền hô: “Quai tử, quay về.”
Cún con đã biết tên mình, nghe vậy chạy về, lúc chạy hai tai không ngừng lắc lưa, đến nơi lại dụi dụi lên chân Lục Cốc.
Lưỡi liềm sắc bén, sợ làm cún con bị thương nên Lục Cốc dùng chân đẩy nó sang bên cạnh.
Lá cây kỷ tử hoang dần ngả vàng, kỷ tử quanh viện đều đã bị Lục Cốc hái về, y vừa cắt cỏ vừa đi về phía hơi xa chút, hôm nay y muốn tìm thêm kỷ tử, và cả hạt tắm hoang, vừa mưa xong hẳn cũng có nấm rồi.
Sau khi vào thu không lâu, sườn núi phủ đầy lá đỏ vàng rất đẹp, còn có hoa núi nở rộ, hiện giờ phần lớn cỏ cây đều chuyển sang màu vàng, nhìn qua có hơi đìu hiu.
Trên đường đi, Lục Cốc bỗng nhìn thấy một đoạn da rắn, màu hơi giống màu cỏ khô, y hoảng sợ, vội vàng lui sang bên cạnh, cẩn thận dùng cành cây dài trong tay thăm dò bụi cỏ.
Cún con đi theo bên chân y, cún con nhạy bén hơn người, giống bọn Đại Hôi, có thể ngửi ra được, ngửi một lát là biết trong hang có chuột đồng hay chuột tre không, trong bụi cỏ có rắn không cũng có thể ngửi ra được.
Đừng thấy bình thường cún con quá ham chơi, thực ra nó rất thông minh, nó không sủa về phía bụi cỏ, hẳn là bên trong không có rắn.
Da rắn nhìn rất đáng sợ, vuốt thẳng ra chắc rất dài, xem ra là một con rắn không nhỏ.
Lục Cốc có hơi sợ, ở trong núi sợ nhất là gặp phải rắn độc, y nắm chặt lưỡi liềm trong tay, dẫn cún con rời khỏi nơi này, vẫn nên đi bụi cỏ thấp thấp, có thể nhìn rõ bên trong cho an toàn.
Mặc dù da rắn có thể dùng làm thuốc, nhưng không phải da rắn nào cũng có thể dùng được, y không nhận ra đây là loại rắn gì nên không dám nhặt về.
Đi được một đoạn xa, Lục Cốc mới thấy yên tâm hơn, thấy trong rừng cách đó không xa có mấy cây nấm, y qua đó hái những cây ăn được, đè cỏ nhung trong sọt xuống để lấy chỗ đựng nấm.
Trong rừng cây cối rậm rạp, không nhiều nắng lắm, trên mặt đất một tầng lá rụng, trên lá vẫn còn nước mưa đọng chưa khô hẳn, chân cún con đều đã ướt, màu lông trên chân đậm hơn một ít.
Lục Cốc nhặt được không ít nấm trong rừng, nhặt đầy sọt mới rời rừng.
Cỏ nhung vẫn hơi ít, y cắt thêm một bó, cắt mấy sợi dây mây buộc chặt lại, đặt ngang trên sọt tre sau lưng, một tay kéo dây mây trước ngực, không sợ rơi mất.
Đồ đạc trên lưng rất nặng, Lục Cốc vừa về vừa tìm cây hạt tắm hoang, vậy mà tìm được một cây thật.
Y và Thẩm Huyền Thanh vẫn còn không ít, dạo này không cần hái, chở một chuyến xuống núi là được, y còn tìm được cả cây kỷ tử.
Cõng đồ đi đường núi không dễ dàng, y đã đi khá xa, giờ đã qua buổi trưa, về nhà ăn cơm trước rồi quay lại đây cắt cành kỷ tử sau vậy.
Ý thu dần đậm, hai người đều chăm chỉ, siêng năng làm việc.
Thẩm Huyền Thanh vì để săn được hồ ly, đi ra ngoài hai ngày mới về, có lần đến ngày thứ ba mới về.
Lục Cốc phơi cá phơi rau, cắt cỏ hái nấm bên ngoài, còn cả thả gà vịt, cho mấy con mồi còn sống ăn.
Bọn họ đều bận việc không có tâm tư nghĩ đến những chuyện khác chứ đừng nói tới chuyện hành phòng, đến đêm ôm nhau ngủ nhiều nhất chỉ hôn một lát.
Lần này hai người họ ở trên núi khá lâu, hai mươi mấy ngày sau mới xuống núi.
Thứ nhất là Thẩm Huyền Thanh muốn săn thêm mấy con hồ ly, thứ hai là Lục Cốc sợ nhiều cá như vậy không phơi cho khô, lỡ mấy ngày y và Thẩm Huyền Thanh rời đi trời mưa, cá vốn còn chưa khô lại chất đống một chỗ chắc chắn sẽ ẩm mốc, nên dứt khoát phơi cho khô hẳn rồi mới yên tâm cất đi.
Hai người họ thường là hơn nửa tháng xuống núi một lần, đường núi xa như vậy, đương nhiên không thể thường xuyên đi đi về về, nếu không sẽ tốn rất nhiều thời gian đi đường.
Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đi xuống con dốc thoải, liếc mắt là thấy được tường viện nhà mình, còn có cây hồng ngoài nhà, những quả đỏ hồng đều đã hái hết, chỉ còn sót lại vài quả cho chim ăn.
Ba con chó lớn chân dài, chạy về nhà trước, cún con chạy theo phía sau chúng.
Vệ Lan Hương đã sớm nghe thấy tiếng chó sủa từ trong viện nên buông hết việc trong tay vội chạy ra, không chờ bọn họ đền gần đã lên đón với Kỷ Thu Nguyệt.
“Mau đưa cho ta.” Kỷ Thu Nguyệt thấy Lục Cốc cõng sọt tre, cười đón lấy.
Trong sọt tre là cỏ nhung phơi khô Lục Cốc đặc biệt mang về, một giỏ cỏ nhung không tính là nặng, vậy nên y cõng một đường, không đặt lên xe đẩy.
“Nếu hai đứa không về, nương còn muốn Đại Thanh lên núi thăm hái đứa đấy.” Kỷ Thu Nguyệt cõng sọt, vừa đi vừa nói.
Lần này đi lâu như vậy mà chưa về, ngày nào Vệ Lan Hương cũng đứng ở cửa viện ngóng, một ngày xem nhiều lần, đêm qua còn hỏi Thẩm Nghiêu Thanh có muốn lên núi không, không có tin tức gì cũng khiến lòng người lo lắng.
Nghe vậy, Thẩm Huyền Thanh kéo xe đẩy đi về phía trước, nói: “Nương, người không cần lo đâu.
Mùa thu vẫn chưa quá lạnh, nhân lúc chưa vào đông, con muốn săn thêm vài tấm da nên mới ở lại lâu hơn chút.”
“Ừ, ừ.” Vệ Lan Hương liên tục đáp.
Lão nhị nhà bà rất đáng tin, nếu thật sự có chuyện, còn có chó báo tin.
Bà liếc mắt nhìn kỷ tử trên xe, còn có nửa bao tải hạt tắm hoang liền biết là Lục Cốc hái, quay đầu lại cười nói: “Cốc tử giỏi quá, cá khô này có phải cũng là con phơi nắng không?”
Lục Cốc còn chưa nói gì, Thẩm Huyền Thanh đã cười đáp một tiếng, nói: “Là em ấy phơi đấy.”
Dùng dây xuyên cá phơi lên thì đúng là Lục cốc, nhưng vớt cá và mổ cá phần lớn đều là Thẩm Huyền Thanh ra sức, Lục Cốc nào có thể cướp hết công lao được, ngượng ngùng mở miệng nói: “Nhị Thanh cũng làm, bọn con làm cùng nhau ạ.”
Vệ Lan Hương nhìn hai người họ ngày càng hòa thuận, trong lòng vui mừng vô cùng..