Lê Chấn không có trả lời vấn đề của Vệ Bàn Giang, mà trực tiếp hỏi, “Cho tôi biết kích thước và thời gian thiên thạch rơi xuống.”
Cậu ta nắm tóc, “Thời gian rơi xuống là cách ngày virus tang thi bùng nổ vài ngày, lúc đó căn cứ còn chưa chính thức thành lập, kích thước nhỏ hay lớn thì tôi không biết, dù sao tôi cũng không nhìn thấy, nhưng đường kính của hố thiên thạch chắc cũng tầm 20 mét.”
Phương Hòa nghĩa nghĩ, hình như cái thiên thạch bọn họ gặp trước kia còn lớn hơn thế, cậu quay đầu nhìn Lê Chấn, “Anh ước lượng thử kích thước của thiên thạch này xem, so với cái chúng ta gặp được trước kia thì cái này nhỏ hơn phải không?”
Lê Chấn gật đầu, “So với cái chúng ta gặp nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nhỏ không có nghĩa là năng lượng cũng ít.”
Phương Hòa hít sâu, sắc mặt có chút trầm trọng.
Đầu ngón tay Vệ Bàn Giang đâm ra một lỗ nhỏ trên tay vịn của ghế, hơi hơi nhắm mắt, chậm rãi nói, “Người được mời tới khôi phục cảnh quan nơi đó, đại khái tầm mười mấy người, có cả dị năng giả mộc hệ và thổ hệ, tốn hết ba ngày trời mới xong chuyện, trừ bỏ tôi và ông nội, tôi chưa từng gặp lại những người khác, phỏng chừng bây giờ không làm việc cho phòng thí nghiệm thì cũng đã trở thành vật thí nghiệm.”
Bất luận là cái nào, cũng không phải tin tốt, Phương Hòa siết chặt nắm tay.
Lê Chấn trấn an đè tay cậu lại, nhìn về phía Vệ Bàn Giang, “Chúng tôi phải đối phó với phòng thí nghiệm, để an toàn, lúc trị liệu tôi sẽ xóa bỏ ký ức của cậu về chúng tôi, xin lỗi.”
Vệ Bàn Giang sửng sốt, phát hiện bản thân đã hoàn toàn không thể động đậy, ngoại trừ kinh hãi với thực lực của hắn, còn cảm thán không hổ là em trai của Lê Nguyệt, dị năng mạnh như vậy, có điều cậu ta chưa từng thấy qua dị năng nào thế này, ngay cả nửa điểm năng lượng dao động cũng không cảm giác được.
Chẳng qua Vệ Bàn Giang vừa nghe Lê Chấn nói xong, liền nổi nóng, “Tôi có nói câu nào không muốn đối phó với phòng thí nghiệm đâu hả, lão tử vì chuyện này đã chuẩn bị hơn nửa năm rồi! Anh dám xóa ký ức của tôi thử xem!”
Lê Chấn hơi hơi nhíu mày, cũng không thu lại niệm lực khống chế cậu ta, “Được thôi, tôi không xóa ký ức của cậu, tĩnh tâm, tôi muốn rút tia tinh thần dao động còn sót lại trong đầu cậu ra.”
Vệ Bàn Giàn bĩu môi, thành thật nhắm mặt lại, thả lỏng tinh thần để Lê Chấn làm việc.
Lần này thời gian có hơi dài, cảm giác bị người ta xâm nhập ý thức cũng không dễ chịu, may là người này cũng còn chút đạo nghĩa, không nhân dịp ý thức cậu ta hỗn loạn, mà đánh thẳng vào chỗ yếu, đem năng lượng tinh thần ngoại lai sâu trong ý thức rút ra ngoài.
Đợi đến khi Lê Chấn thu hồi tinh thần niệm lực, cả người Vệ Bàn Giang cũng run rẩy theo, cưỡng chế năng lượng đang muốn trào ra ngoài, hít sâu một hơi, cậu ta cảm giác được bản thân sắp đột phá giới bạn, vội vàng móc ra hai viên tinh hạch mộc hệ cấp ba, nhắm mắt vội vàng hấp thu năng lượng.
“Cậu ta muốn đột phá?” Phương Hòa kinh ngạc hỏi.
Lê Chấn gật đầu, lúc trước do tinh thần ám chỉ đã áp chế Vệ Bàn Giang trên mặt tâm lý nào đó, bằng không thằng nhóc này chắc đã sớm đột phá rồi.
Mắt thấy một lượng lớn năng lượng mộc hệ ở giữa linh hạch bị rút ra, tiến vào tay Vệ Bàn Giang, sau đó mạnh mẽ tràn vào cơ thể cậu ta, xung quanh Vệ Bàn Giang nổi lên sinh cơ bừng bừng.
Phương Hòa thấy cậu ta khổ sở tới nhăn mặt, vội quay đầu nhìn Lê Nguyệt, “Chị Lê, có tinh hạch mộc hệ không ạ?”
Cô lắc đầu, “Tinh hạch mộc hệ vốn dĩ đã rất hiếm thấy rồi, huống chi cậu ta còn cần tinh hạch mộc hệ cấp cao, cậu ta tìm lâu như vậy mới được hai viên, có điều cũng không cần lo lắng, thăng cấp thất bại bất quá chỉ hao phí chút năng lượng rồi bỏ luôn hai viên tinh hạch cấp cao mà thôi, dành chút thời gian cũng đều dưỡng lại được, cùng lắm thì thử lại lần nữa.”
Phương Hòa gật gật đầu, không tự giác bám lấy tay Lê Chấn, trừng mắt nhìn Vệ Bàn Giang, cậu vẫn hi vọng cậu ta có thể thăng cấp thành công, thêm một dị năng giả cấp cao thì họ cũng nhiều thêm một phần lực lượng không phải sao.
Lê Chấn bị bám lấy tay giật giật chân mày, mèo nhỏ nhà hắn vậy mà lại khẩn trương vì một thằng nhóc chưa mọc lông, hắn không vui nhìn về phía Vệ Bàn Giang.
Đột nhiên, Phương Hòa nhớ tới bản thân lúc thăng cấp lần nào cũng nhẹ nhàng, căn bản chưa từng dùng qua tinh hạch, là Lê Chấn trực tiếp cung cấp năng lượng cho cậu, vì vậy Phương Hòa ngẩng đầu nhìn hắn, “Lê Chấn anh cho cậu ta chút ít năng lượng đi?”
Khóe miệng hắn giật giật, để sát vào tai cậu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lúa Nhỏ em là muốn anh với cậu ta song tu hả?”
“!” Phương Hòa lập tức lắc đầu.
“Anh chỉ có thể giúp em bằng cách kết hợp sức mạnh của hai đứa mình, thằng nhóc ấy thì quên đi.” Hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai Phương Hòa, lỗ tai trắng nõn lập tức đỏ lên.
Phương Hòa vội vã đẩy hắn ra, nhìn sinh cơ xung quanh Vệ Bàn Giang càng lúc càng mờ nhạt, chỉ có thể tiếc nuối.
Ngay lúc Phương Hòa định buông bỏ không quan tâm nữa, một ý nghĩ đột nhiên xông ra, ba mươi mấy dị năng giả tới từ Huyện X không phải đều là cấp cao sao, khẳng định không thoát được quan hệ với hồ linh thủy, cậu vội vã đứng lên, từ trong không gian moi ra một cái lu lớn, quay đầu nhìn Lê Chấn, lại chỉ chỉ cái lu, “Quăng cậu ta vào đi.”
Khóe miệng hắn giật giật, đó là cái lu ngâm dưa chua trong tiệm ăn ở vùng núi nam bộ, một trong những nơi bọn họ tới sớm nhất, lúc Phương Hòa thu vật tư cũng thuận tiện thu nó luôn, bên trong vốn còn có dưa chua, không biết bị cậu hất đi đâu rồi, trên mặt nước còn sót lại hai miếng dưa chua, bất quá không thể không nói, biện pháp này của Phương Hòa cũng không tệ, năng lượng bên trong hồ linh thủy hẳn là ai cũng có thể hấp thu, Lê Chấn duỗi tay xách Vệ Bàn Giang vào.
Cậu ta vừa vào, cổ sinh cơ lại lần nữa nồng đậm trở lại, chờ Vệ Bàn Giang thăng cấp thành công, nước bên trong đã bị hấp thu sạch sẽ, miếng dưa chua trên vai cậu ta vậy mà còn chuyển thành màu xanh, no đủ tươi tốt y như mới hái.
“Mộc hệ cấp ba, có thể làm sống lại sao?”
Vệ Bàn Giang đem miếng rau trong tay ném qua một bên, bước ra khỏi lu, đắc ý dào dạt nói, “Là làm thực vật sống lại, cũng có tác dụng chữa trị nhất định, bất quá nếu so với hệ chữa trị, còn thua xa.”
Vệ Bàn Giang giũ giũ nước trên người, đột nhiên cảm thấy mùi nước này có hơi ngộ ngộ, nâng cánh tay ngửi ngửi, ẩn ẩn có mùi chua, liền quay đầu hỏi Phương Hòa, “Nước của cậu là nước gì vậy?”
Phương Hòa lập tức dời để tài, “Cậu nói vì đối phó với phòng thí nghiệm, đã chuẩn bị rất lâu, là chuẩn bị cái gì vậy?”
Thuộc tính của Vệ Bàn Giang vốn không sợ nước, quần áo bị ướt cũng không là gì, cậu ta dựa vào trên ghế, tựa như sau khi thăng cấp thì càng có tự tin, nhìn Phương Hòa, “Các người thì chuẩn bị cái gì, mới tới căn cứ ba ngày thôi đúng không, chỉ bằng hai người các người, có thể làm được gì?”
Hai người? Phương Hòa nhớ tới mấy người theo đuôi cậu kia, còn có nhóm tang thi biến dị của Lê Chấn, người của bọn họ nhiều, chẳng qua chưa có tụ tập lại thôi, đúng hơn là không thể tụ tập lại, trước mắt quả thật chỉ có cậu cùng Lê Chấn, cộng với tang thi Tiểu Tang và Tiểu Bạch Cầu.
Vệ Bàn Giang dựa lên ghế, “Cậu xem, đội viên của Bàn Giang tiểu đội chúng tôi có trên một trăm người, hơn nữa hiện tại còn có tôi và Lê Nguyệt hai dị năng giả cấp ba, cho nên, hai người vẫn là nên gia nhập đội của tôi đi, đối phó phòng thí nghiệm thì do tôi toàn quyền chỉ huy.”
Lê Nguyệt đứng một bên chơi đùa với Tiểu Lương Tư, nghe Vệ Bàn Giang nói, liền liếc xéo cậu ta, “Tôi theo em tôi, cậu đừng có tính tôi vào.”
Vệ Bàn Giang cười, cũng không phản bác, “Thế nào, muốn gia nhập Bàn Giang tiểu đội không?”
Người Vệ Bàn Giang hỏi là Phương Hòa, cậu ta nhìn ra được, người này tuy rằng thực lực có chút yếu, nhưng chuyện cậu ta nói, em trai của Lê Nguyệt chắc chắn sẽ nghe theo.
Phương Hòa lắc cầu, “Chúng tôi có đội của mình.”
Vệ Bàn Giang lớn tiếng cười, “Tôi biết, các người không phải là lập một cái tiểu đội cấp E chỉ có một thành viên à? Còn tiêu hết tài sản nhận một cái nhiệm vụ cấp SSS không có khả năng hoàn thành, làm trò cười cho căn cứ.”
Cậu ta nói xong câu này, tự thấy nghi hoặc, một người một đội…
Không thể không nói, tuy rằng Vệ Bàn Giang ngay thẳng, nhưng mở miệng nói chuyện lại khiến Phương Hòa muốn đá cho một cái, Phương Hòa nghiến răng nhìn cậu ta, “Không bằng, chúng ta cá cược đi, nếu trong 3 ngày bọn tôi có thể hoàn thành nghiệm vụ, Bàn Giang tiểu đội của cậu sẽ vào đội chúng tôi, cậu cũng thành thật kêu tôi một tiếng đại ca!”
“Được! Tới lúc đó, tôi sẽ đem kế hoạch của mình nói ra hết, chỉ sợ các người không có bản lĩnh đó thôi.”
Vệ Bàn Giang ném nghi hoặc ra khỏi đầu, nhìn Phương Hòa nói.
Phương Hòa xoay người kéo Lê Chấn đi, vừa ra tới cửa, đã quay đầu lại với cậu ta, “Quên nói nữa, đó là cái lu ngâm dưa chua, chẳng qua dưa chua bên trong đã hỏng hơn nửa năm rồi, bỏ cái lu lớn như vậy thì tiếc lắm, vừa lúc cho cậu dùng.”
Vệ Bàn Giang lập tức cảm thấy cả người bốc mùi chua, dưa chua hỏng là mùi gì chứ, ọeee…
Mắt thấy cậu ta đầy mặt buồn nôn, Phương Hòa nhếch miệng, lộ ra hai cái răng mèo bén nhọn.
Lê Chấn cười khẽ, nhéo nhéo eo cậu, nói với Lê Nguyệt đang đứng, “Tụi em cũng phải về rồi.”
Lê Nguyệt vội vàng bỏ Tiểu Lương Tư vào nôi, đưa cho Vệ Bàn Giang, trực tiếp đi theo, “Chị giúp hai đứa.”
Phương Hòa nhìn cậu ta ôm cái nôi không dám nhúc nhích, mặt ngày càng đen, rốt cuộc cũng không nhịn được lớn tiếng bậc cười.
Lê Chấn đỡ lấy cậu cười tới cong eo, nói với Lê Nguyệt, “Chị, ở lại chăm cho Tiểu Lương Tư đi, tụi em không có gì nguy hiểm đâu.”
Phương Hòa cũng ngưng cười, nói tiếp, “Chị Lê, tụi em có nhiều người hỗ trợ lắm, yên tâm đi.”
Cô gật đầu, đột nhiên bước nhanh đến phòng mình, vội vã lấy một cái túi tới, “Chỗ này còn có mấy quả cầu tia chớp, mang theo đi.”
Mấy cái trước kia Phương Hòa dùng cũng không tệ, liền cười tủm tỉm nhận lấy, “Cảm ơn chị!”
Hai người cùng nhau rời khỏi chỗ của Bàn Giang tiểu đội, gãi gãi mũ, “Em mạnh miệng như vậy, Lê Chấn, chúng ta nên hoàn thành nhiệm vụ thế nào bây giờ?”
Hắn ôm lấy cậu đi về một hướng, “Đi tìm mấy người Vương Triệt.”
Ba mươi mấy người ở huyện X không tập trung một chỗ, Lê Chấn dắt theo Phương Hòa tìm thấy Ngụy Tử Đình được Vương Triệt dắt theo, bị hai ánh mắt nhiệt tình kia nhìn chằm chằm, lông tơ Phương Hòa cũng muốn dựng đứng.
___