Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo - Chương 88
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo


Chương 88


Tầm mắt lạnh lùng của Lê Chấn vừa nghía qua, hai người lập tức sởn tóc gáy, thu hồi ánh mắt, lặng lẽ theo Phương Hòa với Lê Chấn vào phòng.

Hai người Phương Hòa tiến vào nơi ở của Vương Triệt với Ngụy Tử Đình, căn phòng không lớn, tầm mười mấy mét vuông, bất quá trong căn cứ loại này đã được xem là một nơi không tồi rồi, còn có cung ứng nước, so với cái phòng thép họ thuê tạm thì tốt hơn nhiều, bất quá chi phí thuê cũng đắt hơn gấp mấy lần, từ điểm này xem ra, mấy người từ X huyện không hề thiếu tinh hạch.

Vương Triệt lưu loát kéo cái sô pha gấp ra, mở ra đàng hoàng, để Phương Hòa và Lê Chấn ngồi xuống trước, lại xoay người pha hai tách trà đem lại, lá trà nổi lên mặt ly sứ nhìn qua vừa xanh vừa mát, mùi vị không tệ.

Vương Triệt kéo cái ghế dài ngồi xuống cùng Ngụy Tử Đình, thấy Phương Hòa hình như có hứng thú với lá trà, liền nói, “Đây là Trần ca làm ra, anh ấy là dị năng giả thực vật, trước kia làm buôn bán lá trà, nếu tiểu thủ lĩnh thích, tôi sẽ nói anh ấy làm nhiều một chút, đám người chúng tôi dị năng gì cũng có, cho nên bất luận là sinh hoạt thường ngày hay trong chiến đấu, cũng đều được.”

Nói tới đây, Vương Triệt tạm dừng, nghĩ tới chiến tích vĩ đại diệt hết tang thi trong nửa cái huyện thành của Lê Chấn, sờ sờ đầu nói, “Tuy rằng chúng tôi còn kém xa thủ lĩnh, nhưng chắc chắn sẽ có chỗ hữu dụng mà, hai người cho chúng tôi đi theo đi! Lúc ra ngoài mang theo làm dáng gì đó cũng được.”

Nghe Vương Triệt nói xong, một miệng trà của Phương Hòa thiếu chút nữa phun hết ra, này là cái thể loại xưng hô gì vậy… Bất quá so với gọi thần bảo hộ thì tốt hơn nhiều rồi, Phương Hòa nghĩ nghĩ, không rối rắm nữa, chỉ là cái xưng hô thôi mà, thủ lĩnh thì thủ lĩnh.

Vương Triệt thấy sắc mặt Phương Hòa là lạ, vội nói, “Tiểu thủ lĩnh, đừng hiểu lầm, đây không phải là thoại được xếp sẵn nữa đâu!”

Phương Hòa thiếu chút đã bật cười, đặt tách trà đang uống qua một bên, “Tôi thật sự có việc cần mọi người hỗ trợ.”

Hai mắt Vương Triệt lập tức bật đèn pha, “Mời tiểu thủ lĩnh nói!”

Phương Hòa hỏi, “Những người khác đâu?”

“Điều ở gần đây, không xa, em đi gọi!” Ngụy Tử Đình vội vàng nói.

Phương Hòa xua tay, “Không cần phiền vậy, tôi nói trước với hai người, lát nữa hai người thương lượng lại với bọn họ là được.”

“Thủ lĩnh đến mà em không thông báo cho họ một tiếng, sẽ bị họ mắng cho xem, em đi một chút sẽ về ngay.” Ngụy Tử Đình vội vàng chạy ra ngoài.

Phương Hòa nhìn cái bóng nhỏ xíu chạy đi, lại nhìn căn phòng không lớn mấy, nếu chứa hơn ba mươi người, chứa nổi không?

“Có chuyện gì cứ việc nói, không cần thương lượng, chúng tôi khẳng định sẽ đồng ý.” Vương Triệt vừa nói, vừa theo mắt Phương Hòa nhìn nơi ở của mình, hơi nhỏ ha, có nên cân nhắc thuê một chỗ lớn hơn không nhỉ, hay dứt khoác mua luôn cho gọn?

Lê Chấn kéo Phương Hòa đứng dậy, “Khi nào người đến đông đủ rồi, cứ đến núi tiểu vân phế tích phụ cận bên ngoài căn cứ, chúng tôi ở đó chờ.”

Vương Triệt vội gật đầu, “Vâng, không thành vấn đề, chúng tôi lập tức đến ngay, phiền thủ lĩnh chờ một chút.”

Núi tiểu vân là núi nào, hình như nên đi hỏi một chút trước đã.

Núi tiểu Vân cách thành phố A mười mấy km, vốn là một địa điểm du lịch, nhưng do trước khi virus tang thi bùng nổ, nơi này không có người sống sót, tất cả điều bị tang thi hóa, vì vậy phế tích nghiêm trọng, vật tư bên trong, chỉ cần có thể sử dụng cơ bản cũng đã bị dọn sạch, xà nhà cục đá gì đó cũng gom, chỉ còn sót lại đống đổ nát thê lương, cùng với cỏ hoang mọc dài đầy đất.

Phương Hòa ngồi trên đầu tường ngáp một cái, mắt thấy trời dần tối, “Lê Chấn, chỗ này nhìn qua cũng không có chỗ nấp, được không vậy?”

Lê Chấn ngồi bên cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn về hướng căn cứ, “Đợi lát nữa làm chút che mắt là được.”

Gần đây tang thi tương đối bình tĩnh, đa số bộ phận tiểu đội đều thừa dịp thời cơ này, sớm muộn gì cũng chạy ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên, thời điểm nhóm người Vương Triệt lẫn với mấy tiểu đội ra khỏi phòng tuyến 2 cũng không gây chú ý mấy, bọn họ tổng cộng có bốn chiếc xe, chở hơn 30 người.

Phương Hòa nhìn thấy bọn bọ đằng xa, bèn từ trên bức tường tan nát nhảy xuống, “Tới.”

Lê Chấn gật đầu, đột nhiên hỏi, “Lúa nhỏ có thể ý chuyện người khác biết chúng ta có không gian không?”

Phương Hòa quay đầu nhìn về phía Lê Chấn, “Anh muốn cho bọn họ biết?”

Lê Chấn gật đầu nói, “Sau này bọn họ chính là thành viên trong tổ chức của chúng ta, chút ít tính nhiệm vẫn phải có.”

Thật ra thì, dù sao mấy người này cũng khá tốt, nói với họ Phương Hòa cũng không ngại.

Lê Chấn cười cười gật đầu, bất quá nghĩ tới việc mấy người này sau khi nhìn thấy Phương Hòa lấy đồ từ không gian ra, tầm mắt phỏng chừng sẽ càng thêm nóng rực, từ góc độ nào đó mà nói, Lê Chấn không được vui cho lắm.

Đang nghĩ ngợi, Lê Chấn đột nhiên duỗi tay tháo nón Phương Hòa xuống, nhìn hai tai mèo đen thui cụp xuống, nhíu mày, nhẹ nhàng sờ sờ, “Khó chịu lắm sao?”

Phương Hòa xoa xoa, “Lúc ép có hơi ngứa, không sao.”

Sau đó lập tức chụp lại nón muốn đội lên, trong đám người này còn có thiên lý nhãn đó, tuy rằng bọn bọ điều biết cậu là mèo, nhưng mà Phương Hòa khó hiểu cảm thấy không muốn ai ngoài Lê Chấn nhìn thấy bộ dáng đeo tai mèo này của cậu.

Lê Chấn không cho cậu giành nón, còn trực tiếp quăng vô không gian, đưa tay kéo nón đằng sau áo khoác của Phương Hòa đội lên cho cậu, Phương Hòa sờ, không bị lộ hình dạng tai mèo, cũng mềm với thoải mái hơn nón lưỡi trai.

Thời điểm đám người dừng xe ngoài khu phế tích, từ đằng xa đã nhìn thấy hai người thân mật tình tứ, tức khắc kéo tới một đống ánh mắt hâm mộ, Dương Phi cảm thán, “Cũng muốn được ôm vợ vào lòng ngực giống vậy…”

Vương Triệt tức giận nói, “Ôm cái rắm, bạn gái còn không có, mơ tưởng tới việc có vợ à.”

Dương Phi nhìn anh ta một cái, nói thầm, “Tự mình mắng mình ngu.”

Ngu tới mức muốn đánh cho một trận!

Lê Chấn ôm lấy Phương Hòa xoay người, nhìn về phía bọn họ, đám người lập tức thu liễm biểu tình, cung kính cúi đầu, “Đại thủ lĩnh, tiểu thủ lĩnh!”

Phương Hòa run rẩy khóe miệng, “Gọi tôi Phương Hòa, anh ấy Lê Chấn, không cần khách khí như vậy.”

Bọn họ lập tức trăm miệng một lời, “Chúng tôi nhớ rồi, tiểu thủ lĩnh.”

Phương Hòa đối diện với ánh mắt chân thành của bọn họ cũng hết cách, nói, “Các người tự giới thiệu bản thân đi.”

Ba mươi mấy người mau chóng nói tên ra một lượt, cùng với chủng loại dị năng và cấp bậc, trong lúc nhất thời Phương Hòa cũng khiếp sợ theo, mấy người này hầu như toàn bộ điều là dị năng giả cấp ba, này mà nói cho Vệ Bàn Giang biết, phỏng chừng sẽ bị hâm mộ ghen ghét chết mất.

Khách sáo đẩy đưa xong, Phương Hòa mới ho khan một tiếng nói, “Chuyện là như vầy, chúng tôi muốn nhờ mọi người giúp đỡ.”

“Mời tiểu thủ lĩnh nói.” Dương Phi nói.

“Trước kia tôi với Lê Chấn lập một đội ngũ, có nhận nhiệm vụ, nhờ mọi người hỗ trợ hoàn thành.”

“Không thành vấn đề, nhiệm vụ gì, tiểu thủ lĩnh cứ nói.” Dương Phi lập tức trả lời

“Cũng không có gì, chỉ là một cái nhiệm vụ thu thập cấp SSS, mục tiêu là 100.000 tấn thép tấm.” Phương Hòa nói.

Lời vừa thốt ra, ba mươi mấy cá nhân hai mặt nhìn nhau, nội tâm hoảng hốt quá chừng, quả nhiên không hổ là thủ lĩnh của bọn họ, nhận luôn cái công trình lớn cỡ này.

Lê Chấn nhìn về phía một người trong đó, “Trước hết che nơi này lại đã.”

Người nọ tên là Vương Bình, lập tức gật đầu, hai tay đỡ lấy huyệt thái dương, mau chóng bố trí một phạm vi sương mù rất lớn xung quanh.

Thoạt nhìn là sương mù thôi, chứ thật ra nó là một loại vặn vẹo ánh sáng, biến ra màu xám trắng giống sương mù thật ra chỉ là để che dậy, kỳ thật người ta còn thế biến thành bóng tối. Khu vực này, trong phạm vi mấy km, điều bị loại xám trắng giống sương mù bao phủ, hơn nữa còn theo khoảng cách xa dần mà nhạt bớt, vừa không gây chú ý quá, lại không để ai nhìn thấy tình hình bên trong được.

“Dị năng thần kỳ thật đó.” Phương Hòa nói.

“Dị năng thuộc tính quang, hẳn là còn có thể phóng ra ánh sáng mạnh, nháy mắt ảnh hưởng tầm nhìn người khác.” Lê Chấn nói.

Những người khác ở X huyện đã nhìn quen, nên không thảo luận vấn đề sương trắng, bọn họ đang bận vắt hết óc suy nghĩ, làm sao mới có thể vận tải được một số lượng lớn thép tấm như vậy.

Vương Triệt nói, “Hình như Z thị có xưởng sắt thép, không thì chúng ta đi tới đó đi?”

“Vấn đề là số lượng lớn như vậy, lộ trình còn xa, chúng ta rất khó vận chuyển được nó tới đây, này không chỉ đơn thuần yêu cầu nhân thủ mà còn cả xe lẫn xăng nữa, còn không thể cam đoan cả đoạn đường đều có thể đi thẳng, nghe nói bên kia còn từng bị tang thi triều ập hết mấy lần, tuy rằng chúng ta có lẽ có thể chống cự, nhưng muốn vận chuyển một lần tới đây, chắc cũng muốn hết mấy năm rồi.” Dương Phi nói.

“Kỳ thật chúng tôi có thép tấm, chỉ là thiếu nhân thủ thôi.”

Giọng Phương Hòa không lớn, nhưng lại có thể một câu khiến tất cả dừng mọi thảo luận, chờ đến khi hiểu được ý của Phương Hòa, tất cả mọi người điều kinh ngạc.

Âm thanh Vương Triệt có hơi run run, “Tiểu thủ lĩnh, cậu nói gì cơ?”

Phương Hòa nhìn về phía Lê Chấn, hắn gật gật đầu, mấy chuyện này hắn đã tính toán sẽ để Phương Hòa làm ngay từ đầu, một phần là muốn cậu tạo uy nghiêm đoạt nhân tâm, một phần hắn muốn cho cậu nhìn thấy căn cứ này sẽ vì chính tay cậu mà thay đổi.

Phương Hòa cười tủm tỉm nhìn một đám người, chỉ về phía sau lưng bọn họ, nơi đó đã chồng chất một lượng lớn thép tấm, còn có cả xe vận chuyển, lúc thu vật tư ở Z thị, Phương Hòa còn không quên thu hết mấy thùng container với xe vận chuyển đâu.

Im lặng… im lặng hơi lâu…

Đột nhiên, Vương Triệt duỗi tay túm lấy Dương Phi, lực mạnh tới mức Dương Phi phải hít khí lạnh, một cước đá văng người.

Vương Triệt vỗ vỗ chân bị đá đau, lần thứ hai túm lấy tay Dương Phi, đột nhiên phun một câu, “Là tôi hoa mắt đúng không? Tôi vậy mà lại nhìn thấy một cái núi toàn sắt thép.!”

Lại quay đầu trừng mắt với Vương Bình, “Có phải ông giở trò quỷ không?”

Vương Bình thuộc tính quang bên kia ngây ngốc lắc đầu, dị năng của hắn cùng lắm chỉ làm người ta mơ mơ màng màng, còn chưa tới mức làm ra được ảo ảnh chân thật như vậy.

Dương Phi lôi kéo Vương Triệt đi về phía trước, hai người vừa động, những người khác cũng đi theo.

Chờ đi tới trước mặt, xác định trước mắt thật sự là lượng lớn thép tấm thật, Vương Triệt mới ngao ô một tiếng nhảy cẫng lên, chạy như bay đến trước mặt Phương Hòa, hai mắt phát sáng, kích động nói, “Tiểu thủ lĩnh, cậu thật ra là thần đúng không!”

_____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN