Năm cuối cấp ba mỗi tháng sẽ có một lần kiểm tra, đúng ngày hơn cả ngày đèn đỏ tới, không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng quen rồi.
Trong thời gian nghỉ giải lao trong tiết tự học buổi tối, Nguyễn Khê đang ôn tập thêm những từ tiếng Anh.
Sau ngày nghỉ lễ Quốc khánh thời tiết trở nên mát mẻ hơn, đám học sinh ngồi cạnh cửa sổ mở toang cửa sổ, một làn gió mùa thu mang theo mùi thơm ngào ngạt của hoa quế tràn vào, vô cùng thoải mái.
Nguyễn Khê vừa làm xong đề ôn tập, đang định lật đến trang cuối cùng để tra đáp án thì trên bàn xuất hiện một chai nước khoáng, cô vô thức ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt của Chu Trừng.
Chu Trừng nhìn Nguyễn Khê một lúc nhưng do không đủ dung cảm nên anh ấy chỉ nhìn mấy giây rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, không nói gì chỉ lẳng lặng trở về chỗ ngồi.
Nếu như mấy ngày trước Trần Lan Thanh chỉ nghi ngờ Chu Trừng đang đuổi theo Nguyễn Khê thì bây giờ bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra quả thực anh ấy đang theo đuổi Nguyễn Khê.
Buổi sáng anh ấy sẽ mang đồ ăn sáng cho Nguyễn Khê, phở gà, bánh bao thịt lợn bốn mùa trên đường Xuân Lâm và sữa bò tươi. Đây là các món cơ bản, lâu lâu còn có cả hoa quả cắt sẵn.
Buổi trưa mấy ngày trước, anh ấy đều mua cho cô một chiếc bánh trứng và một cốc trà sữa trân châu. Nhưng Nguyễn Khê không uống, từ hôm đó có lẽ anh ấy đã biết cô thích gì nên chỉ mua sữa chua và quả anh đào.
Nguyễn Khê nhìn nước chai khoáng rồi cười với Chu Trừng, cô không nói lời cảm ơn.
Cô cảm thấy được an ủi một chút rồi, quả là trẻ nhỏ dễ dạy.
Chu Trừng là một học sinh rất thông minh, bây giờ anh ấy biết những gì cô thích, đồ ăn thức uống mà anh ấy mang đến cho cô vài ngày trước đều được các cô gái yêu thích nhưng cô cảm thấy hàm lượng đường quá cao nên thật thứ lỗi cho kẻ bất tài, cô cũng không có ý định vì chiều theo anh ấy mà không quan tâm cơ thể và sức khỏe, sau một vài lần anh ấy đã hiểu ý cô và mang đến cho cô những đồ ăn lành mạnh hơn và cô có thể ăn mà không cần lo lắng. Nếu mua cho cô một cốc trà sữa cô chỉ cần tính số calorie là nuốt không nổi rồi
Không phải à, mấy ngày trước anh ấy luôn tranh thủ giờ nghỉ giải lao trong tiết tự buổi tối mua đồ ăn cho cô, nào là coca vị cam, hay là gà phi lê nướng với ngô, bây giờ anh ấy thông minh hơn rồi, chỉ mua cho cô một chai nước khoáng.
Nếu Chu Trừng đơn phương theo đuổi thì chắc chắn sẽ không có nhiều người quan tâm.
Dù sao thì có rất nhiều người theo đuổi Nguyễn Khê, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là mặc dù Nguyễn Khê không có ý kiến gì nhưng cô cũng không tỏ ra từ chối sự theo đuổi của Chu Trừng!
Trần Khải ngồi ở hàng ghế cuối cùng, anh ta đang đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp và không thể tự thoát ra được.
Nói chung đến năm cuối cấp ba, giáo viên sẽ không quan tâm những học sinh thiếu ý thức này, miễn là họ không mắc lỗi quá nặng, đọc tiểu thuyết hay ngủ trong lớp họ đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
“Mẹ nó, chẳng lẽ Nguyễn Khê chấp nhận sự theo đuổi của Chu Trừng rồi à?” Bạn cùng bàn của Trần Khải cũng là đàn em của Trần Khải, nhìn thấy cảnh tượng đằng trước rồi lại nhìn Trần Khải rồi đẩy anh ta: “Anh không có phản ứng gì hết à. Không phải lần trước anh còn nói muốn đánh Chu Trừng sao?”
Trần Khải miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không muốn rời khỏi truyện nhưng vẫn mắng bạn cùng bàn một câu: “Liên quan rắm gì đến mày.”
“Nói cho em biết đi.” Bạn cùng bàn nói với Trần Khải: “Chỉ cần anh Khải nói ra, ngày mai em sẽ tìm nhóm của Ngũ Trung…”
Trần Khải nóng nảy đập điện thoại vào bàn, tiếng va khiến các học sinh xung quanh sợ hãi.
Anh ta tức giận: “Nhìn cha mày ý mà nhìn!”
Trần Khải nhìn bạn cùng bàn rồi nói: “Mày đừng có tìm phiền phức cho ba mày nữa, cũng đừng nhắc tới việc của Chu Trừng nữa.”
Anh ta mà nổi giận thì thật khiến người khác sợ, bạn cùng bàn chửi nhỏ vài câu rồi cũng không nói gì nữa.
Rõ ràng trước kia anh ta muốn đánh Chu Trừng, bây giờ thì giống như một thằng cháu trai vậy.
Nếu như trước kia Trần Khải muốn đánh Chu Trừng bao nhiêu thì bây giờ anh ta không muốn gặp Chu Trừng bấy nhiêu. Trước đây anh ta chỉ nghe nói gia cảnh của Chu Trừng cũng được, hiệu trưởng cũng quen biết ba anh ấy nhưng đó chỉ là nghe nói, lần trước anh ta tìm người đánh Chu Trừng vô tình bị tài xế của Chu Trừng nhìn thấy. Vài ngày sau, vừa về đến nhà anh ta đã bị ba mẹ đánh.
Ba mẹ anh ta đó nói như này–
“Mày có biết ba mẹ của bạn mày là ai không? Đó là sếp của ba mày, tao chỉ là cấp dưới của một chi nhánh nhà ông ấy, nếu tao bị công ty sa thải thì mày với mẹ mày uống gió Tây mà sống à?”
“Khải Khải, sao con lại không ngoan như vậy? Nếu con đắc tội với bạn học của mình thì về sau ba con sẽ khó tìm được việc làm trong ngành này, cũng chỉ còn một năm nữa thôi mà, một điều nhịn chín điều lành, con phải nhịn nhục hiểu không? Con đã mười tám tuổi rồi, cũng nên biết điều, mẹ không cần con phải thi vào một trường đại học thật tốt để rạng danh gia tộc nhưng con cũng không thể ngáng đường của ba con!”
“Mày đợi đấy cho ba mày. Nếu như lần này ba mày không thể thăng chức làm quản lý thì tao lột da mày!”
“Khải Khải, con phải nghe lời ba con, người như chúng ta không thể trêu và người ta.”
Trần Khải không muốn nghe những lời hèn nhát như vậy từ miệng ba mình.
Anh ta cũng mơ màng nhận ra thực tế và sự ghê tởm của thế giới người lớn. Mẹ anh ta vẫn luôn khuyên anh ta rằng nên xin lỗi Chu Trừng, tốt nhất là làm bạn với anh ấy, điều này có thể sẽ giúp ích rất nhiều cho anh ta và cha anh ta.
Nhưng mẹ anh ta nói đúng, anh ta không thể ngáng chân của ba mình.
Anh ta không muốn nghe tin ba mình ăn nói khép nép đi cầu xin người khác
Trần Khải không muốn đọc tiểu thuyết nữa. Anh ta đang có tâm trạng không tốt nên sẽ ra quán Internet chơi game trong tiết tự học buổi tối. Dù sao thì Bo Bo cũng lười quản lí anh ta, kể cả ông ấy gọi điện cho ba mẹ anh ta thì họ cũng không thèm quan tâm.
Lúc đầu Nguyễn Khê cũng mâu thuẫn phải phản ứng với sự theo đuổi của Chu Trừng như thế nào, thật ra cô cũng không ngờ Chu Trừng lại hành động nhanh như vậy, cô vốn tưởng rằng với tính tình của anh ấy bọn họ chỉ có thể ở trong giai đoạn mập mờ, nhưng không ngờ anh ấy lại chân thành như thế. Nếu cô và anh ấy không học giỏi thì Bo Bo cũng lười quan tâm đến họ nhưng vấn đề là cô đứng trong top ba của lớp. Là hạt giống tốt để thi vào trường Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh. Còn anh ấy đứng trong top mười, là hạt giống dự bị, nếu lúc này bị đồn chuyện yêu sớm ra thì nhẹ là Bo Bo sẽ tìm họ nói chuyện, nặng thì sẽ bị người lớn dùng gậy đánh uyên ương*.
棒打鸳鸯: /bàng dǎ yuān yāng/: chia rẽ uyên ương, chia loan rẽ thúy, chia đôi xẻ lứa.
Nhưng nếu đối xử với Chu Trừng như những người theo đuổi cô thì Nguyễn Khê lại không muốn, nếu Chu Trừng nghĩ rằng cô không có ý gì với anh ấy rồi anh ấy nản lòng không theo đuổi cô nữa thì cô chỉ có thể khóc thét.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Nguyễn Khê quyết định bình tĩnh tiếp nhận tình cảm của Chu Trừng, nhưng cho đến nay cô vẫn chưa nói gì, bất cứ khi nào tìm thấy cơ hội cô sẽ nói chuyện với Chu Trừng cho anh hiểu rõ, ám chỉ cũng được miễn là làm cho anh ấy biết rằng anh không tương tư mà cô cũng có ý, cô vui vẻ quyết định như thế!
Bo Bo có rất nhiều việc cần làm, chỉ cần không bị người khác đăng ảnh chụp cô và Chu Trừng tay trong tay lên diễn đàn thì ông ấy cũng sẽ không biết việc của cô với Chu Trừng, đương nhiên là trong lớp học cũng sẽ có “người mách lẻo”.
Trong lớp của Nguyễn Khê cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn về phía một chỗ ngồi trống trong lớp, không khỏi thở dài, lúc nghỉ hè người mách lẻo đi trượt băng bị ngã gãy xương, người ta thường nói gãy xương thì phải nghỉ ngơi trăm ngày, bây giờ là cấp ba, mặc dù không phải nghỉ ngơi một trăm ngày nhưng ít ra trong khoảng thời gian này cô có thể yên ổn và an toàn một chút.
Sau buổi tối tự học, Chu Trừng và bạn cùng bàn đi về phía bãi đỗ xe. Miễn là không đến tháng mười hai âm lịch mùa đông và mùa mưa thì anh ấy luôn đi xe đạp đến trường.
Lúc đầu bạn cùng bàn thuyết phục Chu Trừng nhưng bây giờ anh ấy chỉ có thể ao ước ghen tị
Anh ấy hỏi Chu Trừng: “Tại sao Nguyễn Khê lại uống nước mà cậu mua? Nếu tôi mua cậu ấy sẽ trả tiền lại cho tôi! Cậu nói đi, cậu ấy có trả tiền cho cậu không?”
Chu Trừng là một người rất thành thật, anh ấy lắc đầu: “Không có.”
Bạn cùng bàn hoàn toàn nổi điên: “Rõ ràng là đối xử khác nhau! Tại sao chúng tôi mua đồ cho cậu ấy, cậu ấy sẽ trả lại hoặc là đưa tiền, chúng tôi đâu phải người ship đồ ăn!”
Mặc dù Chu Trừng không nói, nhưng trong mắt anh ấy lại hiện lên ý cười.
Anh ấy cẩn thận nhớ lại lần trước khi họ đến công viên anh ấy đã mua kẹo dẻo và trà sữa cho cô nhưng cô không định trả anh tiền! Không biết tại sao, trong lòng Chu Trừng đang vui vẻ nhảy cẫng lên.
Có rất nhiều xe đạp đậu trong bãi đậu xe, Hoắc Văn Đạt đi theo Giang Dịch Hàn, tình cờ nhìn thấy Chu Trừng liền vui mừng đẩy đẩy Giang Dịch Hàn nói: “Này, anh nhìn người anh em mặc áo sweater đen kìa.”
Cả buổi tự học Giang Dịch Hàn đều làm bài tập, đầu như muốn nổ tung tính tình cũng không tốt: “Có rắm thì thả đi.”
“Không biết có được tính là tin tức lớn hay không, em cũng mới nghe thấy người khác nói cái tên kia hình như đang theo đuổi em họ anh.” Giọng điệu của Hoắc Văn Đạt chua loét, vốn dĩ anh ấy là bạn của anh họ cô thì theo lý nên gần quan được ban lộc chứ. Tại sao ngay cả WeChat của hoa khôi anh ấy cũng không có? Nghe đã khiến người khác chua xót.
Lúc này Giang Dịch Hàn mới cảm thấy hứng thú một chút: “Ồ?”
Hoắc Văn Đạt lập tức nói: “Em họ của anh là người khó theo đuổi nhất. Dù là ai mua đồ cho cậu ấy, cậu ấy đều trả lại. Nếu người quen theo đuổi thì cậu ấy sẽ đưa tiền cho họ, dù sao thì rất rõ ràng. Người người an hem này thì khác, cậu ta mang cả bữa sáng và trái cây nhưng em họ của anh đều nhận và có vẻ như cậu ấy không trả tiền. Có khi đã đồng ý sự theo đuổi của cậu ta rồi.”
Lúc Giang Dịch Hàn dắt xe ra đúng lúc đó Chu Trừng và bạn cùng bàn cũng đi tới, hai người gặp nhau
Anh hờ hững nhưng đánh giá người nam sinh này rất nhanh, chậc.
Sau khi Chu Trừng rời đi, Giang Dịch Hàn nói chắc như đinh đóng cột với Hoắc Văn Đạt: “Không thể đâu.”
Hoắc Văn Đạt khó hiểu: “Hả?”
Chẳng lẽ tin tức của anh ấy không đúng, ngay cả anh họ của Nguyễn Khê cũng nói là không thể.
Tại sao Giang Dịch Hàn lại kiên quyết như vậy.
Anh chợt nghĩ đến tiêu chuẩn chấm điểm của Nguyễn Khê, nam sinh vừa rồi quá bình thường, bình thường đến mức bây giờ anh không thể nhớ nam sinh đó trông như thế nào.
Nguyễn Khê kén chọn đến mức ngay cả anh cũng coi thường thì sao lại có thể xem trọng người bình thường như thế.
“Tôi nói, nam sinh vừa nãy không thể theo đuổi được cậu ấy.”
– —–oOo——