Tên của con… chưa phải Phó Tránh chưa nghĩ tới, lúc rảnh rỗi cũng ngồi cân nhắc, nhưng vẫn chưa hài lòng, hơn nữa Sầm Duệ mới được mấy tháng, nên tạm gác lại. Bây giờ Sầm Duệ nhắc, Phó Tránh mang hai phần kinh ngạc ngồi xuống cạnh nàng, cẩn thận bế nàng ngồi lên đùi mình: “Nàng có chủ ý gì chưa?”
Sầm Duệ liếc hắn một, ngón trỏ chọc chọc vào ngực Phó Tránh: “Nếu ta có chủ ý rồi thì còn bàn bạc với chàng làm gì?” Mặt phụng phịu, xụ khóe miệng, hờn dỗi.
Nếu nói Sầm Duệ có cái gì giống phụ nữ có thai thì chính là cái tính tình thay đổi thất thường này, không nói tới ba câu đã tìm được lý do để cãi nhau.
Phó Tránh ăn đủ, nhưng lo cho Sầm Duệ đang ở thời kì đặc thù nên chuyện gì cũng nhường nàng, đợi một khắc nữa lại chuyển hoàng hôn thành bình minh ngay thôi. Quả nhiên, qua nửa chén trà nhỏ, Sầm Duệ nghĩ tới cái gì đó thú vị, tự cười một hồi, sau đó nói: “Ta thấy gọi là Phó Tảo hay lắm.” Còn mở bàn tay Phó Tránh ra, viết lên tay hắn: “Tảo* này.”
*Tảo – 棗: hay còn gọi là Táo
“…” Huyệt thái dương của Phó Tránh nhảy lên, tên quỷ quái gì vậy?! Bưng chén trà đút cho Sầm Duệ một ngụm, tứ bình bát ổn nói: “Ừm, Tảo phải không? Làm nhũ danh thì thật không tệ.”
“Đại danh được không!” Cái miệng nhỏ của Sầm Duệ uống nước, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Tránh: “Chẳng lẽ chàng không thích tên ta đặt à?!”
Cái gì gọi là cố tình gây sự, đây chính là cố tình gây sự! Phó Tránh bị nàng nhìn tới nhức đầu, muốn nói không tốt nhưng nhớ lời lang trung dặn là phải để tâm đến tâm trạng của phụ nữ có thai, đành nén giận nói: “Là nam hay nữ còn chưa biết, nàng nghĩ lại xem…” Phó đại nhân bắt đầu nghiêm túc lừa dối: “Nếu là bé gái, gọi Tiểu Tảo thì rất đáng yêu. Nhưng nếu là bé trai, gọi là Tảo Nhi, sau này lúc bái tướng, chẳng lẽ để bách quan gọi hắn là Tảo Tướng à?”
Sầm Duệ bị hắn nói mà sửng sốt, sau khi được Phó Tránh đút cho hai miếng mứt hoa quả, đăm chiêu gật đầu: “Nghe chàng nói thế, đúng là không tốt thật. Để ta suy nghĩ thêm.” Hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai nói muốn bàn bạc với Phó Tránh, kết quả là không chừa cho Phó Tránh một đường sống.
Phó Tránh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, ngoài tường vang lên tiếng gõ mõ hòa lẫn tiếng gió, trong phòng ánh nến hoà thuận vui vẻ. Hắn ôm Sầm Duệ đang cúi đầu suy nghĩ, nghe nàng chợt nhắc tới, bỗng cảm thấy cuộc đời không còn gì thỏa mãn và yên ổn hơn. Vén tóc xõa bên vai nàng lên, hắn nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi.”
Sầm Duệ thì thầm “Không tốt, không tốt”, không yên lòng “Hử?” một tiếng.
“Ta biết vì sao nàng đặt cái tên này rồi.” Phó Tránh đặt tay lên bụng nàng, im lặng, chỉ mấy tháng nữa thôi là có thể nhìn thấy tiểu tử này rồi. Mà mười mấy năm trước, hắn và mẫu thân của nó kết duyên dưới tàng cây táo.
“Biết là tốt rồi.” Ngữ khí của Sầm Duệ không tốt, rầm rì hai tiếng, vòng hai tay qua lưng Phó Tránh để ôm chặt hắn. Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên, đến nay đã trải qua hơn mười năm thăng trầm. Nửa đời phong tuyết, may mắn vẫn được hắn nắm tay.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Phó Tránh thấy Sầm Duệ hưng trí bừng bừng với việc đặt tên nên mặc kệ nàng nghiên cứu một mình. Chỉ mấy ngày nữa thôi là tới năm mới, công việc trong quận không còn mấy, Phó Tránh trực tiếp chuyển việc về nhà làm. Trong khi hắn xử lý công văn, Sầm Duệ sẽ ngồi đối diện đọc sách, hoặc là xử lý mật hàm đám người Tạ Dung đưa tới. Phó Tránh sợ nàng xem nhiều hại mắt, hao tổn tinh thần, nên bảo Sầm Duệ đưa một số công hàm cho hắn.
Có khi Sầm Duệ nằm nghiêng trên tháp ngủ một hồi rồi tỉnh lại, sẽ thấy Phó Tránh cầm bút phê hai câu. Ngáp dài lê chân đi qua, nằm sấp trên vai Phó Tránh, cùng hắn xem, thỉnh thoảng lại cắn tai hắn.
Sầm Duệ thoái vị nhìn thì đột ngột, nhưng trước khi rời đi đã chuẩn bị cho Sầm Dục những trụ cột rắn chắc, sau này nếu Sầm Dục không nửa đường đột nhiên muốn làm hôn quân thì chỉ cần đám Tạ Dung bên cạnh, không nói có thể làm minh quân lưu danh thiên cổ, chỉ nói bảo vệ Cung quốc trường tồn cũng không có gì khó khăn.
“Từ Sư đã từ quan, Từ gia không có động tĩnh gì. Có lẽ hắn cũng biết Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hắn không đi, người sau cũng không đến.” Sầm Duệ nằm úp sấp trên người Phó Tránh, cầm tờ giấy: “Tạ Dung nói, Từ gia có một tiểu tử lanh lợi gọi là Từ Sam, năm trước mới vào Đại Lý Tự, rất được Tần Anh coi trọng.” Đột nhiên nụ cười của Sầm Duệ trở nên kỳ lạ: “Tạ Dung có nói, nhành liễu thướt tha, rất thú vị?”
Phó Tránh cũng thấy được câu kia, nhíu mi nói: “Là nữ tử?”
“Có thật là nữ tử không thì còn có phải xem.” Sầm Duệ buông giấy, ngồi thẳng người, xoa thắt lưng: “Ta là nữ tử mà làm hoàng đế có kém phân nào đâu, cho nên ta nghĩ, không biết có ngày nào đó, triều ta có một vị nữ tiến sĩ hay không. Nhưng mà, đây không phải việc ta có thể quản, thuận theo tự nhiên đi.” Nàng xoay người vỗ vai Phó Tránh: “Phó đại nhân, không phải nói hôm nay dọn dẹp nhà cửa sao, còn không mau đi làm đi!”
“…”
Phó phủ không lớn, bài trí đơn giản, nhưng muốn dọn cẩn thận thì cũng tốn công sức. Sầm Duệ chỉ được cái miệng nói, tay chỉ, chân ngồi yên, thân là nam chủ nhân, Phó Tránh không thể không cầm lấy gậy trúc, đích thân đi quét mạng nhện.
“Này, ở trên đỉnh đầu chàng ấy, nhìn thấy không. Ấy, đúng đúng đúng, chỗ đó.” Sầm Duệ ôm bát canh, líu ríu chỉ đạo Phó Tránh: “Chàng đừng có đi về bên này nhá!” Nàng vung tay áo che miệng bát, cả giận nói: “Làm rơi bụi vào đầy người ta!”
“Ôi chao, phu nhân ở nhà vẫn hay nói chuyện với đại nhân như vậy à?” Ma ma kinh hồn táng đảm nhìn lén Sầm Duệ bực tức chê bai Phó Tránh, líu lưỡi: “Cả đời này lão thân chưa thấy nương tử nhà ai dám nói với trượng phu như vậy.”
Phó thư đồng đang lau sàn, ngẩng đầu nhìn hai người bên kia, xoa xoa mũi: “Quen là được rồi.” Nội tâm ca thán, hắn nói này, thiếu gia còn sủng như thế nữa, sớm muộn gì cũng phu cương bất chấn thôi! Ôi, mà cho dù phu cương bất chấn, thiếu gia cũng vui vẻ, đắm chìm trong đó ấy.
“Lại đây.” Sầm Duệ uống canh xong, lười biếng gọi Phó Tránh mang một đầu đầy bụi.
Phó đại nhân “phu cương bất chấn” vỗ vai áo, mới đi qua.
Sầm Duệ ngồi ở thảm lông trên hành lang, y phục mặc tầng trong tầng ngoài, tròn xoe như quả bóng, tưởng chừng chỉ cần vô ý một cái là có thể lăn xuống sân viện. Nàng đặt bát canh qua một bên, rút khăn tay ra, nhổm người lên, cẩn thận lau sạch bụi bẩn và mồ hôi cho Phó Tránh: “Bụi mắt không?”
Phó Tránh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Duệ chìm trong cái khăn lông, thấy vô cùng đáng yêu, có lòng đùa nàng: “Bụi.”
Sầm Duệ tưởng thật, kéo cổ Phó Tránh thấp xuống, mở mí mắt hắn ra: “Để ta xem.” Khi đang thổi thổi vào mắt hắn, thoáng nhìn thấy Phó Tránh hơi cong khóe miệng, lập tức bừng tỉnh, biết là hắn nói dối, giận xong lại bật cười, hôn lên mắt hắn: “Ấu trĩ.”
Phó Tránh áp tay nàng lên má mình: “Năm nay, cuối cùng chúng ta cũng có thể cùng nhau đón năm mới rồi.”
“Về sau đều như vậy.”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Tân niên vừa qua, ngày tháng cũng trôi thật nhanh, cái bụng của Sầm Duệ phình lên như thổi khí vậy. Lúc này nàng nói được làm được, đồng ý với Phó Tránh không chạm vào chính sự là không chạm vào tý nào, mọi công văn trong triều đều đưa tới tay Phó Tránh. Tạ Dung tới quận Giang Ninh đốc thúc công vụ có đến xem Sầm Duệ hai lần, lần nào cũng ngạc nhiên với tốc độ trưởng thành của bé con trong bụng Sầm Duệ, trêu ghẹo: “Lần sau ta tới, có phải là đã sinh rồi không.”
Sầm Duệ ngẫm lại tần suất hắn tới, nói: “Chắc tầm ấy.”
“Chậc, lần sau tới ta không mang thuốc bổ nữa mà mang vòng trường mệnh vậy.” Tạ Dung cười tủm tỉm nói.
Phó Tránh cười lạnh hai tiếng, bưng cái bát Sầm Duệ ăn xong xuống phòng bếp. Tới nay, cuối cùng Sầm Duệ cũng có phản ứng bình thường của phụ nữ mang thai, chính là nôn oẹ. May là phản ứng của nàng không rõ ràng, sáng sớm dậy sẽ nôn một trận và không thể ngửi mùi lạ. Phó Tránh làm theo lời dặn của lang trung, chia nhỏ thành nhiều bữa, sau mỗi canh giờ đút nàng ăn một lần.
“Sao ta lại có cảm giác người mang thai không phải ngươi mà là Phó Tránh thế?” Tạ Dung nhìn Phó Tránh đi xa, nói nhỏ: “Càng ngày càng hỉ nộ vô thường.”
Sầm Duệ cười gượng hai tiếng, sờ sờ cái bụng tròn vo: “Lần đầu làm cha, hắn khẩn trương mà thôi.” Không phải sao, bây giờ Phó Tránh hận không thể cung phụng Sầm Duệ như Bồ Tát, hỏi han ân cần không nói, đi xa vài bước sẽ ra lệnh nàng mau về nghỉ ngơi. May là có ma ma nói phụ nữ có thai đi lại nhiều hơn thì sau này mới sinh thuận lợi, cái tính trông gà hóa cuốc của Phó đại nhân mới cải thiện được tý.
“Từ Sam lần trước ngươi nhắc tới thế nào rồi?” Sầm Duệ đang nằm phơi nắng, đột nhiên hỏi.
Tạ Dung ngồi xổm cạnh ao, lấy cây quạt đùa mấy con cá chép béo ục ịch: “Rất cố gắng làm tốt, không dựa vào Từ gia mà làm bộ làm tịch. Chỉ là, hình như đặc biệt nhiệt tình với Tần tướng gia của chúng ta.”
Sầm Duệ kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Tần Anh đối với nàng thì sao?”
“Tần tướng gia ấy à… Chắc còn chưa phát hiện ra thân phận của nàng, chỉ cho là nàng a dua nịnh hót hắn như những người khác.” Tạ Dung học bản mặt nghiêm khắc của Tần Anh: “Bổn tướng thấy ngươi không muốn làm cái chức tòng thất phẩm này nữa phải không? Lập tức quay về!”
Tạ Dung bắt chước giống như đúc, Sầm Duệ cười ha ha, nhưng vừa thấy Phó Tránh đi từ hành lang tới là vội vàng ngậm miệng.
“Nói cái gì thế?” Phó Tránh cầm quạt hương bồ che ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt nàng.
Sầm Duệ dựa vào vai hắn, chống cằm lên mu bàn tay hắn: “Nói tới Ngụy Trường Yên bị gia gia hắn và Tú Mẫn dồn ép tới mức phải mang binh chạy tới biên cương rồi. Có điều chắc chuyện tốt sắp tới.”
Tạ Dung nhìn một màn này, bỗng nhiên có chút hiểu được lời Sầm Duệ từng nói với hắn. Giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, hắn ghen tị với Phó Tránh và Sầm Duệ. Nhưng hắn vĩnh viễn không thể thông suốt và tiêu sái như bọn họ, giang sơn xã tắc, không thể nói buông là buông được.
Vào hạ, mắt cá chân của Sầm Duệ có hiện tượng phù thũng, theo thời gian, bệnh phù từ mắt cá chân lan lên, ngay cả đi bộ một chút cũng không xong. Phó Tránh xem trong mắt, để trong lòng, nhưng lang trung nói đây là chuyện bình thường, ngay cả Sầm Duệ cũng khuyên hắn không cần quá lo lắng.
Nói thì thế, nhưng mỗi đêm, cứ cách một khoảng thời gian là Phó Tránh sẽ tỉnh lại một lần để xem Sầm Duệ có nằm thoải mái không, có bị rút gân không. Hôm sau Sầm Duệ nhìn đôi mắt đen sì của hắn, trách hắn đại kinh tiểu quái, nàng còn chưa sinh hắn đã suy sụp cơ thể rồi. Khi nhắc tới thì Phó Tránh đồng ý rất nhanh, nhưng tới đêm lại chứng nào tật nấy. Có một lần, hắn thực sự bắt gặp chân Sầm Duệ bị rút gân. Sầm Duệ còn chưa kêu ra tiếng, hắn đã bật dậy, vừa xoa chân nàng vừa dỗ: “Không đau, không đau.”
Sầm Duệ dở khóc dở cười, gian nan động người: “Ta không biết nên giận chàng hay là nên khen chàng nữa.”
“Chỉ cần nàng ổn là được…” Phó Tránh bỗng im bặt, hắn vỗ về bụng của Sầm Duệ: “Vừa nãy là…”
Sầm Duệ đè tay hắn lại, cười nói: “Là đá ta một cái, cứ tối đến sẽ động nhiều hơn, có khi một canh giờ đá tới mười cái.”
Phó Tránh mím môi, hôn lên mi tâm của Sầm Duệ, đau lòng không thôi: “Vất vả cho nàng.” Trong lòng hơi ghét bỏ tiểu tử còn chưa xuất thế kia, chả trách Sầm Duệ nói ngủ không ngon, thì ra tại đây.
Tháng bảy trời nóng, hơn tháng nữa sẽ tới sản kì của Sầm Duệ, nhũ mẫu và bà mụ đã được mời tới nhà từ sớm, có thể chuẩn bị gì thì đều đã chuẩn bị. Phó Tránh tận lực xử lý hết công vụ trong buổi sáng, qua buổi trưa là chạy về nhà bồi Sầm Duệ.
“Phó Tránh.” Buổi sáng hôm nay, Phó Tránh vừa rời giường Sầm Duệ đã mở mắt ra.
“Ta làm ồn nên nàng tỉnh hả?” Phó Tránh xoay người hôn lên mặt nàng, lại xoa xoa cái bụng tròn xoe.
Sầm Duệ lắc đầu, nhìn hắn nói: “Chờ con sinh ra, mời nương về đi.”
Sắc mặt của Phó Tránh cứng đờ, ngồi ở mép giường trầm mặc không lên tiếng.
“Việc kia ai đúng ai sai, một lời không thể nói rõ. Nhưng dù sao bà ấy cũng là tổ mẫu của con, là người có ơn dưỡng dục với chàng…” Sầm Duệ nhìn hắn, mềm nhẹ nói: “Nói cho cùng không thể để bà không được gặp tôn tử một lần được.” Việc này nàng đã suy nghĩ lâu rồi, nàng không phải thánh nhân, nói không để tâm là giả. Nhưng bây giờ nàng là thê tử của Phó Tránh, là mẫu thân của con hắn, nàng phải đứng ở góc độ của hắn để suy nghĩ thay hắn.
Sầm Duệ biết Phó Tránh để bụng cũng không kém nàng, tính tính hắn lạnh lùng, cố chấp, nàng khuyên thì khuyên, có nghe không vẫn là ở hắn: “Được rồi, chàng thay quần áo rồi tới nha môn đi, nhớ dùng bữa sáng. Ta ngủ tiếp đây.”
Sau khi nằm xuống, Phó Tránh ôm lấy nàng từ phía sau, xoa mặt nàng: “Đáng lẽ ta phải là người xử lý tốt việc này, vậy mà lại để nàng nghĩ thay ta.”
“Lớn thế rồi còn làm nũng.” Sầm Duệ lẩm bẩm, nhưng biết hắn bị thuyết phục rồi.
Phó Tránh xử lý công vụ ở nha môn xong, ngồi trầm ngâm thật lâu, mới ngập ngừng đề bút viết một phong thư. Khi đang đóng dấu thư, đột nhiên thấy hoảng hốt, tay run lên, ấn trật.
“Đại nhân! Đại nhân!” Đầu tiểu lại* đầy mồ hôi, chạy như điên vào: “Trong nhà ngài truyền lời đến, nói là phu nhân sắp sinh rồi.”
*Lại: Chức vụ không có phẩm cấp
Phó Tránh đứng bật dậy, không phải còn một tháng nữa mới tới sản kì sao?