Rốt cuộc thì Phó phu nhân cũng không trở về. Ngày Tiểu Tảo đầy tháng, Phó Tránh làm hai bàn tiệc mời hàng xóm sang ăn mừng. Sầm Duệ ở phòng trong ôm Tiểu Tảo, cùng nhũ mẫu giúp bé mặc quần áo, tiểu thư đồng đột nhiên vội vàng đi đến: “Phu nhân, ngoài cửa có hai người lạ, nói là muốn đưa đồ cho ngài.”
“Người lạ?” Đi theo Sầm Duệ phải đối mặt với vô số thích khách, tính cảnh giác của Lai Hỉ vô cùng cao: “Tiểu thư, ta đi xem.”
Sầm Duệ hôn cái tay trắng nõn, mập mạp của Tiểu Tảo, đùa bé cười khanh khách, không để tâm nói: “Bây giờ ta không còn là hoàng đế, không có giá trị ám sát.” Nâng váy đi ra ngoài: “Ta đi xem.”
Trong phòng ầm ĩ tiếng chúc mừng, thật ra Phó Tránh không thích xã giao, ăn uống linh đình như vậy, có điều hôm nay hắn thật sự vui mừng, đôi mắt xưa nay lạnh lùng cũng ngập ý cười, uống hết ly này sang ly khác. Sầm Duệ đi vòng qua, liếc mắt vào nhìn rồi dặn dò Phó thư đồng: “Chú ý đừng để hắn uống nhiều nhé.”
Phó tiểu thư đồng mang vẻ mặt tận trung, nghiêm túc nói: “Phu nhân, ta cảm thấy ta chú ý đến ngài sẽ tốt hơn.” Bằng không va phải cái gì, đụng phải thế nào, ngã ra sao, kẻ không may mắn chính là hắn. Lai Hỉ lại càng không muốn đi, chủ tử của hắn là Sầm Duệ chứ không phải cô gia.
“…”
Ngoài cửa có một nam một nữ đang đứng, khuôn mặt đều tròn xoe, một người cầm giỏ trứng chim đỏ, rượu gạo; Một người nâng cái hộp gấm dài một thước, không biết bên trong là gì. Hai người vừa thấy Sầm Duệ thì lập tức hành đại lễ, kẻ xướng người hoạ nói lời chúc mừng bé con, sau đó dâng đồ lên phía nàng, lặp lại một lần: “Xin chúc mừng.”
Lai Hỉ khẩn trương nhìn hộp gấm kia, sợ vừa mở ra là độc dược, chủy thủ hay ám khí gì đó bay lên. Nhưng chính Sầm Duệ lại bình tĩnh mở ra, trong tầng gấm vóc là xiêm y của tiểu hài tử, bên trên xiêm áo là một dây chuyền bạc, khắc bốn chữ “trường mệnh phú quý”.
Nhìn trứng chim và rượu gạo, trong lòng Sầm Duệ đã sáng tỏ. Mấy thứ này vốn nên là đồ nhà mẹ đẻ của nàng đưa tới khi Tiểu Tảo đầy tháng, nhưng nàng không còn song thân cũng không có gì gọi là người nhà mẹ đẻ, nói vậy chỉ có một người kia. Lão nhân gia tuổi lớn, mất mặt mũi không về, nhưng trong lòng luôn nhớ thương tôn nhi nên đưa đồ này tới, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận nàng tức phụ này.
Sầm Duệ khép hộp gấm lại, mỉm cười với hai người kia: “Thỉnh thay ta và Phó Tránh hỏi thăm bà, nhờ nói câu ‘Tâm ý của người chúng con đã nhận được, nếu có thời gian mong người về thăm tôn nhi.'”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười nói: “Dạ.”
Tiễn bước hai người, Sầm Duệ ôm hộp trầm tư, chậm rãi trở về.
“Ai tới vậy?” Thanh âm trầm thấp, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên phía trước mấy bước, bạn nhỏ mới sinh thì đang y y nha nha chơi đùa.
Sầm Duệ vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Tránh ôm Tiểu Tảo đứng dưới tàng cây, con được bao chặt trong tã lót, đang vươn bàn tay nhỏ bé ra dùng hết sức túm vạt áo của Phó Tránh, nhìn thoáng qua trông rất buồn cười. Sầm Duệ bước nhanh lên, hai hàng lông mày cong cong, quở trách: “Trời lạnh thế này ôm con ra làm gì, nếu đông lạnh rồi thì tính cho chàng hay tính cho ta đây?”
“Nên ôm con ra gặp tân khách, ta không tìm được nàng nên đi xem.” Phó Tránh nhìn Sầm Duệ giấu tâm sự, đảo mắt qua hộp gấm trong tay nàng, trong lòng đoán được bảy tám phần, một tay ôm Tiểu Tảo, một tay dắt nàng tới chính đường: “Nương phái người tới đây chứng tỏ đã thông suốt nhiều điều, chờ bà cởi được khúc mắc thì sớm muốn gì cũng quay lại thôi.” Giọng hắn từ từ thấp đi: “Thật ra người tủi thân nhất là nàng.”
Sầm Duệ sụt sịt mũi, khóe mắt hơi hồng, giọng mũi nồng đậm: “Ừm.”
Đi đến cửa, Phó tiểu thư đồng lại mang vẻ mặt không hiểu ra sao bảo với hai vợ chồng bọn họ: “Đại nhân, bên ngoài lại có xe ngựa tới.”
Phó Tránh buông tay Sầm Duệ ra, đưa Tiểu Tảo cho nàng ôm: “Nàng mang Tiểu Tảo vào trước đi, ta đi nhìn xem.”
“Há há, ta đã bảo là tiểu tử nhà ngươi có năng lực rồi mà! Im hơi lặng tiếng cưới tức phụ, lại im hơi lặng tiếng sinh con, nếu thằng nhóc Ngụy Trường Yên kia không để lộ ra, thì chắc có lẽ chờ tôn tử của ngươi sinh ra rồi lão tử cũng không biết!” Khi Sầm Duệ đang ôm Tiểu Tảo nhận lời chúc cát tường của hàng xóm thì bỗng nghe thấy tiếng quát mang mười phần trung khí, sau lưng cứng đờ, quay người lại, bất ngờ không kịp phòng bị đã đối diện thẳng mặt với Ngụy lão gia tử.
“Ngươi còn xem lão tử là lão…” Cái chữ “sư” bị Ngụy lão gia tử cắn phải đầu lưỡi, biểu tình đọng lại trên mặt vừa quái dị vừa buồn cười.
Phó Tránh đi theo sau cũng bất đắc dĩ tột cùng, lắc đầu với Sầm Duệ, vừa đến cửa đã xông thẳng vào trong, chín trâu hai hổ cũng không kéo kịp.
“Này này này…” Ba tiếng liên tiếp của Ngụy lão gia tử phá vỡ sự yên tĩnh của cả phòng, cứ như gặp quỷ giữa ban ngày, hoảng sợ vạn phần đánh giá Sầm Duệ từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, vỗ đùi: “Hù chết lão tử rồi!”
“…”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉
Sầm Duệ đưa người tới thiên thính ngồi, Ngụy lão gia tử mới từ trạng thái thất hồn lạc phách dịu lại, nhưng vẫn hồ nghi nhìn Sầm Duệ: “Ngươi là bệ hạ thật sao? Á, phi phi, ngươi là thái thượng hoàng thật sao?”
Sầm Duệ tự mình dâng một ly trà ấm, gật đầu, mỉm cười hỏi: “Lão nhân gia gần đây khỏe không?”
“Rất không tốt!” Chòm râu của Ngụy lão gia tử co thành một nhúm, đau thấu tâm can: “Đệ tử của ta cưới bệ hạ của ta, rắm cũng không phóng đã sinh ra một thằng cu béo mập, quan trọng hơn là tiểu bệ hạ đột nhiên từ nam biến thành nữ, thì ngươi cảm thấy ta có khỏe không?”
“…” Sầm Duệ run rẩy khóe miệng, thái độ chân thành sám hối: “Ta không cố ý.”
“Xí! Không cố ý mà giấu ta mười năm sao?!” Ngụy lão gia tử đập thật mạnh chén trà xuống bàn, bất mãn liếc mắt với Phó Tránh vừa tiễn khách khứa xong đi vào, lão gia tử lại càng không thoải mái, vỗ bùm bùm xuống bàn: “Mắt lệch à? Liếc cái gì mà liếc! Lão tử chỉ có một đệ tử là ngươi!”
Nhìn ra được Ngụy lão thức sự giận, Sầm Duệ cười có chút khó khăn, Phó Tránh vỗ vỗ vai nàng: “Tảo Nhi khóc, nàng đi nhìn xem, ta nói chuyện với lão sư.”
“Hừ!” Ngụy lão gia tử khoanh hai tay, lỗ mũi hất lên trời, một bộ ngươi không giải thích hẳn hoi cho ta, ta sẽ không khách khí nữa đâu.
Phó Tránh tóm tắt lại mọi chuyện, hai ba câu đã giải thích xong việc Sầm Duệ nữ phẫn nam trang, ở giữa cũng nhắc tới thân phận của hắn và Sầm Duệ, tự rót chén trà nhuận họng: “Đâm lao thì phải theo lao, nàng cũng đâu muốn lừa gạt. Lão sư và ta đều biết ở quan trường có rất nhiều thứ thân bất do kỷ, huống chi nàng còn tại đế vị?”
Ngụy lão biết rõ bao năm qua Sầm Duệ phải vất vả thế nào, nói thật, một cô nương mà làm được thế này thật không dễ. “Ai…” Ngụy lão gia tử đạp giày ra, khoanh chân lên ghế: “Các ngươi huyên náo thành vậy, ta xem như đã hiểu vì sao bệ hạ cố ý muốn thoái vị rồi, thì ra là để song túc song tê với ngươi. Nhưng các ngươi có nghĩ tới không, đứa nhỏ của các ngươi chính là hoàng tự, sau này…” Một đống hỗn độn a.
“Nếu Sầm Duệ đã gả vào Phó gia, thì con của chúng ta sẽ họ Phó, không liên quan nửa phần tới hoàng thất.” Phó Tránh trảm đinh chặt sắt nói.
Ngụy lão thở dài thật sâu: “Nó là con của ngươi, nói không chừng về sau sẽ đi theo con đường ngày xưa của ngươi, vào kinh làm quan. Khi đó thì sao?”
“Con cháu có phúc của con cháu, đó là tạo hóa của nó, là phúc hay họa phải dựa vào chính mình.”
“Tiểu Tảo thật đáng thương!” Ngụy lão cố làm ra vẻ than thở: “Sao lại có người cha vô lương tâm như vậy chứ.”
…
“Lão gia tử đâu?” Sầm Duệ dỗ con ngủ xong, nghe thấy tiếng bước chân là biết Phó Tránh về.
Phó Tránh hơi ủ rũ xoa mũi, đứng bên nàng nhìn Tiểu Tảo ngủ say. Được Trương Dịch chăm sóc, bé con đã khỏe mạnh hơn nhiều, trên mặt cũng có chút thịt, lúc này đang dang tay dang chân ngủ ngon lành. Phó Tránh hạ giọng xuống cực thấp: “Đã đi rồi, nói là đi Giang Ninh tìm Tú Mẫn.”
“Nhanh như vậy à?” Sầm Duệ kinh ngạc nâng cao giọng, thấy Tiểu Tảo nhíu mi thì lập tức im lặng, nhưng vẫn tiếc nuối nói: “Không phải chàng đuổi lão nhân gia đi chứ?” Loại chuyện này, Phó Tránh là người có khả năng làm được.
Phó Tránh lập tức liếc nàng một cái, vỗ lên đầu nàng, nhìn Sầm Duệ giận mà không dám nói gì, nở nụ cười: “Trong lòng nàng, ta là người vô tình như vậy sao?”
Sầm Duệ vô cùng kiên định gật đầu.
Phó Tránh cảm thấy, mình nên nghiêm túc cải thiện lại hình tượng trong lòng thê tử.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉
Khi sắp được một tuổi, bạn nhỏ Phó Tiểu Tảo đã học nói được câu đầu tiên. Đó vào một giờ ngọ bình thường như bao ngày, Sầm Duệ cáu kỉnh với Phó Tránh vì một phong thư, Phó Tránh tâm bình khí hòa giải thích với nàng: “Làm gì có chuyện ta về kinh nhậm chức chứ, nàng cũng thấy đấy, đây chỉ là đề nghị của lão sư thôi.”
“Đề nghị?” Sầm Duệ vẫn còn khó chịu về chuyện bị hắn đánh đồng mấy ngày trước, mượn đề tài để nói chuyện của mình: “Chính chàng không có ý đó thì sao lão gia tử nói khẳng định như vậy được!”
Hai người đang cãi nhau, đột nhiên có giọng nói mơ hồ không rõ chen ngang: “Phụ thân… hư.”
“…”
Cả Sầm Duệ và Phó Tránh đều sửng sốt, vẫn là nàng hồi hồn trước, vui sướng bế bé con trên giường lên: “Tiểu Tảo nói được rồi sao?”
Bên kia, sắc mặt của Phó Tránh vẫn bình thường, không nhanh không chậm hỏi lại: “Phụ thân hư?” Cười như không cười nhìn Sầm Duệ: “Nàng dạy à?”
“…” Sầm Duệ chột dạ, ôm Tiểu Tảo ra chắn trước tầm mắt của hắn: “Chàng nghe lầm rồi, rõ ràng con đang gọi phụ thân mà.”
“Phụ thân hư!” Phó Tiểu Tảo vô cùng không cho nàng mặt mũi, lặp lại lần nữa, câu này còn rõ ràng, vang dội hơn.
“…”
“Về sau không thể để nàng dạy con được.” Phó Tránh lập tức ra quyết định, nhân tiện còn nhàn nhạt giáo huấn Sầm Duệ hai câu: “Nàng cũng đã làm mẹ rồi, cha mẹ nên làm gương cho con cái.”
Sầm Duệ đang muốn nói không phục, nghiêm mặt chuẩn bị tranh cãi với hắn thì Lai Hỉ gõ gõ cửa sổ nói: “Tiểu thư, trong kinh có người đến ạ.”