Sau khi lên xe và di chuyển tới khu quân sự lớn nhất thành phố Winter.
Mọi người theo hướng dẫn của các giáo quan phụ trách chính đi thay đồng phục quân đội.
” Tập hợp đầy đủ rồi chứ.
Tôi là Hà Tân, gọi tôi là giáo quan Hà.
Tôi sẽ trực tiếp quản lý và đánh giá lớp 15″.
Từng giáo quan giới thiệu rồi nhận phụ trách các lớp.Tại đây các lớp sẽ được phân theo số.
Tiểu Vân và Yên Hòa cũng vui vẻ mà thực hiện theo lệnh của giáo quan.
Đang khởi động theo yêu cầu bỗng nhiên ở lớp 13 có một bạn nữ ngất xỉu trên đất, một bạn nữ khác hét toáng lên.
” Phán Phán ngất rồi! AAA!!”
Quan giáo La của lớp đó cười nửa miệng.
Có ai ngất xỉu mà mắt ti hí thế kia không.
” Vậy thì lôi ra kia tạt cho gáo nước là tỉnh!”
Hai người quân nhân khác vừa túm lấy chân của cô ta định kéo thì Phán Phán hét lên.
” Tôi là đại tiểu thư Tô gia! Ai cho phép các người đụng vào tôi!!!”
Tiểu Vân và Yên Hòa nhìn nhau ồ một tiếng rồi khúc khích cười.
Thoát ra khỏi hai người kia Tô Phán Phán mắt như bắn nha những tia lửa vì bị cười chọc quê, một mạch lao về phía hai cô nhóc đang cười kia mà giựt tay Tiểu Vân.
” Chúng mày cười cái gì?”
Tiểu Vân đâu có sợ cô ta, cô vung tay ra rồi bình thản trả lời.
” Miệng là của tôi! Tôi cười cái gì thì là việc..”
BỐP
Một cái tát trời giáng đáp ngay xuống mặt của Tiểu Vân.
Cô không nghĩ là cô ta giám ra tay nên không chút đề phòng.
Cứ thế ngã xuống đất.
Cái tát này thật sự quá mạnh rồi! Làm cho Tiểu Vân đau muốn khóc nhưng vẫn cắn răng kìm nén.
Yên Hòa trợn trừng mắt nhìn Tô Phán Phán đang nghiến răng nghiến lợi.
Mấy bạn nữ trong lớp xúm lại đỡ cô lên.
Yên Hòa định vung tay tát lại thì giật mình nhìn qua, hai bên giáo quan dẹp qua làm hai hàng tạo thành lối đi rồi cúi đầu đồng thanh” Đốc Quân !”
Hoắc Cửu Thần hiên ngang tiến tới, theo sau anh là hàng tá các quân sĩ.
Nhìn thấy anh, những đứa con gái bên dưới đồng loạt hướng con mắt hình trái tim về phía anh.
Nhiều đứa không chịu nổi còn ngất ra đấy, mà lần này là ngất xỉu thật.
Anh lãnh đạm nhìn quanh một hồi rồi dừng lại ở cô gái bị in hằn 5 dấu tay bên trên má trái.
Ánh mắt của anh hướng về phía Tiểu Vân.
Ánh mắt lạnh lẽo, lãnh đạm chứa đựng sự xót xa kèm chút giận dữ.
Những người ở đây đều im lặng quan sát anh, im tới nỗi có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc nhè nhẹ.
Tiểu Vân nhìn anh, bỗng nhiên những uất ức tủi thân không muốn bộc lỗ sau cái tát vừa nãy trào ra.
Mắt Tiểu Vân lúc này đang long lanh nước, chỉ trực trào ra.
Phán Phán bên cạnh thấy anh lia mắt sang phía mình thì nuốt nước bọt vội buông cổ tay Tiểu Hòa ra.
Anh nhắm hờ mắt rồi mở ra dõng dạc nói.
” Lăng Yên Hòa! Chuyện gì đang xảy ra.”
Yên Hòa liếc xéo Phán Phán rồi đứng nghiêm nghị báo cáo.
” Thưa Đốc Quân! Là bạn học Tô Phán Phán giả bộ ngất xỉu, lộ ra là giả bộ nên thẹn quá hóa giận đã tát bạn học Hạ Tiểu Vân!”
Hoắc Cửu Thần nhìn qua cô ta sau đó dõng dạc tuyên bố.
” Tô Phán Phán bị phạt giam tới sáng mai! Không cho ăn cơm! Bị hạ một nửa số điểm đánh giá!”
Phán Phán không thể tin được mới tát có một cái đã bị như vậy.
Cô ta sợ hãi mặt biến sắc, ngã xuống ngất đi.
Tiểu Vân kinh ngạc nhìn anh.
Rõ ràng trong mắt Tiểu Vân anh là người hết mực dịu dàng.
Bây giờ nhìn thấy anh như vậy đúng là dọa sợ cô rồi.
” Bạn ấy xỉu rồi Đốc Quân”.
Một bạn học khác giơ tay báo cáo.
Anh chỉ nói một câu ngắn gọn rồi quay đi.
” Lôi đi!”
Sĩ quan trưởng hạ lệnh giải tán để phân chia chỗ ở và hướng dẫn cách sắp xếp mền gối cho các lớp.
Tiểu Vân được quân sĩ bí mật dẫn tới phòng nghỉ của Thống Đốc.
Mở cửa bước vào, bên trong không có ai cà.
Vừa đóng cửa thì một thân ảnh cao lớn choàng tay ôm Tiểu Vân từ phía sau.
Định hét lên thì ngửi được một mùi hương nam tính quen thuộc mà trong chăn gối ở nhà của cô luôn có mùi đó.
” Hoắc Cửu Thần!”.