Sau khi tới trước khu rừng dẫn tới núi đá tủyết đó, họ xuống xe nhìn xung quanh.
” Ở đây vắng vẻ quá! Còn lạnh nữa!”
Tiểu Vân nép sau anh mà cảm thán.
Hoắc Cửu Thần đứng chắn cho cô rồi tập trung quân sĩ tiến vào trong.
Anh đi đầu dẫn đoàn đi theo.
Tuyết dày kín đất khó khăn cho việc đi lại.
Cô còn bá đạo vơ cái que dài bên đường mà chống xuống đất đi cho đỡ sợ ngã.
Lơ là chút là Tiểu Vân chạy chỗ này chạy chỗ kia.
Thấy xa xa có tổ ong mà không có ong cô cười ranh mãnh rồi chạy lại đó.
Cơ thể nhỏ nhắn nhanh nhẹn leo lên cây.
Túm được tổ ong cô giựt xuống rồi ngồi dưới gốc cây ăn ngon lành.
Bỗng có một thứ to lớn dường như từ sau lưng Tiểu Vân chầm chậm đi tới.
Đi được một đoạn anh định quay lại hỏi cô có mệt không để nghỉ một ít ai dè quay lại không thấy đâu.
” Ngôn Luân! Tiểu Vân đâu!
Anh hắng giọng hỏi thuộc hạ Ngôn.
” Dạ nãy giờ tôi cũng không để ý.
“AAAAAA.
HOẮC CỬU THẦN CỨU EM!”
Bỗng nhiên phía đông có tiếng hét thất thanh của Tiểu Vân.
Toàn bộ đồng loạt nhìn theo thì thấy Hạ Tiểu Vân vắt chân lên cổ mà chạy, đằng sau là một von gấu lớn đang bước theo.
Cô vừa chạy tay vẫn còn cầm tổ ong.
Các quân sĩ cùng anh chạy vội đến nhưng chưa đến nơi Tiểu Vân đã bị con gấu một tay nhấc trọn lên.
Cô sợ hãi nước mắt nước mũi tèm lem hết mặt,la hét ầm trời.
” HUHUUUHUUU! HOẮC CỬU THẦN CỨU HUHUUHU! GẤU ƠI ĐỪNG ĂN THỊT TAO MÀ!”
Hoắc Cửu Thần cau mày gấp rút giơ súng lên định bắn nó.
Ngôn Luân kìm cánh tay anh lại rồi nói.
Đồc Quân đừng bắn! Nó có vẻ không muốn làm hại phu nhân đâu.”
Đúng như lời Ngôn Luân nói, nó chỉ lấy móng tay khều cái tổ ong trong tay Tiểu Vân rồi thả cô xuống.
Sau đó con gấu lững thững rời đi.
Tiểu Vân như được hoàn hồn ngồi xụp xuống đất.
Hoắc Cửu Thần lao đến ôm lấy thân hình nhỏ bé đang sợ đến run lên.
Anh không trách móc cũng không la rầy cô, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng trấn an cô.
” Em thề sẽ không bao giờ ăn bậy nữa!”
………
Sau khi vài được trong hang mọi người ngồi lại nghỉ ngơi và đốt lửa sưởi ấm.
Tiểu Vân trên vai khoác áo của Hoắc Cửu Thần, tay nhỏ huơ huơ trước lửa.
” Ấm quá đi!”
Anh ngồi tựa vào tường cúi đầu không nói gì.
Dường như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.
Tiểu Vân đi tới chỗ Hoắc Cửu Thần ngồi cạnh anh.
Cô quàng tay ôm anh.
” Đang nghĩ gì vậy!”
Anh giật mình quay ra nhìn cô, gương mặt điển trai dãn ra.
Anh cười hiền hôn lên má cô.
” Không nghĩ gì?”
Hai mươi quân sĩ ngồi đó tàng hình hết rồi hay sao.
Có người xoa xoa tim tỏ vẻ đau đớn.
” Ôi thôi Đốc Quân ơi! Con tim tôi tan nát mất thôi! Tôi vẫn chưa có bạn gái đâu!”
Vài người thì hứng thú banh mắt xem trò hay rồi lại hích nhau làm trò.
Họ cười nói vui vẻ thoải mái với nhau.
Bỗng Hoắc Cửu Thần có điện thoại, anh ra một góc đứng nói chuyện.
” Alo!
” Thống đốc! Bây giờ Cẩn tiểu thư không chịu nổi cứ đập phá đồ đòi gặp ngài!”
Nghe giọng nói hốt hoảng của bác sĩ và nghe loáng thoáng tiếng đập phá.
Hoắc Cửu Thần trả lời bình tĩnh.
” Đưa điện thoại cho Thy Cầm!”
Cẩn Thy Cầm bị mấy y tá giữ lại không cho cô ta làm loạn nữa.
Điện thoại được bác sĩ kề vào tai, nghe thấy giọng nói của Cửu Thần thì cô ta mới bình tĩnh mà khóc lóc.
” Cửu Thần! Về với em đi! Em nhớ anh, em sợ nơi này huhuuuhu!””
Hoắc Cửu Thần nhẹ giọng trấn an.
Dường như người này quan trọng với anh.
” Em đừng làm loạn nữa, anh sẽ về nói chuyện với em sau.”.