Cô nói câu kia trời phạt cũng không phải gạt người, động tĩnh không tầm thường này chỉ có thể do thần tiên hoặc yêu ma làm ra, lại nghe số lượng thiên lôi, đối phó không phải đại yêu gây họa cho nhân gian, thì chính là tiên nhân có tội.
Mà xem tiên linh tràn lan, lại chưa từng nghe nói Đông Hải bên kia có yêu quái gây họa, hẳn là tiên nhân bị phạt.
Nhiều thiên lôi như vậy, đủ để so với thiên lôi khi lịch kiếp phi thăng, ai bị phạt những đòn thiên lôi này, một lần đã ăn đủ.
Không biết vị tiên nhân này phạm trọng tội gì, Cẩm Vinh không quen thuộc với tiên giới ở nơi này, cô hiện tại chỉ là một đứa trẻ thường nhân, quản không được nhiều như vậy.
Đường Kính Như chăm chú nhìn về phương hướng kia một hồi, mới rũ xuống mắt, giấu đi bi thương trong mắt, rõ ràng một bộ thất hồn lạc phách, lại còn lo cho nữ nhi, gượng cười, “Sợ là trời sắp mưa, Cẩm Vinh mau theo nương về phòng.”
Thấy nàng như vậy, suy đoán trong lòng Cẩm Vinh ngược lại chắc chắn thêm vài phần.
Vốn tưởng rằng mẫu thân là muốn che giấu tai họa hiểm ác nhà phú quý hào môn tranh quyền đoạt lợi, không nghĩ tới thế nhưng liên lụy đến cửu tiêu Thiên Đình.
Vậy thì khó làm, Cẩm Vinh cũng có chút đau đầu, suy nghĩ cần tìm hiểu thần tiên ma quỷ thế giới này rốt cuộc là thế nào.
Đông Hải Không Khư, nơi tụ tập thiên lôi cùng kiếp vân,
Đây cũng là nơi mà ở nơi lốc xoáy đáy biển sâu nhất, cầm tù một vị tiên nhân dung mạo thanh lãnh trác tuyệt, áo bào trắng nguyên bản không nhiễm hạt bụi hiện giờ đã bị đánh te tua, mình trói xích sắt do nãi Bắc Hải hàn thiết đúc ra, tù vạn vật sinh linh, làm pháp lực mất hết.
Đây chính là vị thần tiên đang bị trời phạt, Lam Hoa tiên quân.1
Tu vi tiên quân chịu đựng trấn hồn thiên lôi, bên môi cũng không khỏi tràn máu tươi.
Mỗi một đạo thiên lôi hình đều đủ để khiến phàm nhân yêu ma hồn phi phách tán, dừng ở trên người tiên nhân càng đau đớn đến dịch cốt tồi tâm, tổn hại đến tu vi thần hồn.
Từ trên Cửu Trọng Thiên, một bên xem hình phạt, tố y nữ tử ngày thường đạm mạc cũng có phần không đành lòng, “Xử phạt như vậy phải chẳng đã quá năng?”
“Thiên quy như thế, lời đã phán ra tức khắc hành hình, không thể thay đổi.”
Chấp pháp Thiên Đình khuôn mặt uy nghiêm mình mặc kim giáp trầm giọng nói.
Tố y nữ tử trong lòng biết như thế, chịu phạt 5 ngày, đã là kết quả nhờ chúng tiên cầu tình nhiều ngày.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Nhân gian sợ là đã 5 năm trôi qua.
Ai ngờ được Lam Hoa tiên quân xưa nay thanh tâm quả dục, cao ngạo cao quý lại luyến thượng một nữ tử phàm nhân, còn vì nàng, một mình cam nguyện gánh chịu tội lỗi, hình phạt 36 đạo thiên lôi cũng biến thành 49 đạo.
Ngoài ra, phế bỏ tiên tịch, vĩnh viễn bị cầm tù ở Đông Hải Không Khư.
Thiên pháp nghiêm ngặt, thật là khiến người sợ hãi.
Tố y nữ tử lúc nghe được hình phạt cũng kinh hãi, không khỏi hoang mang, đến tột cùng là tình cảm như thế nào, lại có thể khiến Lam Hoa tiên quân lụy nàng như vậy.
Còn có nữ phàm nhân kia, tố y nữ tử tuy không có hảo cảm với nàng vì chuyện của Lam Hoa tiên quân, nhưng thấy Lam Hoa vì bảo toàn phàm nữ kia nhận hết mọi khổ sở, cũng không khỏi động dung.
Biết rõ Thiên Đế có thể dung thứ phàm nhân, nhưng pháp luật Thiên Đình thần tiên không thể phá bỏ làm trái, quyết định trọng phạt Lam Hoa tiên quân.
Tốt xấu, Lam Hoa tiên quân cũng là thần duệ tự thiên địa sơ lập.
Nghe tố y nữ tử kia nói, kim giáp nam tử hừ lạnh trả lời, “Một phàm nữ, tự nhiên sẽ không bị Thiên Đế để ở trong lòng.”
Phàm nhân nhỏ bé, như loài côn trùng yếu ớt, tùy tay có thể nghiền nát, tố y nữ tử trong lòng cười lạnh, chỉ lược có cảnh kỳ nói, “Lam Hoa ở Tiên giới giao tình có vẻ rất tốt.”
Lam Hoa tiên quân đã thừa nhận chịu tội, nếu còn phạt cả phàm nữ kia, đó là bất cận nhân tình. Bạn bè của Lam Hoa tiên quan, cũng dám thượng điện chấp lý cùng Thiên Đế tranh luận một phen.
Kim khải nam tử nhíu mày, “Tiên phàm yêu nhau, chính là vi phạm thiên điều, cho dù Lam Hoa tiên quân gánh toàn bộ trách nhiệm, cũng không tránh được hình phạt, phàm nhân phúc mỏng, khó có thể thừa nhận.”
Tố y nữ tử nghe vậy không khỏi lại lần nữa thở dài.
Thiên quy, thiên quy, chung quy là Thiên Đạo sở lập.
người đứng xem giống như tố y nữ tử cũng tâm sinh động dung mà thở dài, cũng có người giao hảo cùng Lam Hoa lo lắng sốt ruột, sợ hắn chịu không được 49 đạo lôi hình, thần mất hồn diệt, còn có không ít kẻ lòng dạ hẹp hòi vui sướng khi người gặp họa.
Thiên Đình, cũng có trăm hình vạn thái.
……
Tự ngày ấy trở đi, trời liên tiếp đổ mưa rào, chớ nói cày ruộng, liền ra cửa đều không được,
Thôn Liên Đài bên này còn xem như nhẹ, nghe nói Đông Hải phía bên kia cuồng phong sóng lớn, rất nhiều hải thú còn bị vọt lên trên bờ, đều là nửa chết nửa sống, nếu là ngày thường, ngư dân bên bờ biển sẽ cảm thấy may mắn có thêm thu hoạch, nhưng thời tiết này, ai còn dám tới gần bờ biển, chỉ có thể chờ gió êm sóng lặng, còn có thể nhặt hay không.
Này trời mưa bảy ngày, bảy bảy bốn mươi chín đạo lôi, Cẩm Vinh ngồi ở ngạch cửa biên trong lòng bấm đốt ngón tay. Mà mấy ngày này, Đường Kính Như cũng giống lòng như mang tâm sự, vô tâm chú ý nữ nhi đang làm cái gì.
Đến khi mưa ngớt dần, Cẩm Vinh liếc mắt nhìn mẫu thân đang ở trong phòng làm việc may vá, nói lớn, “Nữ nhi ra ngoài.”
Đường Kính Như tựa hồ rất yên tâm nữ nhi, lại thêm ưu tư còn chưa tan đi, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, “Cẩn thận đừng để ngã.”
“Vâng.” Cẩm Vinh cũng không quay đầu lại mà nhấc cẳng chân ngắn tủn chạy ra ngoài cửa, đi tìm miếu thổ địa trên núi.
Cái tên thôn Liên Đài là do một tăng nhân tình cờ đi ngang qua lấy, nhưng miếu thổ địa trên núi kia đã có từ trước cái thông này, cũng là nơi thờ phụng hương khói duy nhất ở vùng này.
Thế giới này thần tiên yêu ma quỷ quái không ít, người lớn trong thôn khi dạy dỗ trẻ con trong nhà cũng hay dọa không nghe lời sẽ có hồ ly tinh đến ăn thịt, ngoài vườn có chồn tinh trộm gà, ngoài đường có thủy quái bắt người về mổ giết.
Thần tiên các lộ ai cũng bái, cũng mặc kệ linh không linh, thấy miếu liền lạy, thấy Phật liền bái, cho nên một ngôi miếu thổ địa giữa núi non vắng vẻ cũng có chút hương khói, ngày lễ ngày tết, các vụ cày bừa xuân thu, lí chính cũng sẽ mang thôn dân đi cung phụng.
Mà thái độ của Đường Kính Như lại có chút kỳ quái, không thường lôi chuyện thần tiên ra dạy Cẩm Vinh như những nhà khác,ngày lễ cũng không cho cô đi bái miếu thổ địa.
Cẩm Vinh tưởng rằng mẫu thân vô thần, không theo tín ngưỡng, rốt cuộc cổ đại có kẻ sĩ tử dùng lời bịa chuyện quỷ thần, cũng có tướng quân vì trung quân tạo sát nghiệt, bất kính thần minh. Thêm một người là Đường Kính Như cũng không kỳ quái, ngược lại làm Cẩm Vinh càng tán thường quan điểm suy nghĩ của mẫu thân.
Nhưng trải qua chuyện trời phạt, cô lờ mờ đoán ra một lời giải thích khác hợp lí hơn.
Cẩm Vinh cũng không muốn làm Đường Kính Như không vui, cũng liền không có nói mình là đi miếu thổ địa.
Miếu thổ địa vô danh, chung quanh là cây cối xanh um tươi tốt, sau cơn mưa lớn, cũng không giảm xanh biếc.
Đi vào miếu thổ địa, miếu nhỏ đơn sơ, tuy có cung phụng, nhưng trấn nhỏ không phải là nơi giàu có, cho nên cái tâm thành kính là chính, hương hoa lễ vật bày biện gọn gàng, điện thờ sạch sẽ ngăn nắp, cũng là có quét tước qua.
Cẩm Vinh nhìn tượng thần ở phía bàn thờ, là một lão nhân béo lùn gương mặt hiền từ, đầu bạc râu bạc trắng, là ấn tượng thường thấy của thế gian đối với Thổ Địa Công.
Ánh mắt cô thoáng dừng lại trước tượng thần, sau đó nhìn về lão nhân đứng sau điện thờ.
Nghe tiếng động, thân mình lão nhân run run rẩy rẩy ngẩng đầu lên,
Thấy Cẩm Vinh ánh mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chăm chú vào mình, lão nhân đi ra, kinh ngạc nói, “Nhóc con, nhóc nhìn thấy ta.”
“Thấy được, hơn nữa ta biết lão chính là Thổ Địa Công.” Cẩm Vinh tươi cười,
Thổ Địa Công càng kinh ngạc, cẩn thận đánh giá Cẩm Vinh một chút, hắn thần lực thấp kém, chỉ cảm thấy được trên người nhóc con này có hơi thở thuần tịnh, đầy linh khó, chẳng lẽ là đại tạo hóa hoặc đại công đức.
“Nguyên lai là tiên gia tiểu hữu.”
Thấy Cẩm Vinh liếc mắt một cái nói ra thân phận của hắn, ánh mắt thanh minh không giống hài đồng bình thường, suy đoán một hồi, thổ địa cũng không ngại kêu một câu tiên hữu.
Người có tư chất lại có tiên duyên, ngày sau thành tiên không phải chuyện xa vời.
“Ngài thích xưng hô thế nào thì xưng đi.” Cẩm Vinh không giải thích, cũng không thèm để ý, “Ta tới là muốn hỏi ngài một sự kiện.”
“Tiểu lão ta biết, nhất định giúp tiên hữu giải đáp.”
Đối với bá tánh một phương mà nói, thổ địa tự nhiên là tôn kính cung phụng, nhưng luận đại vị thần tiên, họ chỉ là tiểu thần thấp kém, ngày thường cũng thanh nhàn thiếu sự, khó được gặp mặt tiên duyên tiểu hữu, Thổ Địa Công thái độ rất hòa thuận.
“Ngài biết mưa lớn mấy ngày nay là chuyện như thế nào không?”
“Tiểu hữu hỏi chính là chuyện Đông Hải.” Vốn dĩ lấy chức vị Thổ Địa Công thần không có khả năng nghe được đến việc này, nhưng ai bảo Thiên Đình 5 ngày nay hỗn loạn, bầu trời một ngày, nhân gian một năm, huống chi nơi này cách Đông Hải không xa, sự tình nháo đến như vậy, Thổ Địa Công cũng biết một chút.
“Việc này, tiểu lão nhân cũng có nghe thấy……” Chỉ là nói ra ngoài…lão nhân dừng một chút.
” Có tiên nhân bị hạch tội?” Thấy Thổ Địa Công có chút chần chờ, Cẩm Vinh thử hỏi.
Thổ Địa Công thấy cô đã biết được phần nào, cũng liền không sao cả che giấu, thậm chí cảm thấy này nữ hài thông tuệ không giống bình thường này sợ là phía sau cũng có tiên gia bảo vệ.
“Là Lam Hoa tiên quân xúc phạm thiên quy, bị trời phạt……”
Nhân vật cao cao tại thượng như Lam Hoa tiên quân đối với Thổ Địa Công mà nói chạm mười con phố không đến, hình phạt thiên lôi kia còn vô cùng đáng sợ, bọn họ không dám tưởng tượng, đừng nói cố gắng chịu đựng 49 đạo thiên lôi, ngay cả hồn phách cũng không thể giữ toàn vẹn.
“Không nghĩ tới, Lam Hoa tiên quân thật sự chịu được toàn bộ.” Thổ Địa Công thổn thức không thôi. Hắn dù không chính mắt nhìn thấy, nhưng tiên quân mà vong, mưa chẳng thể sớm tạnh như vậy.
Nghe Thổ Địa Công nói, Cẩm Vinh trong lòng khẽ nhúc nhích, trên mặt lại không có một tia biến hóa, “Đa tạ Thổ Địa Công báo cho.”
Đã hỏi được sự tình, Cẩm Vinh nhanh chóng cáo từ rời đi.
Về đến trước cửa, trông thấy mẫu thân vẫn ngồi thẫn thờ, Cẩm Vinh thầm nghĩ, xem ra một đời không thể nhẹ nhàng mà trôi qua.