Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 267: Công chúa mất nước (phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý


Chương 267: Công chúa mất nước (phần 2)


Mũi tên xuyên qua không trung, bắn về phía bầy chim nhạn làm chúng hoảng loạn, mũi tên ghim trúng lông một chú chim, làm chú ta mất cân bằng mà kêu oai oái trên mặt đất.

Cẩm Vinh nhìn chim nhạn cố chấp giãy giụa trong tay tôi tớ, nói, “Mang về nuôi đi.”

Huấn luyện tốt thì làm chim truyền tin, học không xong thì hầm với thảo mộc uống.

“Vâng, công tử.” Tôi tớ kính cẩn nghe theo,

Người đương thời tôn trọng quân tử lục nghệ, cho dù là văn nhân yếu ớt, cũng biết kéo cung cưỡi ngựa. Nói như vậy, nhưng Cẩm Vinh chỉ tuyên bố thân phận với bên ngoài là nam tử, còn với thân tín bên người, bao gồm những môn nhân trong Mặc Môn do Cẩm Vinh truyền dạy kiếm thuật đều biết thân phận của cô, mà Cẩm Vinh cũng không có ý định che giấu.

Thân tín bên người đều là những kẻ trung thành và đáng tin nhất, vô cùng tôn kính người thầy, chủ nhân Mặc Môn. Các cận vệ cũng không cưỡng cầu bắt cô học này học kia, nhưng sau khi dàn xếp, Cẩm Vinh quyết định rèn luyện thêm cưỡi ngựa bắn cung, ngoài kiếm thuật ra.

Thân thể này vô pháp tu luyện, nhưng cũng quá yếu ớt, cẩm y ngọc thực, cơm cháo tới tay, vì vậy không thể quá tùy tâm sở dục, bèn học tập vài môn học coi như cường thân kiện thể.

Lại nói, một nữ tử không cần người khác bảo hộ, có thể lựa chọn con đường làm mưu sĩ, nhưng muốn thủ hạ tin phục, đứng ở sau màn với danh phận người sáng lập Mặc môn có lẽ là chưa đủ.

Mặc Môn muốn phát triển, tất nhiền cần có đại lượng nhân thủ.

Thân phận nữ tử không thể trở ngại mục tiêu trong tương lai, nhưng nếu người cầm đầu che che đậy đậy, đi đâu cũng cần người bảo hộ, tự ti nhát gan, chung sẽ không được lòng người khác.

Chính phần thẳng thắn đường hoàng này đã khiến thủ hạ tin phục, trước đây khi mới bắt đầu, ở Uyển Trạch chỉ có mười bốn tử sĩ, vậy mà đến nay, thủ hạ dưới trướng Cẩm Vinh hành tẩu khắp nơi dưới nhiều thân phận, có thương nhân, có làm quan, mà nắm được thông tin về những người này chỉ có một mình Cẩm Vinh.

Món nghề kiếm pháp có một không hai thần kỳ hiếm thấy của môn chủ càng là khiến các môn đồ cuồng nhiệt, đặc biệt với những đứa trẻ lớn lên ở Mặc Môn, chúng đem Cẩm Vinh thành một tồn tại đặc biệt như thần vậy.

Hằng ngày, sau khi huấn luyện thủ hạ, trở lại chỗ ở, Cẩm Vinh sẽ rửa mặt một phen, thay y phục sạch sẽ, đương nhiên là ưu tiên thay nam trang, đơn giản là vì nữ trang quá phức tạp, tầng tầng lớp lớp, làm cho không gian luyện tập động tác cũng bị hạn chế.

Từ sau khi bước lên con đường buôn bán, Cẩm Vinh chưa từng phải lo lắng vì tiền tại, cô bèn tìm người có chuyên môn, sửa lại quần áo cho các nữ tử, môn hạ có không ít nữ đệ tử, mình không cần thì thôi, nhưng các nữ đệ tử muốn học kiếm thuật, y thuật, không có nghĩa các nàng phải từ bỏ cái đẹp.

Bạch Thuật nhìn thẻ tre trên tay công tử, ôn nhu nói, “Công tử nên nghỉ ngơi.”

Bạch Thuật là người hầu hạ bên cạnh Cẩm Vinh, nàng trung thành không kém các tử sĩ, thấy công tử luyện kiếm xong còn phải xử lý nhiều công việc như vậy, nàng có chút đau lòng.

Cẩm Vinh nghe vậy bèn nói, “Ngươi nói đúng, nhưng nghỉ ngơi ở nhà có chút buồn chán.”

“Nghe nói Chiếu Thành mấy hôm nay lập đàn hiến tế, khung cảnh náo nhiệt, Phong Thành thì tổ chức luận đạo, mời đến mấy vị đại gia, công tử hẳn là sẽ thích……”

Thị nữ Bạch Thuật vì tìm nơi nghỉ ngơi cho công tử, nhanh nhẹn trình bày tin tức mấy ngày nay nghe ngóng được.

Cẩm Vinh gõ gõ, hào hứng quyết định, “Vậy đều đi một lần.”

……

Bạch Thuật không nghĩ tới lần nghỉ ngơi này của công tử, không phải là dạo chơi ngoại thành, mà là muốn đi “du học”, không có thời hạn, hơn nữa không định mang theo bất kì ai hầu hạ.

Nói là du học, thực chất là du lịch, nói sâu xa là du hành, Cẩm Vinh từ sớm đã có ý tưởng này.

Lúc xuyên đến đây, gặp nguy cơ sinh tử, không thể không mai danh ẩn tích, bồi dưỡng thế lực, các nước ngụy sở đều là nghe lời người khác kể lại, cô còn chưa chân chính được nhìn ngắm thiên hạ này.

Võ Thành cũng nghe nói công tử muốn ra đi du học bái sư, liền tìm đến.

Cẩm Vinh hơi cau mày, “Như thế nào, ngươi còn lo lắng công tử nhà ngươi ra ngoài bị bắt nạt?”

Mấy năm nay người được Cẩm Vinh trọng dụng nhất chính là Võ Thành, dùng cũng thực thuận tay, vô luận là nhận nuôi cô nhi, hay là đi ra ngoài buôn bán sưu tập tình báo.

Võ Thành nghe xong, ngẫm lại liền cảm thấy công tử nói không sai, bọn họ lời này, tinh tế tưởng tượng, cảm thấy công tử nói cũng không giả, bọn họ cũng đều hiểu, công tử nếu muốn nổi danh, cũng sẽ là một đại sư kiếm thuật, cho dù là thiên quân vạn mã, thoát thân cũng không phải việc khó.

Lai lịch cho kiếm thuật, Cẩm Vinh gặp ai cũng nói là nhờ tiên nhân trong mộng truyền thụ, cũng không có người nghi ngờ, ngược lại cảm thấy công tử chính là có thiên phú.

Vì thế Võ Thành chắp tay thi lễ, “Nghe lệnh công tử.”

Trước khi đi ra ngoài, Cẩm Vinh cũng an bài tốt Mặc Môn cùng những thương hộ và các cơ quan tình báo, không có Cẩm Vinh bọn họ cũng có thể vận hành trơn tru, sẽ không ra cái gì nhiễu loạn.

Cũng may mấy năm nay liên tục bồi dưỡng, nhân lực đều có thể tự tin sử dụng.

_____

Ngày xuân, cỏ cây um tùm,

Cẩm Vinh cưỡi ngựa, khóe môi cong cong, trong mắt người qua đường chính là một công tử nhà quý tộc nào đó đang ra ngoài dạo chơi.

Thiên hạ bất định, náo động không thôi, nhưng khung cảnh sĩ từ ra ngoài tụ tập không quá lạ mắt. Bạch Thuật vốn muốn đi theo công tử hầu hạ, nhưng bị Cẩm Vinh thoái thác, an bài cho nàng chuyện khác.

Nhưng nói như đàn hiến tế, hội luận đạo Bạch Thuật nhắc đến, Cẩm Vinh đều ghé thăm, chẳng mấy chốc mà cô đã đến mục đích cuối cùng của chuyến đi này, học cung ở thủ đô Ngụy Quốc. Người ham học đều biết đến danh tiếng của các học giả ở đây, bất ngờ hơn chính là chạm mặt một vị mỹ nhân,

Một mỹ nam tử so với nữ nhân còn đẹp gấp vạn lần.1

(3)

Hồng nhan bạch cốt đều là bề ngoài, Cẩm Vinh đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng sắc đẹp chẳng phân biệt nam nữ, mặc dù không ôm tâm tư khác, cũng sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Hai chữ mỹ nhân không chỉ áp dụng với nữ tử, phàm là người tướng mạo xuất chúng, khiến người hâm mộ, đều không thoát được hai từ này.

“Vị công tử này nhìn đủ chưa.”

Mỹ nam tử bị nhìn liền có chút tức giận, nhan sắc tuấn mỹ lộ ra vài phần sắc bén, cho dù ánh mắt đang chăm chú nhìn kia thanh triệt, không hề có ý khinh nhờn.

Thân là học giả, Vương Di Xuyên đương nhiên sẽ cảm thấy không vui, nếu là một tiểu thư chăm chú nhìn hắn, vậy chỉ có thể khen mị lực của hắn quá mạnh mẽ, nhưng đối phương lại là nam, tâm tình thật sự vui sướng không nổi, hắn nhìn như ôn hòa nhưng cũng có ngạo khí.1

Lời nói còn duy trì lễ tiết đã là thể hiện hàm dưỡng.

“Ta thực sự là không có cách nào, vị huynh đài này thật đẹp mắt, người có xinh đẹp hơn cả ta thực sự là hiếm thấy.” Cẩm Vinh cười nói, mi mắt cong cong.

Lời này vừa ra, hình tượng quý tộc lang thang lập tức đổi thành quý công tử tự luyến ngốc bạch ngọt vừa rời nhà không lâu.

Người đương thời cũng ưa thích vẻ ngoài thư sinh da trắng, càng ưa chuộng cái đẹp. Nhưng Vương Di Xuyên hiển nhiên không thuộc về số đông này, nhàn nhạt nói một câu, “Đại trượng phu lấy tài trị thế an quốc mà so, sao có thể dùng tướng mạo.”

“Hiện tại ta chỉ nhìn thấy mặt huynh nha.” Cẩm Vinh lại nói, rồi cố tình trước lúc Vương Di Xuyên thật sự nổi giận, đứng dậy chắp tay nói, “Vừa rồi là ta mạo phạm.”

“Tại hạ Dung Kính, dung trong dung nhan, gương đồng chi kính.”

Vương Di Xuyên cũng không hảo sinh khí, liền nói, “Tại hạ họ Vương, danh Di Xuyên.”

“Như di thế độc lập, y cô thành Vong Xuyên, tên này quá băng lãnh.” Cẩm Vinh thở dài.

Vương Di Xuyên nghe lời này, cũng liền biết đối phương không phải loại gối thêu hoa, nhưng không nói thêm lời nào với hắn.

Chỉ thấy đối phương cầm một khối điểm tâm ăn, ăn xong còn không quên bình phán một phen, “Còn kém điểm tâm thị nữ nhà ta làm.”

Vương Di Xuyên càng sâu sắc thêm ấn tượng người này căn bản là một vị quý công tử được người trong nhà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, “Dung công tử cũng là khách quý Đỗ Phủ Khanh gả nữ mà mời đến?”

Câu trả lời của Cẩm Vinh làm hắn ngoài ý muốn, “Không phải, chỉ là thấy náo nhiệt, liền muốn vào.”

“Thì ra đây là phủ đệ Ngụy quốc Đỗ đại nhân.”

Cẩm Vinh thoáng cảm thán, lúc đi vào cô đâu có chú ý nhưng chi tiết này, sáng nay học cung không cho phép người ngoài vào thăm, đành đi qua đi lại gần đó, lại thấy nơi này nườm nượp khách khứa ra vào, còn có vũ công ca múa, liền vào xem một cái.

Vương Di Xuyên xưa nay ôn hòa cũng không khỏi thất thố, hắn còn không có gặp qua “khách” không mời còn có thể tự nhiên như thế.

“Công tử không lo lắng có người nói cho Đỗ đại nhân đuổi công tử ra ngòai.”

Cẩm Vinh hơi suy nghĩ, liền nói, “Đỗ đại nhân biết, cũng chưa chắc sẽ đuổi ta ra ngoài.”

“Ta còn tặng ông ấy hai mươi kim tiền mừng.” Hai mươi kim, đừng nói là tiền lễ, mua toàn bộ Đỗ phủ cũng đủ.

Vương Di Xuyên kinh ngạc, nói, “Công tử thật là phóng khoáng.” Đỗ Phủ Khanh biết được, chỉ sợ còn sẽ đem hắn tôn là thượng tân.

Cẩm Vinh mặt mày phi dương, nhìn như đắc ý cực kỳ.

Vương Di Xuyên lại hỏi, “Không biết dung công tử tới Ngụy quốc có việc gì?”

“Tự nhiên là vì mến mộ, cũng nghe danh Học Cung nước Ngụy từ lâu.” Cẩm Vinh tùy ý nói, “Ngụy quốc bại dưới tay nước tần, học cung nay đã trở thành quốc bảo nước Tần, không đến Học Cung một lần, xem phong thái của học giả Học Cung, chẳng phải đáng tiếc.”

học cung trước đây là quốc túy Ngụy quốc, hấp dẫn học giả khắp nơi tới học tập, nay đã bị nước ngụy thâu tóm, nhưng học sinh nước ngụy không muốn thừa nhận nước tần cũng sẵn sàng rời khỏi học cung.

Hắn bỗng nhiên nói, “Công tử có cảm thấy nước tần có thể lâu dài?”

Luận lớn mật, hắn có thể so Cẩm Vinh lớn mật nhiều, cư nhiên ở đã hàng Tần Đỗ Phủ Khanh trong phủ nói ra lời này tới, Cẩm Vinh nhìn hắn,

“Ta cho rằng không thể.”

Vương Di Xuyên không nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười, có thể so với hoa nở trên khe núi chênh vênh nhất,

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

*Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.

Cẩm Vinh lúc ấy không nghĩ được nhưng lời hoa văn như thế, chỉ là thấy Vương Di Xuyên rất có ý tứ, lớn lên còn xinh đẹp, lại còn biết nói chuyện.

Hai người rời khỏi Đỗ phủ, sau ấy, Vương Di Xuyên cũng không vứt bỏ cô, ngược lại còn lãnh cô vào Học Cung.

Học Cung nhìn chung vẫn chưa chịu quá nhiều ảnh hưởng từ chiến sự, tuy có đệ tử nước Tần rời đi, nhưng trong Học Cung vẫn tương đối hòa bình yên ổn, rốt cuộc thiên hạ khó tìm được một nơi như vậy.

Vương Di Xuyên chậm rãi nói, “Học Cung cũng không cự tuyệt những người muốn vào học hỏi, nhưng muốn tiến vào, cần phải thông qua một vài khảo nghiệm.”

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, “Khảo nghiệm cái gì? Giám khảo đâu?”

“Người khảo nghiệm chính là ta.” Vương Di Xuyên ôn hòa mỉm cười nói,

bài kiểm tra có hai mục, một là chữ nghĩa, hai là số học, Cẩm Vinh ứng phó cũng là dư dả, cô không muốn nổi danh, kinh tài diễn thế gì đó.

Vương Di Xuyên thu lấy hai tờ giấy đáp án từ tay Cẩm Vinh, thần sắc vô biến hóa, nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Nhìn như trời quang trăng sáng, nhưng kỳ thật là người nội liễm.

Cẩm Vinh hơi hơi cong cong môi.

“Dung công tử, đi theo ta đi.”

Vương Di Xuyên mang theo Cẩm Vinh đi vào Học Cungthăm thú các giảng đường hàng ngày học sinh theo học, các đại hiền uyên bác nhất thường giảng bài mỗi sáng ở đây.

Cẩm Vinh cũng không vội thỉnh giáo, liền ở bên cạnh an tĩnh nghe, nói thực, rất nhiều năm qua cô đâu có làm học sinh, cũng rất ít người còn có thể dạy được những điều mới cho cô. Nhưng thời đại này tựa hồ là nơi văn học và tư tưởng ở trạng thái trăm hoa đua nở, người trăm nghe ngàn thấy cũng có thể rút ra một hai.

Vương Di Xuyên nhìn vị công tử trẻ tuổi ngoan ngoãn nghe giảng bài không khỏi khẽ cười cười, người tôn sư trọng đạo luôn dễ thích hơn một chút.

Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc,

Là một gương mặt mới trong học cung, Cẩm VInh nhanh chóng thu hút ánh mắt của các học sinh khác, nhưng cũng có phần do Vương Di Xuyên, vị này hiển nhiên là hạc trong bầy gà, thiên chi kiêu tử trong học cung.

“Di Xuyên huynh.” “Di Xuyên huynh.”

Sau khi tan học, xung quanh hai người liền xuất hiện thêm mấy gương mặt, dung mạo tuấn lãng khác nhau, nhưng đều ưu tú lỗi lạc, những người xuất thân Học Cung tựa hồ đều có một loại khí độ tự nhiên chính phái, xuất phát từ tự tin và tài năng mà ra.

Một nam sinh áo lam nhìn Cẩm Vinh nghi hoặc nói, “Vị này chính là?”

Biết được Cẩm Vinh là mến mộ danh tiếng của Học Cung mà đến, mấy người đều ẩn ẩn có chút kiêu ngạo, sau lại nhắc tới chuyện đi phẩm trà, đây là người đương thời thói quen, đặc biệt là kẻ sĩ, thích uống trà hoặc uống rượu, rồi luận đạo tâm tình với nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN