Xe lửa chậm rãi trên đường hai ngày, sau khi trễ một ngày, mới đến được địa điểm nông thôn của Ôn Hân trong tiểu thuyết, thành phố Dương Sơn, tỉnh A.
Trên lưng đeo một cái túi lớn, hai tay xách theo hai cái túi lưới, Ôn Hân chật vật giống như một người lao động nhập cư vào thành phố, lảo đảo xuống xe lửa.
Ngồi trên ghế cứng của tàu hai ngày, lúc Ôn Hân xuống tàu, cảm giác hai chân như muốn gãy, mặc kệ bùn đất trên bệ bê tông cô đặt mông ngồi xuống, tham lam hít thở không khí trong lành của thành phố Dương Sơn.
Ga xe lửa thành phố Dương Sơn so với nhà ga thành phố C mà Ôn Hân vừa mới xuyên qua còn nhỏ hơn nhiều, thậm chí còn không phải loại nhà ga mà Ôn Hân biết.
Những bậc thang bằng xi măng gồ ghề không bằng phẳng, nhà kho đơn giản được dựng bằng hai cột trụ và tấm biển nhà ga màu đỏ viết tay, đây là tất cả cơ sở của nhà ga mỏng manh dựng lên bên cạnh đường ray xe lửa.
Tại thời điểm này, bởi vì chuyến tàu đến mà nhà ga xe lửa cô đơn này trở nên náo nhiệt.
Một đường xóc nảy, nghênh đón đám thanh niên trí thức này không có tiếng vỗ tay, không có hoa tươi.
Trên nhà ga đã phai nhạt khẩu hiệu hoan nghênh, mấy đại đội trưởng sản xuất mặt nghiêm nghị, chính là toàn bộ lễ đón tiếp.
Cảnh tượng mặt xám xịt như vậy, so với vinh quang mang theo hoa đỏ lúc xuất phát quả thực ảm đạm.
Nhân viên công tác thị trấn Dương Sơn đối chiếu theo danh sách phân phối thanh niên trí thức cho các đội sản xuất, đám thanh niên trí thức giống như chó chết dưới sự chỉ huy của lãnh đạo di chuyển, đại bộ phận mọi người đều mang theo hành lý lớn, hành động thập phần chậm chạp chen chúc bên cạnh đội trưởng các đại đội sản xuất.
“Lưu Du Du, Hồ Hướng, Ôn Hân, ba người đi đến đại đội số 3 thành phố Dương Sơn, đi theo Đội trưởng Triệu.” Tiếng nhân viên công tác hô lên.
Đội trưởng Triệu là một lão già hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt đen xạm đầy nếp nhăn, trên người gầy gò mặc một cái áo Tôn Trung Sơn màu xám không nhìn ra màu sắc ban đầu, khuôn mặt thờ ơ đứng ở một bên.
“Sao lại chia ba người cho đội của chúng tôi? Năm ngoái đã được chia ba người, năm nay lại ba người! Lương thực cũng không đủ phân.
“Đội trưởng Triệu không chút khách khí chất vấn nhân viên trước mặt ba thanh niên tri thức.
Người đàn ông bị Triệu đội trưởng làm cho lúng túng, lập tức cứng ngắc nói, “Khụ, Triệu thúc, lời này của ông là không đúng, đây là tổ chức chúng ta tín nhiệm đối với đại đội sản xuất thứ ba của các ông, thanh niên tri thức này về nông thôn tiếp nhận lại giáo dục, cũng là hưởng ứng lời kêu gọi của Trung ương, hàng năm đều có kế hoạch, có an bài.
Chỉ trong năm nay, cả nước có 2.600.000 thanh niên thành thị đến nông thôn, đây là một điều tuyệt vời, đây không chỉ là thanh niên trí thức đến để giáo dục lại, đào tạo siêng năng và phẩm chất dũng cảm của họ, đây cũng là để loại bỏ ba sự khác biệt lớn, để cho con cái thành phố của chúng ta và thanh niên nông thôn làm việc cùng nhau, đây là vinh quang, cũng là cách mạng! Triệu đội trưởng ông cũng là lão cách mạng, không thể ở hiện tại kéo chân tổ chức chúng ta.
“
Đội trưởng Triệu vẻ mặt không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hừ, lời nói rất hay đều để cho cậu nói, chuyện tốt cũng không nhớ ra đại đội của chúng tôi “
Nhân viên công tác kia nhìn đội trưởng Triệu một cái, làm bộ không nghe thấy mà tiếp tục phân phối.
Đội trưởng Triệu cúi đầu lớn mật trả lời chính là bố chồng của Ôn Hân sau này trong quyển nguyên văn kia, đội trưởng Triệu có hai đứa con trai, con trai lớn là kiêu ngạo trong nhà, làm việc trong bộ đội, là một người lính, cũng là nam chủ trong nguyên văn, vợ hắn chính là nữ chủ mang theo không gian kia.
Con trai út của đội trưởng là thôn bá lưu manh nhất nhì trong thôn không làm việc đàng hoàng, cũng là đối tượng kết hôn sau này của nữ phụ, nữ phụ vì danh ngạch về thành phố mà gả cho đứa con trai út của đội trưởng Triệu, nhưng đội trưởng Triệu này là một lão già bảo thủ, lại không thấy cho nữ phụ một danh ngạch sinh viên công nông binh…!- >>
Chương này chưa kết thúc, nhấp vào trang tiếp theo để tiếp tục đọc.