Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không? - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?


Chương 8


Chỉ nghe ùm một tiếng, Doãn San rơi xuống nước.

Cô ả sặc sụa gào lên: “Thịnh Hạ! Đồ đểu cáng!”

Tô Hữu Điềm thò đầu ra nhìn: “Xí!”

Để có thể chơi tận hứng, cả đám đều không mặc áo phao cứu sinh, Doãn San ngụp lặn trong nước, uống một ngụm nước lớn. Cậu nhân viên vẫn còn đang bị hù đến ngây ra, chưa phản ứng kịp.

Tô Hữu Điềm nguýt họ một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cứu người!”

Chị gái à, là chị đẩy người ta xuống đó!

Cậu nhân viên vuốt mặt, vội vàng nhảy xuống cứu người.

Động tĩnh bên này rất lớn, Thẩm Hạo Lâm chau mày. Nhưng ngay chính trong chớp mắt ấy, hắn chợt cảm thấy má trái đau đớn, như bị một chùy nện lên mặt, đầu ông một tiếng, hai mắt tối sầm, ngã sấp xuống đất.

Hắn lăn một vòng trên đất, đau đến không nhịn được mà rên thành tiếng.

Nước mắt không tự chủ rỉ ra, hắn gắng sức mở mắt, thấy Viên Duy đang lắc lắc tay, mặt không đổi sắc nhìn xuống hắn.

Ánh mắt lãnh đạm, khinh miệt như đang nhìn con giun con dế.

Trong lòng Thẩm Hạo Lâm căng thẳng, ngay sau đó bốc lên lửa giận ngút trời.

“Mày dám đánh tao!”

Mi mắt Viên Duy rủ xuống, không nói gì.

Sự im lặng này càng khiến cho Thẩm Hạo Lâm thẹn quá hóa giận. Hắn vùng vẫy đứng lên, hô một câu với ra đằng sau:

“Phương Trình!”

Phương Trình biến sắc, cùng hai tên bạn thân còn lại liếc mắt, siết nắm đấm một cái, mặt mày hung tợn xông lên.

Ông chủ sơn trang vung tay lên, hai tên nhân viên còn lại cũng không thể không cắn răng mà xông lên.

Doãn San vừa được cứu lên đã lại bị cảnh tượng hỗn loạn này dọa sợ đến cả người run rẩy, cô ta hét lên một tiếng, lăn một vòng núp vào góc thuyền.

Tô Hữu Điềm cũng bị diễn biến này dọa cho ngây người, cô hỏi: “Hệ thống, chuyện gì xảy ra thế này? Ta có viết vậy sao?”

Hệ thống: [Cô hỏi ta ta biết hỏi ai?]

Viên Duy vào tù bốn năm, ở trong đó có đau khổ nào mà chưa từng nếm qua, sao có thể sợ lũ trói gà không chặt này?

Phương Trình hùng hùng hổ hổ, tiếng gầm trợ thế vừa ra khỏi họng đã bị Viên Duy gạt chân một cái ngã chổng vó.

Tô Hữu Điềm trơ mắt nhìn Viên Duy vài ba đường đánh đấm đã giải quyết xong đám phú nhị đại này, từ đầu tới cuối đều mặt không đổi sắc, cứ như đang chơi trò đập chuột khiến bọn chúng gục thành một đống trên boong thuyền.

Thậm chí có tên còn bị anh đạp cho không đứng lên nổi mà rên hừ hừ.

Mấy tên nhân viên nằm trên đất giả chết.

Doãn San trốn sau lưng Tô Hữu Điềm, sợ đến run cầm cập.

Thầm Hạo Lâm bị đánh cho rụng cả răng, hắn phun ra một búng máu: “Mày có biết kết quả giữa chúng ta là gì không?”

Trên người Viên Duy cũng có không ít vết thương, khóe miệng bầm một vết, hơi thở cũng hơi dồn dập.

Anh lại nện cho Thẩm Hạo Lâm thêm một quyền, dùng nắm đấm thay cho câu trả lời.

Anh biết, nhưng xem thường.

Thẩm Hạo Lâm không chịu nổi một đấm này, mắt nhức nhối.

Hắn kêu một tiếng, trợn to một con mắt nhìn Phương Trình, biết hôm nay đã gặp phải một kẻ khó chơi thực sự, có điều, cả hai đều không cam lòng! Chỉ cần lên bờ, tìm người qua đây, chúng không tin không đập chết được anh!

Ông chủ sơn trang không ngồi yên được nữa, gã nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ra, để lộ bắp tay cứng rắn.

Trong tiểu thuyết, ông chủ này chỉ là một nhân vật làm nền nên không được miêu tả quá nhiều. Nhưng đến thế giới này rồi, Tô Hữu Điềm mới phát hiện ra, mỗi nhân vật đều là người thật máu thịt thật, ông chủ sơn trang thoạt nhìn cũng không phải loại ăn hại.

Thẩm Hạo Lâm thở phào một hơi: “Khưu Lập, cuối cùng mày cũng chịu ra tay rồi.”

Khưu Lập không giống như đám cây trồng trong nhà kính này, gã vốn lớn lên trong đại viện, từ nhỏ đã phải trải qua sự huấn luyện nghiêm ngặt. Bước chân gã đầy uy vũ, cơ bắp dưới áo sơ mi nổi lên rõ mồn một.

Mặt Viên Duy vẫn không biến sắc nhìn gã, cả người căng lên như một cây cung chực bắn.

“Nhóc con.” Khưu Lập có chút hứng khởi: “Tôi coi cậu cũng là kẻ có bản lĩnh, thế này đi, nếu cậu có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ cho cậu đi, được không?”

Thẩm Hạo Lâm nhíu mày: “Khưu Lập?”

Khưu Lập khoát tay chặn hắn lại: “Nghe lời tao.”

Thẩm Hạo Lâm liếc mắt với Phương Trình, biết rằng ở đây Khưu Lập là người định đoạt, huống hồ với bối cảnh của Khưu Lập, phàm là chuyện gã quyết định, chưa ai có thể nổi lên nghi ngại gì. Hắn không cam lòng mà nghiến răng một cái: “Hôm nay tao nể mặt mày vậy.”

Khưu Lập thật sự chẳng cần cái thể diện này, gã không thèm để ý mà ngoắc ngoắc tay với Viên Duy.

Vẻ mặt Viên Duy trở nên nghiêm túc, tựa hồ cũng biết Khưu Lập không dễ đối phó.

Mắt anh trầm xuống, ra đòn phủ đầu trước.

Tô Hữu Điềm trợn mắt há mồm nhìn hai người đang quyền qua cước lại, ngươi tới ta lui trước mặt, cô nói: “Ta rõ ràng là viết tiểu thuyết tình cảm cơ mà, từ lúc nào lại biến thành phim hành động thế này?”

[Vậy chắc là…phim tình cảm hành động?”

Tô Hữu Điềm trầm mặc một lúc, “Hệ thống, mi thay đổi rồi. Mi không phải là hệ thống nói năng thận trọng lúc ta mới quen nữa.”

[Kí chủ, cô từng nghe câu này chưa, gần mực thì đen gần đèn thì rạng ấy?]

“… Ta đột nhiên phát hiện ra mi còn rất nhanh nhảu nữa. Thống nhi, mi đã không còn đáng yêu như ngày xưa nữa rồi.”

[…]

Bịch một tiếng, Viên Duy bị Khưu Lập đá một cước vào bụng. Anh kêu lên một tiếng đau đớn, đáp trả một quyền lên mặt Khưu Lập.

Đầu lưỡi Khưu Lập chọc chọc trong má, cảm nhận được da thịt đau đớn, gã ngược lại lại càng thêm hưng phấn: “Nhóc con, thân thủ không tệ, có muốn đi theo tôi không?”

Hô hấp của Viên Duy trở nên gấp gáp, máu từ trên trán trượt qua khóe mắt anh, như một vệt nước mắt tụ lại thành giọt dưới cằm anh.

Khưu Lập cười nghiền ngẫm: “Nhóc con được lắm, cái tính ngoan cường này khá hơn bọn nó nhiều.”

Đám Thẩm Hạo Lâm biến sắc. Mặt chúng đỏ lên, ánh mắt hung ác bắn về phía Viên Duy, chỉ hận không thể bắn cho người anh thủng lỗ chỗ.

Đối mặt với sự khinh thường của Khưu Lập, chúng giận mà không dám ho he gì, không thể làm gì khác bèn trút giận lên Viên Duy.

Tô Hữu Điềm lén lút đi tới phía sau bọn họ, nhìn Viên Duy càng ngày càng nhiều vết thương mà đau lòng không thôi: “Hệ thống, mi có…bàn tay vàng gì không, trong truyện không phải đều viết vậy sao, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng ấy, có vật phẩm gì giúp được Viên Duy không?”

[Xin lỗi kí chủ, ta chỉ là một hệ thống nhiệm vụ bình thường, phát phần thưởng là quyền hạn cấp trên của ta.]

“… Đồ hệ thống chết toi, mất hết cả cảm tình!”

Bên kia, Khưu Lập bị Viên Duy lăng một cú qua vai ngã vật xuống đất. Gã khó chịu ho khan hai tiếng, cười khà khà:

“Xưa nay chưa từng có ai đánh ngã được tôi đâu…”

Viên Duy loạng choạng đứng dậy, anh cũng không nhịn được mà ho lên vài tiếng nghèn nghẹn, phun ra một búng máu.

“Anh cũng rất lợi hại.”

Giọng anh khàn khàn, suốt từ nãy tới giờ, đây là lần đầu tiên anh lên tiếng, cứ như thể ở đây chỉ có Khưu Lập là đáng để anh nói chuyện cùng.

Tô Hữu Điềm nhìn vết máu bên miệng anh, trong lòng căng thẳng, cô gấp đến độ cuống lên, lại không biết phải làm thế nào cho phải.

Khóe mắt cô bắt gặp cái liếc mắt của Thẩm Hạo Lâm và Phương Trình. Phương Trình lấy từ trong cái rương ở mui thuyền ra một cái cờ lê, đưa cho Thẩm Hạo Lâm.

Thẩm Hạo Lâm lẳng lặng nhận lấy, cầm trong tay vung vẩy.

Tô Hữu Điềm bất giác ngừng thở, hai người họ điên rồi sao? Dùng cờ lê để đối phó với Viên Duy, xảy ra án mạng thì làm sao giờ?

Khưu Lập vịn lan can đứng dậy, gã nhìn Viên Duy, trong mắt không hề che giấu ý tán thưởng: “Lần này coi như tôi thua, cậu có thể…”

Chỉ nghe một tiếng động quái lạ vang lên, gã trừng trừng nhìn một cô gái vọt tới, Thẩm Hạo Lâm bị đẩy ra, cờ lê trong tay cầm không chắc, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó văng ra ngoài.

Tô Hữu Điềm trong lòng buông lỏng, tiếp đó cô ý thức được rằng… mình không phanh lại được.

Viên Duy nhíu mày, anh vừa ngước lên liền thấy Tô Hữu Điềm mặt mày dữ tợn đang phóng về phía anh.

Cặp mắt hồ ly kia trừng lớn, cô phóng nhanh như vậy khiến Viên Duy không phản ứng kịp.

Viên Duy nhìn khuôn mặt Tô Hữu Điềm càng ngày càng gần, gần đến độ lông tơ trên mặt cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Dưới ánh mặt trời, mặt cô trắng bóc như trứng gà đã lột vỏ.

Viên Duy lần đầu tiên trong ngày sững người trong chớp mắt.

Ngay sau đó, anh cảm nhận được một cảm giác mềm mại va vào lồng ngực mình, hai người dính sát vào nhau, một lọn tóc vướng trên cổ anh.

Lông mi anh run lên, tiếp đó lại trơ mắt nhìn khuôn mặt Tô Hữu Điềm càng lúc càng cách xa anh, trong con ngươi cô phản chiếu lại vẻ mặt kinh ngạc của anh. Bầu trời in xuống đáy mắt anh một mảng lam nhạt, anh không khống chế được ngã về phía sau.

Ùm!!!

Viên Duy cứ thế rơi xuống nước.

Tô Hữu Điềm: “…”

Ngao!!!!

Ngao!!!

Ngao!!

“Hệ thống… Hệ thống!!! Ta đụng Viên Duy ngã xuống nước rồi! Hắn ngã mất rồi!”

“Hắn liệu có hiểu lầm là ta cố ý không?”

“Giờ ta nhảy xuống cứu hắn còn kịp không? Nhưng bơi chó ta cũng không biết á!”

[Chúc mừng kí chủ, cô đã không thầy cũng thạo kĩ năng tìm đường chết rồi. Giờ ổn lắm, cốt truyện được tiếp nối rất hoàn mỹ!]

Tô Hữu Điềm: “Cút!!!”

Đám Thẩm Hạo Lâm tất cả đều thò đầu ra nhìn, mặt nước phẳng lặng không chút rung động, yên tĩnh đến rợn người.

Hắn đi tới, khóe mắt ươn ướt, vỗ vai Tô Hữu Điềm: “Anh cảm động quá, Thịnh Hạ. Thật đấy. Anh không ngờ em lại có thể làm đến nước này vì anh.”

Tô Hữu Điềm mặt thộn ra: “Ha ha.”

Thẩm Hạo Lâm: “?”

Ào một tiếng, Viên Duy từ trong nước lộn người một cái, chợt ngoi lên.

Người trên thuyền giật nảy mình.

Trong hồ nước đan xen những vệt máu loãng từ mặt Viên Duy hòa vào, những sợi tóc đen nhánh dán chặt lên mặt anh, dưới ánh nắng, cặp mắt nhạt màu như mặt hồ kết băng, biến thành một mảng trắng lóa, càng thêm lạnh lẽo thấu xương.

Ánh mắt anh lướt qua mặt mỗi người như một lưỡi dao. Ngoài mặt đám Thẩm Hạo Lâm tỏ vẻ giễu cợt, nhưng trong lòng thì run lên.

Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên mặt Tô Hữu Điềm.

Tô Hữu Điềm chỉ cảm thấy da mặt như bị dao cứa qua, đau nhức bỏng rát, nhưng so với nỗi đau này, cô lại càng để ý nhiều hơn đến nỗi ấm ức trong lòng.

Một nỗi ấm ức khó thành lời.

Cô cúi đầu, tay bấu vào thân thuyền, cô đâu có cố ý…

Cuối cùng, Viên Duy nhìn xoáy một cái thật sâu vào đám người, nghiêng người đi như cá lội trong nước, băng ngang qua mặt hồ.

Thẩm Hạo Lâm cau mày: “Không thể để hắn đi!”

“Coi như kết thúc rồi đi.” Khưu Lập đi tới từ đằng sau: “Nếu đã đáp ứng cậu ta thì phải cam lòng nhận thua. Huống hồ, chuyện khiến cậu ta đau đớn nhất ngày hôm nay không phải là những cú đấm nện lên người mà là một dao đâm trước ngực đó.”

Nói đoạn, gã vô tình hữu ý liếc qua Tô Hữu Điềm.

Nhìn, nhìn cái khỉ nhà anh!

Tô Hữu Điềm biết mình bị hiểu lầm rồi, cô lại không thể giải thích, chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn ứ một hơi thở, mắt đỏ lên.

[Kí chủ, đừng nóng giận. Nếu thật không nhịn được thì tự chặt tay xả giận cũng được.]

“… Mi có thể cút đi được không?”

Có mấy lời của Khưu Lập, Thẩm Hạo Lâm dù không cam vẫn phải gật đầu, nhưng trong lòng lại nảy sinh ý nghĩ ác độc, món nợ ngày hôm nay, nhất định phải trả lại Viên Duy!

Xảy ra chuyện như vậy, chẳng ai còn tâm tình gì mà vui chơi nữa. Tô Hữu Điềm về phòng thu dọn đồ đạc, vừa đến cửa thì phát hiện ra trên mặt đất đặt một món đồ.

Cô nhíu mày nhặt lên.

Chỉ là một cái nhẫn bình thường, chẳng có hoa văn gì cả, nhưng Tô Hữu Điềm liếc mắt một cái là nhận ra được ngay, đó là cái nhẫn “ám khí” mà cô ném vào người Viên Duy.

Lúc làm nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cô lần trước, cô đã ném đại một món đồ ra, không ngờ lại chính là cái nhẫn này.

Cô nhìn thật kỹ, trên nhẫn còn có một vết máu.

Mũi Tô Hữu Điềm cay cay. Cô có thể tưởng tượng được, Viên Duy đã nâng niu cái nhẫn “ám khí” này đến nhường nào, không ngờ lại bị cô “phản bội”, nản lòng thoái chí liền trả nhẫn lại cho cô.

Mắt cô đỏ hoe, cẩn thận dè dặt cầm nhẫn lên, lại thoáng lơ đễnh, chạm phải công tắc, mặt nhẫn chợt bắn ra một cái gai nhọn, đâm vào ngón tay cô.

Cô xuýt xoa một tiếng, một dòng máu từ ngón tay nhỏ xuống, rơi lên mặt nhẫn, hòa lẫn với máu của Viên Duy.

Tô Hữu Điềm nhìn mà ngây người, cô càng nghĩ càng thấy khó chịu, ngao một tiếng òa lên khóc.

Nhìn cô thương tâm như vậy, hiếm hoi lắm mới có lúc hệ thống không nói gì quấy rầy cô.

Khóc một hồi, cô lau nước mắt, trân trọng bỏ nhẫn vào túi áo.

Giọng cô vẫn nghẹn ngào, vừa sụt sùi vừa nói: “Hệ thống, mi nói xem liệu hắn có tha thứ cho ta không?”

[… Thân làm hệ thống, ta hy vọng hắn không tha thứ cho cô, như vậy cô có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, nhưng thân làm bạn bè, nhìn cô đau lòng vậy, ta hy vọng hắn có thể tha thứ cho cô.]

Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô hít mũi, tang thương nói: “Là một người mẹ, hết lòng lo lắng cho tương lai của con trai, hy sinh tất thảy, không ngờ lại bị con trai hiểu lầm. Nỗi chua xót này mi có thể hiểu được không?”

Hệ thống: [?]

Đang nói, trước mắt cô chợt hiện ra một đôi giày cao gót xinh đẹp.

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp Doãn San đang ngạc nhiên nhìn cô.

“Cô đến đây làm gì?”

Doãn San đáp: “Tôi ở trong phòng nghe thấy tiếng chó sủa nên ra xem.”

Chó sủa…

Tô Hữ Điềm quay mặt sang phía khác: “Tôi không chào đón cô.”

Doãn San ngồi xổm xuống: “Đừng như vậy Thịnh Hạ, tôi biết lỗi thật rồi mà, sau này tôi sẽ không đùa giỡn lòng cô nữa.”

Tô Hữu Điềm: “Hứ!”

Doãn San: “… Tôi nghiêm túc đó! Trải qua chuyện này, tôi hiểu ra một đạo lý, đố kỵ trước đây của tôi đối với cô hoàn toàn là vô nghĩa.”

Tô Hữu Điềm: “Có ý gì?”

Doãn San cười: “Cô thấy đó, cô tuy rất xinh đẹp, nhưng dung lượng não bộ không đủ, chỉ dựa vào được mỗi ngoại hình để hấp dẫn những kẻ ngu ngốc như Thẩm Hạo Lâm theo đuổi. Cái này có gì đáng để tôi ghen tỵ đâu?”

Thật muốn đè cô ta ra mài mà.

Doãn San nói tiếp: “Hơn nữa, trải qua chuyện này, tôi mới phát hiện ra, đàn ông chẳng thằng nào đáng tin hết, tôi chỉ có thể tự mình mạnh lên thì mới thật sự trở thành kẻ mạnh. Đến lúc đó, những tên đàn ông từng khiến tôi cầu xin sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải quỳ rạp dưới chân tôi!”

Boss Doãn, cô thực sự muốn thức tỉnh rồi à?

Tô Hữu Điềm vừa sôi máu lại vừa khổ não nhìn cô ả.

Sau khi nói hết lời thoại tâm huyết, Doãn San vỗ vỗ vai cô: “Nói chung, cô cũng phải gắng lên. Đừng nông cạn mà ỷ lại vào ngoại hình nữa, phải nâng cao nội hàm mới bắt được tận gốc đàn ông.”

… Cút!

Doãn San hất tóc, cười với cô một cái, sải bước bỏ đi.

Tô Hữu Điềm vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy cô ta xoay người nói: “Thịnh Hạ, có câu này không biết tôi có nên nói không… Cô khóc thật sự nghe như chó sủa ấy.”

“Hệ thống đừng cản ta, ta muốn giết ả!!!”

Tô Hữu Điềm vừa đứng bật dậy thì nghe ngoài cửa sổ vọng vào tiếng chó sủa.

Nhúm Lông đang vùi mình trong ổ chó trước đây, ủ dột kêu, trong bát ăn của nó chỉ có chút nước lã.

Thấy Tô Hữu Điềm, nó ngoẹo cổ.

Tô Hữu Điềm lập tức thương xót ôm nó vào lòng.

[Cô định nuôi nó à?]

Tô Hữu Điềm cười hì hì, ấn mạnh hai cái hôn lên đầu Nhúm Lông:

“Cún ngoan, chị dẫn cưng đi tìm ba cưng nhé ngao ngao.”

Nhúm Lông: “Ngao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN