Nhúm Lông núp trong ngực cô, mắt mở to nhìn cô.
“Cún con, chút nữa gặp Viên Duy rồi, cưng phải nói tốt cho chị nhiều nhiều chút nha, để hắn tha thứ cho chị, được không?”
Cún con bám hai chân trước lên vai cô, ư ử một tiếng.
Tô Hữu Điềm xoa xoa đầu nó.
Trong sơn trang, Tô Hữu Điềm thấy không ai chăm sóc cho nó nên thương xót, bèn đưa nó đi cùng.
Cô sờ sờ cái bụng phồng phồng của cún con, Nhúm Lông le lưỡi, trong miệng còn vương lại chút mùi thịt.
Nhóc con này đói đến gào thảm, cô đau lòng nên mua rất nhiều thịt gà về nấu cho nó ăn, có lẽ là vì lâu rồi chưa được ăn ngon nên nó lao vào ăn ngấu nghiến, liên tục cọ người vào gấu quần Tô Hữu Điềm xin thêm.
Cô mềm lòng nên không khống chế được lượng ăn của nó, hiện giờ bụng nó căng trướng đến độ rên hừ hừ.
Tô Hữu Điềm nhìn còn ngõ nhỏ đen kịt, ôm con cún mà run lên.
“Hệ thống, Viên Duy thật sự ở trong con hẻm này sao? Sao ta cảm thấy đáng sợ thế nhỉ?”
[Bản đồ của ta chuẩn lắm không lầm được đâu. Nếu cô sợ thì đứng đây hô một tiếng đi vậy, có thể hắn sẽ bò ra gặp cô đó.]
“Ngao!! Mi đừng có dọa ta nữa được không?”
[Ta không dọa cô, Viên Duy bị thương nặng như vậy, cử động đương nhiên là sẽ rất mất sức rồi!]
Tô Hữu Điềm vuốt vuốt đầu cún: “Đều tại ta cả, đáng ra ta nên ngăn họ lại, cũng không biết thương thế của hắn rốt cuộc như thế nào.”
Cô nhìn đống dược phẩm bên chân, thở dài một hơi.
Vừa vào ngõ nhỏ, Tô Hữu Điềm đã cảm thấy gió lạnh từng trận thổi qua, cô ôm chặt cún con, Nhúm Lông cố sức thò đầu ra ngoài, bị đè chặt đến độ kêu ngao ngao.
Tô Hữu Điềm vội buông nó ra: “Á, xin lỗi xin lỗi.”
Đến trước một ngôi nhà, cô nhìn cửa sắt trước mặt, chân tay không khỏi luống cuống:
“Viên Duy ở trong này sao?”
[Chính là chỗ này.]
Tô Hữu Điềm lui về sau mấy bước, toàn bộ cửa nhà hiện ra đầy đủ trước mắt cô.
Dưới ánh trăng, tường nhà bằng xi măng lạnh lẽo thấm đầy sương trắng, hai bên cửa, cỏ dại ngoan cường vật lộn trong khe đá, cửa nhà màu đỏ sậm, cánh cửa bằng sắt bong tróc sơn lộ ra gỉ sét đỏ au, đầu ngón tay cô vừa chạm vào đã cảm thấy lạnh như dính sương.
“Hóa ra hắn ở đây…”
Cô không phải là không biết Viên Duy từng phải chịu khổ, vì để sau này sự vùng dậy của anh càng thêm ấn tượng, cô đã cố ý dựng lên thân thế của anh thật thê thảm.
Nhưng khi thật sự đến thế giới của anh rồi, tham dự vào cuộc sống của anh, cô mới biết, mấy câu cô viết rốt cuộc có ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với một người.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Tiếng động trầm đục đột ngột vang lên trong bóng đêm.
Tô Hữu Điềm ôm cún con, vùi mặt vào lông nó im lặng đợi.
Một hồi vẫn không thấy cửa có động tĩnh gì.
Tô Hữu Điềm buồn bực nói: “Sao còn chưa ra vậy?”
[Có thể là đang ngủ.]
“Không thể nào.” Tô Hữu Điềm nghiêm túc phản bác: “Thời điểm này chính là lúc trời tối người yên, bốn bề lặng như tờ, Viên Duy không thể nào đi ngủ, e rằng hắn đang nằm trên giường, thò tay vào…”
[Lạy mẹ.] Giọng hệ thống tràn ngập khổ sở: [Trong lòng mẹ còn đang ôm trẻ vị thành niên đấy, mẹ có thể thôi tổ lái kinh tởm đi được không!]
Tô Hữu Điềm cúi đầu, Nhúm Lông chớp đôi mắt thuần khiết nhìn cô: “Ngao?”
Cô ho khan một tiếng, che lỗ tai nó lại: “Được rồi, ta biết sai rồi. Giờ chúng ta bắt đầu thảo luận về vấn đề Viên Duy có ở nhà hay không đi.”
[Hắn có nhà.]
“Vậy sao không ra mở cửa? Có phải là bị thương nặng quá rồi không?”
Tô Hữu Điềm cắn ngón tay, lại gõ cửa lần nữa.
Lần này, vẫn không có ai ra mở cửa.
Cô cuống lên, vừa định liều mạng đẩy cửa ra thì nghe thấy bên tai có tiếng cọt kẹt vang lên.
Giữa tối khuya tĩnh mịch, âm thanh này rợn người hệt như tiếng kêu thảm thiết của một con quạ đang bị bóp cổ vậy.
Khóe mắt Tô Hữu Điềm giật một cái, cổ xoay qua kẽo kẹt một tiếng rất kêu.
Bên cạnh cô, không biết từ bao giờ xuất hiện một ông già, mặt mày trắng bệch, thân người khòm khòm, nếp nhăn chằng chịt trên mặt. Ông ta nhìn Tô Hữu Điềm, chậm rãi há miệng nói: “Cháu gái, cháu tìm ai thế?”
Tô Hữu Điềm: “…”
Mắt Tô Hữu Điềm trợn đến trắng dã.
[Kí chủ, cô sao vậy? Cô chịu đựng một chút!]
[Kí chủ, làm ơn đừng có ngã!]
[Kí chủ, có cần phải đánh cho cô tỉnh lại không?]
Tô Hữu Điềm ổn định lại tinh thần, cô lảo đảo bấu chặt một tay lên tường: “Ta, ta còn sống, cảm ơn đã quan tâm.”
Ông già thấy Tô Hữu Điềm lảo đảo, biết cô bị mình hù dọa, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cháu gái, tôi dọa cháu rồi hả.”
Tô Hữu Điềm mất hơn nửa ngày mới tìm về được giọng nói của mình: “Không phải ạ, là tại cháu nhát gan quá.”
Bác Vương cười, nhìn con chó nhỏ trong lòng cô: “Ấy, đây không phải là Nhúm Lông sao? Sao lại ở trong lòng cháu thế này?”
Nhúm Lông?
Tô Hữu Điềm cúi đầu, chó con mơ mơ màng màng mở mắt ra, mũi khẽ động, dường như nhận ra mùi bác Vương, lè lưỡi muốn chui ra ngoài.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng thả nó xuống, nhìn Nhúm Lông chạy qua cọ cọ bên chân bác Vương, kinh ngạc nói: “Thì ra tên nó là Nhúm Lông. Bác biết nó sao?”
Bác Vương khó khăn cúi người xuống xoa xoa đầu nó: “Ừ, đây là con chó tôi nuôi trong sơn trang, tôi là người trông hồ trong sơn trang, một mình tịch mịch nên giữ nó lại bên cạnh.”
[Thật muốn hỏi cô có biết xấu hổ không nữa.]
Tô Hữu Điềm đúng là có hơi xấu hổ, cô nhớ Viên Duy hình như là đến sơn trang làm thay cho một ông bác nào đó, cô chỉ viết qua loa mấy câu, căn bản không ngờ rằng người này lại thật sự xuất hiện trước mắt cô, hơn nữa cô lại còn chưa được sự đồng ý của chủ nhân đã ôm chó người ta đi.
Cô vội vàng xin lỗi: “Bác à, thật ngại quá, là tại cháu ở sơn trang thấy nó đáng yêu nên mang đi, không ngờ nó lại đã có chủ.”
Bác Vương tỏ ra không sao khoát tay: “Không sao, cháu thích nó thì đó là duyên phận, giờ ít người thích chó ta lắm. Nếu cháu thật sự thích nó thì tôi có thể cho cháu nuôi, nhưng cháu phải đáp ứng là không vứt bỏ nó.”
Dưới ánh trăng, vẻ mặt bác Vương vô cùng nghiêm túc.
Tô Hữu Điềm gật đầu lia lịa, cô bỗng nghĩ đến chuyện Viên Duy đánh đám Thẩm Hạo Lâm, vậy thì công việc của bác Vương…
“Cháu ôm chó đi thì bác phải làm sao?”
Bác Vương cười, nếp nhăn trên mặt dồn thành một đóa hoa: “Chuyện này cháu không phải lo, Viên Duy nói sơn trang thấy tôi làm việc rất tốt nên sắp xếp cho tôi đến làm bảo vệ ở một chỗ khác, tốt hơn ở hồ nhiều.”
Tô Hữu Điềm thắc mắc, đám Thẩm Hạo Lâm tốt bụng vậy thật à?
Chẳng lẽ là Viên Duy cố ý nói dối để an ủi bác ấy?
Bác Vương nhìn đống đồ bên chân cô, lại hỏi: “Cháu đến tìm Viên Duy à?”
Tô Hữu Điềm phục hồi lại tinh thần, gật đầu.
Bác Vương nói: “Hồi chiều tôi có nghe thấy tiếng mở cửa bên này, đến tối cũng không có tiếng nó ra ngoài, nó không cho tôi vào, tôi rất lo lắng, cháu vào xem giúp tôi thử đi.”
Bác Vương nói vậy, Tô Hữu Điềm lại càng thêm sốt ruột, cô ôm Nhúm Lông lên, mở cửa ra.
Vừa mới vào, ánh mắt cô chưa thích ứng được với bóng tối, híp lại.
Tiếp đó, mùi máu tanh nồng đậm và mùi rượu cồn xông thẳng vào khoang mũi cô.
Cô che mũi, suýt nữa tắc thở.
“Mùi gì vậy, hắn uống rượu xong bị thổ huyết sao?”
[Vậy thì xác chắc đã lạnh rồi đấy!]
Tô Hữu Điềm: “…”
Cô thả Nhúm Lông xuống, vừa đi được hai bước đã bị vấp chân lảo đảo.
Cô ngao một tiếng, vội vàng bám lấy sofa đứng dậy, không ngờ bên mặt lại chạm phải một hơi thở nóng bỏng.
“Viên Duy?”
Cô sờ soạng mở đèn lên, liếc mắt liền thấy Viên Duy đang nằm trên salon.
Nửa thân trên của anh để trần, xiêu vẹo nằm trên salon, một chân chống xuống đất, trên ngực toàn là những vết bầm tím rợn người, một vài chỗ còn rỉ máu, đứng gần có thể ngửi được mùi cồn nồng nặc trên người anh. Tô Hữu Điềm vừa chuyển mắt đã thấy trên mặt đất có một chai rượu đã mở nắp.
“Sao hắn lại biến mình thành ra thế này… Bị thương xong lại đi uống rượu?”
[Không phải, chỉ là không mua thuốc nên dùng rượu tiêu viêm thôi.]
Yết hầu Tô Hữu Điềm run rẩy, có chút đau lòng mà nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh.
Cô nhấc đống thuốc dưới đất lên, cẩn thận dè dặt tới cạnh Viên Duy.
Trên trán Viên Duy ướt đẫm mồ hôi lạnh, dường như anh ngủ cũng không yên giấc, mi tâm nhíu chặt, chóp môi vểnh lên cũng trắng bệch.
“Đáng ra ta nên tới sớm hơn.”
Tô Hữu Điềm thở dài một hơi.
Nhúm Lông xào xạo cào sofa, muốn lên liếm Viên Duy.
“Không phải chỗ cho cưng đùa nghịch đâu.”
Tô Hữu Điềm ôm nó bỏ sang một bên, lấy trong túi ra một lọ thuốc cổ truyền Vân Nam, vừa định bôi lên người Viên Duy thì cổ tay cô chợt bị nắm lấy.
Dưới ánh đèn, Viên Duy trừng con mắt đỏ quạch, như mãnh thú nhìn chằm chằm cô. Anh tuy thở gấp, lồng ngực lên xuống không ổn định, nhưng khí thế vẫn bức người, cực kỳ giống một con báo đen chỉ chực vồ mồi.
Tô Hữu Điềm kêu ngao một tiếng, cổ tay rung lên, thuốc nước chợt bắn vào mắt Viên Duy.
Tô Hữu Điềm: “… Xong đời.”
[Cô bảo ta nên nói cô tốt chỗ nào đây.]
Viên Duy xuýt xoa rên lên, thả tay cô ra, nhắm chặt mắt giãy người một cái.
Tô Hữu Điềm vội vàng nhào lên kiểm tra mắt anh: “Sao rồi? Có đau mắt không? Anh còn nhìn được rõ tôi là ai không? Đây là một hay hai?”
Viên Duy gắng mở to mắt, anh thở hổn hển, giọng nói bật ra khàn khàn: “Sao em lại tới đây?”
Tô Hữu Điềm đáp: “Tôi lo cho anh.”
Viên Duy nói: “Tôi rất khỏe, không cần phải lo lắng, em về đi.”
Thái độ của anh rất bình thản, không mãnh liệt như Tô Hữu Điềm tưởng tượng. Thực ra trước khi tới, cô đã nghĩ xong xuôi nên mổ bụng tạ tội thế nào, làm sao để nhận hết lửa giận của Viên Duy, nhưng cô không ngờ, thái độ của Viên Duy lại bình thản như thế, bình thản đến mức khiến cô sờ sợ.
Tô Hữu Điềm dè dặt hỏi: “Anh tức giận?”
Viên Duy quay mặt đi chỗ khác, dùng sự im lặng để thể hiện thái độ.
Tô Hữu Điềm mím mím môi, nói: “Hôm nay tôi thật sự không phải là cố ý, thật ra tôi là định cứu anh.”
Xong, câu giải thích này nghe mới khiên cưỡng làm sao, bản thân cô nghe có tin nổi không chứ?
Ngoài dự liệu của cô, Viên Duy vậy mà lại gật đầu: “Tôi tin em.”
Hai mắt Tô Hữu Điềm rực sáng, Viên Duy lại nói tiếp: “Em về đi thôi.”
Nói xong, anh dời mắt ra ngoài cửa sổ, ý muốn nói sắc trời đã không còn sớm.
Là không chịu tha thứ đây mà.
Tô Hữu Điềm có chút thất vọng.
[Đừng nhụt chí, kí chủ, cô quên là cô tới đây làm gì rồi à?]
“Xem hắn trên giường…”
[Câm miệng!]
Tô Hữu Điềm nổi giận nói: “Được rồi, là tới xin tha thứ, nhưng hắn cũng đâu có muốn để ý tới ta.”
[Sai, là đến quan tâm chăm sóc hắn, không phải cô đã mua thuốc rồi sao?]
Hai mắt Tô Hữu Điềm sáng lên, cô lấy thuốc thoa ngoài da ra, cẩn thận đắp lên ngực Viên Duy: “Giờ anh bảo tôi đi cũng được, nhưng phải để tôi băng bó cho anh đã.”
Viên Duy gắng sức ngồi dậy, sắc mặt anh trắng bệch, vẻ mặt lãnh đạm: “Không cần, em để đó rồi đi đi.”
Tô Hữu Điềm bật chế độ xấu tính: “Không bôi thuốc xong cho anh tôi sẽ không đi.”
Viên Duy quay đầu lại, im lặng đối mặt với cô.
Con ngươi anh dưới ngọn đèn lộ ra màu vàng ấm, như ánh trăng vàng kim trên mặt nước, sáng kinh người.
Tô Hữu Điềm có chút hoảng hốt, cô chịu không nổi sức tấn công của nhan sắc hoàng kim này, suýt nữa thì tước vũ khí đầu hàng.
[Cố chống đỡ đi kí chủ!]
[Đừng không có tiền đồ như vậy!]
Được, cô chống đỡ!
Rốt cuộc, Viên Duy thua trận, hai tay giương ra, mắt cụp xuống, ngầm cho phép Tô Hữu Điềm làm việc.
Tô Hữu Điềm vui mừng, lập tức vội vàng nhào đến như cô hầu chăm khách quý. Sau khi xử lý vết thương trên người anh xong xuôi, Tô Hữu Điềm lấy vải băng ra.
Kỹ thuật của cô tất nhiên là không thể tốt được, giằng co một hồi, đầu Viên Duy càng đổ ra nhiều mồ hôi lạnh hơn. Có điều, suốt cả quá trình, anh một tiếng cũng không rên, mi mắt rũ xuống, che đi ánh sáng trong con ngươi, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tô Hữu Điềm cẩn thận quấn vải băng quanh hông Viên Duy, hai người cách nhau rất gần, gần đến độ cô có thể cảm thận được hơi thở nóng bỏng của anh phả trên đỉnh đầu, tiếng tim anh đập bên tai, nhiệt độ da thịt anh truyền tới đầu ngón tay cô thật rõ ràng qua lớp vải mỏng.
Tô Hữu Điềm cúi đầu, cảm thấy cổ họng khô khốc.
[Kí chủ, cô run gì chứ, mắc parkinson rồi à?]
“Ta căng thẳng…”
Cuối cùng, Tô Hữu Điềm cũng băng bó xong, thắt một cái nơ con bướm trước ngực Viên Duy.
Cô rất có cảm giác thành tựu mà vỗ tay, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Viên Duy đang nhìn mình không chớp mắt.
Mặt Tô Hữu Điềm ửng đỏ: “Anh, nhìn gì vậy?”
[Nhìn xem nên cắn cô chỗ nào?]
“Cút!”
Viên Duy không nói lời nào, đôi môi mỏng của anh mím lại, lồng ngực chậm rãi áp xuống.
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, cô vội giơ tay lên chống lại, lại bị nhiệt độ nóng rẫy của lồng ngực anh làm cho suýt nữa nhảy dựng lên: “Anh, anh làm gì thế?”
Viên Duy vẫn không nói gì, anh vươn một bàn tay rộng lớn ra, chậm rãi chạm lên má cô.
“Anh đừng quá trớn, tôi nói cho anh biết, con người tôi định lực rất kém, lỡ làm anh rong huyết trên giường thì đừng có oán tôi!”
Đôi môi mỏng của Viên Duy khẽ cong lên, vậy mà lại lộ ra một nụ cười mỉm hiếm thấy. Tô Hữu Điềm nhìn chóp môi cong cong của anh, tim không khỏi đập như trống trận.
Nếu anh nhất quyết muốn thì, cứ vậy đi, khụ khụ.
Tô Hữu Điềm từ từ nhắm mắt lại.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt mình, hô hấp của cô cũng càng lúc càng dồn dập.
Cuối cùng…
Cô cảm thấy mí mắt tê rần.
Mí mắt…
Tê rần?
Cô mở mắt ra, thấy trong tay Viên Duy đang cầm một mảnh gì đó nho nhỏ:
“Trên mắt em có vật bẩn.”
“Á, đó là miếng dán mí của tôi mà.”