Dù Cho Anh Có Thâm Tình - Chương 25: 25: Tôi Còn Giá Trị Lợi Dụng Sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Dù Cho Anh Có Thâm Tình


Chương 25: 25: Tôi Còn Giá Trị Lợi Dụng Sao


Sáu giờ rưỡi tối.
Tại quán cà phê nằm ở tầng 1 Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Khương Tri Ly vội vàng chạy đến, Thương Diễm đã ngồi đợi bên cạnh cửa sổ.
Đợi đến khi cô đến gần rồi ngồi xuống, ánh mắt Thương Diễm vẫn luôn dừng trên người cô, không giấu được vẻ kinh ngạc.
Anh cười: “Hôm nay cô rất đẹp, xem ra người được hẹn tối nay là một người rất quan trọng nhỉ.”
Khương Tri Ly đặt túi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngượng ngùng nhìn anh cười cười: “Cảm ơn.”
Thương Diễm cũng cười, biết cô đang vội thì trực tiếp đưa tài liệu trong tay qua cho cô, đi thẳng vào vấn đề.
“Đây là bản ghi chép của một tài khoản hối phiếu ở nước ngoài mà tôi đã nhờ người kiểm tra, gần giống với suy đoán của cô.

Khoảng thời gian trước Khương thị có tham gia vào một dự án bất động sản, ngoài mặt thì nói là thua lỗ, nhưng trên thực tế, một số tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản ẩn danh ở nước ngoài này.
(*) Hối phiếu ngân hàng (bank bill) là hối phiếu đã được ngân hàng chấp nhận.

Theo truyền thống trên thị trường hối phiếu London, hối phiếu được chấp nhận bởi ngân hàng chấp nhận, ngân hàng thanh toán hay một nhóm các ngân hàng.

Khi chấp nhận hối phiếu, thực chất họ đã cung cấp tín dụng cho người có hối phiếu và vì vậy phải thanh toán nó khi đến hạn.

Do uy tín của ngân hàng chấp nhận, những hối phiếu như thế có thể đem chiết khấu trên thị trường London với tỷ lệ chiết khấu thuận lợi nhất.

Ngoài ra, vì chúng được Ngân hàng Anh thừa nhận, nên có thể sử dụng để vay tiền ở Ngân hàng Anh.
“Dựa trên kinh nghiệm của tôi mà nói, chắc là nhân viên trong bộ phận tài chính đã phối hợp lập tài khoản ẩn danh, ngoài mặt thì có vẻ như do dự án thất bại mà làm đứt chuỗi vốn.”
Quả nhiên, khá giống với suy đoán ban đầu của Khương Tri Ly.
Đáng lẽ Nghiêm Huệ nên cấu kết với những cổ đông khác trong công ty về giả thuyết khoản lỗ năm trăm triệu này, một khi Khương Tri Ly không lấy được năm trăm triệu, bọn họ sẽ có lý do để đuổi cô ra khỏi Khương thị.
Nếu như Khương Tri Ly mang được khoản tiền này về, bọn họ cũng đã biển thủ công quỹ, chỉ cần những cổ đông đó bán cổ phần của họ ra, cuối cùng sẽ thuận lợi thoát thân, chỉ để lại cho cô một cái vỏ rỗng.
Quả nhiên là một kế hoạch tốt.
Khương Tri Ly trầm tư một lúc, đầu ngón tay cô vuốt ve ly cà phê ấm nóng, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Thương Diễm, trong mắt tràn ngập mong đợi.
“Anh Thương, nếu như chúng ta có bằng chứng bọn họ biển thủ công quỹ, vậy có thể báo cảnh sát không?”

Thương Diễm cười khổ, anh không đành lòng đánh tan sự mong đợi của cô, nhưng anh vẫn phải nói cho cô biết sự thật: “Tri Ly, bởi vì lúc trước cô đã nói, thời hạn mà cô thỏa thuận chỉ còn chưa đến năm ngày, bọn họ làm rất bí mật, trong một thời gian ngắn như vậy, muốn tìm chứng cứ mà bọn họ đã làm giả, e là khả năng không cao.”
Chân mày Khương Tri Ly càng nhíu chặt, cô trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Tôi biết rồi.”
Nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt cô dần tắt đi, Thương Diễm mím chặt môi, anh lại nói: “Nhưng mà Tri Ly này, vẫn còn cách khác.”
“Trước tiên cô cứ lấy năm trăm triệu ra khiến bọn họ mất cảnh giác, sau đó tranh thủ thời gian thu thập chứng cứ.”
Anh dừng lại, giọng nói dịu dàng thoải mái: “Năm trăm triệu này tôi có thể cho cô, nếu như cô không chê.

Số tiền ban đầu cô cho tôi mượn, cũng nên được trả từ lâu rồi.”
Khương Tri Ly sửng sốt một lúc, vừa định lên tiếng từ chối thị bị Thương Diễm cắt ngang: “Tri Ly, cô yên tâm.

Tuy năm trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, nhưng hiện tại đối với tôi mà nói cũng nằm trong phạm vi cho phép.”
“Nếu cô cảm thấy áp lực thì cứ xem như là tôi cho cô mượn.

Dù sao thì hiện tại đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất vẫn là giữ được Khương thị, nó là tâm huyết nhiều năm của ba cô, không phải sao?”
Khương Tri Ly siết chặt đầu ngón tay, cô nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.
Thương Diễm nói không sai, nhiệm vụ cấp bách nhất là bảo vệ Khương thị.
Thật ra thì, nếu như cô mở miệng nói với Phó Bắc Thần, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi.
Nhưng cô không muốn, cô không muốn Phó Bắc Thần nghĩ rằng cô vì Khương thị nên mới tiếp cận anh.
Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng cô vì Khương thị, vì năm trăm triệu kia.
Ngay cả khi cô thích anh, tất cả mọi người đều không tin, cô không muốn hai chuyện này lại bị xem thành một.
Hiểu lầm giữa hai người bọn họ đã đủ sâu rồi, cô không thể vì chuyện này mà khiến mọi thứ trở nên tệ hơn.
Nhưng nếu cô không nói với Phó Bắc Thần, chỉ có Thương Diễm mới có thể giúp cô.
Thấy cô do dự, Thương Diễm khẽ mỉm cười, anh trấn an cô: “Không sao đâu, trở về cô cứ suy nghĩ kỹ, quyết định xong rồi thì nói với tôi.”
Dừng một chút, Thương Diễm lại nhìn cô nói: “Đúng rồi Tri Ly, còn có một việc, tôi nghĩ nên nói cho cô biết.”
Khương Tri Ly kinh ngạc ngước mắt lên: “Chuyện gì?”
Anh do dự một chút, sau đó chậm rãi nói: “Là chuyện liên quan đến Phó tổng.”
6:50 p.m.

Nhà hàng xoay kiểu Pháp Lanounior trên tầng cao nhất của Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Bên trong nhà hàng xoay rộng rãi sáng sủa, xuyên qua cửa kính trong suốt, có thể nhìn trọn toàn cảnh đêm dưới chân mình, mức phí cao, vì thế phong cảnh cũng rất đẹp.
Mà tối nay, toàn bộ nhà hàng đều đã được bao trọn, chỉ có nhân viên phục vụ chạy tới chạy lui và một ban nhạc đang chơi đàn, giai điệu đẹp đẽ lẳng lặng trôi trong không khí.
Nhân viên phục vụ đi về phía chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, cung kính cúi đầu về phía người đàn ông đang ngồi trên bàn: “Anh Phó, đây là loại rượu vang mà anh đã chọn, bây giờ anh có muốn mở không?”
Người đàn ông mặc một bộ âu phục, tôn lên bờ vai rộng cùng đôi chân dài, áo sơ mi phẳng phiu không một nếp nhăn, ánh mắt lạnh lùng, đường nét sắc bén thâm thúy.
Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thấp giọng nói: “Chờ một chút.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
7 giờ 01 phút, điện thoại di động trên bàn rung lên.
Phó Bắc Thần nhìn tên người gọi đến rồi nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Hoắc Tư Dương.
“Này, không phải tối nay cậu có hẹn với Khương Tri Ly sao?”
Phó Bắc Thần cau mày, anh bình tĩnh hỏi lại: “Sao vậy.”
“Tôi đang ở tầng dưới của Trung tâm thương mại quốc tế đón Diệp Gia Kỳ, sao tôi lại nhìn thấy cô ấy đi cùng Thương Diễm?”
“Đúng rồi, tôi còn chưa kịp nói với cậu, gần đây tôi có nghe phong thanh, Thương Diễm gần đây hình như đang điều tra chuyện của Khương thị, chắc là Khương Tri Ly nhờ anh ta giúp.”
“Còn nữa, vụ mua bán sáp nhập của anh ta khoảng thời gian gần đây, nghe nói anh ta đề xuất một khoản cổ phần trị giá vài trăm triệu, cũng không biết số tiền đó được dùng vào việc gì.”
Mỗi khi Hoắc Tư Dương nói nhiều thêm một câu, chân mày Phó Bắc Thần nhíu càng chặt.
Nói một hơi, Hoắc Tư Dương nghe thấy đầu bên kia không có âm thanh, anh mới nhận ra mình vừa nói cái gì.
Anh thận trọng hỏi: “Cái đó…!Cho đến bây giờ Khương Tri Ly vẫn chưa nhờ cậu cứu Khương thị sao?”
Khoảng thời gian trước, kể từ khi làm xong kế hoạch thu mua, Phó Bắc Thần chưa từng để ai tiếp tục thúc đẩy dự án.
Hoắc Tư Dương nhìn thôi cũng biết, anh chẳng qua là đang đợi.
Đợi đến khi Khương Tri Ly nhượng bộ cúi đầu, chính miệng cầu xin anh một câu, anh sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Nhưng Hoắc Tư Dương hoàn toàn không nghĩ ra rằng, cho đến bây giờ, Khương Tri Ly vẫn chưa hề lên tiếng.
Quả thực, anh cũng không tìm ra nổi lý do để giải thích cho hành động của cô, rõ ràng là cô chủ động đến Kỳ Nhạc để tiếp cận Phó Bắc Thần, nhưng cô không hề nhắc đến chuyện cứu Khương thị.
Trừ phi, cô đã đặt hy vọng của mình lên người khác rồi, cô không có ý định cúi đầu trước Phó Bắc Thần.
Anh có thể nghĩ ra được, nhất định Phó Bắc Thần cũng nghĩ ra được.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, ngay lúc Hoắc Tư Dương đang định lên tiếng nói thêm gì nữa, điện thoại đột nhiên bị cúp.
7:08 p.m.
Trên ô cửa kính trong veo sạch sẽ phản chiếu đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người đàn ông, cùng với con ngươi đen nhánh sâu thẳm như biển cả.
Đôi mắt anh giống như một hồ nước lạnh lẽo tràn ngập sự yên tĩnh, những xúc cảm bị dồn nén đang cuồn cuộn dâng trào, giống như sự im lặng trước giông bão, như chỉ mơ hồ nhìn thấy phần nổi của tảng băng.
Một giây sau, anh bỗng nhiên đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Nhân viên phục vụ đang đứng cách đó không xa vửa đẩy chiếc xe đẩy có hoa, có rượu champagne đi đến, nghi ngờ hỏi lại: “Anh Phó, rượu của anh không mở nữa sao?”
“Không.” Người đàn ông không quay đầu lại.
Nhân viên phục vụ lại vội vàng nói: “Vậy hoa của anh thì sao?”
Phó Bắc Thần dừng chân lại, anh xoay người nhìn bó hoa mới toanh kia, bó hoa vừa được vận chuyển đến từ vùng khác, một bó hoa hồng vẫn còn tươi.
Ánh mắt anh lạnh lùng, sau khi hờ hững liếc một cái, anh quay đầu đi, giọng hơi khàn.
“Vứt đi.”
7:12 p.m.
Khương Tri Ly dùng tốc độ nhanh nhất đi lên thang máy, nhìn thang máy đi lên từng lầu từng lầu một, trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng, điện thoại trong tay cô vẫn đang cố gắng gọi cho Phó Bắc Thần.
Sáu giời năm mươi tám, cô lao ra khỏi quán cà phê, mặc dù quán cà phê và nhà hàng chỉ cách nhau một con đường, nhưng cô lại gặp đèn đỏ nên vẫn là đến muộn.
Trên đường đi, cô muốn gọi cho Phó Bắc Thần để giải thích tình hình, mới đầu là vang lên tiếng máy bận, sau đó là không ai nghe máy.

Cô còn gửi tin nhắn WeChat cho anh, nhưng anh không trả lời.
Trong lòng Khương Tri Ly càng ngày càng hoảng, một loại trực giác không khống chế được mà lóe lên, khiến lòng cô nặng trĩu.
Trong lúc cuống cuồng ấn nút thang máy, cô vô tình làm gãy móng tay mà cô vừa làm xong chiều nay, đau nhức nhối, nhưng cô không quan tâm.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Khương Tri Ly vội vàng chạy đến cửa nhà hàng, lại bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Xin lỗi cô, tối nay chúng tôi đóng cửa.”
Khương Tri Ly mệt đến nỗi cô liên tục thở dốc, mái tóc xoăn mà cô vừa làm xong chiều nay vì chạy nhanh quá mà rối tung lên.
Cô nhíu mày: “Đóng cửa?”
Nhân viên phục vụ áy náy gật đầu: “Đúng vậy, nhà hàng của chúng tôi tối nay được một vị khách bao trọn, nhưng vị khách kia lại rời đi sớm, chúng tôi đành phải đóng cửa sớm.”
Nghe vậy, Khương Tri Ly ngẩn người: “Anh ấy đã đi rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Lời vừa nói xong, sức lực toàn thân Khương Tri Ly như bị rút cạn, ánh mắt cô mơ hồ.
Cô vẫn là đến trễ.
Im lặng một lúc, Khương Tri Ly nhếch môi, nói một câu cảm ơn rồi đành phải xoay ngườu rời đi.
Khi cô ấn vào nút thang máy, đầu ngón tay lại đau, đau đến nỗi cô phải xuýt xoa một hơi.
Máu tươi rỉ ra nhuộm đỏ đầu ngón tay trắng muốt, Khương Tri Ly nhíu mày lại, khóe mắt cô lại nhìn vào bên cạnh cửa thoát hiểm, một bó hoa màu đỏ vô cùng đẹp mắt đang lẳng lặng nằm đó.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại bước đến, ngắm kỹ bó hoa hồng đỏ bị người ta vứt đi.
Cánh hoa trong suốt, màu sắc bắt mắt đến chói mắt, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, nằm bên cạnh lối thoát hiểm tối tăm, dường như bó hoa vẫn tỏa sáng, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô cúi người nhặt bó hoa lên, cẩn thận ôm vào trong ngực.
Lúc cô bước ra khỏi tòa nhà, Khương Tri Ly lại mở WeChat ra nhấp vào cuộc trò chuyện đầu tiên.
Bên đường, xe cộ chạy ầm ầm, gió lạnh xào xạc, bay thẳng vào trong quần áo.
Hai tay cô ôm bó hoa, bàn tay gõ chữ, vết máu trên đầu ngón tay khô lại thành một màu đỏ sẫm.
Khương Tri Ly: Em xin lỗi, tối nay có việc nên đến muộn.

Em muốn gọi cho anh để giải thích nhưng chắc là anh không nhìn thấy rồi.
Sau khi gửi tin nhắn WeChat xong, Khương Tri Ly lại lấy hết can đảm gọi điện thoại lần nữa, cô thầm nhủ trong lòng: Nghe điện thoại, anh nghe điện thoại có được hay không, cho cô tự mình giải thích.
“Tút tút tút —— “
Vẫn là không có ai nghe.
Những lời này vốn dĩ dùng để thôi miên chính mình, bây giờ cô cũng không còn cách nào tự lừa dối mình nữa.
Phó Bắc Thần chỉ đơn giản là không muốn nghe điện thoại mà thôi.
Nhưng Khương Tri Ly không hiểu.
Tại sao bó hoa vốn dĩ anh định tự mình tặng cô lại bị ném đi.
Cho dù Phó Bắc Thần không muốn tiếp tục trêu chọc cô, hay là vì nguyên nhân khác, cô có chết thì cũng phải chết một cách rõ ràng.
Vì thế, Khương Tri Ly cắn chặt môi, cô gọi lại lần nữa.
Sau vài tiếng máy bận, cuộc gọi cũng được kết nối.
Đầu bên kia im lặng đến nỗi cô chỉ nghe được âm thanh của dòng điện, Khương Tri Ly mấp máy môi, chẳng hiểu sao cổ họng cô lại nghẹn lại.
Cô thận trọng nói: “Phó Bắc Thần…!Anh đi rồi à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, như bị băng tuyết dập tắt.
“Còn cần tôi ở lại nữa sao?” Bỗng nhiên anh lại hỏi một câu như vậy.
Khương Tri Ly sửng sốt một lúc, sau đó nghe thấy anh khẽ cười, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
“Tôi còn giá trị lợi dụng sao?”
Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, khiến Khương Tri Ly giờ phút này gần như không thể thở nổi.
Cô vừa định lên tiếng giải thích, bên trong điện thoại lại vang lên tiếng máy bận.
Tiếng xe cộ qua lại tấp nập văng vẳng bên tai, mùi hương thoang thoảng của bó hoa đang ôm xông lên mũi, khiến hốc mắt cay xè.
Bỗng một giọt nước mắt pha lê rơi xuống cánh hoa thành một mảng sẫm màu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN