Giản Dụ: “…”
Vốn định giải quyết ngay và luôn để tránh tên đó làm phiền mình tìm ngọc đồng sinh, kết quả chưa được bao lâu, “đôi mắt” kia đã biến mất.
“Cậu chủ nhỏ cứ yên tâm, mấy người theo dõi cũng sẽ được đội hộ vệ giải quyết.” Vì đang ở ngoài nên Kaka không gọi Giản Dụ là hoàng hậu, tính tình cũng trầm hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Giản Dụ không quan tâm nữa, tiếp tục đi về phía trước. Cậu nhanh chóng phát hiện đằng trước có rất đông người đang tụ tập, vì thế dừng chân.
Kaka ngẩng đầu nhìn ra đằng xa, số liệu trong đôi mắt kia như chạy nhanh hơn, lát sau mới nói: “Là bang phái địa phương so kè với nhau, đây là chuyện thường thấy ở đây.”
Giản Dụ không muốn liên quan đến mấy chuyện này, có vẻ không thể đi con đường ngắn nhất, chỉ có thể đi đường vòng.
“Có bản đồ nơi này không?”
Quang não “ting” một tiếng, Giản Dụ cúi đầu nghiên cứu bản đồ mới nhận được, đây là nơi giao nhau giữa vùng ngoại ô và vùng trung tâm của hành tinh Z-185, các con đường được xây đi xây lại không biết bao nhiêu lần, rắc rối phức tạp, làm Giản Dụ nhíu mày.
Không cảm nhận được vị trí cụ thể của ngọc đồng sinh khiến cậu nôn nóng.
Chuyện gì đang xảy ra? Như có thứ gì đang ngăn cản cậu.
Nhưng thế giới này không có Siren, lẽ ra người có năng lực đó phải không tồn tại mới đúng.
“Cẩn thận!”
Trong lúc suy nghĩ, giọng của Kaka đột nhiên vang lên từ phía sau lưng cậu, chưa đợi Kaka chạy lên, cơ thể của Giản Dụ đã tự phản ứng.
Nghiêng người né, áo choàng tung bay, người cũng không đụng được vào Giản Dụ.
Đôi mắt xanh lam núp sau chiếc nón co lại, Giản Dụ cúi đầu nhìn đứa nhỏ dơ bẩn chỉ cao đến eo mình.
Đứa nhỏ bị phát hiện ý đồ cũng không bỏ chạy, cứ nhìn chằm chằm Giản Dụ như muốn nhìn xuyên qua chiếc nón để có thể thấy rõ mặt mũi của cậu.
“Nói lại….lần nữa.” Giọng đứa nhỏ khàn khàn, nói chuyện cũng không lưu loát, hai mắt không có tiêu cự, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Giản Dụ như cũ.
Nó đi chân trần, trên người chỉ mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, cổ tay nhỏ gầy đeo một chiếc vòng đen.
Kaka muốn đi lên lôi đứa nhỏ kia đi, mấy đứa nhóc sống trên tinh cầu này bình thường đều là đời sau của cướp vũ trụ, bọn nó học được cách ăn trộm giết người từ khi mặc tã, nhất định không được xem thường bọn nó chỉ vì bọn nó còn nhỏ.
Nó nghe được giọng của mình.
Giản Dụ thấy trạng thái đứa bé không đúng, đứa nhỏ này bị giọng của cậu hấp dẫn đến đây, sau khi giơ tay cản Kaka lại, cậu cúi người, lần này khi nói, Giản Dụ đã dùng tinh thần lực.
“Em là ai?”
Một vấn đề rất đơn giản, nhưng đứa nhỏ này không trả lời được: “Em….em….em không biết.”
Gương mặt dơ bẩn của nó xoắn xít, có chút đau đớn: “Em….”
“Bình tĩnh.” Giọng Giản Dụ không hề dịu dàng, nhưng lạ thay đứa nhỏ lại dần bình tĩnh lại.
Giọng nói sau khi được thêm tinh thần lực vào như thuốc độc, vô cùng quyến rũ, Kaka là người máy nên không cảm nhận được, nhưng người xung quanh rất nhiều, Giản Dụ không muốn đợi nữa, đang định tốc chiến tốc thắng thì có vài người vọt lại.
Người mới đến được trang bị đầy đủ vũ khí, quần áo y hệt nhau, sau khi thấy Giản Dụ và Kaka cũng không tiến lên ngay mà cảnh giác đứng cách đó không xa, có khuynh hướng bao vây cả hai.
“Đứa nhỏ đó là người của bọn tao, không muốn kiếm chuyện thì đưa đây.”
Thấy nơi này sắp cãi nhau đến nơi, mọi người xung quanh bắt dầu đi vòng qua bọn họ để tránh rước họa vào thân, cũng có người núp cách đó không xa, xem thử xem có xơ múi được thứ gì tốt không.
Giản Dụ không muốn để lộ giọng của mình ở đây bèn lùi về sau nửa bước, lùi về bên cạnh Kaka,
Kaka thuận thế chắn trước mặt Giản Dụ, lúc ngẩng đầu nhìn, chiếc nón áo choàng tụt xuống để lộ đôi mắt máy: “Ngài đây, là thằng bé đụng vào bọn tôi trước.”
Vừa nói, tay trái Kaka đã nhanh chóng biến đổi, chỉ trong nháy mắt, một cây súng đã thay thế vị trí vốn là cánh tay trái của nó.
Bọn họ thấy vậy thì mắt hơi lóe lên, giọng cũng dịu đi trông thấy: “Vậy thì cho bọn tôi xin lỗi vì đã đụng phải hai người, tôi sẽ dắt thằng bé đi.”
Ở Đế quốc, cơ thể giống người không rẻ, chứ đừng nói có vũ khí với hình dạng giống bộ phận cơ thể người, thân phận người sở hữu cả hai chắc chắn không thấp.
Huống chi đây là Kaka cố tình để lộ, nếu không gã còn không nhìn ra Kaka là người máy, nói rõ chỉ số thông minh của Kaka cũng không thấp, mấy người mới đến không muốn gây chuyện, chỉ muốn đi càng nhanh càng tốt.
Kaka vuốt cằm, đứa nhỏ cũng không phản kháng, để mặc bọn họ nắm tay lôi đi, chỉ là mắt vẫn nhìn chằm chằm Giản Dụ như cũ.
“Cậu chủ nhỏ yên tâm, đội hộ vệ đã theo sau, sẽ không để bọn họ trốn thoát.”
Mượn thị giác của Kaka, Olderhain đã nhận ra ngay đứa nhỏ kia là vật thí nghiệm, để nó về hiển nhiên là để bắt con cá to phía sau.
Chẳng qua hắn cũng để ý đến thái độ của Giản Dụ với đứa bé, qua một người máy, Olderhain không thể nhận ra thay đổi trong giọng nói của Giản Dụ.
Giản Dụ không lên tiếng trả lời, hai mắt u ám nhìn hướng đứa nhỏ biến mất, đứa nhỏ kia, làm cậu nhớ đến mình của ngày xưa,
Hơn nữa ngày xưa cậu không được chữa trị tinh thần lực, xém chết.
Không có thời gian chữa trị, mấy câu khi nãy Giản Dụ chỉ để đứa nhỏ vững tâm một chút, nhưng lớp màng cậu tạo nên dễ vỡ như vỏ trứng gà, không biết bàn tay đứng sau sẽ ra tay khi nào.
Nhìn cơ thể bé nhỏ đang dần biến mất kia, Giản Dụ muốn theo sau, nhưng ngọc đồng sinh lại đang ở hướng khác, bây giờ Giản Dụ không thể cảm nhận được bất kì cảm xúc nào, hiển nhiên sẽ nghiêng về phía ngọc đồng sinh.
Nhưng cậu, cũng không muốn để đứa nhỏ kia đi.
Cho dù cậu có đuổi theo….cũng không thể chữa cho nó.
Giản Dụ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan ngẩng đầu nhìn về phía Kaka theo bản năng, mặt mũi được che kín, đôi mắt xanh lam kia như cất tiếng nói.
“Bên kia giao cho đội hộ vệ đi, chúng ta đi tìm đồ em muốn tiếp?”
Cứ như thần giao cách cảm, mặc dù cách một cái màn hình nhưng Olderhain chỉ tốn vài tíc tắc để hiểu thứ Giản Dụ đang sầu, hắn điều khiển Kaka trả lời.
Đồng thời hắn cũng phát hiện, ở trước mặt người ngoài, Giản Dụ rất ít khi mở miệng nói.
Nhớ đến phản ứng của Giản Dụ và giọng nói của cậu, Olderhain suy nghĩ.
Lại không nhận ra người đằng sau Kaka đã đổi, Giản Dụ tíếp tục cảm ứng, dùng bản đồ đi vòng vòng một hồi, cuối cùng dừng trước một tòa nhà.
Cậu lại nhìn Kaka, cũng không nói gì.
Xung quanh người ra kẻ vào tấp nập, có không ít xe bay ngầu lòi đậu lại gần đó, trật tự hơn ở ngoại ô khi nãy rất nhiều.
“Đây là phòng đấu giá của khu trung tâm.” Olderhain mượn đôi mắt của Kaka để có thể thấy rõ hơn, hắn nhíu mày, có cảm giác thất vọng, quả nhiên mục đích cuối cùng vẫn là dẫn hắn đến đây.
“Trùng hợp hôm nay bọn họ tổ chức đấu giá, cậu chủ nhỏ muốn vào phải có thư mời mới được.” Kaka nói xong, Giản Dụ không trả lời, đôi mắt kia như đang nói: “Chẳng lẽ cậu không có thư mời à?”
Hiển nhiên hắn không thể để đôi mắt này thất vọng như vậy, cổ tay xoay nhẹ, hai lá thư lập tức xuất hiện trong tay.
Giản Dụ cúi đầu nhìn thư mời, thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải lẻn vào, chẳng qua không biết Kaka có cho cậu làm vậy hay không thôi.
Cùng lắm thì để Kaka lại đây.
Kaka hoàn toàn không biết Giản Dụ có ý định bỏ mình lại, nó đi lên đưa thư mời cho bảo vệ gác cửa, sau khi thấy rõ hoa văn trên thiệp, thái độ của bảo vệ cung kính hẳn ra.
“Nghe nói lần đấu giá này là đấu giá sản vật đặc sắc của tinh cầu, chỉ cần chịu bỏ tiền, cái gì ngài muốn cũng có thể tìm được ở đây.”
Kaka hoàn toàn không để ý đến bảo vệ dẫn đường đằng trước, giới thiệu với Giản Dụ cứ như mình là chủ nhân nơi này: “Hơn nữa trong mấy buổi đấu giá này thường xuất hiện những thứ không tưởng, luôn khiến người khác bất ngờ.”
Chỉ là nơi này sẽ biến mất sau ngày hôm nay, Olderhain thờ ơ nghĩ.
Mặt nạ che đi phân nửa gương mặt của Giản Dụ làm hắn không thể thấy rõ cậu đang nghĩ gì, thông qua đôi mắt kia, Olderhain chỉ có thể tưởng tượng ra một gương mặt lạnh lùng.
Nếu không phải trình độ diễn xuất quả giỏi, có lẽ thật sự Giản Dụ không biết gì hết?
Vẫn tự đấu trí đấu dũng với không khí như cũ, Olderhain nhìn vị trí của đứa nhỏ ban nãy được hộ vệ gửi đến, trùng hợp ở gần nơi đấu giá.
“Cậu chủ nhỏ, ngài có muốn gì không?” Sau khi vào phòng riêng, hai người liền cởi mũ trùm đầu xuống, cuối cùng Olderhain cũng không nhịn được, dùng miệng Kaka để hỏi.
“Với thân phận của ngài bây giờ, ngài muốn gì cũng được á!”
Chỉ cần bỏ ra….là em ấy có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Giản Dụ lắc đầu, cậu đang suy nghĩ làm sao để thăm dò nơi đấu giá này, nghĩ đến việc ngọc đồng sinh có thể bị lấy làm vật phẩm đấu giá, Giản Dụ quyết định tạm bất động.
Tâm trạng của hai người trong phòng riêng vô cùng tốt, dù sao đây cũng là phòng riêng cấp cao nhất ở nơi này, màn hình ba chiều chiếu hình ba trăm sáu mươi độ tất cả vật phẩm được đấu giá, lúc cần thiết còn có thể để cho nhà đấu giá dừng lại để giới thiệu cặn kẽ.
Ngọc Thụy: Nhà đấu giá là MC buổi đấu giá.
Thời gian dần trôi, từng món đồ đấu giá lên sàn, bầu không khí liên tục nóng lên, các phe phái thi nhau tranh giành thứ mình muốn, thế nhưng bên Giản Dụ và Kaka lại vô cùng bình tĩnh.
Giản Dụ là do không có hứng thú với mấy thứ kia, còn Kaka….Olderhain sau lưng Kaka cứ nhìn chằm chằm Giản Dụ, cơ bản không có thời gian đi xem mấy thứ khác.
“Tiếp theo chính là món hàng áp trục của bọn tôi.” Nhà đấu giá nở nụ cười hưng phấn, hôm nay rất nhiều món hàng được hô với giá trên trời, cho gã một số hoa hồng khổng lồ.
“Hắn xinh đẹp, ngoan ngoãn, chỉ nghe lệnh của chủ nhân.” Nhà đấu giá nở nụ cười mờ ám, hai mắt sáng lên: “Hình thú của hắn là mãnh thú cấp cao, tố chất cơ thể tuyệt đỉnh, qua khảo sát của bọn tôi, hắn ta hoàn toàn có thể một mình giải quyết hung thú hắc ám.”
Thấy mấy người bên dưới không chú ý, nhà đấu giá cũng không nóng nảy, bỏ xuống câu cuối cùng: “Thậm chí còn không bị hung thú hắc ám làm ô nhiễm.”
Vừa nói xong, mọi người đã xôn xao, đến bây giờ Tinh Tế vẫn chưa nghiên cứu ra cách giải quyết ô nhiễm của hung thú hắc ám, vậy mà một nơi đấu giá ngay rìa biên giới lại có người không bị ô nhiễm?
“Không nhiều lời nữa, hãy để chúng ta chiêm ngưỡng “vũ khí”!”
Nhà đấu giá vừa nói xong, màn che cuối cùng cũng được lột xuống, để người đàn ông bên trong xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.
Ngay khi thấy rõ người đàn ông kia, con ngươi Giản Dụ bỗng co lại, cảm xúc nhà đấu giá mang đến cho cậu cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây kìm hãm.
Mày sinh ra đã là vũ khí, đây chính là số mệnh được định trước của mày.
Mày phải nghe lời tao nói, dù sao….tao đã mua mày.
Cậu vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu….Tiểu Dụ của tôi.
—