Kaka chờ lâu thật lâu là người đầu tiên chạy lên đón, nó vội vàng khởi động máy sấy sấy cho hai người đang ướt đẫm kia.
Thiết bị nhỏ bay đến đỉnh đầu của cả hai, bắt đầu thổi gió nóng, đây là dụng cụ thám hiểm chuyên dụng của vũ trụ, có thể làm nước trên cơ thể con người bốc hơi nhanh chóng, tốc độ miễn bàn.
Máy sấy kêu “ù ù”, Melika và cá voi sát thủ muốn lại gần cả hai nhưng lại bị khí thế của Olderhain buộc lùi về sau.
“Tinh thần lực của bệ hạ có vấn đề!” Cảm nhận được khí thế này, cá voi sát thủ rợn cả tóc gáy, anh vội vàng lùi về sau thêm mấy trăm mét nữa để giữ an toàn.
Kaka nghe vậy thì cực kì hoảng sợ, nó thân là người máy nhưng lại không cảm nhận được vấn đề này. Kaka vội vàng lấy máy kiểm tra tinh thần lực ra khỏi nút không gian, phát hiện đèn trên máy đỏ đến mức muốn nổ đến nơi, lúc này nó mới chắc chắn.
Thấy hai người cứ như gặp khủng bố, lúc này Giản Dụ mới nhận ra, chuyện Olderhain mất khống chế tinh thần lực không đơn giản như cậu nghĩ.
“Bệ hạ?” Kaka thăm dò hỏi, kết quả Olderhain không thèm nhìn nó dù chỉ một cái.
“Có chuyện gì?” Giản Dụ nghi ngờ hỏi.
Kaka vội vã giải thích lý do, đồng thời lật tung nút không gian lên để tìm đồ, lần mất khống chế trước bệ hạ đã gần như phá hủy cả một hành tinh, hơn nữa phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể xuất hiện lại trước mặt người khác.
“Bệ hạ lờn thuốc tinh thần rồi…..zì zì…..roẹttttt………” Kaka mới nói được một nửa đã bắt đầu lỗi.
Nhìn tình hình quen thuộc kia, Giản Dụ quay đầu, nhìn Olderhain đang vô tội nhìn lại mình.
“Không được động thủ!”
Đáng tiếc câu nói của Giản Dụ quá chậm, cơ thể mô phỏng con người bốc khói trắng, tử trận.
Olderhain chưa bao giờ cảm thấy mình sai: “Sao em cứ nói chuyện với tên đó hoài vậy?”
Giản Dụ: “…”
Khi nãy trong biển chỉ có hai người nên không phát hiện, bây giờ có người khác, sự khác thường của Olderhain bắt đầu hiện rõ.
Kaka chuyển đến quang não của Giản Dụ, tiếp tục nói: “Bệ hạ cần trở về hoàng cung ngay, trong hoàng cung có phòng làm bằng đá Passa, có thể giúp bệ hạ thư giãn.”
Kaka nói xong lại có chút do dự, bởi vì bệ hạ trông rất bình tĩnh, không hề phát điên đập phá mọi thứ như ngày xưa.
Thấy Olderhain nhìn quang não, Giản Dụ giấu tay ra sau lưng mình, giọng bình tĩnh, lặp lại một lần nữa: “Không được động thủ.”
“Em chỉ được nhìn ta.”
Olderhain cúi người ôm Giản Dụ, giọng tủi hờn, mượn động tác này, nhìn chằm chằm quang não trên tay Giản Dụ, ánh mắt nguy hiểm khác hoàn toàn giọng điệu của mình.
Kaka không phát hiện nguy hiểm đã đến, nó nói tiếp: “Hoàng hậu, tình hình của bệ hạ không giống ngày xưa, mời ngài….zì zì….”
Giản Dụ nghe tiếng thì đẩy Olderhain ngay, đồng thời trừng hắn: “Olderhain!”
Cá voi sát thủ đứng cách xa vài trăm mét nghe câu nói đầy tức giận này mà nuốt nước miếng, lần đầu anh thấy bệ hạ bị mắng.
“Cậu ta là ai? Sao em lại bảo vệ cậu ta?”
Olderhain càng ngày càng khó chịu, người trước mắt hắn không ngoan chút nào, không, tất cả là do những người khác, tại sao bọn họ lại lôi kéo sự chú ý của bạn lữ của hắn?
Đối mặt với Olderhain thế này, Giản Dụ khựng lại, do cậu mà hắn thành ra thế này, tất cả đều là lỗi của cậu.
Nghĩ đến đây, Giản Dụ dịu đi, thân là Siren, hiển nhiên cậu có cách chữa trị tinh thần lực mất khống chế.
Nhưng….
Giản Dụ giơ tay chạm lên cổ họng mình, vừa có suy nghĩ muốn hát là dạ dày cậu lại cuồn cuộn như muốn nôn, cuối cùng không phát ra được bất kì âm thanh nào.
Mười mấy năm làm “vũ khí” ấy, lúc nào Giản Dụ cũng hát, hát đến mức phun máu cũng không ai cho cậu dừng lại, cảm giác chán ghét tận sâu trong xương tủy, đến bây giờ vẫn chưa nguôi.
Một Siren sợ hát, buồn cười biết bao nhiêu.
Mặt Giản Dụ tối đi, cơ thể run lên, được Olderhain đang sợ hãi đỡ lấy.
Từ chối hành vi muốn bế mình lên của Olderhain, Giản Dụ nhỏ giọng nói: “….xin lỗi.”
Rõ ràng Olderhain thành ra thế này là tại cậu, rõ ràng cậu có thể chữa, nhưng cậu không làm được.
“Em không vui.” Một tay Olderhain đặt lên khóe môi muốn nhếch lên của Giản Dụ: “Vì ta ư?”
“Ta không nói nữa.”
Hắn lại khiến vợ khó chịu.
Nhưng hắn ghét người khác nhìn vợ, cũng ghét vợ không chú ý đến mình.
Rồng rất rất rất tủi thân.JPG
Giản Dụ không biết làm sao, nhỏ giọng nói: “Không phải do anh.”
Cậu nén cảm giác chán ghét đến từ tận sâu trong linh hồn, cậu lại lên tiếng lần nữa, lần này có pha chút tinh thần lực bên trong: “Anh muốn nói gì cũng được.”
Mặc dù tác dụng an ủi trong lời nói có thêm tinh thần lực kém hơn hát, nhưng có còn hơn không.
Vừa nghe cậu nói vậy, Olderhain vui lên ngay: “Vậy em đừng để ý người máy kia nữa, cậu ta rất đáng ghét.”
Kaka dời trận địa sang quang não của cá voi sát thủ: “???”
Bệ hạ! Ngài có còn nhớ ai phê văn kiện giùm ngài, ai lái chiến hạm giùm ngài không!
Kaka mở âm lượng quang não lên mức tối đa: “Hoàng hậu! Bệ hạ bây giờ rất! Không! Bình! Thường! Chúng ta cần về thủ đô càng sớm càng tốt.”
Mấy chữ được nhấn mạnh đó thậm chí còn vọng lại.
Cá voi sát thủ lùi về sau vài bước, đối mặt với ánh mắt bắn về phía mình, anh vội vàng lấy tay che quang não lại, cái này anh mới mua chưa được bao lâu đâu.
Cũng may tinh thần lực của Giản Dụ vẫn có hiệu quả: “Đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
Olderhain bị giọng Giản Dụ hấp dẫn, không tiếp tục phá luôn chỗ nương náu thứ ba của Kaka.
Thấy vậy, cả Kaka và cá voi sát thủ đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chỉ cần lên chiến hạm là được.
Nhớ lại dặn dò trước khi nhảy xuống biển của Olderhain, cá voi sát thủ do dự nói: “Hoàng hậu, đã bắt hết người của hội đấu giá, bây giờ nên xử lý thế nào đây?”
“Còn có đứa nhỏ ngài gặp lúc trước….”
Cá voi sát thủ càng nói càng nhỏ, lại nhận được ánh mắt đầy dao găm của bệ hạ.
Giản Dụ cau nhẹ mày, có lẽ ngọc đồng sinh của cậu vẫn còn đang ở trong phòng đấu giá, cậu muốn quay lại xem thử.
“Anh quay lại chiến hạm một mình được không?”
Không cần Olderhain đáp lại, nhìn biểu cảm khó tin kia là Giản Dụ đã hiểu.
“Cảm giác của anh bây giờ thế nào?” Trước khi hắn nói gì, Giản Dụ bổ sung một câu: “Nói thật!”
Mấy câu Giản Dụ nói đều có thêm tinh thần lực, làm tinh thần lực đang rối loạn của Olderhain vững chãi hơn, hắn khôi phục được một chút lí trí: “Không sao, giải quyết chuyện phòng đấu giá trước.”
Dứt lời, hắn buông Giản Dụ ra nhưng vẫn cách cậu rất gần, cánh tay chạm cánh tay, nhìn về phía cá voi sát thủ đang lùi càng ngày càng xa: “….Báo cáo tình huống.”
Ban đầu người của hội đấu giá muốn phản kháng nhưng tất cả bị đội hộ vệ của Melika và lực lượng địa phương hợp tác cùng đàn áp, thậm chí vị chủ muốn “mời” Giản Dụ đến chơi cũng nằm trong đám người bị bắt.
Melika đã thử đủ mọi cách thẩm vấn khác nhau nhưng đối phương quyết không thừa nhận hội đậu giá có liên quan đến phòng thí nghiệm Noah, chỉ nói mấy thứ kia bọn họ mua được từ tay cướp vũ trụ.
Còn đứa nhỏ thiếu chút nữa đã đụng Giản Dụ kia, đội hộ vệ theo dõi nó đến tận nơi bọn nó đang ở tạm, phát hiện nơi đó chỉ là một phòng thí nghiệm lạc hậu, bên trong nhốt rất nhiều đứa nhỏ sắp thành vật thí nghiệm.
Tra xét xong xuôi, bọn họ không tìm được bất kì manh mối nào liên quan đến phòng thí nghiệm Noah.
“Tôi muốn gặp lại người kia.” Giản Dụ nhắc đến “vũ khí” bị mang đấu giá kia, bây giờ cẩn thẩn nhớ lại, cậu cứ cảm thấy trên người gã ta có dấu vết quen thuộc.
Có thể người kia….lẽ ra gã phải chết rồi chứ.
“Được.” Olderhain gật đầu, bây giờ lý trí và bản năng của hắn đang đánh nhau rần rần, vừa muốn dính Giản Dụ, vừa sợ cậu không thích.
Ngay lúc này, Giản Dụ chủ động nắm tay Olderhain.
Cậu biết Olderhain vẫn chưa khỏi hẳn, để tránh bị “kì cục”, phòng trước vẫn hơn.
Olderhain thấy vậy lập tức trở tay nắm lại, rục rịch định dụi đầu vào người Giản Dụ, đáng tiếc bị Giản Dụ vỗ cho một cái.
“Đi đàng hoàng!”
Vậy lúc không đi có thể dính?
Vì vậy, Melika đã nhận được tin và đến sớm để giải quyết hiện trường nhìn thấy vị bệ hạ tri thức như cuốn sách nhất định phải ngồi cùng ghế với hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng tốt tính để kệ hắn ôm.
Nếu không phải trước mặt bọn họ còn có người bị trói thì khung cảnh chắc chắn sẽ rất ngọt ngào.
“Sao ông phải gặp tôi?”
Chủ nhân hội đấu giá là một người đàn ông trung niên mập mạp, vừa trải qua một màn tra hỏi cặn kẽ, còn bị thương nên khi nghe giọng nói bèn ngẩng đầu nhìn theo bản năng, sau đó ngây người.
“A…..A……” Ông hưng phấn, vết thương trên cơ thể bị vỡ ra cũng không để ý: “Quả nhiên! Mày là hoàn hảo nhất…haha!”
Giây sau, áp lực kinh khủng buông xuống, cơ thể của cá voi sát thủ và Melika run lên, thiếu chút nữa đã phải quỳ xuống vì không đứng vững.
Olderhain cẩn thận đặt Giản Dụ lên ghế, hắn đứng dậy đi đến trước mặt lão đàn ông trung niên, giơ chân đá ông ngã ra đất: “Ông có quan hệ gì với phòng thí nghiệm Noah?”
Ông ta không để ý đến Olderhain, máu đỏ nhuộm ướt tấm thảm, cứ như ông ta không còn cảm nhận được bất kì đau đớn nào, ánh mắt ông ta càng điên cuồng hơn, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Giản Dụ chằm chằm.
“Nói thêm câu nữa đi! Nói thêm câu nữa đi! Hát vì tôi đi! Cậu ra đời….nên vậy…..A….!”
Ông ta chưa nói xong đã bị người khác bóp cổ, tinh thần lực vừa dịu xuống chưa bao lâu của Olderhain lại gợn sóng. Hai tay hắn nổi đầy gân xanh, tiếng “rắc rắc” làm người khác tê hết cả người vọng đi vọng lại trong phòng riêng.
Đây là tiếng xương vỡ.
Hắn bóp nát xương của người kia.
“A….A….” Dù bị bóp cổ đến mức gãy xương như thế, ông ta vẫn tiếp tục nói, quyết tâm không bỏ cuộc, cố gắng rướn cổ nhìn ra sau Olderhain hòng có thể thấy được người bị hắn che đi.
“Ông ta bị ám chỉ tinh thần rồi.” Giản Dụ thở dài, cậu nhắm mắt, không để bản thân mất khống chế lần nữa: “Cho dù mọi người có thẩm vấn đến thế nào, ông ta cũng không thể nói gì có ích.”
Đồng thời Giản Dụ cũng xác định, dấu vết này, chính là của người mình nghĩ là đã chết kia.
Rõ ràng gã ta đã tắt thở trong tay cậu rồi mà.