Làm đôi mắt vàng kim y như hai cái bóng đèn be bé.
Giản Dụ ngửi được mùi của Olderhain thoang thoảng trên người rắn nhỏ, nhưng lại không phải Olderhain cậu quen thuộc.
Hơn nữa Giản Dụ không cảm nhận được neo mình đặt trong biển tinh thần của con rắn này.
Không phải biến mất, giống bị thứ gì đó cản lại hơn.
Nhớ lại chuyện Olderhain không thích sinh vật có vảy, Giản Dụ không cảm thấy đây là hình thú của Olderhain, không phải hắn mà có mùi giông giống hắn thì chỉ có thể là người thân chung dòng máu.
Rắn đen nhỏ như vậy, khả năng lớn nhất là con trai của hắn.
Số liệu của Kaka chạy tán loạn làm quang não muốn bốc cháy: “Hoàng hậu, bệ hạ trong sạch ba mươi hai năm, trước giờ chưa từng hẹn hò hay tình một đêm với ai, đây chắc chắn không phải con của ngài ấy!”
Tuổi thọ của người dân Đế quốc sẽ được kéo dài sau khi thức tỉnh hình thú, hình thú càng mạnh sống càng lâu, trung bình sẽ sống được từ hai trăm đến ba trăm năm, ba mươi mấy vẫn còn đang trong giai đoạn thanh niên trai tráng ở Đế quốc đấy.
Kaka nghĩ một chút, cảm thấy không đúng lắm, không phải nó nói thẳng cho hoàng hậu biết đây là ai là được rồi à?
“Hoàng hậu, thật ra đây là….”
“Là thú cưng!”
Hefter nhận tin chạy vội đến cắt ngang Kaka, thấy Giản Dụ quay đầu nhìn về phía mình, Hefter kiên định bổ sung thêm một câu: “Là thú cưng, bệ hạ lúc nào cũng mang nó theo bên mình.”
“Vậy tại sao tôi chưa từng thấy nó bao giờ?”
Giản Dụ nhìn rắn đen trong lòng bàn tay, dùng ngón cái sờ một cái,cảm giác trơn trượt, vảy cũng ấm áp, là nhiệt độ cậu thích.
Giản Dụ lại sờ thêm mấy cái.
Rắn đen bị sờ từ đầu đến đuôi nằm vật trong tay Giản Dụ, bất động.
Hoàn toàn không có chút xíu ý định phản kháng nào.
Thấy rắn đen nằm ườn ra đó, trán Hefter đổ mồ hôi hột, chột dạ nói: “Cái này….nó đi chữa bệnh nên chưa kịp giới thiệu với ngài.”
“Ồ.” Giản Dụ đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng chữa trị, bên trong không có ai: “Ol đâu?”
“Có nhiệm vụ khẩn cấp nên bệ hạ ra ngoài rồi ạ.”
“Phải không?” Không biết Giản Dụ tin hay chưa, nhưng cậu không hỏi nữa: “Vậy tôi về, tôi….sẽ chăm sóc thú cưng của anh ấy hộ.”
Nói xong, Giản Dụ mang rắn đen đi mất.
Mấy phút sau, giọng của Kaka mới vang lên trong quang não của Hefter: “Sao không nói cho hoàng hậu biết đó là bệ hạ?”
“Cậu muốn bệ hạ xóa luôn dữ liệu của cậu sau khi tỉnh lại à?”
Kaka nghe vậy, số liệu của nó run lên, dữ liệu nào của nó cũng rất quý, không được để người khác động vào.
Đây cũng không phải lần đầu bọn họ thấy bệ hạ thành thế này, chỉ là ngày xưa, Olderhain chỉ cần biến sang hình thú là sẽ nóng nảy, sẽ phá hủy mọi thứ chung quanh theo bản năng.
Không ngờ lần này bệ hạ không chỉ không phá thứ gì mà tinh thần lực cũng dịu dàng hẳn đi, gần như biến mất luôn.
Ngay cả hình thú cũng biến thành nhỏ xíu.
Hefter không biết chuyện này tốt hay xấu, nhưng nhìn bộ dạng tin tưởng của rắn đen với Giản Dụ, Hefter vẫn quyết định thuận theo tự nhiên.
Anh vuốt tóc: “Giờ tôi lại phải xử lí công vụ dùm ngài ấy.”
Thuốc hồi sức lần trước mua vẫn còn hạn sử dụng, lát uống thêm một hai chai đi.
Bên kia, Giản Dụ mang rắn đen về phòng, muốn đặt nó sang một bên để nó tự chơi.
Ai ngờ vừa chuẩn bị đặt nó xuống, rắn đen còn đang tê liệt đã bò dậy, lấy đuôi quấn quanh ngón út của Giản Dụ, không chịu xuống.
Nhìn đôi mắt vàng kim vô tội kia, Giản Dụ giơ tay còn lại chọt nó nhưng vẫn không chọt cho nó rớt xuống được.
Cơ thể nhỏ xíu nhưng sức không nhỏ chút nào, cậu cảm nhận cái đuôi kia quấn trên ngón tay út mình, không chọt nó nữa: “Xuống cổ tay đi.”
Rắn đen nhỏ nghe vậy, rất nghe lời trườn đến chỗ cổ tay, cơ thể nó vừa đủ quấn quanh cổ tay cậu, nhìn từ xa cứ như một chiếc vòng tay màu đen.
Giản Dụ bắt đầu làm việc của mình, cậu mở tài liệu lần trước đọc trên quang não lên, đọc tiếp.
Màn hình biến thành một cuốn sách ba chiều, Giản Dụ cứ mấy giây là đọc xong một trang, tốc độ càng ngày càng tăng, không lâu sau đã đọc xong một cuốn.
Đọc xong, Giản Dụ cũng không tìm được thứ mình muốn, cậu nhấn vào một cái tên khác trong danh sách, đọc tiếp.
Dòng chữ [LỊCH SỬ ĐẾ QUỐC] in lớn trên trang bìa bắt đầu tỏa sáng nhè nhẹ, tốc độ đọc cuốn này của cậu rất chậm, có lẽ phải cần kha khá thời gian để có thể đọc hết.
Gần đây Giản Dụ vẫn luôn tìm lịch sử hoặc truyền thuyết có liên quan đến Siren trong Tinh Tế, đặc điểm tương tự của Siren và thế giới này nhiều đến vậy, chắc chắn phải có lý do đằng sau.
Nhưng thật không may, vì đã quá lâu, tài liệu ghi chép cũng không còn bao nhiêu, những gì tìm được bây giờ chỉ là tưởng tượng của mọi người.
Giản Dụ nhớ lại lịch sử của Siren, hình như cũng đã hơn ngàn năm.
Cho dù thời gian của hai thế giới có giống nhau hay không, Giản Dụ vẫn đi tìm tài liệu về ngàn năm trước.
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, đến khi Giản Dụ lấy lại tinh thần thì bầu trời bên ngoài cũng đã tối đen.
Cậu đứng dậy vươn người, vừa giơ tay lên đã có gì đó rớt từ trên người cậu xuống.
Giản Dụ giơ tay ra đỡ theo bản năng, đỡ xong mới phát hiện đó là rắn đen.
Thì ra rắn đen nhỏ đã leo lên cổ cậu từ khi nào, đầu gác lên xương quai xanh của cậu để ngủ.
Giản Dụ trầm ngâm, ngoại trừ Olderhain, đây là “người” thứ hai đến gần cổ cậu mà không bị cậu tấn công.
Bị rớt xuống mà rắn đen nhỏ vẫn không tỉnh, Giản Dụ dứt khoát nhét nó vào túi, không quan tâm nữa.
Ban đêm là thời gian Giản Dụ tập hát, qua lần nói chuyện không tính là nói chuyện với Olderhain, bây giờ cậu đã có thể thuận lợi hát được đôi ba câu.
Tiếng ngân nga nhẹ nhàng vọng lại trong màn đêm, khiến người tò mò, đáng tiếc người sống trong hoàng cung chỉ có Giản Dụ và Olderhain.
Không có ai có thể nghe được tiếng hát tuyệt trần này, chỉ có ánh trăng say mê thưởng thức món quà trời ban.
Túi áo trước ngực Giản Dụ cục cựa, một chiếc đầu be bé thò ra, là rắn đen nhỏ bị giọng hát của cậu đánh thức.
Nó cảm thấy cơ thể mình sung sướng vô cùng, nặng nề trải dài khắp cơ thể cứ như bị giọng hát kia dịu dàng lấy đi.
Hai bóng đèn bé xíu nhìn chằm chằm Giản Dụ đang nhếch nhẹ môi, rắn đen leo lên trên, lúc đầu chạm vào nơi mềm mại kia, tiếng hát dừng lại một chút, nó cũng bị bắt lại.
Rắn đen thật sự quá nhỏ, nó không nặng cũng không nhẹ, nếu không chăm chú quan sát nó, có lẽ sẽ không thấy được nó đang chuyển động.
Giản Dụ dùng hai ngón tay bóc rắn đen giơ đến trước mặt mình: “Cậu tính làm gì?”
Hiển nhiên rắn đen nhỏ không biết nói chuyện, nó uốn éo cơ thể, dùng một tư thế kì lạ để quấn chóp đuôi vào ngón tay Giản Dụ.
Giản Dụ: “….”
Tư thế dính người này hơi quen.
Cậu dứt khoát buông tay, rắn đen thuận thế treo ngược trên ngón tay Giản Dụ, sau đó nó gồng sức ngay bụng một chút, leo lên tay cậu lại.
“Cậu tên gì?” Giản Dụ thấy rắn đen đang gật gù đầy đắc ý bèn nói: “Tôi đặt tên cho cậu được không?”
“Muốn tên O hay Inin?”
Ngọc Thụy: Khúc này mình cũng khá bế tắc. Anh công tên Olderhain (奥德海因), bây giờ Giản Dụ đặt tên cho rắn nhỏ là Áo Áo (奥奥) và Nhân Nhân (因因), để tên Hán việt thì không được, nhưng dịch ra tiếng anh nó kì khiếp. Mọi người có biết Nhân Nhân search google dịch nó ra cái gì không? Nó ra Because đó, không lẽ giờ dịch là em muốn tên O hay Because? Bổ túc luôn, O trong tiếng việt có nghĩa là cô đó.
Quá Tam Ba Bận: Thề là, thử tượng tượng gọi ai đó là O ở ngoài đời, người ta giới tính nam thì nó kì…”
Rắn nhỏ không hiểu, tiếp tục chà chà ngón tay Giản Dụ.
“Vậy gọi là Inin đi.”
Ngày hôm sau, nghe Giản Dụ gọi rắn đen bằng cái tên này, Hefter tới báo cáo chuyện đá Passa đã ho sù sụ.
Mặt mày Giản Dụ vẫn lạnh lùng, không chê bai gì Hefter: “Anh bệnh?”
“Khụ…tôi….chỉ sặc thôi.” Hefter nghi ngờ mình nghe nhầm, hoàng hậu gọi bệ hạ là gì? Ríu ríu?
Ngọc Thụy: Inin là (Yīn yīn), còn Ríu Ríu là (Yīng yīng) có nghĩa là tiếng chim kêu, từ tượng thanh á, nên mình edit thành “ríu ríu” luôn.
“Anh thấy cái tên này không hay?” Giản Dụ hoàn toàn không nhận ra Hefter kì kì: “Vậy thì gọi là Grào….khụ, O.”
Ngọc Thụy: Grào (嗷) nghĩa là gào, pinyin là (áo) rất giống tiếng chó sủa, còn O là (Ào ào), anh Giản Dụ bị lộn.
Hefter: “….”
Nhận ra rắn nhỏ hoàn toàn không quan tâm mình bị gọi là gì, còn đang cố gắng cọ vào tay Giản Dụ, Hefter mệt mỏi, chậc, bệ hạ thích là được rồi.
Thấy Hefter còn đứng đó, Giản Dụ lại không có phản ứng gì, rắn nhỏ quay đầu nhe răng với anh.
Hai chiếc răng nanh mini kia, ôi dữ quá đi.
Cảm xúc Hefter vô cùng phức tạp, cúi đầu bắt đầu bàn việc chính: “Hoàng hậu, ngài tính xử lí mỏ khoáng thạch đá Passa thế nào?”
“Mọi người tự giải quyết đi.” Đá Passa không có tác dụng gì mấy với Giản Dụ, cậu cũng không có hứng thú quá nhiều với tiền bạc: “Để lại một ít cho Ol.”
“Vâng.” Hefter xúc động, bệ hạ không ai thèm may mắn thật, rồi rời khỏi.
Mấy ngày sau, Kaka thông báo Cúp Đốm Lửa sắp bắt đầu.
“Thời gian của cuộc thi là ba tháng, sân thi đấu được chia làm ba loại bầu trời, mặt đất và đại dương.” Kaka giới thiệu quy tắc cho Giản Dụ: “Cho dù hình thú là gì, đều phải sinh tồn được mỗi nơi một tháng.”
Cuộc thi có cân nhắc đến công bằng, không cho bất kì hình thú nào có lợi.
“Chỉ cần thắng hạng nhất cả ba nơi thì sẽ lấy được cúp quán quân.”
Nghe có vẻ khá dễ.
“Cuộc thi nghiêm cấm tuyển thủ mang theo vũ khí nóng, chỉ có thể dùng công cụ sinh tồn do cuộc thi cung cấp.” Nhìn đến đây, danh sách trong lòng Kaka tan tành.
Huhu, nó mua cho hoàng hậu nhiều quần áo đẹp lắm đấy, cả cuộc thi phải livestream mà, hoàng hậu nhà bọn họ nhất định phải là người đẹp nhất.
“Ừ.” Giản Dụ nhớ từng điều, sau đó nhìn rắn nhỏ trong lòng bàn tay: “Mang thú cưng theo được không?”
“Hả….à thì, chắc có thể nhỉ.” Kaka khựng lại một giây, nó vội vàng kiểm tra các loại tài liệu khác nhau, nếu thú cưng không ảnh hưởng đến cân bằng cuộc thi thì có thể mang theo.
Nó nhìn rắn con không có chút sức uy hiếp nào trên tay Giản Dụ, không ngờ hình thú của bệ hạ sẽ bại lộ trước mặt toàn dân như thế này.
Kaka bắt đầu có dự cảm về chuỗi ngày xóa hình như điên của mình trong tương lai.
Trước ngày đi thi, rắn con đột nhiên kéo Giản Dụ đi về một phía.
Sau khi rắn con dùng cơ thể cố gắng chỉ và lôi kéo Giản Dụ đến chỗ cần đến, Giản Dụ mới phát hiện nơi này chính là bảo tàng Olderhain nói với mình.
Rắn con chui vào trong, chỉ vài giây là mất bóng, Giản Dụ đứng trước cửa nhìn một chút, nhấc chân đuổi theo.
Bảo tàng hoàn toàn mở cửa cho Giản Dụ, vậy nên cả quãng đường không bị cản lại, vách tường bên trong làm bằng khoáng thạch đắt giá, trang sức tỏa sáng lấp lánh, nhìn muốn mù mắt.
Không nhạt nhẽo như phòng ngủ trong hoàng cung, nơi này nhìn đâu cũng thấy đá quý đắt tiền, ngay cả Giản Dụ cũng rất kinh ngạc.
Còn nhiều hơn bảo tàng dưới đáy đại dương của cậu.
Đằng trước vang lên tiếng trườn be bé, rắn con đen nhánh vô cùng nổi bật nơi đây.
Nó dừng trước mặt Giản Dụ, ý bảo Giản Dụ theo mình.
Bảo vật trong phòng trong đã chất thành một núi nhỏ cao hơn cả Giản Dụ, ngẩng đầu còn có thể thấy vài nơi có dấu vết đào bới không rõ ràng.
Nơi này có mùi của Olderhain, chứng tỏ hắn đã từng ở đây rất nhiều lần.
Rắn nhỏ đâm thẳng vào trong, đá quý đụng vào nhau kêu lách cách, trong chốc lát, Giản Dụ thấy rắn con dùng đuôi kéo thứ gì đó ra.
Là một chiếc nhẫn xanh biếc được đính kim cương nhỏ, thích hợp đeo thường ngày, hình dáng của nó vô cùng huyền ảo, dưới ánh đèn, còn có thể thấy bên trong có một viên đá quý đỏ nhỏ hơn.
Mắt Giản Dụ co lại, không phải vì rắn con đưa nhẫn kim cương cho cậu, mà là cậu cảm nhận được hơi thở của ngọc đồng sinh trên chiếc nhẫn này.
Giản Dụ giơ tay, muốn chạm vào để xem có phải thật sự hay không, nhưng cậu lại rụt lại vì sợ là ảo giác, dù sao cảm ứng của cậu với ngọc đồng sinh không còn chính xác nữa.
Rắn nhỏ không hiểu nên trực tiếp bỏ chiếc nhẫn kia vào tay Giản Dụ.
Ngay khi chạm vào chiếc nhẫn, có thứ gì đó chui vào cơ thể Giản Dụ, cậu cầm mãnh vỡ hình thoi của viên đá quý mà mình luôn đeo trước ngực lên, mảnh vỡ bất quy tắc đã biến thành nửa hình tròn.
Đây thật sự là ngọc đồng sinh của cậu.
Khi còn ở hành tinh Z-185, Giản Dụ không tìm được ngọc đồng sinh của mình, nói không tiếc nuối là giả, mặc dù mặt cậu vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng chỉ Giản Dụ biết nội tâm mình không bình tĩnh như vậy.
Không ngờ gian truân trắc trở đủ điều, khiến cậu tạm thời không muốn hy vọng gì nữa, lại bất ngờ tìm thấy một phần tư của ngọc đồng sinh.
Quả thật rất bất ngờ.
Mảnh vỡ này quay về khiến Giản Dụ cảm thấy vết thương bên trong cơ thể mình đỡ hơn, cậu cúi đầu nhìn rắn con, dùng tay nâng nó lên, đặt một nụ hôn dịu dàng lên thân rắn.
“Cảm ơn.”
Đôi mắt đại dương bao la cong lên, lung linh lấp lánh, gương mặt dưới ánh sáng của bảo vật xung quanh càng chói mắt hơn, khiến người khác choáng váng.
Rắn con: “!”
“!!!”
Cả cơ thể nó cứng ngắc, nằm ngay đơ ra đó, trong đầu tua đi tua lại ánh mắt và xúc cảm mềm mại kia của Giản Dụ.
Giản Dụ: “?”
“Sao thế?” Giản Dụ cẩn thận đụng vào rắn con, phát hiển cơ thể nó cưng như đá.
Rắn con lấy lại tinh thần bắt đầu đong đưa, nháy mắt đã uốn éo thành một cái bánh quẩy thừng.
Giản Dụ: “???”
Kì lạ.
Thấy rắn con không sao, Giản Dụ cúi đầu đeo nhẫn lên tay, lúc đeo vào ngón trỏ lại bị rắn con cản lại.
Đuôi rắn con chỉ vào ngón áp út của Giản Dụ, ý đồ rất rõ ràng.
Giản Dụ hơi nhíu mày, cậu biết ý nghĩ của việc đeo nhẫn lên ngón áp út: “Chủ cậu biết cậu làm thế này không?”
Rắn đen vẩy đuôi, lại chỉ vào chiếc nhẫn, như đang hối Giản Dụ đeo vào.
Nhìn rắn con gật gù nom rất đắc ý, Giản Dụ không hỏi nữa, đeo nhẫn leo như nó muốn.
Đột nhiên đưa nhẫn cho cậu trước khi cuộc thi diễn ra, chứng minh điều gì?
Vấn đề này vào ngày tập hợp tiếp theo đã được trả lời ngay.
Tất cả tuyển thủ tham gia cuộc thi của Đế quốc Teas phải đến điểm tập hợp trước, sau đó cùng nhau đến sân thi đấu chính thức, lúc Giản Dụ đến nơi, bên trong đã có không ít người.
Bởi vì công khai toàn bộ hành trình, cuộc thi cũng không cho phép tuyển thủ giấu giếm thân phận, phòng ngừa có ai độc ác lẫn vào.
Vì vậy ý định đeo mặt nạ của Giản Dụ không thành, chỉ đội một chiếc áo choàng, ít nhất còn có thể cản vài tầm mắt.
Giản Dụ im lặng vào, không ai chú ý.
Dù sao tuyển thủ dự thi quá nhiều, mấy người giống Giản Dụ cũng không ít, cũng không kì lạ gì.
“Hello! Cậu cũng là thí sinh hả? Chúng ta có thể đi chung….éc.” Cuối câu nhỏ hẳn đi, người kia khá kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt của Giản Dụ.
“Tôi là Akin, cậu tên gì?” Thái độ Akin càng nhiệt tình hơn, mái tóc ngắn màu vàng lắc lư, y hệt chó Golden Retriever.
“Giản Dụ.” Giản Dụ lạnh lùng, nói xong câu này thì không nói gì nữa.
“Cậu biết gì không? Tuyển thủ dự thi năm nay còn nhiều hơn năm ngoái nữa, phá kỷ lục luôn á!” Akin ríu ra ríu rít, không hề quan tâm Giản Dụ lạnh nhạt với mình.
“Dù sao phần thưởng quán quân là cả hành tinh! Có ai không thích hành tinh chứ?”
Giản Dụ: “…” Cậu không cần.
Rắn nhỏ vốn im lặng nằm trên cổ tay Giản Dụ, bên tai có người cứ luyên tha luyên thuyên mãi không ngừng, nó không nhịn được, liền leo lên mu bàn tay của cậu.
Nhận thấy nó cử động, Giản Dụ cúi đầu theo bản năng, Akin đang nói cũng chú ý đến.
“Đây là gì? Thú cưng cậu nuôi à? Ừm….”
Rắn nhỏ leo lên ngón tay đeo nhẫn của Giản Dụ, Akin nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, ỉu xìu.
“….Được rồi, quả nhiên người đẹp đều có chủ.” Akin nhỏ giọng tự nói, lát sau lại hưng phấn trở lại.
“Bạn lữ của cậu chịu cho cậu đi à? Người kia không theo cậu hả?”
Giản Dụ liếc qua Akin, lắc đầu: “Không cần.”
Akin không hiểu nhưng cũng không hỏi nữa, đúng lúc thời gian tập hợp kết thúc, mọi người lần lượt lên tinh hạm, anh cũng không lên tiếng nữa.
Giản Dụ hơi cúi đầu, vành nón lớn sụp xuống che đi gương mặt của cậu, chỉ để lộ chiếc cằm xinh đẹp.
Trên tinh hạm, mọi người đều rất hưng phấn, tiếng thảo luận liên tục vang lên bên tai, Giản Dụ tùy tiện tìm góc nào đó ngồi xuống.
Cần tám tiếng mới có thể đến nơi, cậu định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Rắn nhỏ lại bò từ ngón tay cậu lên cổ, vắt người lên chiếc nón áo choàng rồi bất động, khi nào có người đến mới rướn lên để quan sát.
Lát sau, Akin bu lại.
“Ha! Cậu muốn tạo đội không? Giai đoạn đầu chúng ta có thể đi chung với nhau, nếu không nhiều người như thế này, một người hành động không được thuận tiện.”
“Ừ.” Giản Dụ câu được câu không trả lời, cũng không quan tâm lắm.
Đã ý thức được trình độ lạnh lùng của Giản Dụ, Akin cũng không giận, dù sao Giản Dụ rất hợp nhãn anh: “Không biết ải đầu tiên là gì.”
Không chỉ có một mình Akin thắc mắc vấn đề này, trong lúc tất cả mọi người tò mò, tinh hạm đã đến nơi diễn ra ải đầu tiên của Cúp Đốm Lửa.
Cửa tinh hạm chậm rãi mở ra, đã sớm có ê-kíp cuộc thi đứng bên ngoài chờ.
“Chào mừng đến với địa điểm cửa ải đầu tiên của Cúp Đốm Lửa.”
“Đây là đất nước của gió và tự do — Bầu Trời Xanh Thẳm.”
—
Chú thích:
Bánh quẩy thừng: Nói bánh quẩy thừng cho ghê chứ thật ra cái này là bánh quai chèo.