Tiên Đạo Cầu Tác
Quyển 1 - Chương 35: Thủy Hỏa
Trong lúc đó, mùa xuân đột nhiên trở nên mờ mờ ảo ảo, ánh mặt trời chói chang rọi vào tầm mắt.
Khi Từ Thanh Phàm từ trên lôi đài thi đấu bước xuống, lập tức thấy khuôn mặt của Đông Phương Thanh Linh với má lúm đồng tiền, tươi cười đang đứng trước mặt.
-Chúc mừng Từ sư huynh.
Đông Phương Thanh Linh khẽ cười nói.
-Cảm ơn Đông Phương sư muội, may mắn thôi mà.
Từ Thanh Phàm đáp lời.
Hai người nói chuyện chẳng khác gì so với lần gặp mặt trước, chỉ có điều hôm đó Từ Thanh Phàm trả lời đa phần là vì khách sáo, còn lần này là nói thật. Nếu Thịnh Vũ Sơn không nóng lòng cầu thắng hoặc ngay từ đầu đã sử dụng thần thông khủng bố kia, thì hiện giờ người nhận lấy thảm bại chính là Từ Thanh Phàm.
-Lần trước huynh cũng nói là may mắn, chẳng lẽ vận khí của huynh tốt vậy sao?
Đông Phương Thanh Linh đôi mắt sáng mở to, nhìn chăm chú vào Từ Thanh Phàm cười hỏi.
-Cái này. . . . Làm Đông Phương sư muội chê cười rồi.
Từ Thanh Phàm bị câu hỏi của Đông Phương Thanh Linh làm cho á khẩu, có vẻ rất xấu hổ, nhất là khi nàng cứ nhìn chằm chằm mặt hắn, càng làm Từ Thanh Phàm cảm giác tay chân luống cuống. Mặc dù Từ Thanh Phàm bản tính đạm bạc, nhưng cả đời chưa từng có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, càng không nói đến cô nàng khác phái Đông Phương Thanh Linh to gan giảo hoạt này. Đến bây giờ, hắn vẫn không đỏ mặt tía tai hay nói năng lắp bắp là đã kiềm chế lắm rồi.
-Làm cho ta chê cười cái gì? Cười huynh có vận khí tốt sao?
Đông Phương Thanh Linh vừa cười vừa hỏi lại, híp cả hai mắt.
Thấy điệu cười đó của Đông Phương Thanh Linh, Từ Thanh Phàm đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn hẳn, trước đây hắn chưa bao giờ để ý đến những điều này, trong khoảnh khắc không khỏi có chút thất thần, áp lực mấy ngày qua đã giảm nhẹ đi nhiều.
-Lại làm Đông Phương sư muội cười ta hành sự cổ hủ rồi.
Nhưng dù sao thì trời sinh tính tình Từ Thanh Phàm cũng đã lãnh đạm, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đã ngăn chặn được những rung động khó hiểu trong lòng, khôi phục lại thần thái đạm bạc như xưa, cười nhạt nói.
Thấy Từ Thanh Phàm khôi phục rồi lại thần sắc như cũ, Đông Phương Thanh Linh trong mắt có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ thoáng qua, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, đang muốn nói cái gì, nhưng lại đổi giọng nói:
-Từ sư huynh, bằng hữu của huynh tới kìa, ta nên cáo từ trước đây.
Từ Thanh Phàm vừa quay đầu lại nhìn, liền phát hiện Kim Thanh Hàn cùng Bạch Thanh Phúc ở xa xa đang đi về phía mình, hắn quay ra định nói với Đông Phương Thanh Linh cái gì đó, chợt phát hiện ra nàng đã rời đi rồi.
Nhìn thấy thân ảnh nổi bật của Đông Phương Thanh Linh dần dần rời xa, Từ Thanh Phàm đột nhiên có cảm giác buồn vô cớ như vừa mất đi vật gì đó.
-Xem ra thực sự là ta đã cô đơn lâu lắm rồi.
Từ Thanh Phàm âm thầm tự giễu.
Lắc lắc đầu, Từ Thanh Phàm đem loại phiền muộn khó hiểu này loại ra khỏi tâm trí.
-Chúc mừng Từ sư đệ tiến vào tứ cường.
Bạch Thanh Phúc từ xa đã chắp tay hướng tới Từ Thanh Phàm chào hỏi.
Đến ngay sau đó, Kim Thanh Hàn cũng ôm quyền chúc mừng:
-Chúc mừng Từ sư huynh.
-Bạch sư huynh chê cười rồi, đúng ra thực lực của Thịnh Vũ Sơn cao hơn đệ, chỉ không biết tại sao hắn lại quá nóng lòng muốn đánh bại đệ, kết quả là linh khí trong cơ thể tiêu hao quá độ, khiến hắn không còn sức lực giao đấu nữa. Nếu không, đúng như hắn đã nói, hơn nửa phần người thất bại hiện tại sẽ là đệ.
Từ Thanh Phàm cười khổ đáp.
Nghe Từ Thanh Phàm nói vậy, Bạch Thanh Phúc khóe miệng nổi lên nét cười châm chọc, nói tiếp:
-Đệ đừng có nhìn sắc mặt lãnh đạm với bộ dáng như thản nhiên của hắn, thật ra hắn không hề có đầu óc, làm việc gì cũng dễ xúc động. Trước đây hắn vẫn theo sau Lý Vũ Hàn làm việc cho nên mới không có chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng lần này Lý Vũ Hàn đã bị đệ đánh bại, phải bế quan tu luyện, không ai chỉ điểm cho hắn nên hắn mà không làm ra chuyện ngu ngốc gì mới khiến ta giật mình đó.
Nghe Bạch Thanh Phúc nói như vậy, Từ Thanh Phàm không khỏi hồi tưởng lại trận đấu của mình cùng Lý Vũ Hàn trước đây, tuy rằng cuối cùng là mình vẫn thắng, nhưng thường xuyên phải trải qua nguy hiểm, vài lần thiếu chút nữa đã bị đánh bại. Nhìn lại ánh mắt của Thịnh Vũ Sơn ở đằng xa, Từ Thanh Phàm thật thà nói:
-Vậy Lý Vũ Hàn là loại người túc trí đa mưu rồi.
-Phượng Thanh Thiên lên đài rồi.
Kim Thanh Hàn đứng một bên đột nhiên nói.
Nghe Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm cùng Bạch Thanh Phúc ngẩng đầu nhìn lên lôi đài thi đấu. Chỉ thấy Phượng Thanh Thiên đang chậm rãi đi lên, khí chất cao ngạo lộ rõ, thân hình cao lớn, khóe môi nhếch lên nét cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Gió xuân hiu hiu thổi, trường bào theo gió nhẹ nhàng đung đưa; ánh mặt trời chiếu rọi càng làm áo bào trắng khoác trên người hắn thêm phần nổi bật; phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, tạo cho người ta cái cảm giác của người hào hoa phong nhã.
Khi Phượng Thanh Thiên lên đài, mọi người ở phía dưới cũng tự giác im bặt, lẳng lặng nhìn hắn từng bước từng bước đi đến trường đấu. Trong lúc nhất thời không khí ồn ào, náo nhiệt trên sân trở nên lặng ngắt như tờ, có thể thấy được danh tiếng của Phượng Thanh Thiên ở Cửu Hoa Môn đang cực thịnh, gần ngang với danh tiếng của mấy vị trưởng lão trong môn phái.
Mà trên lôi đài, người vẫn thường “miễn cưỡng thủ thắng” – Vương Thanh Tuấn đang trầm mặc đứng chờ ở đó.
-Đây là trận xác định đối thủ tiếp theo của ta sao?
Từ Thanh Phàm nhìn thân ảnh Phượng Thanh Thiên cao ngạo đứng trên lôi đài, lặng thầm nghĩ.
-Một Phượng Thanh Thiên hào hoa phong nhã, một Vương Thanh Tuấn thâm tàng bất khả lộ, trận đấu này theo các đệ ai sẽ thắng?
Bạch Thanh Phúc cười mỉm nhìn hai người đang đứng trên lôi đài, đột nhiên hỏi.
-Phượng Thanh Thiên.
Kim Thanh Hàn khẳng định, nhìn Phượng Thanh Thiên, ánh mắt nóng bỏng:
-Ta hy vọng là Phượng Thanh Thiên, vì hắn chỉ có thể bại dưới tay ta.
Dường như cảm giác được ánh mắt Kim Thanh Hàn đang chăm chú nhìn mình, trên lôi đài, Phượng Thanh Thiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kim Thanh Hàn đang đứng, ánh mắt sắc bén của hai người kịch liệt giao phong giữa không trung. Tiếp đấy Phượng Thanh Thiên lộ ra một tia tiếu ý khó hiểu, quay đầu lại tiếp tục đánh giá đối thủ của mình. Còn Kim Thanh Hàn, lại thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng.
Từ Thanh Phàm không khỏi thở dài một tiếng, hắn biết Kim Thanh Hàn vẫn còn nhớ rõ trận thảm bại mười năm về trước. Nhưng theo tính tình hắn mà nói, hắn cũng không hy vọng bằng hữu của mình vì theo đuổi chiến thắng mà tu luyện điên cuồng. Chịu ảnh hưởng của Lục Hoa Nghiêm cùng với Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm cảm giác thấy những cố gắng nỗ lực của tu tiên giả là vì mục đích trường sinh và một cuộc sống tiêu diêu, chứ không phải là để chiến đấu. Bình thường thì tu luyện, lúc rãnh rỗi thì tĩnh dưỡng, giống như các vị thần tiên trong thần thoại vậy.
-Ta cũng tin là Phượng Thanh Thiên.
Từ Thanh Phàm cảm thán nói. Hắn cũng cho rằng Phượng Thanh Thiên sẽ thắng, đó là một loại linh cảm. Khó có thể giải thích ra, nhưng có một số người cho ta cái cảm giác không cách nào chiến thắng được, Phượng Thanh Thiên là một người như thế.
-Ta cũng tin là Phượng Thanh Thiên sẽ thắng. Hắn không giống với Vương Thanh Tuấn, khinh thường việc che dấu thực lực, cho nên hắn không che giấu thực lực của chính mình làm gì.
Bạch Thanh Phúc cùng hai người phụ họa, cười ha hả nói:
-Nhưng biết đâu Vương Thanh Tuấn lại khiến chúng ta kinh hỉ thì sao?
Tán dóc xong, trên mặt Bạch Thanh Phúc hiện lên một loại thần sắc kỳ quái, vừa như trào phúng, lại vừa như chờ mong.
Đang trong lúc nói chuyện thì trận đấu đã bắt đầu rồi.
-Ngưỡng mộ đại danh Phượng sư đệ đã lâu, đáng tiếc vẫn vô duyên. Hôm nay gặp mặt mới thấy phong độ của sư đệ còn hơn cả lời đồn đại. Vương mỗ bái phục.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn, nhưng cũng rất nho nhã, khẩu khí tuy khách sáo nhưng không hề kiêu ngạo.
Vương Thanh Tuấn là một trung niên có tướng mạo bình thường, lúc nào cũng có vẻ vô cảm, duy nhất làm cho người khác ấn tượng chính là ánh mắt dài và nhỏ kia. Người này lúc trước ở Cửu Hoa Môn chưa từng có thanh danh, ai cũng không ngờ lần này hắn có thể tiến vào bát cường. Mặc dù mọi người đều cảm thấy hắn gần như là sẽ thua trong tay Phượng Thanh Thiên, nhưng trên lôi đài hắn vẫn không có vẻ gì thận trọng.
-Xin Vương sư huynh chỉ giáo.
Phượng Thanh Thiên tựa hồ không biết cái gì gọi là khách sáo, nói thẳng để bắt đầu trận đấu. Khóe miệng vẫn vậy, mang theo một nét cười châm biếm thản nhiên.
-Phượng sư đệ, mời.
Phượng Thanh Thiên gật đầu, cũng không trì hoãn thêm, chậm rãi giơ hai tay lên, mười ngón kết lại, trong nháy mắt từng ngọn Hỏa diễm cao hơn một trượng từ dưới chân Phượng Thanh Thiên hướng Vương Thanh Tuấn mà dũng mãnh tấn công tới, ngọn sau cao hơn hẳn ngọn trước. Cũng chẳng mấy chốc mà sàn đấu ở lôi đài giống như biến thành một biển lửa, hỏa quang chiếu rọi xuống làm cho khí thế Phượng Thanh Thiên càng thêm bức người, tựa như Hỏa thần vừa đến trái đất. Từ Thanh Phàm và đám người đứng ở dưới mặc dù đã cách mấy trượng mà vẫn cảm giác được nhiệt độ kinh người xung quanh, có thể thấy được trên kia đang kinh khủng như thế nào. Rất nhiều người công lực không đủ, không chịu nổi sự nóng bức của Hỏa diễm phun ra nên đành vội thối lui về phía sau. Mà Vương Thanh Tuấn cũng đang bị Hỏa diễm bao phủ hoàn toàn cả thân ảnh.
Lẽ nào trận tỷ thí này đã kết thúc?
Hồi lâu sau, Hỏa diễm cuối cùng cũng lui dần, trên toàn trường đấu, biển lửa chậm rãi co rút lại rồi trở về dưới chân Phượng Thanh Thiên, dường như biển lửa vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chỉ thấy trên khóe miệng Phượng Thanh Thiên hiện lên nét cười châm biếm nhưng thoáng đã biến mất.
Khi mọi người phía dưới định thần nhìn lại, phát hiện Vương Thanh Tuấn vẫn như cũ đứng ở trên đài, chỉ thấy quanh người có thêm nhiều thủy mạc màu lam biến thành một cái bóng nước, chậm rãi lưu chuyển quanh người hắn .
-Phượng sư đệ quả nhiên bất phàm, chỉ một đạo thuật thấp giai “Hỏa Ba Triều Dũng” mà uy lực lại đạt được đến cảnh giới kinh người như vậy, khiến người ta phải thán phục.
Chậm rãi đem thủy mạc thu vào trong cơ thể, Vương Thanh Tuấn khâm phục nói.
Mặc dù nói là thán phục, nhưng trên mặt hắn vẫn không có chút cảm xúc nào, làm cho người khác có cảm giác không thoải mái.
Phượng Thanh Thiên một lần nữa đem ánh mắt đánh giá kỹ lại Vương Thanh Tuấn, sau khi quan sát khuôn mặt bình thường đó, chậm rãi nói:
-Chê cười rồi, xin được Vương sư huynh chỉ giáo thêm.
-Nếu như vậy thì ta đành phải tự bêu xấu rồi.
Vương Thanh Tuấn nở nụ cười rồi đáp.
Ở phía dưới Từ Thanh Phàm đột nhiên cảm thấy điệu tươi cười của Vương Thanh Tuấn cùng với Bạch Thanh Phúc đang đứng bên cạnh hình như rất giống nhau. Không khỏi liếc mắt quan sát Bạch Thanh Phúc, lại thấy Bạch Thanh Phúc cũng đang mang theo bộ dáng tươi cười khó lường đó nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Vương Thanh Tuấn ở trên đài.
Lúc này, Vương Thanh Tuấn rốt cục cũng bắt đầu triển khai công kích. Chỉ thấy theo mười ngón tay kết lại, linh khí trong cơ thể cùng với quỳ thủy linh khí trong thiên địa bắt đầu cảm ứng lẫn nhau. Cuối thủy linh khí ở bên cạnh hắn chậm rãi ngưng kết thành dáng dấp của một con cự long, chiêu này Đông Phương Thanh Linh đã từng sử dụng qua, đó là “Thủy Long Ngâm”. Nhưng điểm bất đồng với Đông Phương Thanh Linh chính là, con Thủy Long mà Vương Thanh Tuấn ngưng kết ra có đến ba cái đầu!!!
Nhìn đạo pháp có uy lực kinh người đó của Vương Thanh Tuấn, ở dưới rộ lên một hồi kinh ngạc, không ai có thể nghĩ thực lực của Vương Thanh Tuấn lại cao thâm đến như vậy. Tất cả đều cùng nhìn Phượng Thanh Thiên với ánh mắt lo lắng. Cho dù Kim Thanh Hàn bên cạnh Từ Thanh Phàm cũng giật mình không kém, chỉ có Bạch Thanh Phúc vẫn đang mỉm cười bí hiểm, dường như không có gì đáng kinh ngạc.
Mà sau khi thấy Vương Thanh Tuấn có đạo pháp kinh người như vậy, mặt Phượng Thanh Thiên cũng hơi biến đổi, trên người bắt đầu từ từ toát ra Hỏa diễm, những Hỏa diễm này chậm rãi kết hợp với nhau, biến thành hình dạng những con chim nhỏ, đứng trên đầu vai Phượng Thanh Thiên, không ngừng hiện ra rõ ràng hơn.
Cuối cùng thì đạo pháp của Vương Thanh Tuấn cũng đã thi triển hoàn tất, tam chích Thủy Long cùng gầm lên những tiếng đinh tai nhức óc, cấp tốc phòng về hướng Phượng Thanh Thiên. Mà những Hỏa diễm tiểu điểu trên vai PhượngThanh Thiên cùng nhất thời bay lên, hướng Thủy Long ào ạt đánh tới.
Hỏa hệ có rất ít đạo pháp để phòng ngự, nhưng lực công kích thì lại kinh người, đây chính là lấy công đối công! !
Hỏa diễm tiểu điểu so với Thủy Long có thể nói là hình dạng thập phần nhỏ bé, nhưng lại ẩn chứa uy lực vô cùng cường đại. Mỗi khi nó đánh lên Thủy Long sẽ phát ra tiếng nổ cực lớn, mà thân hình Thủy Long cũng hơi khựng lại so với thế tiến, lam sắc quang hoa cũng ảm đạm ít nhiều. Mặt khác trên người Phượng Thanh Thiên liên tục tạo ra Hỏa diễm ngưng kết thành Hỏa diễm tiểu điểu, phảng phất như vô cùng vô tận. Mà Thủy Long lại chỉ có tam đầu, tuy rằng uy lực cực lớn, nhưng thủy linh khí ẩn chứa trong nó cũng dần bị tiêu hao dưới sự trùng kích liên tục của Hỏa diễm tiểu Điểu. Rốt cục, trong phút chốc Thủy Long gần nhào tới trước người Phượng Thanh Thiên, bị sự trùng kích của Hỏa diễm tiểu điểu, cả người bốc lửa mất hình dạng, hóa thành hư vô, phiêu tán trong thiên địa.
Khi Thủy Hỏa công kích lẫn nhau xong, trên lôi đài ngập chìm trong làn hơi nước, bóng người hư ảo, làm cho trận này tỷ thí mang màu sắc huyền bí .
Sau khi đánh tan Thủy Long, Phượng Thanh Thiên không hề từ bỏ ý đồ, Hỏa diễm tiểu điểu tiếp tục biến ảo không ngừng, mang theo âm thanh thanh thúy hướng về Vương Thanh Tuấn mà bay tới.
Đối mặt với Hỏa Điểu đầy trời, nhưng Vương Thanh Tuấn vẫn không hề khẩn trương, bộ mặt của hắn vẫn không có biểu tình gì. Chỉ là mười ngón tay hơi giương lên, trên mặt đất hiện ra vô số cột nước, phóng lên cao ào ạt đánh lên người Hỏa Điểu, trong tiếng gào thét, Hỏa điểu giống như Thủy Long cũng bị tiêu tán đi.
Cho đến bây giờ, Vương Thanh Tuấn cùng với Phượng Thanh Thiên hai người vẫn ngang tay.
Mà lúc này, ở dưới mọi người mới đều cất tiếng than sợ hãi, trận tỉ thí này tuyệt đối là đặc sắc nhất từ trước đến giờ. Cái tên Vương Thanh Tuấn này quả nhiên là thâm tàng bất khả lộ, không ra tay thì thôi, một khi ra tay là nổi tiếng.
-Ngươi rất mạnh.
Sau khi những con Hỏa điểu đều bị cột nước đánh tan, Phượng Thanh Thiên cũng không tiếp tục công kích, mà nhìn chằm chằm vào Vương Thanh Tuấn, thản nhiên nói.
-Phượng sư đệ lại chê cười rồi.
Vương Thanh Tuấn đáp lời, sắc mặt cũng không có vẻ đắc ý chút nào.
-Đáng tiếc, nếu không phải gặp phải ta, theo thực lực của ngươi nhất định tiến vào được trận chung kết.
Phượng Thanh Thiên thở dài nói, khi đang nói chuyện, trên người của hắn một lần nữa dâng lên đợt Hỏa diễm mới, so với lúc trước còn mãnh liệt hơn. Chỉ trong tích tắc, Hỏa diễm đem toàn bộ thân thể Phượng Thanh Thiên bao lại, tiếp theo Hỏa diễm càng ngày càng mãnh liệt, hướng thẳng phía chân trời bắn lên, cao gần mười trượng. Rồi Hỏa diễm chậm rãi biến thành hình một con Phượng Hoàng, chính là Phượng gia độc môn đạo thuật mà mười năm trước Phượng Thanh Thiên dùng để đánh bại Kim Thanh Hàn “Hỏa Diễm Phượng Hoàng”. Chỉ là so với lần trước khi Từ Thanh Phàm thấy được, lần này thể tích của Hỏa Diễm Phượng Hoàng lớn hơn gấp đôi, mầu sắc càng thêm đậm.
Ở phía dưới
Sau khi thấy Hỏa Diễm Phượng Hoàng của Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn chau mày lại, hiển nhiên là đang tự hỏi nếu chính mình gặp phải tình huống như vậy thì sẽ ứng phó như thế nào.
Mà Bạch Thanh Phúc bên cạnh lại đang than thở:
-Nghe độc môn đạo thuật này của Phượng gia có uy lực kinh người, hôm nay thấy, quả nhiên không giống bình thường.
Trên đài cao của quảng trường, sau khi các vị trưởng lão ngồi bên trên thấy được sự xuất hiện của “Hỏa Diễm Phượng Hoàng”, người nào sắc mặt cũng vô cùng phức tạp.
-Thật không ngờ cái tên Phượng Thanh Thiên này lại có thiên tư cao như vậy, xem mức độ của “Liệt Diễm Phượng Hoàng” này hẳn đã luyện thành chí ít cũng mười năm? Phượng gia có người kế tục rồi đây. Xem ra ngày mà nhất mạch Cửu Hoa Phượng gia phục hưng không còn xa.
Trương Hoa Lăng mỉm cười nói, chỉ là trong lúc đó thần sắc có vẻ mất tự nhiên.
-Hừ, Phượng gia ư?
Thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải không giống xưa tán thành lời giải thích đó của Trương Hoa Lăng, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng.
Trên lôi đài.
Sau khi Liệt Diễm Phượng Hoàng được hình thành, nó phát ra một thanh âm thanh minh vang vọng trời xanh, trực tiếp hướng Vương Thanh Tuấn tấn công tới. Trong lúc nhất thời nhiệt độ xung quanh tăng lên nhanh chóng, ở dưới mọi người không chịu được nhiệt độ của Hỏa diễm lần nữa lại lui về phía sau thêm mấy bước.
Thấy Liệt Diễm Phượng Hoàng có khí thế kinh người như vậy, mặt Vương Thanh Tuấn vẫn không biểu tình như cũ, trên tay lại kết thành chỉ quyết, hình thành một Thủy tuyền với đường kính hơn mười trượng ở trước mặt, số thủy linh khí tập trung lại trong Thủy tuyền cấp tốc vận chuyển .
Tiếp theo, tiếng oanh minh liên tiếp vang lên. Liệt Diễm Phượng Hoàng cùng với Thủy tuyền hung hăng công kích lẫn nhau, hơi nước tiếp tục dày lên.
Phượng Thanh Thiên điều khiển Liệt Diễm Phượng Hoàng liên tục xông tới Thủy tuyền, nhưng lực phòng ngự của Thủy tuyền lại vô cùng kinh người, hơn nữa còn thêm Ngũ Hành tương khắc, tuy rằng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn như cũ có thể miễn cưỡng ngăn cản được Hỏa Phượng Hoàng.
Nhưng Ngũ Hành tương khắc chỉ là tương đối, tuy rằng trời sinh thủy hệ linh khí của Vương Thanh Tuấn khắc chế hỏa hệ linh khí của Phượng Thanh Thiên, nhưng một chén nước dù sao cũng không có cách nào dập hết một biển lửa. Huống chi, Phượng Thanh Thiên hiện tại đang sử dụng đạo pháp tinh diệu độc môn của Phượng gia, còn mạnh mẽ hơn xa Hỏa hệ đạo pháp phổ thông.
Cuối cùng, Thủy tuyền cũng đã bị đánh nát. Tuy rằng thể tích Liệt Diễm Phượng Hoàng chỉ còn một phần ba so với lúc trước, nhưng uy thế không hề giảm, hung hăng lao vào người Vương Thanh Tuấn.
Mắt thấy Vương Thanh Tuấn chuẩn bị bị Liệt diễm Phượng Hoàng kia tấn công đến thi cốt cũng không tồn, nhưng dị biến lại nổi lên, Liệt diễm Phượng Hoàng vọt tới trước người Vương Thanh Tuấn trong nháy mắt đã hóa thành hỏa linh khí trong thiên địa, tiêu tán vào hư vô.
-Ta chịu thua.
Sau khi Hỏa diễm tiêu tán, Vương Thanh Tuấn đứng ở trên đài, lẳng lặng nói.
Nói xong, Vương Thanh Tuấn hướng về Phượng Thanh Thiên cười cười, rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng Vương Thanh Tuấn rời đi, Phượng Thanh Thiên sắc mặt hơi tái. Mọi người đứng xem đều cho rằng vừa rồi Liệt Diễm Phượng Hoàng tiêu tán là bởi vì hắn lo lắng thương tổn đến tính mệnh Vương Thanh Tuấn, cho nên mới làm cho nó trong nháy mắt tan vào hư vô. Chỉ có Phượng Thanh Thiên là biết rõ, vừa rồi Liệt Diễm Phượng Hoàng của chính mình khi vọt tới trước người Vương Thanh Tuấn trong nháy mắt đột nhiên mất đi khống chế.
-Trận thứ hai, Phượng Thanh Thiên thắng.
Trên đài cao, vị trưởng lão chậm rãi tuyên bố .
Trận tỷ thí này Vương Thanh Tuấn tuy rằng đã thua, nhưng lại thua trong vinh quang. Dù sao hiện nay hắn là người duy nhất đối với công kích của Phượng Thanh Thiên chống đỡ với thời gian hơn ba tuần trà, lại buộc Phượng Thanh Thiên phải sử dụng tuyệt chiêu của mình. Có thể nói là nhất chiến thành danh.
Chương này là do đạo hữu bên kiemgioi.com gửi tặng cho chúng ta .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!