Tôi Biết Mùi Hương Của Em - Chương 1: 1: Đường Tới Sân Thể Dục Đi Như Thế Nào Vậy Bạn Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Tôi Biết Mùi Hương Của Em


Chương 1: 1: Đường Tới Sân Thể Dục Đi Như Thế Nào Vậy Bạn Học


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thịt nướng & Cá bống
“Là người đó hả?”
“Chính là người đó, cậu ta sống ở biệt thự lớn, bối cảnh sâu lắm.”
Từ lúc Kinh Hưng Thế bước vào lớp đã nghe thấy những tiếng thì thầm khe khẽ, cậu đem “Vương Hậu Hùng học án” bày trên bàn, nhìn không chớp mắt.

Cậu là học sinh nhảy lớp, nhảy lớp cao trung tại một thị trấn nhỏ được xem là “quái vật”.

Nhưng thực tế thì tuổi thật của Kinh Hưng Thế cũng đã là lớp cao nhị (tức là lớp 11), sở dĩ nhảy lớp là do hồi sơ trung cậu bệnh nặng phải nghỉ học nửa năm và cũng vì dáng người mảnh khảnh nên vẻ ngoài trông có trẻ hơn so với tuổi thật.

Tuy nhiên, mọi người trong lớp đều cảm thấy cậu có thể nhảy lớp chính là dựa vào mối quan hệ của gia đình thế nhưng Kinh Hưng Thế cũng không bận tâm giải thích.

Tính cách cậu cùng người cha Alpha của mình tương đối giống nhau, lại bởi vì cậu sống với ông nội nên không trò chuyện nhiều với những người bạn cùng trang lứa, cho nên hầu như bạn học cũ đều cảm thấy cậu quái gở.

Thật ra cậu lại không hề quái gở, chỉ là ngại phiền phức.
“Có học sinh chuyển trường hả?”
“Cao tam (lớp 12) mới chuyển trường, có thể theo kịp không?”
Đề tài từ học sinh nhảy lớp đã chuyển sang học sinh chuyển trường, Kinh Hưng Thế đột nhiên ngẩng đầu lên.

Thế nhưng lúc cậu ngẩng đầu, các bạn học ngược lại không tiếp tục nói nữa.

Học sinh nhảy lớp đúng là có vẻ ngoài không tồi nha nhưng nhìn có vẻ lạnh nhạt, ai sẽ tình nguyện nói chuyện cùng chứ? Nhìn thoáng qua chính là một khuôn mặt sẽ phải nếm mùi thất bại.
Kinh Hưng Thế cũng không chủ động lên tiếng.

Cậu cúi đầu lấy điện thoại di động ra, lẳng lặng mở ra phần nhật ký trò chuyện với Bạch Nhược Phong.

Hơn mười phút trước, Nhược Phong đã gửi tin nhắn bảo muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ.

Kinh Hưng Thế mím môi, sau đó liền đem điện thoại di động cất vào hộc bàn.
Bạch Nhược Phong cùng Kinh Hưng Thế từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mối quan hệ của hai gia đình bọn họ cũng bắt nguồn từ nhiều thế hệ.

Trước đây, họ vẫn luôn học cùng nhau từ thời tiểu học nhưng sau đó Bạch Nhược Phong cùng ba ba đến Bắc Kinh và cậu thì lưu lại đây để chăm sóc ông nội.

Tuy rằng vào kỳ nghỉ vẫn còn gặp mặt và thường ngày cũng thường xuyên gọi điện thoại nhưng nghĩ lại khoảng thời gian cùng nhau đi học thật sự là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Chuông báo vào lớp reo lên, Kinh Hưng Thế khép lại mấy đề học án đang dở dang.

Cậu là học sinh nhập học trực tiếp lớp 11 không thể đến nhận sách, vì thế mà khi các bạn học đều lấy ra sách giáo khoa, chỉ mình cậu lẻ loi ngồi bên cửa sổ.
Kinh Hưng Thế cắn cắn môi: “Thưa thầy, em không có sách ạ.”
“Tại sao em lại không sách?” Giáo viên dạy lớp 11 có sự thay đổi vì thế đã không phát hiện ra cậu là học sinh nhảy lớp, thầm cằn nhằn oán giận, “Là tự mình làm mất hay là lúc nhận sách không chú ý nên cầm thiếu?”
Cậu nhẹ giọng trả lời: “Không nhận được ạ.”
“Vậy em đi đến phòng giáo vụ nhận sách đi.”
Kinh Hưng Thế từ cửa sau ra khỏi phòng học.

Lúc cậu đi nhập học đã đi qua phòng giáo vụ nhưng khi đó sách vở vừa vặn thiếu mất mấy đầu sách, cậu không lấy mà chỉ in vài trang mở đầu của sách.

Tuy nhiên, hôm nay cậu lại không lấy mấy trang sách đã in ra bởi vì bên cạnh phòng giáo vụ chính là phòng học của lớp 12.

Cậu đi chưa được vài bước, liền thấy một bóng người quen thuộc.

Bạch Nhược Phong cũng giống như tất cả các Alpha khác trong thời kì phản nghịch, không mặc đồng phục học sinh, không mang ba lô, ống tay áo nhất định xắn đến cổ tay, túi xách trên hai vai nhất định phải mang thành một vai cùng với đôi giày bóng rổ đỏ thẫm dưới chân, giống một cơn gió phóng vào phòng giáo vụ.

Học sinh chuyển trường cũng không có sách giáo khoa.
Kinh Hưng Thế dừng bước.

Cậu đợi vài phút trong bóng tối trước toà nhà dạy học, sau đó mới từ từ cất bước đi tiếp.

Lúc này Omega liền vùi đầu đi về phía trước, không nghiêng không lệch mà va vào lồng ngực của Bạch Nhược Phong vừa mở cửa phòng giáo vụ.
“Đậu m..á…” Bạch Nhược Phong ở Bắc Kinh đều bị Omega nhào vào ngực thành quen, liền theo quán tính muốn đem người ta đẩy ra.

Lời thô tục vọt tới bên miệng còn chưa kịp phun ra đã ngửi thấy mùi hương mà chính mình nhớ thương.

Chết rồi, là Trà Diệp Phiến Tử.
Trà Diệp Phiến Tử (是小茶叶片子) nghĩa là lá trà nhỏ (đáng yêu thiệt)
May mà Bạch Nhược Phong còn không có khốn nạn đến mức ngay cả tin tức tố của Kinh Hưng Thế cũng không nghe ra.

Kinh Hưng Thế cùng Bạch Nhược Phong từ nhỏ đều có liên quan đến tin tức tố của nhóm ba ba, khi còn bé gọi đáng yêu, trái lại lớn lên khó có thể mở miệng, chỉ dám đặt ở trong lòng.
Bạch đại thiếu gia thốt ra một cách bộc phát: “Đường tới sân thể dục đi như thế nào vậy, bạn học?”
Kinh Hưng Thế mờ mịt chớp chớp mắt, đáy mắt dờn lên nét kinh ngạc và còn có chút hơi nước nhàn nhạt sau cuộc chia ly và đoàn tụ: “Nhược Phong.”
Bạch Nhược Phong buộc miệng thốt lên: “Phiến Phiến.”
Bạch Nhược Phong kêu xong liền có chút xấu hổ.

Chính bản thân cậu đều không vui đối với việc ba ba kêu nhũ danh của mình, cái gì thanh mai trúc mã, thế nhưng Kinh Hưng Thế ở ngay trước mặt lại không nhịn được gọi tiểu nhũ danh của người ta.
Trà Diệp Phiến Tử là nhũ danh, Phiến Phiến chính là tiểu nhũ danh.
Nhũ danh: tên sữa, tên đặt cho đứa trẻ lúc mới sinh.
Kinh Hưng Thế lại không cảm thấy chút khó chịu nào.

Cậu nhìn Bạch Nhược Phong từ đầu đến chân một vòng, ánh mắt hoà thuận vui vẻ.
Bạch Nhược Phong thiếu chút nữa liền phải nổ tung, cảm thấy Trà Diệp Phiến Tử nhà mình quá tốt.

Đúng thật chỗ nào cũng hoàn hảo, lớn lên lại đẹp như vậy, mùi hương lại dễ nghe, tính khí cũng thật tốt bị gọi bằng tiểu nhũ danh còn không thẹn thùng.

Một Alpha không sợ trời không sợ đất như cậu lại có chút sợ Kinh Hưng Thế, đương nhiên là còn có sợ ba ba.

Chỉ có điều ở độ tuổi này Bạch Nhược Phong sẽ không thừa nhận.

Cậu thiếu niên Bạch Nhược Phong trong thời kì phản nghịch luôn thích làm những việc mà nhóm ba ba không cho làm, cậu nhuộm tóc, chỉ khi đứng dưới ánh mặt trời mới có thể nhìn ra một màu vàng héo phảng phất.

Ngoài ra, cậu còn đeo một cái khuyên tai màu bạc.

Kinh Hưng Thế chớp chớp mắt, trực tiếp đưa tay tới.

Bạch Nhược Phong liền cảm thấy bên vành tai bỗng chốc có một mảnh thoáng qua lạnh lẽo.

Một dòng điện lướt qua sống lưng cậu, một cảm xúc tê dại kèm theo mùi sữa ngọt ngào bay tới.

Chờ tới lúc lấy lại bình tĩnh thì khuyên tai đã bị lấy đi.
“Thì ra là không bấm lỗ tai nha?” Kinh Hưng Thế khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Khuyên tai mà cậu cầm có nam châm ở bên trong.

Cũng may là không bấm, bằng không thì không có cách nào thi vào trường cảnh sát nữa, Kinh Hưng Thế nghĩ.
Đậu má, Phiến Phiến thực sự là học sinh tốt, Bạch Nhược Phong nghĩ.
Bạch Nhược Phong nghĩ đi nghĩ lại, cả người rùng mình.

Trước đây, tại trường cao trung Bắc Kinh, cậu ầm ĩ quen thói, ỷ vào việc mình muốn thi trường cảnh sát không ai dám chọc mà hoành hành bá đạo.

Tuy nhiên cũng không phải là làm chuyện gì xấu, chỉ là thích kéo bang kết phái.

Nói trắng ra chính cậu là yêu thích việc làm giáo bá.

Ba cậu cũng bởi vì chuyện này mà tức giận mấy lần.

Sau đó vì bận rộn với công việc, lại thấy thành thích của cậu không rớt hạng nên chỉ có thể sống chết mặc bay.

Thế nhưng những chuyện này Kinh Hưng Thế đều không biết.

Từ nhỏ Bạch Nhược Phong đã học cách chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, vì thế cậu miêu tả mình là học sinh giỏi, phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ.

Khi ấy, tiểu Trà Diệp Phiến Tử liền cùng cậu trò chuyện thêm năm phút đồng hồ.

Nào mà ngờ được ngày đầu tiên chuyển trường thiếu chút nữa lộ tẩy.
Bạch Nhược Phong cũng không phải thiện lương đến mức chưa từng nói dối, lập tức biện hộ: “Tóc tai là trước kia tại trường cũ lúc báo cáo diễn xuất phải nhuộm, còn khuyên tai là do mấy tên hỗn tạp học không giỏi ép anh đeo.

Phiến Phiến, nếu em không thích thì cứ vứt nó đi.”
Kinh Hưng Thế ngắm nghía chiếc khuyên tai ở lòng bàn tay, đầu ngón tay tái nhợt hơi lắc lư.

Alpha thấy vậy liền lo lắng đề phòng.
“Như vậy a…” Một lúc lâu sau, Kinh Hưng Thế cũng mở lời, lo lắng dò hỏi, “Anh có bị bắt nạt không?”
“Làm sao có thể chứ.” Bạch Nhược Phong thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời lại âm thầm có chút khó chịu.

Phiến Phiến cũng quá dễ lừa gạt, để ở trong trường chắc chắn sẽ dễ bị bắt nạt.
“Vậy khuyên tai em giúp anh giữ.” Kinh Hưng Thế bỏ khuyên vào túi.
Trường cấp ba của bọn họ mặc dù chỉ là cấp ba trong thị trấn nhưng tỷ lệ lên lớp lại không tệ, rất có bầu không khí học tập.

Tại đây cách ăn mặc của học sinh đều có yêu cầu rõ ràng, tóc của Bạch Nhược Phong miễn cưỡng có thể lừa gạt qua đi nhưng khuyên tai mà bị thầy chủ nhiệm bắt gặp, tuyệt đối không dễ cho qua.

Kinh Hưng Thế không đem những chuyện này nói cho Bạch Nhược Phong, cậu hơi cong cong mắt nhìn về phía Alpha, nghiêng người đi vào phòng giáo vụ.
Trong nháy mắt mở cửa, Omega bỗng nhiên quay người, khuôn mặt trắng nõn bị ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên có chút trong suốt, màu mắt cũng rất nhạt.

Bạch Nhược Phong lập tức nhìn đến ngây người, cậu không thể nói rõ Phiến Phiến đẹp ở chỗ nào thế nhưng trong lòng cảm thấy so với tất cả học sinh cao trung mà cậu từng gặp em ấy đều đẹp hơn.
“Đây chính là niềm vui bất ngờ mà anh nói sao?” Kinh Hưng Thế rũ mi mắt xuống, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
“Nhược Phong, em cũng rất nhớ anh.”
*Chú thích:
Vương Hậu Hùng học án (王后雄学案) chính là sách giải thích đầy đủ kỳ thi tuyển sinh đại học được dùng để ôn tập tổng thể lớp 12, đầy đủ danh sách môn học, sau đó chia thành phiên bản quốc gia và phiên bản khu vực thi đại học mới.
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN