Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ - Chương 25: Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ


Chương 25: Chương 25


Edit: Wannie
Beta: Trâm
Trên đường về nhà, tâm tình cao hứng của Nguyễn Du Du mới dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới sự việc hôm nay ở trường học.
“Thẩm tiên sinh, hôm nay ở trường em gặp được Thẩm Mộc Dương.” Cô dựa vào ghế phụ, quay đầu nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch lái xe luôn nhìn thẳng phía trước, con ngươi đen thuần không gợn sóng, ngón tay mạnh mẽ vững vàng nắm tay lái.
Môi mỏng anh khẽ cong lên một chút, “Mộc Dương có nhiều lúc tính tình hâm dở, nếu nó chọc tới em, anh sẽ giúp em dạy dỗ lại.”
Nguyễn Du Du “Hừ” một tiếng: “Anh ta lừa tôi gọi đàn anh rất nhiều lần, rõ ràng biết em là ai còn làm bộ không quen biết! Có điều em cũng không để bụng lắm, ngày đầu tới báo danh là anh ta hỗ trợ em, lại còn mua nước cho em cùng Chử Viện khi huấn luyện quân sự nữa.”
“A, đúng rồi.

Thẩm tiên sinh, nhà ăn ở trường học, Mộc Dương nói là anh thầu luôn một cái bàn ở đó, Mộc Dương nói về sau em có thể tới đó ăn cơm, hóa đơn đều gửi tới chỗ anh, vậy được không?” Nguyễn Du Du thông báo rõ ràng rành mạch cho Thẩm Mộc Bạch.
“Ừm, em muốn ăn bao nhiêu cũng được, hóa đơn cứ tính cho anh.”
Giọng nói cô mềm mại dịu dàng, Thẩm Mộc Bạch không hề cảm thấy phiền chút nào, ngược lại cảm thấy bên người có cái đuôi nói nhiều như vậy, lái xe về nhà cũng không cảm thấy đơn điệu, nhàm chán nữa.
……….
Mấy ngày tiếp theo, người vây xem quanh sân thể dục ngày càng nhiều, Nguyễn Du Du hoàn toàn không biết những người này tới để tham quan cô – “Ứng cử viên số một cho vị trí hoa hậu giảng đường”, tai cô rất nhạy bén, thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng nghị luận cái gì mà “Dáng người đẹp thật đấy”, “Bộ dạng huấn luyện nghiêm túc đáng yêu quá”, nhưng cô cũng không đem những lời đó liên hệ với mình, vẫn bình tĩnh huấn luyện.
Sau đó giáo quan thật sự tức giận rồi, đem đám người vây xem đuổi đi hết, sân tập mới yên tĩnh trở lại.
Nguyễn Du Du căn bản không biết trường học có diễn đàn gì đó, cũng không biết bản thân đã trở thành đề tài bàn luận sôi nổi nhất, mỗi ngày đều nghiêm túc huấn luyện, buổi tối thì tranh thủ thời gian khắc bùa bình an cho Thẩm Mộc Bạch.
Cô lấy ở chỗ lão gia tử bốn cái thẻ ngọc, mới chỉ khắc xong cho lão gia tử cái bùa dưỡng thân, ba cái còn lại cũng chưa hoàn thành.

Ngày đó thấy vết sẹo trên đầu Triệu Húc Phong, cô đột nhiên cảm thấy gấp gáp, nghĩ phải nhanh chóng khắc cho Thẩm Mộc Bạch cái bùa bình an.
Cô nhớ ở trong sách, sau khi nam chính về nước được một thời gian, Thẩm Mộc Bạch liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuy bây giờ nam chính vẫn chưa trở về, nhưng nếu tốc độ khắc bùa của cô cứ chậm như vậy chỉ sợ sẽ không kịp nữa mất.

Cô đang đẩy tiến độ lên nhanh hơn một chút, Thẩm Mộc Mộc Bạch thấy cô ban ngày học nguyên một ngày, buổi tối lại học kèm thêm tiếng rưỡi nữa có chút vất vả, cho cô đổi thành một giờ, Nguyễn Du Du đương nhiên không có ý kiến.
Địa điểm học kèm lúc nào cũng trong thư phòng, học xong Nguyễn Du Du cũng không rời đi ngay mà chuyển ghế đến đối diện Thẩm Mộc Bạch, trước hết thu dọn sách vở gọn gàng, rồi sau đó lấy thẻ ngọc với đao khắc ra, bắt đầu khắc bùa.
Thẩm Mộc Bạch mở laptop xử lý công việc, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn phím liền ngừng lại.
Cô gái nhỏ ngồi đối diện hắn, đôi mắt to tròn không chớp, đôi môi no đủ hồng nhuận hơi mím lại, đôi tay nắm đao khắc thoạt nhìn mềm mại nhưng lại cực kỳ vững chắc.
Một bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dừng trên mặt cô, yên lặng ngắm nhìn.

Thân thể ông nội ngày càng tốt, lúc mới xuất viện chỉ có thể chậm rì rì đi lại trong phòng ngủ hai vòng, bây giờ đã có thể tự mình đi bộ trong hoa viên.

Anh cũng không biết đây rốt cuộc có phải do tác dụng của bùa cô mang lại không nữa.
Lúc ở bệnh viện, ông nội mang theo bùa của cô thì đang tiến hành phác đồ điều trị của bác sĩ, khi về nhà thì không biết bao nhiêu đồ bổ trân quý đưa tới, thật khó để có thể xác thực được công dụng của lá bùa Nguyễn Du Du khắc.
Nhưng bất kể thế nào thì nhìn bộ dáng nghiêm túc điêu khắc của cô gái nhỏ, anh cũng không có cách nào ngăn cản cô cả.
Thôi kệ vậy, cho dù không có tác dụng gì thì chỉ cần cô yêu thích, muốn làm gì cũng được, chẳng qua chỉ tốn vài ba miếng ngọc, không có gì to tát.
Nguyễn Du Du khắc một lúc thấy hơi mỏi, buông đao xuống khởi động khớp tay, vừa nhìn lên liền chạm phải ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đang nhìn mình thì đột nhiên chuyển hướng sang màn hình laptop.
“Thẩm tiên sinh không cần vội, cái này mấy ngày nữa là khắc xong rồi.”
Thẩm Mộc Bạch có chút bất ngờ: “Cái này…….là làm cho anh sao.”
“Đúng rồi.” Nguyễn Du Du gật gật đầu: “Cái này là bùa bình an, anh đeo trên cổ hoặc để trong ví tiền đều được.”
Thẩm Mộc Bạch chỉ biết cô chọn từ chỗ ông nội bốn miếng ngọc bài chứ không hề biết mình cũng có một phần trong đó: “Em lấy bốn miếng ngọc đều là để làm cái đó sao?”
Nguyễn Du Du tỉ mỉ giải thích: “Một miếng lục phỉ thúy là khắc bùa dưỡng thân cho ông nội, hai miếng bạch ngọc đều khắc thành bùa bình an, cho anh một cái, ông nội một cái, miếng màu tím còn lại tôi rất thích nên để lại khắc luôn cho mình một cái bùa binh an.”
Quả nhiên trong kế hoạch của cô luôn có phần của anh, ánh mắt đen thuần của Thẩm Mộc Bạch hiện lên ý cười vui vẻ như có như không: “Vậy vất vả cho em rồi.”
“Có gì đâu mà vất vả.” Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhỏ: ” Bùa dưỡng thân của ông nội em đã khắc xong rồi, chỉ có bùa bình an của anh là phải làm gấp, hai cái kia từ từ làm cũng được.” Cô vẫn còn nhớ vết thương trên đầu Triệu Húc Phong, chỉ là mọi người ở thế giới này không quá tin tưởng vào bùa phép gì đó, nếu không cô cũng tính cho Triệu Húc Phong một lá bùa chữa thương, chỉ sợ anh ta không tin rồi xem cô như kẻ lừa đảo mà đuổi đi, chuyện này vẫn nên nghĩ biện pháp thích hợp mới được.
“Vì sao bùa của anh phải làm gấp thế?” Thẩm Mộc Bạch bắt được điểm mấu chốt.
“Bởi vì…….” Nguyễn Du Du lập tức trở nên lúng túng, đôi mắt hạnh trong suốt vì sốt ruột mà chớp chớp, nghĩ mãi rốt cuộc mới lấy được cái cớ: “Bởi vì..

hôm nay em thấy vết sẹo của Triệu Húc Phong, anh ta bị thương nặng như vậy, ai biết sau này anh có bị nguy hiểm như thế hay không.”
Ý cười trong mắt Thẩm Mộc Bạch nhạt dần, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đáy mắt anh chỉ còn lại sự sâu thẳm, không rõ cảm xúc.
Một lúc không thấy anh nói gì, Nguyễn Du Du thức thời không hỏi nhiều, liền biết có lẽ đã nhắc đến chuyện khiến anh không vui nên cúi đầu tiếp tục khắc bùa bình an.
……………..
Nguyễn Du Du không biết, đề tài trên diễn đàn về cô đã bị đẩy lên cao ngất.
Đợt cạnh tranh hoa hậu giảng đường lần này chủ yếu xoay quanh Chu Dung Dung và Nguyễn Du Du, Chu Dung Dung là hoa hậu giảng đường đương nhiệm, tinh xảo ưu nhã, nhan sắc xinh đẹp.

Nguyễn Du Du là đàn em mới vào, ngoan ngoãn đáng yêu lại tự nhiên trong sáng, mắt hạnh môi đỏ làn da trắng nõn mịn màng.
Lúc số phiếu bắt đầu nghiêng về hướng Nguyễn Du Du, thấy cô sẽ nhanh chóng có được vị trí hoa khôi thì bỗng có người nặc danh đăng lên một tin: ” Đàn em đáng yêu trong sáng thế mà lại là người đẹp nhân tạo!!!”
Bài viết đăng ảnh chụp của Nguyễn Du Du, hiển nhiên là chụp lén, cô ngồi trên ghế sô pha đơn, có chút câu nệ, làn da rất đen, nhìn qua tương đối thô ráp, tấm ảnh này đã bị làm mờ.
Chủ bài đăng nói bức hình này được chụp vào một tháng trước, hơn nữa còn ám chỉ cô đi tắm trắng rất nhiều, tiêm thêm axit hyaluronic gì đó mới có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà làn da đã cải thiện một cách đáng kinh ngạc.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Rất nhanh một số đã tin tưởng, nói nếu là thẩm mỹ vậy khẳng định không thể lâu dài, có khi sau này còn xảy ra biến chứng gì đó, nếu để cô làm hoa hậu giảng đường, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

Cũng có một số người không cho là vậy, nói có lẽ ảnh chụp rất lâu rồi, hơn nữa nếu điều dưỡng tốt, làn da dễ hấp thụ dinh dưỡng sẽ đẹp lên rất nhiều, huống chi
Nguyễn Du Du vẫn còn trẻ, đang trong giai đoạn phát triển, không nên vì một bức hình mà phán xét người ta thẩm mỹ này nọ.
Ngay sau đó lại có người lên phản bác lại, nói chính mình đã gặp Nguyễn Du Du một tháng trước, xác thực như trong hình.
Có người lại nói từng thấy cô tới một thẩm mỹ viện nào đó, lúc ấy đeo khẩu trang, nhưng dáng người xác thật là đàn em không sai.
Bài viết lại nháo nhào lần nữa.
Chu Dung Dung căng thẳng nhìn mọi người trả lời, không ngừng thay đổi thủ đoạn mới, chỉ cần một câu có nội dung nghiêng về Nguyễn Du Du thì cô ta sẽ bôi đen lại ngay lập tức.
Nhìn số người lên tiếng ủng hộ Nguyễn Du Du ngày càng ít, Chu Dung Dung thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta có rất nhiều dấu hiệu nhỏ, năm ngoái lúc bình chọn hoa khôi của trường, những dấu hiệu nhỏ này có tác dụng hết sức quan trọng, năm nay vì để bảo vệ ngai vàng hoa khôi của bản thân, những dấu hiệu nhỏ này thế mà có thể phát huy hiệu quả ngoài mong đợi.
Chu Dung Dung hài lòng đổi mới diễn đàn, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thấy người gọi đến là Trần Mai, cô ta nhận máy luôn.
“Trần Mai?”
“Chu Dung Dung, tấm hình đó là cô tuồn ra đúng không?! Mặc dù cái ghế salon đó đã được khảm, nhưng tôi đến nhà cô ngồi trên cái ghế đó quá nhiều lần rồi, nhìn một cái là nhận ra ngay! Ha ha, chiêu này của cô hay thật đấy, đúng là hả giận mà! Chỉ bằng cái con bé nông thôn đó mà cũng đòi cướp ngai vàng hoa khôi của cô, đúng là nằm mơ!”
Tấm hình kia được chụp ở phòng khách của Chu gia, Chu Dung Dung không ngờ được mặc dù đã khảm nhưng vẫn bị nhận ra, nháy mắt cô ta có chút bối rối.
“Ôi chao, Chu Dung Dung, cô không biết Nguyễn Du Du đáng ghét thế nào đâu, tôi với cô ta lại cùng một lớp nữa chứ, đúng là xui xẻo quá mà…”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói lầm bầm than phiền của Trần Mai, Chu Dung Dung rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh: “Tôi cũng không muốn lật tẩy cô ta, nhưng cô cũng biết rồi đấy, nếu gương mặt cô ta thay đổi vậy thì chắc chắn sẽ trở thành chuyện cười của đại học Yến Thành chúng ta.”
“Ai nói không phải đâu! Cô làm quá đúng!”
Chu Dung Dung nhẹ giọng nói: “Tôi cũng chỉ là buộc lòng phải làm vậy thôi, nên Trần Mai, cô đừng nói chuyện này cho người khác biết nhé.”
“Yên tâm, tôi biết rồi.”

Ban ngày Nguyễn Du Du tập trung tinh thần huấn luyện quân sự, buổi tối hộc bù xong liền tiếp tục khắc ngọc bài, chưa đến mấy ngày đã khắc xong bùa bình an.
“Thẩm tiên sinh, cho.” Có tấm ngọc bài này, ít anh ấy sẽ không mất mạng, Nguyễn Du Du thở phào nhẹ nhõm.

Dự tính là tương lai nếu có ngọc bài tốt hơn thì cô sẽ khắc tiếp cho anh, tấm này vẫn chưa đủ lợi hại, có thể cứu mạng những vẫn làm anh ấy bị thương nặng, nếu có ngọc bài tốt hơn thì có thể đảm bảo an toàn cho anh mà không cần lo lắng.
Lớp dầu được quét lên bạch ngọc khiến nó trơn bóng nhẵn nhụi, được đặt trong lòng bàn tay mềm mịn rồi đưa đến trước mặt anh.
Ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch cầm ngọc bài lên, đầu ngón tay quẹt nhẹ qua lòng bàn tay Nguyễn Du Du, nước da của lòng bàn tay thậm chí còn trơn mịn hơn ngọc bài.
Trên ngọc bài khắc những đường hoa văn phức tạp, Thẩm Mộc Bạch không biết đó là gì nhưng nhìn những đường nét được khắc trôi chảy tròn trịa, anh biết cô gái nhỏ đã tốn không ít công sức cho việc này.
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt v3 ngọc bài, cho dù tác dụng bình an có phải thật hay không thì cũng đều là tấm lòng của cô gái nhỏ, cô mất rất nhiều thời gian chuẩn bị, là món quà đầu tiên mà cô tặng cho anh.
“Du Du nói xem ngọc bài này mang theo kiểu gì?”
“Mang thế nào cũng được.” Nguyễn Du Du cuối cùng cũng hoàn thành bùa bình an cho anh, đôi mắt vui vẻ phấn chấn cong thành trăng lưỡi liềm, “Đeo lên cổ là tốt nhất, nhưng mà có vài người không có thói quen này nên nhét vào túi quần hay để trong ví đều được hết, miễn là mang theo bên mình là được.”

“Thế nếu đeo trên cổ thì có phải thắt sợi dây đỏ qua để đeo không?” Thẩm Mộc Bạch không thích dây đỏ nhưng là quà tặng của cô gái nhỏ nên anh muốn mang theo bên người.
“Cũng không nhất thiết phải là màu đỏ, dây màu gì cũng được hết.” Nguyễn Du Du chưa từng tự tay thắt bao giờ nhưng cô biết cách đeo mấy ngọc bài thế này, “Dây nhỏ thì phải thắt đứng, dùng dây da cũng được.”
“Dây da?” Thẩm Mộc Bạch xem như có thể chấp nhận cái này.
Nguyễn Du Du kiên nhẫn giải thích cho anh, “Dây da thì có màu nâu và đen, hình tròn hoặc vuông dẹt đều được, không cần thắt, chỉ cần cắt một đoạn dài vừa đủ, dùng đầu nối cố định hai đầu lại, lấy một cái kẹp cài vào ngọc bài rồi xuyên qua dây da là được.”
Cô suy nghĩ một chút rồi mở điện thoại ra tìm mấy tấm hình dây da cho anh nhìn.
“Anh lấy cái này.” Thẩm Mộc Bạch chỉ vào cái dây da đen, một sợi dây da đơn giản với một đầu nối bạc và một chiếc kẹp bạc.
“Ừm…” Thật ra thì cô không biết làm cái này, cô cũng không có nguyên vật liệu, nhưng mà hiếm khi thấy anh chịu mang bên người, so với việc nhét vào ví thì cô vẫn chọn gật đầu, “Vậy em sẽ giúp anh làm, nhưng mà sẽ mất vài ngày, trước đó anh cứ nhét ngọc bài vào đi.”
Nguyễn Du Du lưu tấm ảnh Thẩm Mộc Bạch nhìn trúng vào máy, cẩn thận nghiên cứu kiểu dáng của đầu nối và kẹp, rồi lên trang mua đồ trên mạng tìm kiếm.
Không thể không nói mua đồ trên mạng thật lớn mạnh cái gì cũng có, kiểu thủ công DIY nhỏ lẻ tẻ này cực kỳ nhiều, Nguyễn Du Du chọn một nhà tương đối uy tín, chụp thêm vài bức nữa, nghĩ rằng dù sao cũng định mua, không bằng mua thêm mấy kiểu dáng nữa, dù sao bùa bình an của cô với ông cụ cũng chưa có dây đeo.
Có rất nhiều kiểu dáng kẹp, chẳng hạn như kiểu châm dài, kiểu tường vân, Nguyễn Du Du nhìn vừa mắt mỗi hai cái này, lại xem một chút mấy sợi dây nhỏ để thắt một chút, chọn xong rồi chậm rãi nghiên cứu dây da.
Dây da có hình tròn cũng có hình vuông dẹt, vốn dĩ cô cho rằng dây da chỉ có hai tông màu, không ngờ cũng có rất nhiều màu sắc khác nữa, cô dứt khoát giống lúc chọn dây nhỏ, mỗi kiểu một ít.
Chọn xong thứ muốn mua, Nguyễn Du Du dạo qua cửa hàng một chút, mua thêm viên ngọc châu trông đẹp đẹp, lúc thắt có thể sẽ cần dùng đến.
Cô viết địa chỉ nhận hàng là ở trường học, dù sao phần lớn thời gian cô đều ở trường, chỉ có hai ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, một ngày ở nhà, một ngày đến chỗ ông nội.
Nhưng mà huấn luyện quân sự ở đại học Yến Thành là trong hai tuần liên tiếp, không hề có ngày nghỉ nào nên cuối tuần này Nguyễn Du Du không thể đến thăm ông cụ được, chỉ có thể gọi điện hỏi thăm sức khỏe thôi.
“Du Du, cháu gặp Mộc Dương ở trường chưa? Nó là em trai của Mộc Bạch, Du Du có chuyện gì thì cứ việc dặn dò nó đi làm là được.” Giọng nói của ông cụ nghe có chút hụt hơi.
“Cháu gặp rồi, nhập học ngày đầu tiên đã gặp rồi ạ.”
“Thằng nhóc Mộc Dương đôi khi hơi nghịch ngợm chút, nếu nó làm cháu tức giận, Du Du cứ nói cho ông, ông sẽ giúp cháu dạy dỗ nó.”
Lời của ông cụ với Thẩm Mộc Bạch giống nhau như đúc nên cô không khỏi quay sang nhìn anh một cái, điện thoại cô mở loa ngoài đang đặt trên bàn, hiển nhiên Thẩm Mộc Bạch biết suy nghĩ của cô, con ngươi đen như mực thoáng qua một ý cười châm biếm, ngón tay thon dài đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Ông nội yên tâm, em trai hiểu chuyện lắm, còn mua nước cho cháu nữa.

Thân thể ông nội thế nào rồi ạ, cháu phải huấn luyện quân sự hai tuần liên tiếp không được nghỉ, tuần sau cháu sẽ đến thăm ông.”
“Từ lúc mang bùa dưỡng sinh theo bên người, ông cảm thấy cực kỳ thoải mái, bây giờ ông có thể tự mình đi dạo ở vườn hoa nhỏ rồi.” Giọng nói của ông cụ tràn đầy sự vui vẻ, “Du Du à, cháu đúng là cứu tinh nhỏ của ông.”
Thẩm Mộc Bạch bên cạnh đột nhiên ho khan một cái.
Không khí đột nhiên trở nên yên lặng trong chớp mắt.
Hai ông cháu tâm ý tương thông, cách điện thoại, ông cụ dường như biết được ý kiến của Thẩm Mộc Bạch nên bèn sửa lại lời nói: “Du Du à, cháu đúng là cứu tinh nhỏ của Mộc Bạch.” Giọng nói hình như để lộ ra sự tức giận.
Nguyễn Du Du nhịn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên, giương mắt lặng lẽ nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, gương mặt đẹp trai vô cùng bình tĩnh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Du Du cầm điện thoại lên tắt loa ngoài đi, để sát vào tai, đi đến phòng ngủ của mình nói chuyện với ông nội.
“Ông nội, tuần sau huấn luyện quân sự bọn cháu phải huấn luyện bước đi nghiêm, còn phải học quyền quân thể nữa, chờ lúc nào học được cháu sẽ biểu diễn cho ông xem.”
Bước đi nghiêm mệt hơn đi đều bước nhiều, chân phải kéo thẳng đá cao, đáp xuống đất còn phải ra tiếng, được một tiếng là phần bắp đùi đau kinh khủng.

Quyền quân thể thì thoải mái hơn nhiều, huấn luyện viên chỉ yêu cầu động tác phù hợp, cũng không yêu cầu mỗi lần đấm cần bao nhiêu lực, xoay người cần nhanh bao nhiêu.
Ngày tiếp theo, Nguyễn Du Du đi bộ hơi cứng, lúc Ngụy Vĩnh thấy như thế còn tưởng cô bị thương, sợ hết hồn, giúp cô mở cửa sau, nhanh chóng ngồi vào ghế lái rồi chốt cửa xe kỹ càng, xong xuôi lúc này mới quay đầu lại hỏi cô: “Du Du bị sao vậy?”
“Cháu không sao cả.” Nguyễn Du Du uể oải, “Bước đi nghiêm bị tê chân thôi ạ.”
Ngụy Vĩnh là quân giải ngũ, đối với những điều này không thể quen thuộc hơn, một hơi chỉ bảo liền mấy câu, Nguyễn Du Du suy nghĩ trong lòng một hồi, quyết định ngày mai sẽ làm theo lời Ngụy Vĩnh nói xem sao.

Thẩm Mộc bạch quay lại, nhìn bộ dáng ủ rủ của cô gái nhỏ cũng biết là cô mệt rồi, cơm nước dọn dẹp xong, Nguyễn Du Du mặc chiếc quần đùi nhỏ hình quả dưa của mình nằm trên ghế salon, Thẩm Mộc Bạch mở tivi chuyển sang chương trình cô thích xem, rồi tự giác ngồi bên cạnh xoa bóp giúp cô.
“Bước đi nghiêm mệt quá, chân phải kéo thẳng, tiếp đất phải dùng lực, bắp đùi tôi ê ẩm quá.” Nguyễn Du Du nhẹ giọng oán trách.
Thẩm Mộc Bạch bóp đôi chân ê ẩm của cô: “Nếu Du Du không chịu được thì để anh nghĩ biện pháp giúp em nhé?”
“Ai nói em không chịu được, em phải kiên trì đến cùng!” Nguyễn Du Du hất hất cằm nhỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp vừa tròn vừa đen mở to, giống như chú mèo nhỏ kiêu ngạo.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng: “Ừ, anh tin tưởng Du Du.”
Có sự chỉ bảo của Ngụy Vĩnh, hai ngày tiếp theo Nguyễn Du Du không thấy mệt mỏi như vậy nữa, quyền quân thể cũng ngày càng thông thạo, nhưng mà không hiểu vì sao, Thẩm Mộc Dương cứ đến bãi tập bên cạnh lắc lư suốt, có hỏi thì anh ta cũng chỉ trả lời là sang đây xem náo nhiệt.
Nguyễn Du Du cũng không biết rằng đề tài liên quan đến việc cô là người đẹp nhân tạo trên diễn đàn đã khí thế ngất trời, cũng không biết là Thẩm Mộc Dương đã xóa bao nhiêu bài, nhưng có người vẫn quyết tâm dán cho cô cái nhãn “nhân tạo”, không chỉ nói cô dùng kim và axit làm trắng da, còn có người chân thành thề rằng họ đã nhìn thấy cô đi nâng mũi và bơm môi.
Thẩm Mộc Dương một mặt bận rộn xóa bài viết một mặt lại lo lắng Nguyễn Du Du sẽ bị ảnh hưởng, cô gái nhỏ mềm mại yêu kiều như vậy, chắc sẽ khóc nhè mất nên anh quyết định sẽ đến xem cô một chút.

Chỉ cần cô buồn một chút thôi anh cũng sẽ vội vàng an ủi, nếu để cô khóc dưới mắt anh, đoán chừng ông nội với anh trai sẽ xẻo anh mất.
Nguyễn Du Du không chú ý đến Thẩm Mộc Dương, cô đang tập trung đánh quyền quân thể.
Có Ngụy Vĩnh chuyên nghiệp hướng dẫn, Nguyễn Du Du đánh quyền quân thể ổn hơn rất nhiều, mặc dù không làm được kiểu mỗi nắm đấm đều mang theo gió, nhưng mỗi tư thế đều rất tiêu chuẩn thích hợp, được huấn luyện viên khen ngợi không ít lần.
Con gái lúc đánh quyền quân thể thì khá tùy ý, đánh đánh một lúc đội hình rất nhanh đã trở nên rối loạn, Trần Mai ra quyền đá chân đều rất nhẹ, ánh mắt không kìm được mà hướng về phía lan can bên ngoài chỗ Thẩm Mộc Dương đang đứng.
Cô ta biết Thẩm Mộc Dương là em trai của Thẩm Mộc Bạch.
Đối với cô ta mà nói, Chu Dung Dung có hơi ngu, lại đưa Nguyễn Du Du cho Thẩm Mộc Bạch, kết thúc hôn ước giữa Thẩm gia và Chu gia.

Nếu là cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ bỏ Thẩm Mộc Bạch mà gả cho Thẩm Mộc Dương, như vậy hôn ước hai nhà vừa được thực hiện mà bản thân lại vừa được hạnh phúc.
Dù sao, nếu Thẩm Mộc Bạch mất đi quyền lợi của người thừa kế, vậy trong tương lai chắc chắn Thẩm Mộc Dương sẽ là người tiếp quản, huống chi, Thẩm Mộc Dương còn cao lớn đẹp trai như vậy, hotboy của đại học Yến Thành, là nam thần trong lòng nhiều cô gái, trong lòng cô ta cũng vụng trộm nghĩ như vậy nhiều lần rồi.
Đương nhiên, nếu Chu Dung Dung thực sự đính hôn với Thẩm Mộc Dương thì cô ta chắc chắn sẽ thất vọng, như bây giờ Trần Mai vẫn âm thầm vui vẻ trong lòng.
Đáng tiếc, ánh mắt Thẩm Mộc Dương từ đầu đến cuối chỉ nhìn mỗi Nguyễn Du Du, căn bản không hề bố thí cho cô một chút ánh mắt nào.
Trần Mai càng nhìn càng bực bội.
Tiệc sinh nhật hôm đó, sau khi được Thẩm Mộc Bạch đưa đi, Nguyễn Du Du đều ở chung với Thẩm Mộc Bạch nhưng chỉ có người của Thẩm gia mới biết hai người đã đăng ký kết hôn, người ngoài chỉ cho là hai người ở cùng nhà thôi.
Trần Mai oán hận trợn mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái, chỉ bằng cái khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé đó mà hết ngủ với Thẩm Mộc Bạch lại còn quyến rũ Thẩm Mộc Dương.
Hết lần này đến lần khác thằng ngốc Thẩm Mộc Dương kia, rõ ràng là Nguyễn Du Du đã ở chung với anh của anh ta rồi mà vẫn còn nhớ thương.
Càng nghĩ càng bực, càng nghĩ càng không cam lòng.
Động tác tiếp theo là xoay người đá chân, mắt thấy bản thân đứng trước Nguyễn Du Du nên phải xoay qua thì đột nhiên cô ta nảy ra một ý tưởng to gan.
Cô ta làm bộ quên động tác, không xoay người đá chân mà trực tiếp ra quyền luôn, không chỉ vậy, cô ta giả vờ chân đứng không vững, lảo đảo hai bước rồi nhào tới trước mặt Nguyễn Du Du, nắm đấm kia hướng đến mũi Nguyễn Du Du mang theo toàn bộ oán hận của cô ta.
Nguyễn Du Du đột nhiên thấy hoa mắt, cô không thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra nên theo bản năng nghiêng đầu một cái, nắm đấm liền rơi vào gương mặt cô, đau rát.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy gương mặt đắc ý của Trần Mai.
Động tác xoay người của Nguyễn Du Du không dừng lại, chân đá thẳng ra, một cú đá nặng nề rơi vào hông của Trần Mai.
Trần Mai hét lên một tiếng, “Ầm—” Một cú ngã tư thế chó gặm bùn, những hạt cát nhỏ li ti cọ sát vào gương mặt cô ta, mũi giống như bị ngã gãy rồi, nước mắt ào ào tuôn ra.
Bạn học xung quanh sợ ngây người, huấn luyện nhanh chóng chạy đến kiểm tra.
Thẩm Mộc Dương nhảy vọt qua lan can, đi mấy bước đến trước mặt Nguyễn Du Du, kéo bàn tay đang che mặt của cô ra, thấy trên gương mặt trắng nõn dần xuất hiện những mảng lớn đỏ tím, nước da non mềm bị sưng lên, giận đến mức hận không thể xé xác Trần Mai đang nằm dưới đất, trên gáy nổi gân xanh, phẫn nộ giận dữ hét lớn: “Cô có bệnh đúng không!”.

Yêu thích: 2 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN