Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ - Chương 34: Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ


Chương 34: Chương 34


Edit: Vincent
Beta: Trâm
Mấy ngày sau là đến Giáng sinh, nhóm bốn người Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du cùng nhau tổ chức bữa tiệc.

Những người lớn tuổi trong gia đình không có khái niệm lễ Giáng sinh vì đây là ngày lễ của nước ngoài, không có quan hệ gì đến họ.

Nhưng người trẻ tuổi lại không nghĩ vậy, đây là ngày để vui chơi, tiệc tùng, là ngày dành cho giới trẻ đặc biệt là Nguyễn Du Du – người thích tất cả các ngày lễ.
Vào dịp Giáng sinh, cô còn mua một chiếc áo len màu xanh, đỏ để mặc, khi Ngô Trung Trạch nhìn thấy nó đã cười rất lâu: “Du Du, năm nay chắc không cần cây thông noel hay mấy đồ trang trí gì cả, chỉ cần em mặc cái áo này thì liền có không khí lễ hội rồi.”
Trong phòng bao của câu lạc bộ có một cây thông Noel nhỏ, Ngô Trung Trạch đứng cạnh Nguyễn Du Du chỉ vào cô rồi cười không ngừng, Triệu Húc Phong lấy di động ra chụp trộm cảnh này còn Ngô Trung Trạch vừa thấy thì cũng nhanh tay chụp lại một tấm.

Thẩm Mộc Bạch bật cười rồi cũng giơ máy lên chụp chỉ có Tống Cẩm Minh đứng yên nhìn ba ngươi họ chụp ảnh.
Nguyễn Du Du không tức giận, cô chỉ cười, dù sao cô cũng thích mấy ngày lễ tết.
Vài người bọn họ náo loạn một hồi, sau khi ăn xong liền bắt đầu đánh bài, Nguyễn Du Du liền ngồi vào bàn để chuẩn bị đánh còn Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh xem cô chơi.
Vẫn là Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh thắng được nhiều nhất, Triệu Húc Phong luôn bí mật nhường Nguyễn Du Du, vì vậy anh không thua cũng không thắng.
Vừa chơi được môt ván thì cửa phòng bao mở ra, bố mẹ Triệu Húc Phong bước vào.
“Bố, mẹ, sao hai người lại ở đây?” Triệu Húc Phong kinh ngạc đứng lên.
Cả Thẩm Mộc Bạch và Tống Cẩm Minh đều cau mày, bố mẹ Triệu hình như không giống bình thường lắm, nhìn họ có vẻ như đang tức giận, dường như đã có chuyện gì đó xảy ra.
Mẹ Triệu đi đến trước mặt Nguyễn Du Du, hai mắt có chút đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt căng ra nhìn có chút dữ tợn: “Cô, cô là Nguyễn Du Du?”
Nguyễn Du Du nhanh chóng đứng dậy, ngoan ngoãn chào hỏi: “Vâng ạ, cháu chào bác gái.”
“Sao cô có thể, sao cô có thể làm tổn thương con trai tôi nhiều như vậy? Nó đã đủ đáng thương rồi.” Mẹ Triệu vừa nói vừa che mặt khóc.
“Mẹ!” Triệu Húc Phong nắm lấy vai mẹ: “Mẹ đang nói cái gì vậy, Du Du chưa từng làm gì tổn thương con cả.”
Mẹ Triệu thút thít: “Con trai tội nghiệp của mẹ, con không biết chuyện gì, bị người ta ức hiếp mà cũng không biết!”
Thẩm Mộc Bạch nhìn bố Triệu: “Bác Triệu, Du Du không phải là người như vậy, mong bác bình tĩnh lại, chúng ta từ từ nói chuyện cho rõ ràng.”
“Được rồi, chuyện này vốn dĩ phải làm rõ.” Bố Triệu đưa cho Thẩm Mộc Bạch một cái USB: “Đoạn phim trong này, mọi người có thể xem.”
Trong phòng bao có một cái TV lớn và một cái đầu đọc, Thẩm Mộc Bạch gắn chiếc USB vào.

Trong đó chỉ có một tệp là một đoạn video.
Rõ ràng đó là một chiếc video được trích suất từ camera ở ngay trong phòng bao này.
Khuôn mặt của cả bốn người đều thay đổi, họ nhìn nhau và nhìn vào bức tranh được vẽ bằng bút lông tuyệt đẹp treo trên tường, từ góc độ của chiếc video kia thì chắc chắn có một chiếc camera ở đây, quay được toàn bộ mọi chi tiết cùng hành động của bọn họ trong căn phòng này.
“Bố!” Triệu Xuân Phong tức giận hét lên, trên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt.
Ba Triệu thở dài, “Con cũng đừng tức giận, chúng ta làm vậy cũng là vì sự an toàn của con, hơn nữa nếu không phải có camera giám sát, chúng ta cũng không biết con đã bị người ta ức hiếp nhiều lần như vậy.”
Thẩm Mộc Bạch trầm mặc nhìn màn hình sau đó nhấn vào nút bắt đầu.
Đoạn video đã được chỉnh sửa, nó quay lại quá trình Nguyễn Du Du và Triệu Húc Phong cùng nhau ăn trưa, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ khi Nguyễn Du Du lấy ra một chai thủy tinh nhỏ trong balo của mình ra đưa cho Triệu Húc Phong mới làm chậm lại.

Quá trình này lặp đi lặp lại rất nhiều lần và quần áo Nguyễn Du Du mặc bắt đầu thay đổi từ áo thun ngắn tay sang áo lông vũ như hiện tại.

Ngô Trung Trạch hoàn toàn không biết chuyện này, anh lặng lẽ kéo ống tay áo Nguyễn Du Du, thấp giọng hỏi: “Du Du, đây là…!Chuyện gì đang xảy ra vậy? “
Thẩm Mộc Bạch đứng bên cạnh Nguyễn Du Du, ngón tay thon dài nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, ôm cô vào lòng, đây là một tư thế vừa bảo vệ vừa chiếm hữu.

Anh nhìn cha mẹ Triệu gia, cười nói: “Chú Triệu, chuyện này cháu biết, Du Du cho Triệu Húc Phong uống Louis XIII (1), cô ấy muốn làm giảm cơn thèm rượu của Triệu Húc Phong nhưng lại lo lắng cậu ấy không khống chế được mình mà uống sạch một chai rượu lớn, nên mới chia thành các bình nhỏ, mỗi lần ăn cơm liền mang theo cho cậu ấy một chút.


Nguyễn Du Du kinh ngạc mở to hai mắt, ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, chuyện này cô làm bí mật như vậy, mà anh vẫn biết?
Thẩm Mộc Bạch nói tiếp: “Mỗi buổi trưa thứ sáu, Du Du đều tới câu lạc bộ này để ăn cơm, bắt đầu từ sau ngày Quốc Khánh đến bây giờ.

Cháu cảm thấy chuyện này không có gì to tát.


Triệu Húc Phong cũng đáp lại: “Đúng vậy, bố và mẹ nghĩ gì vậy, con và Du Du cùng nhau ăn cơm thì sao, cô ấy mang cho con một chai rượu nhỏ thì có sao? Làm sao phải kéo nhau đến đây để hỏi tội cô ấy? Với cả, hai người tháo camera ngay cho con! “
“Đứa ngốc này!” Bố Triệu tức giận nhìn “đứa con ngốc” nhà mình, thở hổn hển nói: “Nếu không phải có người tốt bụng đem chuyện này nói với ta, thì con để cô ta hành hạ đến bao giờ.

Nhìn xem đây là cái gì?! “
Bố Triệu lấy ra một túi đựng hồ sơ trong suốt bằng nhựa, bên trong có bốn chai thủy tinh nhỏ, đó chính là những chai rượu Nguyễn Du Du mang cho Triệu Húc Phong.
Bố Triệu lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ, đưa cho Thẩm Mộc Bạch, “Cháu nhìn xem, trong bình này có chút cặn màu đen, giống như là tro của cái gì đó khi bị thiêu rụi, nếu thật sự là rượu ta cũng không nói làm gì, còn phải cảm ơn các cháu đã chịu chơi cùng Húc Phong, thế nhưng, trong rượu này hiển nhiên là có thêm thứ khác! “
Mẹ Triệu vẻ mặt khổ sở đau lòng, trừng mắt nhìn Nguyễn Du Du, “Cô, cô rốt cuộc đã cho con trai tôi uống cái gì?! “
“Mẹ! Những gì Du Du cho con uống đối với con không những không có hại mà còn khiến cơ thể của con tốt lên!”
Triệu Húc Phong sốt ruột muốn giải thích, nhưng anh không biết Nguyễn Du Du có muốn nói cho người khác biết chuyện cô vẽ bùa hay không.

Bởi vì trước khi anh dùng bùa trị thương chưa từng nghe cô nhắc tới chuyện vẽ bùa, hơn nữa đến bây giờ, Nguyễn Du Du cũng chưa từng nói chuyện này trước mặt bốn người nên anh luôn cảm thấy cô không muốn để cho người khác biết năng lực đặc biệt này.
“Bố, mẹ, coi như con cầu xin hai người, đừng làm loạn nữa, chúng ta về nhà, con có thể chứng minh cho hai người xem!” Triệu Húc Phong ôm bả vai mẹ Triệu, kéo cánh tay bố Triệu.
“Không được, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, có lẽ còn có thể khắc phục được.” Bố Triệu không chịu đi.
Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, “Được, cháu sẽ nói rõ ràng.


Cô nhìn cửa phòng bao, không biết từ lúc nào cánh cửa lại mở ra một khe nhỏ, cô đi qua, đóng kín cửa lại, còn lấy thêm cái ghế để chặn cửa cửa.
Cô lấy từ trong balo ra chiếc bùa trị thương, từ lần trước bị Tống Cẩm Minh bóp cổ tay dẫn đến bị thương, cô liền mang theo mấy tấm bùa trị thương cùng bùa chữa bệnh, không nghĩ tới bây giờ lại có ích.
“Cô, chú đây là bùa trị thương, có thể chữa trị các loại vết thương, vết bầm tím, vết cắt.

Thứ cặn màu đen mà hai bác nhìn thấy trong bình rượu mà cháu cho Triệu Húc Phong uống, chính là tro của chiếc bùa này sau khi đốt.”
Bố Triệu và mẹ Triệu đều kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng Nguyễn Du Du bỏ thứ gì đó đáng sợ vào trong rượu, còn muốn hỏi Nguyễn Du Du xem có thể giải độc hay không, không nghĩ tới là lá bùa đã đốt.
Triệu Húc Phong tò mò cầm bùa trị thương trong tay Nguyễn Du Du.

Mặc dù anh đã uống thứ này rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy lá bùa này khi ở trạng thái bình thường.
Trên tấm giấy vàng, những đường cong được vẽ bằng mực chu sa, với nhiều hình thù kỳ quái nên anh cũng không thể nhìn rõ là cái gì.
Ở đây chỉ có Thẩm Mộc Bạch đã nhìn thấy lá bùa này, Ngô Trung Trạch tò mò cầm qua xem, Tống Cẩm Minh cũng nhìn chằm chằm vào nó, ngay cả cha mẹ Triệu cũng nhìn.
“Cái này, lá bùa này làm bằng cái gì? Có gây hại cho cơ thể con người không?” Bố Triệu hỏi.
“Không có ạ.” Thẩm Mộc Bạch tiếp lời: “Chỉ có giấy vàng và chu sa, không có thứ gì có hại cho cơ thể con người.


Mẹ Triệu không còn tức giận như lúc mới vào phòng bao nữa nhưng vẫn bất mãn lẩm bẩm một câu: “Cho dù không có hại nhưng cũng không thể cho người ta uống lung tung được, ai biết cái này uống nhiều sẽ như thế nào? “
Bố Triệu cũng thở dài, “Loại bùa chú vớ vẩn này không thể tin được, vô lý không chịu nổi, về sau đừng cho con trai ta uống mấy thứ này nữa!”
Nguyễn Du Du cầm chiếc bùa về: “Đây không phải chuyện vô lý, bây giờ cháu có thể chứng minh cho hai bác thấy.”
“Cháu/Con làm chứng!” Thẩm Mộc Bạch và Triệu Húc Phong đồng thời mở miệng.
Triệu Húc Phong nhìn Thẩm Mộc Bạch với anh mắt kỳ lạ, sao anh ta chưa từng nghe nói anh Thẩm bị thương, làm sao có thể làm chứng được?
Thẩm Mộc Bạch xắn tay áo, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, nhẹ nhàng rạch lên cánh tay cơ bắp, trong nháy mắt máu đỏ đã chảy ra theo vết rạch của anh.
“Tiểu Bạch——” Nguyễn Du Du kinh hãi kêu lên một tiếng, vành mắt lập tức đỏ lên, vừa mới bị bố Triệu và mẹ Triệu trách móc, cô vẫn bình tĩnh, nhẫn nhịn giải thích cho bọn họ, nhưng bây giờ nhìn thấy máu trên cánh tay Thẩm Mộc Bạch, cô rất hoảng sợ.
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười dùng tay không bị thương xoa xoa đầu Nguyễn Du Du: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, lại không đau, cô bé ngốc, em khóc cái gì?”
Nguyễn Du Du lau nước mắt, lúc này mới phát hiện mình đang khóc.
Cô nhanh chóng lấy bùa trị thương trong tay đắp lên vết thương đang chảy máu của Thẩm Mộc Bạch, lông mi dài chớp chớp hai cái, cứng rắn không để cho nước mắt chảy ra, Cánh môi đầy đặn hồng nhuận gắt gao mím lại.

Cô lấy ra từ trong balo một tấm bùa trị thương khác, để vào trong chiếc đĩa rồi dùng bật lửa để đốt.
Mọi người vây quanh, nhìn cô bận rộn chuẩn bị.
Nhìn bộ dạng cố tỏ ra cứng rắn của Nguyễn Du Du, Triệu Húc Phong cũng rất áy náy còn bởi vì cô không muốn nói chuyện này cho người khác biết và anh cũng chưa từng tiết lộ qua, chỉ nghĩ chờ thời cơ thích hợp biểu hiện cho mọi người thấy mình đã hết bệnh.

Ân tình của cô anh sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, nhưng không nghĩ tới bố mẹ lại đến đây để trách móc cô.
Trong lòng Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch cũng có chút khó chịu.
Hồi xưa khi còn nhỏ bọn họ cũng không phải là những đứa trẻ ngoan ngoãn gì, đánh nhau, đua xe đó là chuyện thường, bị thương càng là chuyện thường mỗi ngày.

Dù cánh tay của Thẩm Mộc Bạch có bị cứa rách đến chảy máy như hiện tại thì cũng sẽ không có người để ý.
Nhưng nhìn bộ dáng khó chịu lại cố tỏ ra bình thường của Nguyễn Du Du, trong lòng bốn người đều có chút không thoải mái.
Nguyễn Du Du nhỏ thêm vài giọt nước vào đĩa nhỏ, từ từ trộn đều.
Cô kéo cánh tay Thẩm Mộc Bạch, mở bùa trị thương đang đắp trên cánh tay anh ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Vì chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vết thương trên cánh tay Thẩm Mộc Bạch đã khép lại.

Nguyễn Du Du dùng khăn ướt trên bàn cẩn thận lau những vết máu đã khô trên cánh tay, lộ ra toàn bộ vết thương, nơi đó chỉ còn lại một vết sẹo.

Dựa theo khả năng tự hồi phục của người bình thường, vết thương bị dao cắt qua một vệt dài như vậy thì cũng phải một tuần mới đóng vẩy, nếu ai nhanh lắm thì cũng phải mất ba đến bốn ngày.
Tuy nhiên, vết thương ấy khi được bùa trị thương của Nguyễn Du Du đắp vào, chỉ vài phút sau đã lành lại và chỉ còn lại vết sẹo.
Nguyễn Du Du không nói lời nào, gương mặt trắng nõn, mềm mại hơi phồng lên, môi gắt gao mím lại, kéo cánh tay Thẩm Mộc Bạch, dùng đầu ngón tay bôi bùa trị thương đã trộn với nước lên trên cánh tay anh.
Giọng nói nhẹ nhàng kèm theo âm mũi vang lên: “Vết sẹo này phải mất vài giờ mới có thể biến mất hoàn toàn.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, vành mắt đỏ ửng.
Thực ra không cần vết sẹo biến mất, mọi người ở đây đã hoàn toàn tin tưởng uy lực của bùa trị thương này.
Nhưng Thẩm Mộc Bạch vẫn cười nói: “Vậy chúng ta đánh hai vòng mạt chược.” Vết sẹo này của anh nếu không biến mất thì tâm trạng của tiểu cô nương này chắc không trở lại bình thường được mất.

Chỉ có một vết thương trên người anh đã làm cho cô khổ sở như vậy, anh cũng không biết mình nên khóc hay nên cười.
Thẩm Mộc Bạch vẫn ngồi sau lưng Nguyễn Du Du để xem cô chơi, Tống Cẩm Minh, Triệu Húc Phong và Ngô Trung Trạch cùng Nguyễn Du Du đánh mạt chược.
Bố mẹ Triệu ngồi ở một bên, vừa xấu hổ vừa vui mừng.
“Ông nói xem, bùa này lợi hại như vậy, cô bé kia còn cho con trai uống nhiều lần như vậy, liệu bệnh của thằng bé đã khỏi hoàn toàn chưa?”
“Không phải vừa rồi nó nói về nhà sẽ chứng minh cho chúng ta sao.

Tôi nghĩ sức khỏe của thằng bé đã tốt lên rồi, ôi, con trai tôi! “
Thực tế Nguyễn Du Du không có tâm trạng chơi, nhưng không muốn ba người kia đều nhường bài cho cô.

Triệu Húc Phong lại còn là cao thủ đánh mạt chược, liếc mắt một cái liền biết cô muốn con gì, liên tục cho cô bài mặc kệ bài mình đang sắp thua.

Thậm chí ngay cả khi cô có sáu ống bảy ống ăn tám cái * cũng không ai nói gì, hai vòng xuống, lợi thế trước mặt nàng đã nhiều đến mức nổi lên.
*Mình không biết chơi mạt chược nên không biết edit như thế nào cho đúng☹
“Đã đánh xong hai vòng.” Nguyễn Du Du quay đầu lại nhìn Thẩm Mộc Bạch.
Bởi vì ba người bọn họ đều nhường cô nên Nguyễn Du Du thắng khá nhanh, nói là hai vòng nhưng thật ra thời gian trôi qua rất nhanh.
Thẩm Mộc Bạch dùng khăn ướt lau sạch lớp tro mỏng bôi trên cánh tay.

Ban đầu có một vết sẹo sưng đỏ nhưng hiện tại chỉ còn lại một đường trắng nhàn nhạt, không nhìn kỹ cũng rất khó phát hiện.
Nguyễn Du Du đau lòng sờ cánh tay anh: “Không có việc gì, về nhà em đắp cho anh một lần nữa, đến sáng mai hoàn toàn nhìn không ra.


Nhìn thấy tận mắt, bố mẹ Triệu hoàn toàn tin tưởng lời cô nói.

Mẹ Triệu kích động kéo Triệu Húc Phong: “Con trai, con nói thật đi, con, sức khỏe đã tốt lên rồi phải không? “
“Được rồi, được rồi.” Triệu Húc Phong áy náy nhìn Nguyễn Du Du: “Du Du, con đã khỏi rồi, lúc trước anh đoán em không muốn cho người khác biết chuyện vẽ bùa này nên muốn tìm thời cơ thích hợp để chứng mình mình đã hết bệnh, không ngờ bố mẹ anh lại đến tận đây trách móc em.

Du Du, anh xin lỗi.


Anh nhìn bố mẹ mình: “Mấy ngày trước con vừa đi làm bài kiểm tra IQ rồi, IQ của con bây giờ là 140.


Mắt bố Triệu lập tức đỏ lên, mẹ Triệu che miệng khóc thành tiếng.
Hai người nhìn nhau rồi đột nhiên quỳ gối trước mặt Nguyễn Du Du: “Nguyễn tiểu thư, cô là đại ân nhân của gia đình chúng tôi…”.
Nguyễn Du Du không ngờ lại ra chuyện này, cô hoảng sợ, theo bản năng muốn né tránh, nhưng quanh cô đều là người, dưới sự hoảng loạn, cô lao vào lòng Thẩm Mộc Bạch: “Hai bác mau…!mau đứng lên! Không cần phải làm thế! “
Thẩm Mộc Bạch thuận thế ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại, kiều diễm của cô, nháy mắt với ba người còn lại.
Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch đỡ bố Triệu còn Triệu Húc Phong ôm mẹ Triệu đứng dậy, dìu bọn họ lên ghế sô pha ngồi xuống.
Bố Triệu áy náy nhìn Nguyễn Du Du: “Nguyễn tiểu thư, cô cứu con trai tôi, chúng tôi còn hiểu lầm cô, chúng tôi chân thành xin lỗi cô.

Ân tình này của cô chúng tôi không cách nào trả hết, về sau Nguyễn tiểu thư gặp chuyện gì khó khắn, Triệu gia tuyệt đối sẽ giúp cô hết sức.


Thẩm Mộc Bạch thấy vẻ mặt bối rối của cô, biết cô không giỏi ứng phó đối với loại tình huống này, cười nói: “Chú Triệu, bọn cháu là bạn bè chơi với nhau từ bé mà cô ấy lại là vợ cháu nữa, không cần phải khách sáo như vậy, lần này cũng là vì Du Du không nói rõ ràng trước, dẫn đến hiểu lầm, bây giờ đã nói ra nên mọi chuyện đã được hóa giải.


Lần trước Tống Cẩm Minh cũng hiểu lầm Nguyễn Du Du muốn làm tổn thương Triệu Húc Phong, trong lòng rất áy náy, cười nói: “Du Du, đây là chuyện tốt, sao em không nói ra làm cho mọi người biết.”
Nguyễn Du Du rời khỏi lòng Thẩm Mộc Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi đỏ: “Chuyện này, Triệu Húc Phong nói rằng anh ấy đã gặp các chuyên gia trong và ngoài nước với mong muốn chữa khỏi bệnh nhưng đều không thành công, về sau cũng chỉ có một bác sĩ phụ trách chữa bệnh khi ốm đau hoặc khi bị thường.

Cháu nghĩ rằng chú và dì đã hi vọng nhiều lần nhưng đều thất vọng, khẳng định hai người rất buồn nên mới giấu hai người.

Bùa trị thương này của cháu cũng không phải vạn năng, vết thương quá nặng chưa chắc đã có tác dụng, nếu mà chữa không được, không phải làm mọi người lại thất vọng lần nữa sao.

Cháu muốn chờ xem nó có tác dụng thật không mới nói cho mọi người biết.”
Bố mẹ Triệu quá xấu hổ, cô chữa bệnh cho con trai mình, còn để ý tình hình của bọn họ nhưng bọn họ lại tìm tới đây trách móc cô.
Ngô Trung Trạch đánh lên cánh tay Triệu Húc Phong một cái: “Tất cả là do cậu, cơ thể đã khỏe lên sao không nói gì.

Không phải ban đầu chỉ số IQ của cậu ở mức 130 thôi à, sao lần này lại lên 140?”
Triệu Húc Phong cũng cười: “Tôi mà cố uống thêm mấy tấm bùa trị thương nữa chắc chỉ số IQ của tôi lên mức 180 đấy chứ.”
Nguyễn Du Du cuối cùng cũng bị cậu ta chọc cười: “Đây là bùa trị thương, cũng không phải là thuốc bổ não hay thuốc tăng IQ, nếu có thể nâng cao chỉ số thông minh, tôi đã sớm tự dùng cho mình.


Triệu Húc Phong thấy cô đã cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Anh cảm thấy vết sẹo sau gáy vẫn chưa mờ đi, muốn uống thêm mấy lần nữa để vết sẹo mờ hẳn.”
Nguyễn Du Du đưa cho Triệu Húc Phong mấy tấm bùa trị thương còn sót lại trong balo: “Anh không cần uống nữa, muốn loại bỏ vết sẹo, giống như tôi vừa làm thì chỉ cần đem bùa đốt thành tro rồi trộn với nước xong bôi lên vết sẹo là hiệu quả nhất.

Mấy tấm này anh dùng trước đi, tôi về nhà rồi vẽ cho anh mấy tấm nữa.


Cô ngẩng đầu nhìn mọi người, nghiêm túc nói: “Triệu Húc Phong đoán không sai, tôi không muốn cho người khác biết chuyện tôi biết vẽ bùa, cho nên, chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết là được, mọi người hãy giữ bí mật giúp tôi.”
Ngô Trung Trạch hỏi: “Du Du, chuyện tốt như vậy, vì sao không thể cho người khác biết? “
Nguyễn Du Du cau mày: “Ở thế giới này bùa chú, phong thủy, không phổ biến lắm, không ai am hiểu và cũng không ai tin, tôi không muốn trở thành người đặc biệt.


“Được, sẽ không nói ra ngoài.” Tất cả mọi người gật đầu.
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn cô thật sâu.
Thế giới này…
Thế giới này?

Vì vậy, cô không phải là người của “thế giới” anh sống?
Trong nháy mắt, anh đã hiểu ra tất cả những bí ẩn.
Vì sao cô lại khác hoàn toàn với kết quả điều tra trong hồ sơ của anh, cô không giống như cô nhi nghèo khó, ngược lại giống như đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng.

Cô không biết nấu ăn, mua mấy đồ xa xỉ cũng giống như mua mớ rau, con cá ngoài chợ.

Cô nói rằng cô đã không được khỏe mạnh và nửa đời của cô phải sống trong bệnh viện.

Ngày đầu tiên gặp mặt, cô muốn hỏi thăm “Nguyễn đại sư”, còn nói người đó là nhân vật nổi tiếng của Yên Thành, trên thực tế căn bản không có người như vậy.

Cô nói rằng cô đã vẽ một lá bùa và bán nó với giá một triệu đô la, khi ấy anh nghĩ rằng cô đang đùa…
Thẩm Mộc Bạch nắm chặt tay Nguyễn Du Du.
Lần đầu tiên trong đời, trong lòng anh có một loại cảm xúc gọi là “hoảng loạn”.
Nếu cô không phải là một người của “thế giới này”, một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi đây và trở về thế giới của mình?
Tay anh nắm quá chặt làm Nguyễn Du Du khó hiểu, nghi ngờ ngẩng mặt lên nhìn anh.
Thẩm Mộc Bạch mắt đen sâu thẳm nên cô không nhìn ra được anh đang nghĩ cái gì, chỉ là trực giác mách bảo cô rằng tâm trạng của anh hiện tại không được tốt, còn tưởng rằng anh là vì chuyện vừa rồi mà tức giận.

Cô nhìn anh rồi nở nụ cười, ngón tay út hãi nhẹ lòng bàn tay anh.
Với cái chạm nhẹ này, tâm trạng của Thẩm Mộc Bạch đã bình ổn trở lại.
……
Ngô Trung Trạch vỗ tay một cái: “Được rồi, nếu mọi chuyện đều là hiểu lầm, vậy chuyện này coi như bỏ qua.


“Không cho qua được.” Thẩm Mộc Bạch nhìn bố Triệu: “Chú Triệu, là ai nói chuyện này với chú, còn mang theo…!bằng chứng?”
Thẩm Mộc Bạch vừa nói xong mọi người đều im lặng, đây không phải chuyện người nào đó vô tình nhìn thấy Nguyễn Du Du cho Triệu Húc Phong uống rượu nên đi nói cho bố Triệu mà người này còn cố ý thu thập những bình thủy tinh nhỏ.
Bố Triệu lắc đầu: “Có người nặc danh gửi đến nhà chú, còn có một bức thư nhưng đánh bằng máy nên cũng không tra được ai gửi tới, quản gia thấy rồi đưa cho chú.”
Nguyễn Du Du nhìn Triệu Húc Phong, Triệu Húc Phong lập tức nhớ tới: “Đúng rồi, có nhiều lần Du Du nói khi bọn con ăn cơm trưa đều có người lén nhìn trộm ở cửa phòng bao, không phải là người này chứ.


Bố Triệu lập tức nói: “Tất cả hành lang đều có camera giám sát, chúng ta đi điều tra!”
Bố mẹ Triệu đi đến phòng máy tính để điều tra còn bốn người bọn họ và Nguyễn Du Du ở lại phòng bao.
Tống Cẩm Minh và Ngô Trung Trạch vẫn còn đang tiếp thu mấy chuyện kì lạ này.

Cho dù đã thấy Nguyễn Du Du tự mình thực hiện nhưng cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy loại bùa nào có thể chữa bệnh, bùa chỉ xuất hiện trong phim ảnh, ngoài đời không ai am hiểu, cũng sẽ không có ai tin.
Ngô Trung Trạch gãi gãi đầu: “Du Du, nhân tiện cho anh hỏi, rốt cuộc có loại bùa nào giúp cải thiện đầu óc không?”
Nguyễn Du Du cười nói: “Không có, nếu có thì tôi đã sớm dùng cho mình rồi, còn phải vất vả học thêm làm gì, mỗi ngày đều lo lắng vì không biết làm bài.”
Ngô Trung Trạch bất mãn nhìn Triệu Húc Phong: “Rõ ràng hai bọn anh giống nhau, em nói xem, vì sao chỉ số thông minh của cậu ta đột nhiên tăng lên? “
Triệu Húc Phong bật cười, khoác vai Tống Cẩm Minh: “Những đề kiểm tra IQ kia, cậu không cảm thấy chúng tương tự nhau sao? Một số câu hỏi lần đầu tiên làm sai, bởi vì chúng ta không biết nó sẽ kiểm tra vấn đề đấy hoặc là không hiểu hết ý của câu hỏi.

Sau khi làm vài lần thì chắc chắn sẽ quen thôi, biết câu hỏi này là để kiểm tra năng lực tưởng tượng không gian, chỉ cần để ý kĩ mấy cái đồ thị một chút là được, còn cái này là bài kiểm tra khả năng suy luận logic…”
Ngô Trung Trạch vỗ tay một cái: “Hiểu rồi! Làm nhiều rồi sẽ thành quen, để về nhà tôi sẽ làm đi làm lại vài lần! “
Triệu Húc Phong dặn dò: “Chú ý phải trả lời chính xác, đọc kĩ câu hỏi, không được bỏ sót từ nào.”
Ngô Trung Trạch hất cằm lên, kiêu ngạo nhìn Triệu Húc Phong: “Yên tâm, chờ anh đây luyện vài ngày, anh sẽ bỏ xa ngươi! “
Mấy người cười đùa, Thẩm Mộc Bạch kéo tay Nguyễn Du Du đi sang một bên, xoa xoa đầu cô: “Du Du, còn tức giận không? “
Tiểu cô nương tuy rằng cũng đang cười đùa, nhưng anh hiểu rõ tính cách của cô, vừa nhìn liền biết trong lòng cô còn khổ sở.
Rời khỏi bầu không khí vui vẻ, một mình đối mặt với anh, ủy khuất trong lòng Nguyễn Du Du không hiểu sao lại nổi lên, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng sờ vết sẹo trên cánh tay anh, vành mắt đỏ lên, cánh môi đầy đặn run rẩy, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, mềm mại oán giận: “Vừa rồi tại sao anh lại tự cắt tay mình? Còn chảy rất nhiều máu.


Thẩm Mộc Bạch buồn cười nhìn vết sẹo đã gần biến mất trên cánh tay mình: “Vết thương này tính là gì, hơn nữa, không phải nó đã lành rồi sao?”
“Lành thì sao? Chẳng lẽ lúc cắt vào tay anh không thấy đau sao?” Gương mặt trắng nõn mềm mại của Nguyễn Du Du phồng lên, giống như một con ếch nhỏ thở phì phì: “Theo như lời anh nói thì vừa rồi em phải cắt mười lần trên tay Triệu Húc Phong xong mới chữa, xem bố mẹ cậu ta có đau lòng hay không?! “
Thẩm Mộc Bạch cười khẽ một tiếng, tiểu cô nương cũng chỉ cứng miệng nhưng lại rất dễ mềm lòng, nếu để cho cô cắt tay Triệu Húc Phong, đừng nói mười lần, một lần cô cũng không xuống tay được.
“Du Du.” Anh véo lòng bàn tay cô, tiến gần đến bên tai cô, thấp giọng nói: “Thì ra, là em đau lòng cho anh.”
(1) Rượu Louis XIII.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN