Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô - Chương 25: 25: Khoe Trong Nhà Có Bé Con Là Thiên Tài Âm Nhạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô


Chương 25: 25: Khoe Trong Nhà Có Bé Con Là Thiên Tài Âm Nhạc


Cuối cùng Tống Cảnh Nghi và Tiêu Dạ Nguyệt rời nhà lúc một giờ chiều, đi xe tính cả tắc đường là hai tiếng đến nơi.

Cũng không tính là xa.
Trước đó Tống Cảnh Nghi đã tìm hiểu qua, ban đầu hắn muốn cho bé con ra nước ngoài học ở một học viện nổi tiếng nào đó.

Nhưng nghĩ lại nếu nói ra chính cậu cũng chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn phải đi làm cũng không nỡ xa cậu.

Lúc lên mạng tìm hiểu thì biết được ở thành phố bên cạnh cũng có học viện âm nhạc nổi danh nhất cả nước.
Hôm nay là chủ nhật nên học viện cũng vắng vẻ hơn rất nhiều, chỉ có vài phòng học mở.

Lúc đầu bảo vệ còn không cho hai người vào, về sau nói rõ lý do, mang cả chứng minh ra mới được vào.
Cũng dễ hiểu, học viện âm nhạc từ ngoài nhìn vào không khác gì một lâu đài trong truyện cổ tích, mang theo nét tĩnh mịch sầu lắng và có chút lãng mạn.

Bên trong các lớp học hẳn nhiên sẽ có đủ các loại đàn khác nhau, phòng trưng bày có khi có cả những loại đàn quý giá bậc nhất, bảo vệ nghiêm ngặt cũng là điều dễ hiểu.
“Lâu đài” được xây theo hình trụ đứng và rỗng ở giữa, xung quanh là lối đi trồng cây xanh và vườn hoa, phía xa xa có thể nhìn thấy hai tòa nhà xây nhiều tầng, có thể là ký túc xá.
Tống Cảnh Nghi và Tiêu Dạ Nguyệt dừng lại trước lối vào tòa nhà dạy học.

Ánh mắt Tiêu Dạ Nguyệt đã sáng lấp lánh như ánh sao từ lúc bắt đầu nhìn thấy ngôi trường.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một ngôi trường rộng lớn và xinh đẹp như vậy.
“Bé con, em muốn đi nơi nào xem trước.”
Tiêu Dạ Nguyệt mù mịt lắc đầu.

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy một thứ rộng lớn xinh đẹp như vậy, chân cũng không biết sẽ bước về hướng nào.
Tống Cảnh Nghi chỉ có thể lên kế hoạch, “Vậy chúng ta đi xung quanh trước, thấy nơi nào hay thì vào xem, được không?”
Tiêu Dạ Nguyệt gật cái đầu nhỏ, nắm chặt tay Tống Cảnh Nghi bước về phía trước.

Càng đi vào sâu bên trong càng phải cảm thán vì độ cổ kính của ngôi trường này.
Thỉnh thoảng hai người họ sẽ gặp một vài học viên lưng đeo đàn rời khỏi phòng luyên tập, ánh mắt Tiêu Dạ Nguyệt lúc đó sẽ ngoảnh đầu dõi theo bước chân của người đó, nhìn đến cây đàn họ xách trên tay hoặc đeo trên lưng.
“Bé con, em muốn vào đây thử một chút không?”
Tống Cảnh Nghi mở cửa căn phòng mà vừa rồi có vài học viên đi ra, trùng hợp nó lại là căn phòng luyện đàn piano.
Tiêu Dạ Nguyệt lúc này nhìn không khác trẻ mới từ quê lên thành phố, bước chận chậm chạm, ánh mắt nhìn xung quanh, hành động dè dặt như sợ phạm phải sai lầm.
Tống Cảnh Nghi dắt tay Tiêu Dạ Nguyệt đi đến một cây đàn piano cánh chéo vẫn còn đàn mở, ấn cậu ngồi xuống rồi hôn nhẹ lên má cậu, “Dạ Dạ, không cần phải sợ, có anh ở đây rồi.

Em thử đàn một bản nhạc đi.”
Tiêu Dạ Nguyệt gật gật đầu, bắt đầu thử đàn bản nhạc mà cậu yêu thích nhất.

Đàn một lúc Tiêu Dạ Nguyệt cũng hài lòng mỉm cười.

Giống như gặp lại người quen ở nơi thành phố xa hoa, Tiêu Dạ Nguyệt không còn căng thẳng nữa, vui vẻ đàn hết một bản nhạc này lại chuyển qua một bản nhạc khác, miệng mấp máy như đang ngâm nga giai điệu của lời nhạc.
Tiếng đàn của cậu vừa đi đến giai điệu cuối cùng thì cũng có một âm thanh khác vang lên, “Cũng không tồi.”
Tiêu Dạ Nguyệt giật mình đánh sai hai nốt nhạc cuối cùng.

Cậu ngoảnh đầu lại thì thấy đằng sau mình có một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị đang chắp tay sau lưng, đầu gật lên gật xuống như đang thưởng thức cái gì đó.

Cậu còn giật mình hơn khi thấy có nhiều người đến đứng ở cửa.
Tiêu Dạ Nguyệt sợ hãi đứng bật dậy chạy đến núp sau tấm lưng rộng lớn của Tống Cảnh Nghi, cơ thể không khống chế được mà run nhè nhẹ.
Người đàn ông trung niên hơi nhăn mày, “Hai nốt cuối đánh sai rồi.”
Tiêu Dạ Nguyệt giống như thỏ con nhìn thấy
chó sói, sợ hãi núp chặt vào lưng Tống Cảnh Nghi không dám ló đầu ra.
Tống Cảnh Nghi quay lại ôm cậu vào lòng vỗ về một lúc, sau đó quay ra nói với người đàn ông kia.
“Xin lỗi, chúng tôi tự ý vào đây dùng đàn.”
Người đàn ông đưa tay ra hiệu cho Tống Cảnh Nghi im lặng, “Cậu vừa đánh đàn bước ra đây.” Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng giọng nói của người đàn ông to và mang theo vài phần uy bức theo năm tháng dạy học, dọa Tiêu Dạ Nguyệt sợ đến bật khóc.
Hoàn cảnh xa lạ như lúc này, cậu vốn cũng căng thẳng, lúc này người đàn ông nói như vậy, giọng nói vừa to vừa nghiêm giống như đang mắng cậu, cậu lần đầu tiên tiếp xúc với chất giọng như vậy, trực tiếp sợ mà nép trong lồng ngực Tống Cảnh Nghi bật khóc.
Tống Cảnh Nghi đầu tiên cũng không biết vì Tiêu Dạ Nguyệt khóc không phát ra tiếng, đến tận lúc hắn thấy mảng áo trước ngực ướt ướt dính vào cơ thể mới nhận ra là cậu đang khóc.

Hắn liền nhíu mày cao giọng, “Xin đợi một chút.”
Tống Cảnh Nghi ôm cậu vào lòng dỗ dành một lúc cậu mới không khóc nữa, nhưng vẫn run rẩy nép trong lồng ngực hắn.

Tống Cảnh Nghi cảm thấy xót bé con vô cùng.

Hắn đáng ra nên từ từ để cậu tự tìm hiểu, như vậy sẽ không dọa sợ đến cậu.

Tống Cảnh Nghi ôm bé con trong lòng, giải thích vài câu với người đàn ông trung niên.
“Chúng tôi định đầu năm sau sẽ đăng ký nhập học nên hôm nay đến đây muốn thăm quan trường trước.

Xin lỗi vì làm phiền đến mọi người.”
“Năm sau mới đăng ký nhập học sao? Cậu ta từng học ở đâu rồi?”
“Cậu ta” ở đây rõ ràng là đang chỉ Tiêu Dạ Nguyệt.
Vì đã có kế hoạch năm sau sẽ đăng ký nhập học ở đây nên Tống Văn Trân cũng đơn giản thuật lại tình hình của cậu.
“Dạ Dạ không thể nói chuyện được, trước nay không đi học, luyện đàn đều là luyện ở nhà, có thiên phú.”
Người đàn ông trung niên vuốt cằm suy tư một chốc, nhìn bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Tống Cảnh Nghi run rẩy, lại nhìn đám học viên đang đứng xung quanh bên ngoài, ánh mắt trở nên nghiêm nghị cao giọng.
“Đã học xong còn không trở về, muốn ở đây luyện tiếp sao.”
Những học viện bên ngoài vội vàng xách đàm của mình lên im lặng rời khỏi.

Hẳn nhiên người đàn ông này có tiếng nói rất lớn ở học viện này.
Đợi những học viên kia đi khỏi, giọng của người đàn ông dịu xuống một chút, giới thiệu bản thân: “Tôi là Lâm Nghị, lão sư dạy dương cầm ở đây.

Có thể kêu cậu nhóc đằng sau cậu đánh thêm một bản nhạc không?”
Tống Cảnh Nghi gật đầu quay lại nói với Tiêu Dạ Nguyệt, “Em nghe rồi đó, ông ấy là lão sư dạy đàn ở đây, không phải mắng e, chỉ đàn thưởng thức tài năng của em thôi.”
Tiêu Dạ Nguyệt cũng nghe người kia giới thiệu, lúc này ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ướt đẫm nước mắt như hỏi Tống Cảnh Nghi có phải nói thật không.

Nhận được cái gật đầu của hắn cậu mới lau nước mắt ló đầu bước ra.
Lâm Nghị nhìn cậu một lượt, nói lại yêu cầu vừa rồi.

Tiêu Dạ Nguyệt ngoan ngoãn làm theo, ngồi vào đàn đánh một bản nhạc cậu mới học xong tuần trước.
Đó là một bản nhạc rất khó, bản thân cậu phải mất một thời gian dài hơn so với khi luyện những bài khác mới có thể thành thạo đàn được bản này.
Ngay khi giai điệu vừa cất lên, Lâm Nghị đã nhận ra cậu đang chơi một bản nhạc của Beethoven, Piano Sonata No.32; Op.111 in C Minor.

Bản nhạc này ông vừa mới dạy cho khóa học năm 4 hồi tháng trước.

Đến nay mới có năm người đàn được.

Sau khi đàn xong bản nhạc này Tiêu Dạ Nguyệt liền thở phào một tiếng, may mà không có sai nốt nào, chính cậu cũng nở nụ cười hài lòng tự khen thưởng cho bản thân.
Lâm Nghị tiến đến nhìn cậu cất giọng hỏi, “Cậu luyện bài này cậu học trong bao lâu.”
Tiêu Dạ Nguyệt lấy tập giấy nhớ ra, nét chữ tròn trĩnh đáng yêu hiện lên đó.
[“Em luyện trong ba tuần, tuần trước vừa học xong.”]
Lâm Nghị híp mắt dò hỏi, “Ai dạy cậu đàn?”
[“Em tự luyện tập.”]
“Tự luyện?” Giọng nói của Lâm Nghị đầy nghi ngờ.
Tống Cảnh Nghi lên tiếng giải thích thay Tiêu Dạ Nguyệt.

Hắn có thể nói là người rõ nhất chứng kiến việc bé con của hắn luyện đàn cực khổ như nào.
“Nhà em ấy rất giàu, trong nhà có một cây đàn dương cầm được chế tác đặc biệt từ một nhà nghệ thuật gia Châu Âu.

Cha em ấy lúc đi công tác sẽ thường xuyên mua về cho em ấy những bản nhạc viết tay mà em ấy yêu cầu, những lúc không học em ấy đều ngồi luyện đàn.

Em ấy có thiên phú, và khả năng cảm thụ âm nhạc rất tốt.

Ngoài dương cầm ra còn có thể chơi giỏi nhiều nhạc cụ khác, violon cũng là một trong thế mạnh của em ấy.”
Tống Cảnh Nghi vừa giải thích lại vừa như đang khoe, trong nhà có bé con là thiên tài âm nhạc.

Tiêu Dạ Nguyệt nghe đến ngượng ngùng đỏ bừng hai má.
Lời tác giả: Mình không am hiểu về những bản nhạc, chỉ lên mạng tìm hiểu.

Vẫn sẽ có sai sót.

Bạn nào hiểu biết nhiều, hoặc cảm thấy không hợp lý chỗ nào thì báo mình để mình sửa nhé..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN