Yêu Em Tự Khi Nào - Chương 86: Phiên ngoại tám
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Yêu Em Tự Khi Nào


Chương 86: Phiên ngoại tám


Kế hoạch hưởng tuần trăng mật ở thôn Vân Thụ bị gác lại, bởi vì sự xuất hiện của một sinh linh bé nhỏ. Ôn Địch dự tính đợi sang năm sau sẽ lại đến đó cùng Nghiêm Hạ Vũ.

Suốt cả một đêm, Nghiêm Hạ Vũ đều đắm chìm trong niềm vui được lên chức ba. Trước đây anh chỉ có thể tưởng tượng bản thân có một cô con gái, thì giờ đây tình cảm anh dành cho Chanh Xanh Nhỏ ngày một lớn hơn.

Anh chợt hiểu được tâm trạng của ba vợ.

Ôn Địch: “Chồng ơi, canh cá nấu xong chưa?” 

Để được ăn canh cá do Nghiêm Hạ Vũ nấu cũng thật không dễ dàng, cô đã đợi từ 6 rưỡi đến 8 giờ mà vẫn chưa nấu xong.

Nghiêm Hạ Vũ từ trong bếp bước ra, nói: “Còn phải ninh thêm 10 phút nữa.”

Ôn Địch nhìn thấy cái ly trong tay anh, giả vờ oán trách: “Anh lén lút uống rượu sau lưng em.”

Nghiêm Hạ Vũ cười nhẹ, nói: “Anh mới uống nửa ly.” Sau đó hứa sẽ đợi đến khi nào cô uống được rượu thì anh mới uống.

Ôn Địch đặt sách xuống, đi tới bắt lỗi anh.

Cô kéo cổ áo anh rồi khoe khoang: “Bây giờ em có bùa hộ mệnh rồi.”

Nghiêm Hạ Vũ nâng cánh tay, đặt ly rượu lên tủ rồi ôm eo cô, “Dù cho chưa có bùa hộ mệnh này, em lúc nào cũng có thể bắt lỗi anh.”

Anh tiến gần đến môi cô, “Lại đây ngửi một chút mùi rượu cho đỡ thèm.”

Ôn Địch cười, đẩy nhẹ mặt anh.

Nghiêm Hạ Vũ nắm hai tay cô trói chặt sau lưng anh, sau đó cúi đầu hôn cô.

Sợ cô thiếu oxy, anh cũng không dám hôn lâu như trước nữa.

Canh cá được ninh nhừ, Nghiêm Hạ Vũ múc cho cô một bát lớn.

Ôn Địch muốn uống canh cá, nhưng khi xúc một muỗng canh đưa đến miệng, lại bị cơn buồn nôn đánh úp.

Cô đặt muỗng canh xuống, mắt nhìn sang nơi khác.

Nghiêm Hạ Vũ đẩy bát canh ra xa, nhẹ nhàng xoa lưng cô, “Có vẻ Chanh Xanh Nhỏ không thích uống canh cá, lần tới anh sẽ nấu món canh khác cho em.”

Ôn Địch trêu chọc anh: “Nói không chừng Chanh Xanh Nhỏ thích, nhưng con trai anh lại không thích.”

“… Ôn Địch.” Nghiêm Hạ Vũ bất lực nói: “Em đừng như vậy nữa được không. Đương nhiên, con trai cũng tốt.”

Chỉ là anh quá ghen tị với Tưởng Thành Duật, mỗi lần nhìn thấy Tưởng Thành Duật và Chanh Vàng Nhỏ, anh cũng mong bản thân có được một cô con gái xinh xắn và thông minh như vậy.

Cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ một mình uống hết nồi canh cá, anh hâm nóng một ly sữa rồi đưa cho Ôn Địch. 

Nửa đêm, cả Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ đều không ngủ được. 

“Ngủ đi.” Nghiêm Hạ Vũ nói trong bóng tối. Người nằm trong lòng thỉnh thoảng lại xoay người, anh biết rằng cô cũng đang rất phấn khích. 

Ôn Địch miệng đầy lý lẽ: “Anh cũng chưa ngủ đó sao.” 

Cô xoay người lại đối mặt với anh, cắn vào cằm anh. Nghiêm Hạ Vũ nâng mặt cô áp lên ngực anh, “Không cho em nghịch ngợm nữa.” 

Cô cũng không muốn đùa giỡn quá trớn, anh cũng chỉ có thể đầu hàng. Anh xoa nhẹ huyệt thái dương của cô, “Em nhắm mắt lại đi, đừng suy nghĩ gì cả, một lát sẽ buồn ngủ thôi.” 

Ôn Địch không biết bản thân đã thiếp đi lúc nào. Lúc cô mở mắt dậy đã là 8 giờ sáng ngày hôm sau. 

Cơ thể không có phản ứng gì có chịu cả, cô vẫn viết kịch bản như bình thường, còn phải dành thời gian để sắp xếp lại công việc trong khoảng thời gian cô mang thai và sinh con. 

Câu truyện tình yêu của em họ Tần Tỉnh cô cũng đã viết xong. Giai đoạn cuối thai kỳ không thể ngồi lâu được, cô định trong khoảng thời gian này sẽ chỉnh lý lại tài liệu, lên ý tưởng cho kịch bản mới. Đợi đến khi em bé được 6 tháng tuổi, cô có thể bắt đầu viết kịch bản mới. 

Đầu năm tới, sẽ bắt đầu khai máy [ Thế gian không bằng anh ], cô còn phải đánh bóng kịch bản. 

Năm tiếp theo cũng sẽ càng thêm bận rộn. 

Ôn Địch vừa lưu lại bản kế hoạch làm việc, điện thoại liền rung lên, là mẹ cô. 

“Địch Địch, mẹ sẽ ở lại biệt thự con một thời gian.” 

Ôn Địch đứng dậy khỏi ghế, kích động nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây.” Cô vừa nghe điện thoại vừa vội vàng xuống tầng. 

Triệu Nguyệt Linh: “Đến xem con.” 

Ôn Trường Vận và Ôn Kỳ Trăn cũng đến. Biết được tin cô có em bé, cả đêm họ đều không ngủ được, hôm sau đáp chuyến bay chiều đến đây. 

Ôn Kỳ Trăn đặc biệt mua cho cháu gái một bó hoa. Bọn hỏi cũng đã đến đây một lần lúc Ôn Địch chuyển nhà, Nghiêm Hạ Vũ rất chu đáo, đưa thẻ khu biệt thự, bọn liền trực tiếp lái xe vào. 

Đậu xe xong, Ôn Trường Vận và tài xế khiên hết vali trong xe ra ngoài, tổng cộng ba chiếc vali. 

Mang theo nhiều đồ nên hôm nay bọn họ lái xe thương vụ đến đây. 

Ôn Địch không ngờ tới ba và cô hai cũng đến đây, cô tiến tới ôm từng người, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. 

Ôn Kỳ Trăn véo má cháu gái, “Bảo bối lớn của cô cũng đã có bảo bối nhỏ rồi.” Bà ấy đặt bó hoa vào tay cháu gái, “Toàn bộ hoa trong thai kỳ này của con, cô sẽ lo hết.” 

“Vậy con thay mặt Chanh Xanh Nhỏ cảm ơn tiên nữ Ôn.” 

“Cô thích cái xưng hô này, tuyệt đối đừng gọi cô là bà cô.” Nói rồi Ôn Kỳ Trăn bật cười. 

Bọn họ vừa nói cười vừa bước vào nhà, Ôn Địch khoác tay mẹ, “Mọi người bận rộn như vậy, chỉ cần gọi điện thoại con là được rồi.” 

Triệu Nguyệt Linh nói: “Không bận, đến xem con tâm trạng mới thoải mái được.” 

Ôn Địch nhìn ba và cô hai nhà mình đang đẩy vali, cô quay đầu nói với mẹ, “Mẹ, nhà con không thiếu gì đâu.” 

Triệu Nguyệt Linh: “Lúc sáng mẹ và cô hai con cùng đi trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ, đều dành cho phụ nữ mang thai.” Những món đồ này cô vẫn chưa có, nhưng Nghiêm Hạ Vũ cũng đã nói qua, cô không cần phải lo lắng, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ. 

Ôn Địch gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [ Hôm nay mẹ, ba và cô hai đến chơi, mang theo rất nhiều đồ dùng trong thai kỳ, anh không cần phải mua nữa đâu. ] 

Nghiêm Hạ Vũ đang họp, nhắn lại cô: [ Cảm ơn mọi người rồi. ] 

Anh không biết những việc này, vì vậy toàn bộ đều giao hết cho mẹ mua. 

Diệp Mẫn Quỳnh đang ở trung tâm mua sắm, lúc trưa bà ấy đã liệt kê danh sách đồ cần mua, đợi con gái tan làm sẽ cùng đi mua với bà ấy. 

Sau hai ba tiếng mua sắm, bọn họ mua được rất nhiều đồ cho Ôn Địch, Nghiêm Hạ Ngôn còn muốn mua thêm đồ cho cháu gái, nhìn thấy những chiếc váy nhỏ xinh xinh, cô ấy đứng đó luyến tiếc không muốn đi. 

“Mẹ, mua hết đi, con trả tiền cho.” 

Diệp Mẫn Quỳnh: “Đồ cho em bé vẫn chưa vội đâu, đợi trang trí phòng em bé xong, chúng ta lại đi mua.” 

Nghiêm Hạ Ngôn miễn cưỡng rời đi, cô ấy và mẹ tay mang theo túi lớn túi nhỏ bỏ lên xe. 

Nghiêm Hạ Vũ tham dự tiệc xã giao xong thì đến tìm mẹ và em gái. 

Nghiêm Hạ Ngôn ghẹo anh trai: “Yo, buổi tối tốt lành, ba của cháu gái em.”

Nghiêm Hạ Vũ: “Em bớt nhảm đi.” 

Nhưng xưng hô này của em gái, cũng khá thuận tai anh. 

Nghiêm Hạ Vũ lấy đồ từ tay mẹ bỏ vào xe, Diệp Mẫn Quỳnh nói: “Mua trước một phần, đợi Ôn Địch viết xong kịch bản, mẹ với Hạ Ngôn sẽ cùng con bé đi mua sắm thêm, sở thích của con bé chắc khác mẹ với em con.” 

“Được.” Nghiêm Hạ Vũ nói: “Có thời gian con sẽ cùng cô ấy đi mua sắm.” 

Diệp Mẫn Quỳnh nhìn con trai, lại nghĩ đến khoảng thời gian bà ấy và con trai đón Tết ở Giang Thành. Hình ảnh chật vật của con trai vẫn còn in trong kí ức của bà ấy, bây giờ cuối cùng cũng viên mãn. 

Mặc dù tối qua đã chúc mừng qua điện thoại, nhưng bà ấy vẫn muốn nói lại câu đó trước mặt con trai, “Chúc mừng con trai lên chức ba, dù là con gái hay con trai cũng là duyên phận. Nếu là bé gái, con hãy dạy con bé cách yêu thương bản thân. Là bé trai, con hãy dạy thằng bé cách yêu thương người khác.”

Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, nhẹ nhàng ôm mẹ, “Con hiểu rồi, cảm ơn mẹ.” 

Diệp Mẫn Quỳnh hất cằm về phía chiếc xe, “Con mau lái xe về đi.” 

Nghiêm Hạ Vũ chào tạm biệt hai người, rồi lái xe rời đi. 

Đường phố đông đúc, anh nhìn ra cửa sổ, trên vỉa hè có một người cha đang bế con gái, anh quay đầu nhìn theo vài lần. 

Cả ngày hôm nay, anh đều nghĩ về Chanh Xanh Nhỏ. 

– ———- 

Một ngày trước giao thừa, Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ siêu âm cô đang mang thai đôi cùng trứng. 

Tối hôm đó, Nghiêm Hạ Vũ ghé qua nhà Tưởng Thành Duật. Nhà anh cách nhà Tưởng Thành Duật chưa tới 200 mét, chỉ mất vài phút đi bộ. 

Hôm nay cũng là ngày nghỉ của Tưởng Thành Duật, anh ta đang chơi đùa cũng Chanh Vàng Nhỏ. Nhìn thấy vị khách không mời mà đến, anh ta hoang mang: “Cậu không ở nhà cucng Ôn Địch sao, đến đây làm gì?” 

Nghiêm Hạ Vũ tự rót cho mình một ly nước, nói: “Bởi vì chỉ có cậu mới hiểu được tâm trạng của tôi, đương nhiên là phải đến đây rồi.” 

Tưởng Thành Duật chau mày: “Cậu có ý gì đây.” 

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi cũng có hai đứa nhỏ.” 

Đây là việc vui, Tưởng Thành Duật cũng không đùa giỡn nữa, chúc mừng trước sau đó hỏi, “Cũng là thai đôi khác trứng?” 

“Là cùng trứng. Nên là hai bé gái.” 

Tưởng Thành Duật gật đầu nói: “Cũng có thể là hai bé trai.” 

Nghiêm Hạ Vũ: “…” 

Chanh Vàng Nhỏ bám chặt vào cánh tay Tưởng Thành Duật, cô bé cầm cây cọ màu nước trong tay, trực tiếp vẽ những nét nguệch ngoạc lên vai áo sơ mi trắng của anh ta. 

Chiếc áo sơ mi trắng này đặc biệt là dùng cho con gái vẽ lên, việc đầu tiên mỗi lần Tưởng Thành Duật tan làm về là đi thay chiếc áo sơ mi này. 

Anh ta cúi đầu hôn hôn con gái: “Con lại nghịch ngợm rồi.” 

Chanh Vàng Nhỏ cười khanh khách, trợn mắt trắng với ba, đôi mắt đảo không đều, cô bé đưa tay chỉnh khoé mắt sau đó cười lớn. 

Tự đùa giỡn một lúc, cô bé lại dùng cọ vẽ lên áo sơ mi ba. 

Hình ảnh ngọt ngào này, cùng với câu nói “Cũng có thể là bé trai.” của Tưởng Thành Duật lúc nãy, đã khiến Nghiêm Hạ Vũ bị kích thích sâu sắc. 

Nghiêm Hạ Vũ nói gì thêm cũng vô ích, anh ngồi thêm 5 phút nữa rồi đứng dậy chào tạm biệt. 

Về đến nhà, Ôn Địch đang đọc sách. 

Ôn Ôn nằm sấp bên chân Ôn Địch. 

Ôn Địch ngẩng đầu, “Sao anh về sớm vậy, công việc bàn bạc xong rồi sao?” 

“Ừm, chỉ nói vài câu thôi.” 

Trước khi ra ngoài Nghiêm Hạ Vũ đã nói với Ôn Địch rằng anh tìm Tưởng Thành Duật để bàn chuyện công ty, không hề nói với cô rằng anh là đi khoe khoang. 

Nghiêm Hạ Vũ cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Ôn Địch, rồi lấy cuốn sách trong tay cô. 

Bụng của Ôn Địch ngày càng nhô to, không thể ngồi trong lòng anh như trước, cô nghiêng người dựa vào anh. 

Cô nhìn anh, “Anh vui đến mức không biết nói gì luôn à?” 

Anh nắm lấy tay cô, “Là không dám tin.” Từ lúc Ôn Địch mang thai đến giờ, anh thường xuyên hốt hoảng, sợ bản thân chỉ đang mơ. 

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, “Cảm ơn em.” 

Ôn Địch xoa xoa cằm anh, anh đã cạo sạch râu, nhưng sờ vào vẫn có tí châm chích. Cô hôn lại anh, hai người yên lặng nhìn nhau một hồi. 

Sau đó gần như cùng một lúc anh cúi đầu, cô ngẩng đầu hôn lên môi anh. 

Nghiêm Hạ Vũ nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, anh không dám hôn lâu.

“Tần Tỉnh nói đã báo danh tên em trong hạng mục nhà biên kịch xuất sắc tại liên hoan phim truyền hình năm nay.” 

“Ừm, có lẽ được danh sách đề cử.” 

“Trong lòng anh, em đã là nhà biên kịch xuất sắc nhất.” 

“Tổng giám đốc Nghiêm quá khen.” 

Nghiêm Hạ Vũ cười: “Không được hô to như vậy.” 

Hôm qua đã hết hạn thời gian báo danh, [ Mặt trái dục vọng ] được nhiều người ủng hộ, trở thành tác phẩm được yêu thích nhất. 

“Trước tiên đừng nói đến chuyện này.” Ôn Địch nói: “Chúng ta phải đặt thêm một cái tên khác nữa cho cục cưng.” 

Nghiêm Hạ Vũ: “Trước đây chúng ta cũng đã đặt bốn cái tên dự phòng, giờ chọn thêm cái tên Lựu Nhỏ đi.” 

Ôn Địch muốn nói, nếu là bé trai thì sao. 

Cô muốn nói rồi lại thôi, không muốn dội cho anh một gáo nước lạnh. 

Không cần cô dội thì Nghiêm Hạ Vũ cũng đã tự dội nước lạnh vào người.

Năm nay Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ đón năm mới ở Nghiêm gia, năm sau sẽ đón năm mới ở Giang Thành.

Cả Nghiêm gia đang thảo luận đặt tên cho cục cưng nhỏ nhà bọn họ, “Hai đứa về đúng lúc lắm, nửa ngày trời chúng ta vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào hay cả.”

Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tụi con đặt tên rồi. Là Chanh Xanh Nhỏ và Quả Lựu Nhỏ.”

Nghiêm Hạ Ngôn: “Nếu là hai bé trai thì sao? Cũng không thể gọi là Chanh Xanh, Lựu Nhỏ được. Em cảm thấy là hai bé trai đấy, vài ngày trước em nằm mơ thấy có hai bé gái cứ chạy đuổi theo em gọi “Cô ơi”, sau đó em thức dậy. Không phải giấc mơ vẫn luôn trái với hiện thực hay sao?”

Nghiêm Hạ Vũ: “… Hạ Ngôn, nếu em đã không biết nói chuyện thì nói ít vài câu đi.”

Ôn Địch huých nhẹ cùi chỏ vào người anh, “Nếu thật sự là bé trai, anh vẫn chưa đặt tên cho con đâu.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô vài giây, “Vậy gọi là Bé Lớn và Bé Nhỏ đi, dễ nhớ lại dễ gọi, trong nhóm bạn của anh có không ít người cũng gọi con trai bọn họ như vậy đấy.”

“…”

Đến bây giờ Nghiêm Hạ Vũ mới hiểu, tại sao mấy tên trong nhóm bạn anh lại không muốn đặt tên, mà trực tiếp gọi đám nhóc đó Bé Lớn, Bé Nhỏ. Dù sao lớn lên cũng gọi tên chính thôi.

Thời khắc giao thừa, Ôn Địch hỏi Nghiêm Hạ Vũ, “Chồng ơi, năm mới anh có mong ước gì không?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Nhiều lắm.”

Mong gia đình luôn khỏe mạnh bình an, mong cô mãi yêu anh.

Mong hai bé cưng vui vẻ khỏe mạnh.

Năm nay là năm thứ chín của bọn họ.

Cuộc sống không thể luôn hoàn hảo, nhưng không hoàn hảo cũng không có nghĩa là xấu.

Nghiêm Hạ Vũ chưa chờ được Chanh Xanh Nhỏ, thì hai cái tên Bé Lớn và Bé Nhỏ đã được xác định.

Ngày 6 tháng 6 trong năm, giữa thời tiết oi bức, hai bé trai chào đời trước ngày dự sinh 3 tuần.

Nghiêm Hạ Ngôn kích động, nói: “Hai đứa nó chắc chắn sẽ là học bá, sau này đến kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ không lo đi thi bị muộn.”

Mọi người đều bật cười.

Nghiêm Hạ Vũ đứng cạnh giường Ôn Địch, nắm bàn tay không gắn ống tiêm của cô, đặt nó lên môi rồi cắn nhẹ.

Ôn Địch đã tỉnh lại: “Em không sao.”

Nhưng anh sợ, suốt vài tiếng cô nằm trong phòng phẫu thuật, anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, lo lắng sẽ xảy ra sơ xuất nào đó. Anh vẫn chưa có nhiều thời gian để yêu cô, vẫn còn rất nhiều lời hứa với cô mà anh vẫn chưa thực hiện được.

Lo lắng nhưng lại bất lực. 

Lúc y tá đi ra nói rằng ba mẹ con đều an toàn, nỗi bất an trong lòng anh như dòng nước tìm được lối thoát, không quan tâm là con trai hay con gái, anh chỉ cần cô bình an.

Con trai hay con gái anh đều yêu, vì đó là bé cưng mà cô cược cả sinh mệnh để sinh ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN